Trọng Sinh Chi Bản Tính

Chương 76: Ngoại truyện 2



Vệ sĩ – tài xế – vú em – nguyệt tẩu – Thạch Lỗi ra ngoài mua đồ theo danh sách bà xã liệt kê mất hơn nửa ngày mới về nhà, được bà xã sai bảo mà sướng tới độ mũi sùi bong bóng. Vợ bảo, dùng đồ người khác mua cứ thấy không hợp, vẫn là ông xã mua hay nhất. Thạch Lỗi nghe xong, tai ông già hơn năm mươi liền hồng thấu, lập tức chạy lạch bạch đi mua đồ, cái gì cơ trí sắc bén quả quyết đều vứt ra sau đầu, thê nô gì chứ, đây cũng là một kiểu tự tiêu khiển đấy nhé.

*nguyệt tẩu: là người chuyên chăm sóc bà bầu và trẻ sơ sinh, phải làm được tất cả công việc của y tá, đầu bếp và vú em

Vừa xách túi lớn túi nhỏ vào nhà liền bắt gặp Thạch Nghị đang đứng giữa phòng khách, bà xã cầm cây gãi ngứa quất từng cái lên người thằng con, mỗi phát như quất thẳng vào lòng Thạch Lỗi, đau đến run rẩy. Hắn chẳng cần suy nghĩ đã bỏ mấy thứ trong tay xuống, vừa tiến lên vừa la: “Đừng đánh đừng đánh!”

Liễu Như thấy Thạch Lỗi về đâm ra hơi ngại, nói thế nào Thạch Nghị cũng đâu phải con ruột cô, đánh con người ta ngay trước mặt ba nó đúng là quá đáng, có khác chi mẹ kế đâu? Cô xấu hổ thả cây gãi xuống, quả nhiên Thạch Lỗi vừa xộc tới liền khẩn trương đoạt mất cái cây, vô cùng xót xa sờ bụng Liễu Như: “Cứ để anh! Giận mấy cũng không nên tự ra tay, nhỡ làm đau con thì sao, nhóc thúi này da dày thịt thô lắm, em đánh nó rồi tự làm mệt mình thì chết, muốn đánh thì gọi anh, đó là nhiệm vụ của ông xã mà?”

Liễu Như: “…”

Ba ruột?

Thạch Nghị: “…”

Ba ruột.

Thạch Lỗi toan đánh, Liễu Như vội ngăn hắn: “Đừng đừng, em nguôi giận rồi, anh mạnh tay thế, lỡ đánh hỏng con thì sao.”

Tuy hồi nãy Liễu Như đánh thật nhưng rất nhẹ, chỉ đủ gãi ngứa cho Thạch Nghị, năm anh ba tuổi đã phải ăn dây lưng của Thạch Lỗi đau hơn nhiều. Hơn nữa, Thạch Nghị vui vẻ chịu đựng trận đòn này. Anh không ngờ Liễu Như thông minh như thế, chỉ dựa vào dấu vết lưu lại đã đoán ra việc mình làm mỗi đêm, còn An Thừa Trạch hàng ngày bị một người sống to đùng ôm vào lòng ngủ, thế mà suốt hơn tháng trời cũng chưa từng tỉnh, còn hoàn toàn không phát hiện, thật chẳng biết tính cảnh giác của hắn quá thấp hay quá mức tín tưởng anh.

Tính cảnh giác của An Thừa Trạch tương đối cao, vậy đáp án chỉ có một, hắn xuất phát từ bản năng mà tin tưởng Thạch Nghị, dẫu tinh thần đang ngủ say, thân thể cũng khá tín nhiệm anh.

“Rốt cuộc sao lại chọc giận mẹ mày? Khai thật đi!” Thạch Lỗi chê cây gãi không đủ lực, thuận tay rút dây lưng ra.

“Mẹ không giận.” Thạch Nghị đáp ngắn gọn. Thực sự không phải anh khinh thường nói chuyện với Thạch Lỗi, mà là mấy năm nay đã quen lời ít ý nhiều.

“Còn nói dối hả? Ba mới ra ngoài một lát mà mày đã bắt nạt Tiểu Như, xem ba có dạy dỗ được mày không…”

“Anh định bắt em tự dọn mấy thứ này hả?” Liễu Như khom lưng nhặt một túi to lên, đoạn nói với Thạch Lỗi.

Nháy mắt, thê nô kiêm vú em liền quăng dây lưng đi, vọt tới trước mặt bà xã, đỡ cô đến sofa: “Em nghỉ ngơi đi, để anh. Ranh con, mau lại đây chuyển đồ.”

“Tiểu Nghị ở lại với mẹ, mẹ còn chuyện muốn nói.”

“Ngoan ngoãn ở với mẹ mày đi!” Thạch Lỗi lườm Thạch Nghị, hớn hở đi dọn đồ, từ đầu đến chân đều tràn ngập vẻ sung sướng.

Liễu Như cười trộm, thuận tay sờ sờ tóc Thạch Nghị: “Từ nhỏ đến lớn đều chẳng thay đổi, cứ đâm tay như vậy. Tóc Tiểu Trạch lại mềm, tính tình các con không giống nhau tí nào.”

“Cậu ấy rất tốt.” Thạch Nghị nhớ lại xúc cảm khi vuốt ve tóc An Thừa Trạch, đột nhiên cười khẽ. Tựa như tuyết mùa đông tan chảy, chàng trai sắt đá cười rộ lên quả là mê người.

Liễu Như nhìn mà có chút sững sờ, thằng bé Thạch Nghị này từ nhỏ đã là quỷ gây sự, hiện tại lớn lên thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, lại sẵn sàng trở về Bắc Kinh làm nhân viên kỹ thuật internet chỉ vì Tiểu Trạch. Con sói cô độc đáng lẽ nên rong ruổi trong sa mạc, Thạch Nghị lại cam tâm nhổ răng nanh bào mòn vuốt sắc vì An Thừa Trạch, chỉ bởi muốn ở gần hắn. Tấm lòng như vậy, rõ ràng Tiểu Trạch nợ người ta, cả đời cũng trả không hết.

Hơn mười hai giờ, An Thừa Trạch được tài xế đưa về nhà, mệt như chó chết, vốn định ăn đại gì đó rồi tắm rửa đi ngủ, ai dè một nhà ba người đang vây quanh phòng khách chờ hắn, Liễu Như còn vừa ngáp vừa kiên nhẫn đợi. Từ lúc tiến vào tháng thứ tư, Liễu Như bắt đầu ham ngủ, rất hiếm khi ngủ trễ như thế, Thạch Lỗi kế bên không ngừng khuyên cô về ngủ, Liễu Như chỉ lắc đầu, dựa vào Thạch Lỗi nửa mơ nửa tỉnh chờ đợi.

“Sao còn chưa ngủ nữa?” An Thừa Trạch ngạc nhiên hỏi.

“Tới đây ngồi.” Liễu Như chuẩn bị tinh thần, vỗ vỗ bên cạnh mình.

An Thừa Trạch qua ngồi kế Liễu Như, thấy vẻ mặt mọi người đều bình tĩnh, khí sắc Liễu Như cũng rất tốt, không giống phát sinh chuyện lớn. Thạch Nghị thấy hắn còn cong cong khóe môi, nụ cười hiếm hoi khiến An Thừa Trạch cảm nhận được niềm vui phát ra từ nội tâm anh.

Hẳn là việc vui, An Thừa Trạch nghĩ, đoạn yên tâm ngồi xuống cạnh Liễu Như.

“Mẹ hỏi con một việc.” Biểu tình Liễu Như thực sự rất tự nhiên, nếu chẳng phải thời gian hiện tại không đúng, An Thừa Trạch còn tưởng cô đang hỏi mấy giờ rồi.

“Chuyện, chuyện gì ạ?” Khó có lần An Thừa Trạch thấy hơi sợ hãi.

“Con định thuyết phục mẹ cho con ở bên Tiểu Nghị thế nào?” Liễu Như hỏi tương đối tùy ý.

An Thừa Trạch: “…”

Sét đánh giữa trời quang! Hắn thật không nghĩ tới Liễu Như lại phát hiện chuyện này. Đâu phải hắn xem nhẹ Liễu Như, mà từ khi Liễu Như mang thai, hắn chạy giữa công ty và nhà, thậm chí còn chẳng cùng Thạch Nghị nắm tay được, mỗi ngày chỉ gặp được anh trong bữa sáng, thời gian còn lại căn bản không thấy mặt người ta đâu, tình huống này mà Liễu Như còn phát hiện được? Trừ phi ai kia quá rảnh rỗi tự mình khai báo, hoặc vị phụ huynh nào đó nói lỡ miệng.

An Thừa Trạch hướng ánh mắt hoài nghi về phía Thạch Lỗi Thạch Nghị, kết quả hai người đều cực kỳ thản nhiên, chẳng chút sợ sệt. Nghĩ cũng đúng, cả hai từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, ý thức bảo mật hạng nhất, sao có thể bất cẩn nói lỡ?

Vậy vì sao?

Lòng tràn đầy nghi ngờ, song vẫn muốn trả lời vấn đề của Liễu Như. An Thừa Trạch trước nay am hiểu đoán ý gửi lời, thấy Liễu Như không có ý tức giận, liền yên tâm đáp: “Cầu xin, cầu tới khi mẹ đồng ý mới thôi. Trước mặt người nhà, con không có bất cứ thủ đoạn gì, chỉ có thể cầu xin mẹ tha thứ, hi vọng xa vời rằng mẹ sẽ tán thành. Nếu mẹ phản đối, con vẫn sẽ tiếp tục cầu xin và chờ đợi, chờ đến lúc mẹ gật đầu.”

“Thế chuyện đẻ mướn là sao?” Liễu Như hỏi, “Hình như từ hồi đại học con đã quan tâm tới vấn đề đó rồi mà. Trong thời gian con bị thương được Thạch Nghị chăm sóc, tuy còn đang dưỡng thương, nhưng con vẫn liên hệ chặt chẽ với hệ thống đẻ mướn bên nước ngoài, ba tháng trước họ đã tìm được người thích hợp. Song khi biết mẹ mang thai, con liền thanh toán một khoản bồi thường, không cần người đẻ mướn nữa, đúng không?”

An Thừa Trạch: “…”

Tầm mắt Thạch Nghị Thạch Lỗi đồng loạt tập trung lên người An Thừa Trạch.

“Mẹ phát hiện quan hệ của các con khoảng một tháng trước, dạo này ở nhà quá nhàn rỗi nên tìm người điều tra con một chút.” Liễu Như nói nhẹ nhàng như không, “Hôm nay cả hai người đều cho mẹ biết, quan hệ của các con để tự con nói với mẹ, thế nên con tính cưới chạy bụng?”

“Thực ra… cũng không phải,” An Thừa Trạch gian nan đáp, “Chẳng phải tư tưởng truyền thống là có con để dưỡng lão sao? Vả lại muốn mẹ gật đầu thì nhất định phải có thành ý. Con đây cầm thành ý đến để mẹ thấy quyết tâm đã chuẩn bị sẵn vì tương lai của mình.”

Thạch Nghị nhìn ngón tay An Thừa Trạch sắp xoắn hết vào nhau, ngắm một lát bỗng thấy thú vị, bèn nhấc lên nắm trong tay mình, tách mấy ngón tay hắn ra.

Đèn đang sáng trưng trưng thế này, Liễu Như ngồi ngay đối diện họ, Thạch Nghị còn động tay động chân, trán An Thừa Trạch lập tức lấm tấm mồ hôi, căng thẳng quan sát Liễu Như. Hắn hít sâu một hơi: “Mẹ, mẹ đánh con mắng con cũng được, nhưng dứt khoát phải để ba làm giùm, mẹ ngàn vạn đừng tức đến mệt mỏi. Con biết chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng con thật lòng yêu anh Nghị, từ nhỏ đến giờ trong thế giới của con ngoài mẹ chỉ có anh Nghị. Nói thật, nếu không quen anh Nghị, cả đời này con đều sống trong tự ti, ôm thành tích nổi trội xuất sắc mà bài xích mọi người. Là anh Nghị giúp con thoát khỏi thế giới bé nhỏ của mình, cậu ấy chiếm lấy toàn bộ tình cảm của con, chứ không đơn thuần chỉ có tình yêu. Ở nhà cậu ấy là anh trai, đó là tình thân; ở trường là bạn học, đó là tình bạn; lúc cả hai sống chung, rồi cậu ấy chăm sóc con chu đáo, cái cảm giác tim đập thình thịch đau lòng này, con có muốn lừa mình dối người đến mấy cũng khó lòng phủ nhận sự hiện hữu của tình yêu. Con yêu cậu ấy, dùng tất thảy tình cảm quý giá nhất của con người để yêu, vì tình yêu sâu đậm mà nhất định phải giữa lễ nghi, cảm giác tim đập nhanh căn bản không thể khống chế. Thế nhưng, con vẫn thương mẹ nhất, nếu mẹ phản đối chúng con yêu nhau, con sẽ giữ khoảng cách với cậu ấy, song con không thể yêu ai khác nữa, cũng chẳng cách nào khiến một cô gái phải chịu cô đơn. Do vậy con chọn đẻ mướn, chẳng những tăng thêm lợi thế để mẹ đáp ứng, còn muốn chừa đường lui cho mẹ cho gia đình chúng ta, vì dù thế nào con cũng không có khả năng tìm người khác.”

An Thừa Trạch rất ít biểu lộ cảm xúc trước mặt người khác, ngay cả Thạch Nghị cũng không biết tình cảm hắn dành cho mình lại sâu sắc đến thế. Thạch Lỗi cũng lặng lẽ thở dài, trước kia chỉ cảm thấy con trai treo cổ trên người Tiểu Trạch có chút không đáng, Tiểu Trạch thông minh lý trí như vậy, hoàn toàn có thể bỏ rơi con mình để kết hôn sinh con với người ta, trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Hiện tại mới biết, Tiểu Trạch thông minh thì thông minh, nhưng đối diện với ái tình, tất cả mọi người đều ngu ngốc. Bởi vậy, việc gì hắn phải so đo ai trả giá nhiều hơn, đều là con ngoan cả, cũng là duyên phận của chúng nó. Một đứa muốn ôm cái hũ sống nốt quãng đời còn lại trong cô độc, một đứa cho cha mẹ đường lui để độc thân cả đời, hai đứa cùng kiên trì, cùng tôn trọng cha mẹ, thế này thì phản đối kiểu gì.

“Xem ra con đã nghĩ rất kĩ .” Liễu Như dịu dàng vuốt tóc An Thừa Trạch, vừa mềm vừa đâu vào đấy, y hệt bộ dạng ngoan ngoãn mà An Thừa Trạch vẫn biểu hiện ra ngoài. Nhưng bởi tóc An Thừa Trạch quá sát da đầu, nên bất kể tiệm cắt tóc làm kiểu gì cũng chỉ tạo được một kiểu đầu, căn bản không đổi được. Hắn với Thạch Nghị kỳ thực giống nhau ở cái tính cố chấp.

“Con trước sau vẫn nghĩ rất rõ ràng, chưa từng nghi ngờ hay dao động.” An Thừa Trạch kiên định nói, đồng thời nắm lấy tay Thạch Nghị, không cho anh tiếp tục nghịch ngón tay mình.

“Con đã nghĩ kĩ thế rồi, cũng hiểu tương lai khó khăn cỡ nào, mẹ đây trừ chúc phúc cũng chẳng biết cho con cái gì.” Liễu Như mỉm cười, vươn tay ôm con mình, “Mẹ vui lắm, con có thể đứng giữa tình yêu và tình thân mà không vứt bỏ bất cứ ai trong hai người quan trọng nhất.”

An Thừa Trạch cũng ôm chặt Liễu Như, giờ khắc này, được người thân yêu nhất trần đời chúc phúc, hắn mới chân chính đạt được hạnh phúc.

…..

Năm tháng sau, con gái Liễu Như và Thạch Lỗi khóc oe oe rơi xuống trần gian, mới đẻ ra toàn thân còn nhiều nếp nhăn, ngoại trừ ông ba ngốc Thạch Lỗi, hai anh trai An Thừa Trạch Thạch Nghị đều nhíu mày nhìn em gái. Tuy nói em gái do anh trai bảo bọc, nhưng nhăn nheo kiểu này chẳng thể nào dậy lòng yêu thương nổi. Thạch Nghị thò tay chọc chọc cái mặt nhăn nhăn của bé con, mày nhíu càng sâu. An Thừa Trạch lại là người giỏi giả bộ nhất, cười ôn hòa với em gái, kết quả bé con cực thẳng thừng, bé nhìn thoáng cũng biết ai thật lòng thích mình. An Thừa Trạch với Thạch Nghị vừa tới gần, bé liền khóc to, Thạch Lỗi tức tới mức đá cả hai đứa ra, ai dám ghét bỏ con hắn, hắn liều mạng với người đó!

Đối với sinh mệnh mới này, Liễu Như cũng thích vô cùng, mặt nhăn cũng ngắm mãi không chán, ngày ngày đều ngắm đến mỏi cả mắt. Trong thời gian ở cữ không thể hại tới mắt, nhìn chăm chú quá lâu sẽ ảnh hưởng rất lớn tới mắt bé con, vì thế Thạch Lỗi không cho Liễu Như nhìn chằm chằm con nữa, ngày nào cũng chiếm lấy con không buông, cười đần hết nói.

Bé mập mạp chào đời trước sự mong chờ của gia đình bốn người, Liễu Như lại được bổ sung đủ dinh dưỡng trong thời kỳ mang thai, chưa đầy hai ngày bé đã trở nên mập mập trắng trắng, nom vô cùng khả quan. Bấy giờ An Thừa Trạch với Thạch Nghị cũng sáp tới, em gái đáng yêu trắng trẻo quả thực hội tụ mọi ưu điểm của cả bốn người, tương lai tuyệt đối là tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. An Thừa Trạch bị bé con mê hoặc hóa thân thành muội khống, sắc mặt u ám, em gái dễ thương nhường này về sau sẽ bị thằng nhóc xấu xa nào đó cưới mất, tiếp cận vì gia thế không được, sống sung sướng từ nhỏ không được, diện mạo quá xấu không được, quá đẹp quá hút người cũng không được… An Thừa Trạch nhìn xa trông rộng lập tức rơi vào sầu lo, phải làm thế nào mới sàng lọc được toàn bộ đàn ông trên thế giới để em gái mình tìm được bạn đời ưu tú nhất đây?

Thạch Nghị nào lắm tâm tư như An Thừa Trạch, đơn giản cảm thấy em gái rất xinh, thích ôm ôm bé. Kết cục, ghét bỏ trước đó bị báo ứng, em gái người ta chả hiếm lạ hai anh, vừa tới gần liền khóc to, khóc tới mức ba phải đá hai ông anh khó ưa dám ghét bỏ bé ra ngoài.

Trong lúc Liễu Như mang thai, An Thừa Trạch rốt cuộc tuyển được cho mỗi công ty một giám đốc đáng tin, lúc này mới bớt được chút thời gian đến đây, bằng không không lao lực chết mới lạ. Thạch Nghị cũng bứt rứt vô cùng, rõ ràng cha mẹ đều đồng ý, hết thảy vấn đề được giải quyết, ấy mà tới hôm nay vẫn chưa ăn vào miệng. Sáu năm chia xa cộng thêm Liễu Như mang thai là khoảng bảy năm, còn mấy chục năm kiếp trước, giờ mà tính thì thực sự rất hung tàn.

Tuy nhiên, An Thừa Trạch bận đến nỗi dính gối liền ngủ, thậm chí muốn hôn hôn ôm ôm cũng phải đợi hắn ngủ rồi mới dám lén lút làm. Vì thế, dù đã trắng trợn dọn vào phòng An Thừa Trạch, Thạch Nghị vẫn ngày ngày đeo cặp mắt đen, trưng bản mặt lạnh dục cầu bất mãn. Liễu Như mặc kệ, con trai cô, gả chậm ngày nào hay ngày ấy.

Chẳng phải Liễu Như không xót con, mà từ khi nhận ra tình cảm của hai người, cô cũng cố gắng điều tra xem con trai với nhau quan hệ thế nào. Được văn hóa BL vừa nổi dậy gần đây hun đúc, Liễu Như nhận thức sâu sắc rằng, con mình có khả năng, đại khái, có lẽ, tựa hồ… có số làm 0. Nếu là người khác, Liễu Như hoàn toàn tin tưởng không ai qua nổi con mình, nhưng nếu là Thạch Nghị, vậy thôi rồi.

Cho nên, kéo được ngày nào hay ngày ấy, Liễu Như vui như mở cờ, đây là cảm xúc vi diệu của bà bầu.

Song từ lúc con gái ra đời, cô với Thạch Lỗi không rảnh phản ứng con trai, bấy giờ mới khiến An Thừa Trạch và Thạch Nghị cảm thấy hít thở bình thường được.

Có em gái thật tốt.

Bé mập Thạch tròn trăm ngày, Liễu Như trở lại xử lý chuyện công ty. Nhưng nhờ mấy giám đốc tài giỏi, cô có thêm nhiều thời gian chăm con, lớn tuổi mới có con nên muốn nuông chiều bé, lần này cô dứt khoát phải bảo vệ con lớn lên.

Mà An Thừa Trạch với Thạch Nghị chứng kiến em gái khỏe mạnh khả ái lần nào trông thấy mình cũng gào khóc inh ỏi, rốt cuộc cũng thả lỏng, yên tâm đi du lịch.

Cũng không đi nghỉ ở nước ngoài như mấy người lắm tiền khác, trong nước lớn như vậy còn chưa xem hết, ra nước ngoài làm gì. Cái họ muốn đâu phải là tốn một mớ tiền đi hưởng thụ, mà là tay nắm tay cùng nhau đi khắp chốn, in dấu chân tại từng ngóc ngách của tổ quốc.

Điểm dừng chân thứ nhất là Côn Nam, côn trùng nhiều muốn chết, dù ở khách sạn năm sao cũng không ngăn nổi đám côn trùng chỗ nào cũng chui vô được. Buổi tối còn có thể đuổi côn trùng, ban ngày thì bó tay, An Thừa Trạch đi dạo một vòng về, bị chích tới nỗi người nổi đầy nốt đỏ vừa đau vừa ngứa, cực kỳ khó chịu. Cố tình nhóc đen nhẻm Thạch Nghị lại như thể thuốc diệt côn trùng tự nhiên, không con nào dám tới gần, trên người chẳng nổi một nốt. An Thừa Trạch tức lắm, nhịn không được muốn hành hạ anh, bắt người ta đi mua thuốc mua cơm. Ngày đầu tiên trong chuyến du lịch, hai người cứ thế ở lại khách sạn giải quyết bữa tối bằng cơm hộp khá là thiếu lãng mạn, rượu vang và nến thương lượng trước đó đều bị An Thừa Trạch đang đau ngứa bác bỏ hết.

Tắm rửa xong, Thạch Nghị đau lòng giúp An Thừa Trạch thoa thuốc, kỳ thực do Côn Nam nhiều côn trùng, thuốc giảm sưng chữa ngứa cũng đặc biệt tốt. Nhưng An Thừa Trạch dường như cũng kháng dược tính rất mạnh giống kiếp trước, bôi thuốc xong vẫn khó chịu chết được, duy nhất thoải mái là được chườm lạnh. Thạch Nghị dùng khăn bọc đá, từ tốn chữa ngứa cho An Thừa Trạch, coi như chạm hết toàn thân hắn.

Cũng chả hiểu tại sao, thân thể ngứa lại biến thành trong lòng ngứa. Nom Thạch Nghị nghiêm túc chăm sóc mình, An Thừa Trạch xúc động cực kỳ. Giữa hai người, không chỉ Thạch Nghị nhẫn nại, mà hắn cũng vậy. Chẳng qua để vuột mất thời kỳ xúc động, cố ý tìm thời gian thì không được tự nhiên, cộng thêm bé con trong nhà thường xuyên khóc đêm, rất bất tiện. Lần đi xa này, An Thừa Trạch định thỏa mãn nguyện vọng, nhưng đâu ngờ lại vào một đêm mình bị muỗi đốt toàn thân như này.

Nếu xúc động có thể kiềm chế, vậy sẽ không có từ “kìm lòng chẳng đậu”.

Mới đầu là An Thừa Trạch đặt Thạch Nghị dưới thân hôn môi, sau đó Thạch Nghị xót xa hôn vết sẹo trên trán An Thừa Trạch và mấy nốt trên người. Cuối cùng khi thấy lối rẽ phân chia vận mệnh năm đó, vết sẹo mà An Thừa Trạch cố tình khiến Thạch Nghị đâm mình bị thương để thay đổi số phận, thời gian qua lâu đã trở nên rất nhạt và đang khắc trên mông An Thừa Trạch. Hết cách rồi, để chỗ đó bị thương mới tránh được việc khống chế sai ảnh hưởng tới bộ phận khác.

Thạch Nghị nhìn một lát, càng xem càng thích, nhịn không được hôn lên vết sẹo ấy, An Thừa Trạch cứng ngắc cả người, rồi chậm rãi mềm xuống.

Từ lâu hắn đã bảo sẽ cưng chiều Thạch Nghị, dẫu là phương diện này, hắn cũng chẳng nỡ bắt một chàng trai đỉnh thiên lập địa như Thạch Nghị phải phục tùng.

Kỳ thực hắn rất muốn chiếm thượng phong, song vừa nghĩ đến đối phương là Thạch Nghị, An Thừa Trạch liền thôi cố chấp.

Ngọn lửa tích tụ vài chục năm rất dài rất lâu, đốt sạch toàn bộ thể lực của An Thừa Trạch. Hôm sau bọn họ không ra ngoài, An Thừa Trạch bị giày vò tới hừng đông căn bản chẳng dậy nổi, Thạch Nghị thì không muốn dậy, chỉ muốn say chết trong chốn mềm mại.

Chăm chú ngắm nhìn gương mặt say ngủ của An Thừa Trạch, Thạch Nghị khẽ hôn lên môi hắn. Tương lai một năm, hai năm… mấy chục năm sau, họ đều phải thức giấc cùng nhau như vậy, phải bên nhau đến bạc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.