Người nọ hiển nhiên là Trác Văn Tĩnh. Ta nghĩ cho dù mọi người trong thiên hạ này đều bị ta lãng quên, ta cũng sẽ nhớ rõ gương mặt ôn nhu tuấn tú này.
Hắn nhìn thấy ta, có chút kinh hãi, trên mặt mang theo lo lắng, chần chờ một chút, sau đó vén vạt áo hướng ta hành lễ nói: “Vi thần Trác Văn Tĩnh tham kiếm Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Ta nhìn chằm chằm gương mặt cúi xuống của hắn, trong trí nhớ trước kia ta chưa từng nhìn thẳng vào hắn bao giờ. Nhìn thấy hắn, ta đột nhiên nhớ tới lời hắn nói khi hắn ôm ta nhảy xuống vách núi, hắn nói, ta đã từng cứu hắn, cho nên cuối cùng hắn cứu ta, từ nay về sau chỉ cầu không nợ không oán, vĩnh viễn không gặp lại. Thế nhưng nói thật ta không nhớ rõ chính mình khi nào đã cứu hắn, không phải đã quên, mà là trong trí nhớ căn bản không có sự kiện kia, thật sự không có.
Trước kia ta chán ghét hắn còn không kịp, nếu như hắn làm chuyện gì sai lầm, ta mượn cơ hội đả kích Trác gia còn không kịp, như thế nào mà ra tay cứu giúp hắn. Có lẽ là hắn nhầm người, bất quá những chuyện này hiện tại hắn không biết, mà ta cũng sẽ không mở miệng nói ra, về phần cái gì mà không oán không nợ, cái gì mà vĩnh viễn không gặp lại, chuyện đó không có khả năng. Không biết thì thôi, nếu đã biết rõ bên cạnh mình có người như vậy, cho dù ta không yêu, nhưng cũng không cho phép hắn rời khỏi. Ta muốn hắn luôn luôn đối với ta như vậy, một mực không được phản bội ta… Đây có lẽ là đã trải qua sinh tử cho nên sau đó để lại trong lòng ta mối lo âu thấp thỏm, muốn gắt gao nắm thật chặt cái người vĩnh viễn đối với chính mình sẽ không bao giờ phản bội, một mực đem hắn nắm trong lòng bàn tay, không liên quan đến tình cảm, chỉ vì sự ấm áp không dễ tìm được kia.
Nghĩ như vậy, ta ngây ngẩn nhìn người đang quỳ trên mặt đất. Khuôn mặt hắn kỳ thực rất tuấn tú, chỉ là trên trán có vết sẹo dài kia thoạt nhìn hắn có phần hung ác, cái gọi là thân thể do cha mẹ ban tặng, ta nghĩ chính mình sở dĩ không thích hắn, có lẽ một phần là do cảm xúc này gây ra.
Giờ đây thoạt nhìn thân thể của hắn có chút gầy yếu, đợi sau khi hồi cung sẽ hảo hảo bồi bổ, ta thầm nghĩ như vậy.
Cẩn thận dò xét hắn hồi lâu, hai bên đều im lặng. Hắn khẽ ngẩng đầu liếc nhìn ta rồi lại vội vàng cúi xuống, ngón tay gắt gao siết chặt lại với nhau, làm nổi lên khớp xương trắng bệch. Ta mới giật mình nhớ tới hắn còn quỳ trên mặt đất, vì vậy bước lên phía trước cúi người nâng cánh tay của hắn, đỡ hắn lên…, nghiêng người hướng tới, lưu tô thất sắc* trên trán ta chạm phải ngọc hoàn trên tóc mai của hắn, phát ra tiếng thanh thúy dễ nghe.
*Lưu tô thất sắc: ý chỉ tua rua bảy màu kết trên mũ vua.
Sau khi đỡ hắn đứng dậy, ta ngửi thấy mùi dược nhàn nhạt trên người hắn, nhớ tới đêm đó hắn ôm đầu của ta trốn chạy vẫn không kiềm được tiếng ho khan. Ta không khỏi nhíu mày, thân thể của hắn chẳng lẽ luôn luôn không tốt? Như vậy, sau khi hồi cung nhất định truyền ngự y tìm ra nguyên nhân, sau đó tốt nhất phải điều trị kỹ càng. Ta không thích bộ dạng gầy yếu của hắn, ta muốn hắn khỏe mạnh ở bên cạnh ta.
Trong lúc này, ta một mực im lặng, tim đập dồn dập, cũng không biết nói cái gì. Có lẽ là bởi vì người này đã từng nhìn thấy bộ dáng chật vật nhất của ta kiếp trước, điều này cũng dễ hiểu, dù biết rằng hắn không có khả năng biết chuyện ở tương lai, ta vẫn không nhịn được có chút quẫn bách, hơn nữa chính mình vẫn luôn đối xử lạnh lùng với hắn, nếu như bỗng nhiên mở miệng nói ra lời tâm tình tựa hồ cũng quá mức khiến người khác sợ hãi.
Bất quá tay của ta cũng không rời khỏi tay hắn, vẫn còn nắm trong tay. Thân thể của hắn mang theo nhiệt độ ấm áp, giống như lúc trước khi hắn giúp ta lau nhẹ hai bên má vậy. Ta mấp máy môi, vành mắt nóng lên, có chút đau nhức.
Trác Văn Tĩnh nhìn ta, dung nhan tuấn tú không giấu được sự kinh ngạc, trong đôi mắt ôn hòa chất chứa nhiều nghi hoặc cùng lúng túng.
Ta nhìn thấy bộ dạng này của hắn thật rất muốn cười nhưng lại không cách nào nhếch nổi khóe miệng, một chút cũng cười không nổi, ngược lại trong lòng có chút đắng chát,
Nói thật bỗng nhiên nhìn thấy Trác Văn Tĩnh, cảm giác kia thật đúng là phức tạp.
Ta cảm thấy lần trọng sinh này chung quy cùng hắn có quan hệ rất lớn. Nội tâm phức tạp rối rắm, ta chỉ như vậy nhìn hắn, trong lòng không biết cảm kích hay vẫn mờ mịt không rõ.
Trác Văn Tĩnh cùng ta đối diện một khắc, chợt hơi thối lui về sau bất động thanh sắc tránh né sự giúp đỡ của ta, khom mình hướng ta hành lễ: “Vi thần tội đáng muôn chết, làm trái ý của Hoàng Thượng, tùy ý xâm nhập nơi này, xin Hoàng Thượng thứ tội.”
Trong lòng ta thầm suy nghĩ ý của hắn, sau đó khẽ mỉm cười tìm lại âm thanh của mình thản nhiên nói: “Nói thứ tội cái gì, ngươi vốn là Hoàng Hậu của trẫm, ra vào nơi này là chuyện hợp tình hợp lý, cái gì mà tội đáng chết hay không đáng chết, lời này đừng để trẫm nghe lại lần nữa.”
Trác Văn Tĩnh im lặng nghe lời của ta nói đột nhiên ngẩng đầu a một tiếng, dung mạo xinh đẹp tuấn tú mang theo sợ hãi cùng bất an. Nguyên Bảo ở phía sau ta nghe được cũng hít vào một hơi.
Ta không nói gì, chỉ im lặng nhìn Trác Văn Tĩnh, nhưng trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ trước kia tính tình mình xấu như vậy?
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ta quay đầu lại nhìn thấy nha đầu Tiểu Đào luôn đi theo bên cạnh Tiết Như Ngọc. Tiểu Đào hướng chúng ta quỳ xuống, sau khi hành lễ liền nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng vạn tuế, Hoàng Hậu nương nương thiên tuế.”
Ta nhìn nàng, khẽ cau mày. Ta đã phân phó không cho bất luận kẻ nào đi theo, nhưng mà nha đầu bên cạnh Tiết Như Ngọc này tự nhiên không tự liệt kê mình vào “bất luận kẻ nào” kia. Nếu là trước kia, có lẽ ta sẽ không chú ý đến mà ngược lại còn cảm thấy vui mừng, sẽ luống cuống, sẽ vui vẻ đến mấy ngày.
Nhưng mà bây giờ ta lại thập phần không muốn nhìn bất cứ ai, bất cứ chuyện gì liên quan đến Tiết Như Ngọc.
Ta sợ nếu nhìn lâu hơn nữa sẽ không kiềm chế được sát ý trong lòng.
Đáng tiếc bây giờ Tiết Như Ngọc không biết, ta đã không còn là vị đế vương xem nàng là bảo bối, cẩn thận từng li từng tí nâng niu trong tay nữa. Mà cũng có thể nàng đang suy nghĩ làm cách nào tính kế với ta. Con người chính là bi ai ở chỗ này, thua cũng không hiểu vì sao thua.
Lúc này Tiểu Đào ngẩng đầu lên, dung nhan thanh tú nhìn ta nhỏ giọng nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, bây giờ đã là ngọ, Như phi nương nương đang chờ cùng Hoàng Thượng dùng ngọ thiện.”
Nghe nàng nói xong lời này, ta thản nhiên “ân” một tiếng, nhìn về phía Trác Văn Tĩnh còn chưa mở miệng nói chuyện thì hắn đã thức thời khom mình hành lễ nói: “Vi thần cáo lui.” Nói xong liền chuẩn bị rời khỏi, trong lòng ta chấn động, bất tri bất giác tiến lên nắm lấy tay hắn, thật giống như lúc cuối cùng nắm lấy tia ấm áp kia.
Hắn quay đầu nhìn ta, trên mặt không giấu đi được sự kinh ngạc, lại nhìn hai bàn tay nắm cùng một chỗ của chúng ta.
Trên mặt ta có chút nóng lên, bất quá vẫn trấn tĩnh như cũ, nhìn vào mắt hắn thản nhiên nói: “Ngươi còn chưa dùng bữa, từ nơi này trở lại hành cung cũng khá xa, trẫm không thiếu một cái chén một đôi đũa, ở lại đây dùng bữa cùng trẫm đi.”
Đôi mắt Trác Văn Tĩnh mở to ra, trên mặt hắn đã không thể chỉ dùng sự kinh ngạc mà có thể hình dung được, kinh nghi, khiếp sợ, vân…vân, đủ loại cảm xúc phức tạp hòa cùng một chỗ, lại càng không nói đến thân thể chấn động của Nguyên Bảo cùng Tiểu Đào bên cạnh ta rồi.
Lẳng lặng đối mắt với nhau, cuối cùng Trác Văn Tĩnh rủ mắt xuống trước, chần chờ một lúc, hắn cung kính đáp lời.
Lúc quay trở về, ta buông bàn tay có chút thô ráp của Trác Văn Tĩnh ra, cùng hắn chậm rãi bước về phía trước, Nguyên Bảo cùng Tiểu Đào thì đi theo phía sau chúng ta, lá khô theo tiếng bước chân phát ra âm thanh xào xạc, giống như đang giẫm lên trái tim vỡ tan của ta vậy.
Ta nghĩ đời này sẽ không yêu thích người nào giống như trước đây đã từng yêu thích Tiết Như Ngọc điên cuồng vậy nữa. Bất quá cái người đang bên cạnh này, ta nghĩ, bản thân không nhất định sẽ yêu thích hắn, chỉ là sẽ đối với hắn thật tốt, không làm cho hắn thất vọng, có lẽ sẽ làm cho hắn thấy thõa mãn.
Lúc trở lại, Tiết Như Ngọc nhìn thấy ta cùng với Trác Văn Tĩnh đi tới, trong đôi mắt phượng dài không giấu được vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó những cảm xúc trong mắt đều bị hàng mi dài ngăn cản lại. Tiếp đó nàng hướng Trác Văn Tĩnh hành lễ, ta đứng một bên im lặng nhìn, trong nội tâm đối với nàng mang theo chán ghét. Sau khi hồi cung, ta sẽ tìm lý do thuyết phục đem Tiết gia loại bỏ, đời này kiếp này ta không muốn nhìn đến Tiết Như Ngọc nữa.
Bây giờ Trác gia tại triều đình mặc dù không có ảnh hưởng lớn như thời phụ hoàng, nhưng so với Tiết gia vẫn ổn định hơn nhiều, cho nên Tiết Như Ngọc cũng sẽ không tùy tiện đắc tội với Trác Văn Tĩnh.
Ngự thiện dùng trên hoàng liễn của ta, cái gọi là “tẩm bất ngữ, thực bất ngôn”* chúng ta đều không nói gì, im lặng gắp thức ăn. Kể ra thì đây là lần đầu tiên ta cùng Trác Văn Tĩnh dùng bữa.
*Tẩm bất ngữ, thực bất ngôn: ăn không nói, ngủ không nói.
Trước đây vào đêm tân hôn ta say rượu ngã xuống giường, vì thế rượu giao bôi cũng chưa từng uống qua. Nghĩ tới đây ta nhíu nhíu mày, đến cùng cũng là ta mắc nợ hắn quá nhiều.
May mà giờ khắc này cũng chưa làm ra sai lầm gì quá lớn, ta còn thời gian để cứu chữa.
Dùng xong ngọ thiện, ta trầm mặc không nói, Tiết Như Ngọc nhìn sang ta cũng không nói gì, Trác Văn Tĩnh nhìn ta đứng dậy cung kính nói: “Thần tạ ơn ngự thiện của Hoàng Thượng, thần cáo lui.”
Kỳ thực trong lòng ta không muốn để hắn đi, bất quá suy nghĩ lại ta vẫn gật đầu. Chờ hắn đi rồi, Tiết Như Ngọc nhìn ta nhỏ giọng hỏi: “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương vì sao đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, thật là kỳ lạ?”
Nghe xong câu hỏi ẩn hàm ý của nàng… trong lòng ta cũng hơi sững sờ, Trác Văn Tĩnh vì sao ở đây? Không nói đến Tiết Như Ngọc truyền lời đi như thế nào, dựa vào chuyện ta để Nguyên Bảo truyền chỉ cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, dù hắn là Hoàng Hậu cũng không dám kháng chỉ. Chẳng lẽ là lo lắng cho ta, cho nên mới đến nhìn xem, nhưng vì e ngại mệnh lệnh của ta cùng thân phận của mình nên không dám tiến lên, là như thế này phải không?
Nghĩ đến khả năng này, ta khẽ rũ mắt xuống, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
“Hoàng thượng dường như rất vui vẻ?” Tiết Như Ngọc lập tức hỏi ta, mắt phượng trong suốt xinh đẹp lóe lên một chút ý cười.
Ta vui hay không thì liên quan gì đến ngươi? Cho dù có yêu sâu đậm hơn nữa, nhưng nghĩ đến ngày sau sẽ có màn phản bội máu chảy đầm đìa kia, nghĩ đến kết cục bi thương của chính mình, ta không ngừng che giấu hận ý, giờ phút này ta chỉ hận không thể tự tay giết ngay người này. Huống chi mặt khác, thật sự không cách nào tha thứ, cũng không thể tha thứ…
Tiết Như Ngọc sửng sốt nhìn ta, vẻ mặt mang theo sự nghi hoặc, có lẽ là không hiểu tại sao bây giờ ta trở nên lạnh nhạt như vậy. Trước đây nếu nàng nói về Trác gia, ta đều hùa theo tán thành, mà hiện tại ta đột nhiên không muốn nói tới.