Trọng Sinh Chi Bạo Quân

Chương 42: Tình mẫu tử



Edit: Ngũ Ngũ

Đi đến một nơi cách xa tẩm cung của Trác Văn Tĩnh rồi dừng tại hương các, ta ngồi trên cao nhìn xuống Nguyên Bảo cùng Trương Đình Ngọc đang quỳ trên mặt đất, hồi lâu không nói gì.

Giờ phút này trong đầu ta chỉ nghĩ đến những lời nói sau cùng kia của Trác Văn Tĩnh, ta vẫn cho rằng quan hệ của chúng ta đã vô cùng thân mật, nhưng bây giờ ta mới biết được, trong mắt hắn, ta bất quá chỉ là một tên quân vương có mới nới cũ, mà hắn vẫn luôn nghĩ rằng ta và hắn gắn bó chung một chỗ cuối cùng cũng sẽ tách ra.

Lúc hắn ở bên cạnh ta, có thể thân mật bao nhiêu sẽ hết sức bấy nhiêu, cho dù kết quả như thế nào, cũng không quan tâm, dù sao không ảnh hưởng xấu nhiều đến hắn là tốt rồi.

Nói thật, suy nghĩ này của hắn làm ta vô cùng khó chịu, hơn nữa ta như vậy mà lại có chút cảm giác nực cười, ý nghĩ này vừa đến, ta liền cười ra tiếng, nhưng khi ta vừa phát ra âm thanh đó, Nguyên Bảo cùng Trương Đình Ngọc liền vội vàng hô lên xin thứ tội.

“Đứng lên đi.” Nhìn bộ dáng kinh sợ của hai người bọn họ, ta nhàn nhạt mở miệng nói.

Lúc vừa nghe được Trác Văn Tĩnh bị người khác ủy khuất, ta hận không thể đem Nguyên Bảo đi chôn luôn cho rồi.

Thế nhưng giờ phút này nhìn hắn, ta chợt cảm thấy rất mệt mỏi, cái gì cũng không muốn truy cứu nữa, trong lòng mơ hồ biết rõ, cho dù có truy cứu, cũng không thể trách bọn họ được, cho nên ta rất rộng lượng mở miệng kêu bọn họ đứng dậy, thế nhưng ta càng nói, hai người bọn họ lại càng không dám đứng lên.

Cuối cùng, ta mấp máy miệng nói: “Đã không muốn đứng, vậy thì quỳ đi a.” Nguyên Bảo cùng Trương Đình Ngọc đồng thời im lặng, cung kính quỳ ở nơi đó.

Ta liền nhìn Trương Đình Ngọc hỏi: “Hoàng hậu đã xảy ra chuyện gì?”

Trương Đình Ngọc ngẩng đầu lên, âm thanh run rẩy nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu… Hoàng hậu thân thể rất yếu, bởi vì tiểu hoàng tử chưa đến ba tháng, mà Hoàng hậu nương nương lại uống thuốc hạ nhiệt, cộng thêm huyết mạch… Huyết mạch bất thông, cho nên thiếu chút nữa sẽ làm hư tổn đến tiểu hoàng tử.”

Ta nghe xong lời này nhíu mày lại, uống thuốc hạ nhiệt, huyết mạch bất thông?

“Tại sao huyết mạch bất thông? Do trước kia ảnh hưởng trên sa trường còn sót lại sao?” Ta rũ mắt nhàn nhạt hỏi: “Còn thuốc hạ nhiệt kia là dược gì?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, ngày giỗ của tiên hoàng trước đó, lúc ở lăng đế Hoàng hậu nương nương hứng nhiều gió lạnh, hôm sau thân thể không được khỏe, liền truyền ngự y đến xem, ngự y nói là bị nhiễm phong hàn, cho nên lúc kê đơn thuốc có dược tính hàn bên trong, về phần huyết mạch bất đồng, đại khái là lúc đi thỉnh an tại cung Phượng Nghi, Hoàng hậu nương nương sợ tiểu hoàng tử có gì sơ suất, cho nên một mực thủ hộ lấy, có lẽ là được một lúc lâu, Hoàng hậu nương nương đã quên chính mình vẫn còn đang quỳ, cho nên dẫn đến huyết mạch tích tụ.” Lần này người trả lời lại chính là Nguyên Bảo.

Nhìn hắn cúi đầu nói ra những lời này, ta híp mắt, sau đó chậm rãi hỏi: “Trác Nhiên hồi cung lúc nào?”

“Ngày hôm qua, lúc Hoàng hậu nương nương đang uống thuốc.” Nguyên Bảo đáp: “Lúc ấy nương nương đã uống được hơn phân nửa chén thuốc, nhưng chưa được nửa nén nhang đã nôn ra ngoài, Trác đại nhân ở đó bảo hộ tâm mạch của Hoàng hậu nương nương, còn giúp đỡ Hoàng hậu nương nương đem số thuốc còn lại nhổ ra, lúc này mới có thể giữ được tiểu hoàng tử.”

Nghe xong lời của Nguyên Bảo nói, nội tâm của ta khẽ động, trong lòng cảm thấy nguội lạnh, ngồi ở chỗ kia trầm mặc, ta nói: “Trương Đình Ngọc, ngươi trở về đi, ngày sau phải chăm sóc cho Hoàng hậu thật tốt.” Dứt lời, ta đứng dậy ly khai.

Rời khỏi hương các, ta quay người đi tẩm cung của Trác Văn Tĩnh, thời điểm đến, Trác Văn Tĩnh vẫn còn đang ngủ say, ta ngồi chỗ kia nhìn hắn, vuốt ve đôi má gầy gò của hắn, hôn lên vết sẹo trên trán hắn, lúc sau mới chậm rãi hồi trở lại Ngự Thư phòng.

Đến Ngự Thư phòng ta cho người truyền Chung Dung, sau đó đưa thánh chỉ cho hắn đến Thái y viện bắt giữ Vương gia, trên thánh chỉ viết chính là bắt cả nhà phải đền tội. Chung Dung nhìn ta giống chống khua chiêng bắt người như vậy, thần sắc có chút kinh ngạc, nhưng mà vẫn lập tức cúi đầu tuân chỉ.

Sau khi Chung Dung rời đi, ta ngồi trên long ỷ nhắm mắt dưỡng thần, sau một lúc phân phó cho Bồi Tú bên cạnh: “Bãi giá cung Phượng Nghi.”

Bồi Tú vội vàng hô lớn một tiếng, sau đó đỡ ta lên loan kiệu.

Thời điểm đến cung Phượng Nghi, cung nữ Ngọc Gấm bên cạnh mẫu hậu nói thân thể bà không được khỏe, vừa mới uống thuốc xong đang nằm bên trong tẩm cung nghỉ ngơi, ta nghe xong nở nụ cười nói: “Đã như vậy, thế thì trẫm sẽ ngồi đây đợi mẫu hậu tỉnh lại rồi nói sau.” Dứt lời ta ngồi trên nhuyễn tháp im lặng.

Ngọc Gấm nhìn ta cười nói: “Hoàng thượng, Thái hậu nương nương thân thể không khỏe, không biết ngủ tới khi nào mới tỉnh lại, khí trời đang trở lạnh, không bằng ngài cứ về cung trước, đợi Thái hậu nương nương tỉnh lại, nô tỳ sẽ đi thông báo cho Hoàng thượng.”

Ta nghe xong lời này, đưa mắt nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái rồi hỏi: “Ngươi vào cung này đã bao lâu?”

Ngọc Gấm vội vàng cúi đầu đáp: “Nô tỳ vào cung lúc sáu tuổi, đến nay đã được mười năm.”

“Thời gian cũng không ngắn.” Ta nhàn nhạt nói: “Trách không được nói chuyện lão luyện như thế, so với Cẩm Tú còn lý sự hơn nhiều.”

Ngọc Gấm nghe xong lời này của ta vội vàng quỳ xuống hoảng hốt nói: “Nô tỳ sai rồi, nô tỳ biết sai rồi, Hoàng thượng tha mạng.”

“Mẫu hậu còn ngủ trong nội điện, ngươi lớn tiếng như vậy có phải muốn đánh thức lão nhân gia bà hay không?” Ta cau mày hỏi.

Ngọc Gấm quỳ trên mặt đất chật vật muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại không dám nói gì.

Ta nhìn nàng hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp nhận tách trà của Bồi Tú đưa tới nhấp nhẹ một chút. Lúc này trong điện nhất thời lặng im.

Ngồi tại cung Phượng Nghi của mẫu hậu được khoảng một nén hương, mới nghe được âm thanh kéo màn nhẹ vang lên.

Lập tức có tám cung nữ thường đi theo bên cạnh mẫu hậu bước lên phía trước, có hai người đi lên vén bức màn ra, đập vào mắt chính là dung nhan xinh đẹp quý phái cao cao tại thượng của mẫu hậu.

Nhìn mẫu hậu ngồi vào ghế quý phi, ta mới chậm rãi đứng dậy, hành lễ xong rồi ngồi xuống, mẫu hậu nhìn ta tựa cười mà không cười nói: “Có việc gì sao, Hoàng Thượng đã nhiều ngày không đến, như thế nào lại đến đây, khiến cho những nha đầu trong cung của lão bà tử ai gia rất kinh sợ a.”

“Mẫu hậu nói đùa.” Ta nhàn nhạt mở miệng nói: “Vừa rồi chỉ là nha đầu kia phục thị nhi thần có chút không thoải mái, cũng chưa có trừng phạt cái gì thì mẫu hậu đã ra rồi.”

Mẫu hậu nghe ta nói xong sắc mặt khó chịu, có chút không vui nhìn Ngọc Gấm nói: “Còn đứng đó làm gì? Lui xuống đi, chớ để Hoàng thượng không vui.” Sau khi Ngọc Gấm quỳ xuống bái lễ rồi vội vã rời khỏi, chỉ là thời điểm đứng dậy thân thể có chút mềm nhũn xuống, thiếu chút nữa quỳ lại lần nữa, ta rũ mắt nhìn không nói.

“Tốt rồi, người làm Hoàng thượng không vừa mắt đã đi mất, Hoàng thượng có thể nói hôm nay đến đây là có chuyện gì không?” Sau khi Ngọc Gấm rời đi, mẫu hậu lại để cho tất cả mọi người lui xuống, nhẹ giọng mở miệng thờ ơ hỏi.

Ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn mẫu hậu nói: “Mẫu hậu, nhi thần hôm nay đến đây là có một tin mừng muốn nói với người trước, sau đó sẽ cho chiêu cáo thiên hạ.”

“Trong nội cung này có tin mừng gì, chẳng lẽ Hoàng thượng đã vừa ý khuê tú nhà ai, chuẩn bị cho tiến cung?” Mẫu hậu bưng trà thản nhiên nói.

“Cũng không phải như thế, chuyện nhi thần muốn nói chính là về hoàng hậu của trẫm, Trác Văn Tĩnh, đã có thai.” Ta gằn từng chữ nói: “Nhưng mà cái tên Vương ngự y kia kê thuốc cẩu thả, thiếu chút nữa đã làm mất ái tử của trẫm rồi.”

Thân thể của mẫu hậu khẽ dừng một chút, sau đó nhìn ta nói: “Hoàng Thượng, có mấy lời không thể nói lung tung, lần trước Vương thái y chuẩn trị cho Hoàng hậu, ai gia đã có hỏi qua rồi, hắn chỉ nói thân thể của Hoàng hậu không được khỏe, có thể là nhiễm phong hàn, cũng không nói là có dấu hiệu mang thai? Y thuật chữa bệnh của Vương ngự y ai gia rất là tin tưởng, có thể đã sai ở đâu rồi hay không. Còn có đã điều tra bên ghi chép của Kính Sự phòng hay chưa?”

Nghe xong lời mẫu hậu nói, ta cười lạnh trả lời: “Mẫu hậu, người đây là thiên vị, chuyện con nối dõi của hoàng gia, há có thể coi như trò đùa? Bên chỗ Kính Sự phòng có ghi chép trẫm thường đến chỗ của Hoàng hậu, sao lại có thể sai sót, cho dù người có nghĩ đây là chuyện sai sót, thì nhi thần sao có thể không biết mình đã qua đêm chỗ của Hoàng hậu bao nhiêu lần? Đương nhiên, nếu bên trong Kính Sự phòng có kẻ làm việc tắc trách như vậy, chỗ giếng cạn trong Ngự hoa viên vẫn còn có thể chứa thêm nhiều người được nữa đấy.”

Mẫu hậu nghe xong lời của ta híp mắt nói: “Hoàng Thượng, cho dù là như vậy, thân thể của Trác Văn Tĩnh không được tốt, lúc Vương ngự y chữa bệnh cho hắn dùng cái dược có thể làm hư tổn đến hài tử gì đấy, ngày sau vạn nhất hài tử bị tật gì đó, há chẳng phải là lỗi của Hoàng gia chúng ta? Không bằng đợi hai năm nữa thân thể của hắn điều dưỡng trở nên tốt hơn thì hãy nói đến chuyện con nối dõi a.”

“Mẫu hậu không cần lo lắng, ngày sau nhi thần sẽ hảo hảo chiếu cố Hoàng hậu, hơn nữa, đứa bé này thế nhưng chính là trưởng tử của trẫm, làm sao có thể nói bỏ liền bỏ.” Ta nói: “Nếu có người dám đánh chủ ý lên nó, đừng nói là vương công đại thần, hay là phi tần hậu cung, một kẻ trẫm cũng không tha.”

“Hoàng thượng, ngươi nói gì vậy? Có phải cảm thấy ai gia đã quản quá nhiều rồi không hả?” Mẫu hậu buông tách trà tinh xảo xuống âm thanh lạnh lùng nói: “Vậy thì tốt, Hoàng thượng, hiện tại ai gia cũng không nói vòng vo với ngươi, Trác Văn Tĩnh ai gia chính là không thích, đứa bé kia vô luận có hay không, vô luận là thật hay giả, ai gia cũng sẽ không thích, Hoàng Thượng định xử ai gia thế nào?”

Nghe lời của mẫu hậu nói xong, ta trầm mặc xuống, sau đó nhắm hai mắt lại rồi mở ra ngẩng đầu nói: “Mẫu hậu, đối với người, hài nhi vẫn luôn tôn kính, thế nhưng hài tử của Trác Văn Tĩnh chính là huyết mạch của hoàng gia. Nhi thần không muốn mất đi một đứa rồi lại một đứa nữa, thứ cho nhi thần nói lời đại nghịch bất đạo, phụ hoàng ông vẫn đang dõi theo ở trên trời, Trác Văn Tĩnh chính là tự ông lựa chọn cho nhi thần, nhi thần nghĩ, ông nhất định rất thích đứa bé này, nhi thần chỉ sợ nếu đứa bé này xảy ra chuyện gì bất trắc, phụ hoàng chắc chắn sẽ rất oán giận.”

Mẫu hậu nghe lời ta nói xong, thân thể của bà run lên, sau đó yếu ớt ngồi trên ghế quý phi, ta nhìn bà ngừng một chút rồi nói tiếp: “Mẫu hậu, chuyện liên quan đến đứa bé này, nhi thần vô luận là như thế nào đều nhất định sẽ giữ lại, nếu như người không thích, thì mấy tháng này, Trác Văn Tĩnh sẽ không đến thỉnh an nữa, miễn cho chọc giận người không vui. Nhi thần hôm nay đến đây chính là muốn nói những lời này, nhi thần cáo lui.”

Nói xong, ta quay người ly khai, vừa đi được hai bước, mẫu hậu ở bên cạnh ta liền nói: “Hoàng thượng, nếu ngươi buộc phải chọn giữa ai gia và Trác Văn Tĩnh, ngươi sẽ làm như thế nào?”

Ta nghe xong trong nội tâm bỗng nhiên ngừng lại, đứng thẳng lưng quay đầu lại nhìn mẫu hậu cao cao tại thượng ngồi đó.

“Mẫu hậu người đây chính là đang bức nhi thần.” Nhìn bà, ta rũ mắt xuống nói.

Mẫu hậu không lên tiếng, bên trong đại điện nhất thời một mảnh im lặng, im lặng tới mức ta có thể nghe được tiếng hô hấp của chính mình, sau một lúc, ta trầm mặc, thời điểm định nói gì đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh bẩm báo, nói là Chung Dung cầu kiến.

Ta nhíu mày, không phải ta đã lệnh cho hắn đến bắt Vương ngự y sao? Tại sao lại đến đây cầu kiến.

Mặc dù trong lòng ta có chút nghi hoặc, nhưng vẫn mở miệng để cho người đi vào, Chung Dung thấy ta vội vàng quỳ xuống hành lễ, nhìn sắc mặt ta lo lắng nói: “Hoàng Thượng, không hay rồi, vi thần phụng mệnh tiến đến bắt giữ Vương ngự y, thế nhưng người nhà Vương gia đều không có ở đó, mà Vương thái y, tự vận tại nhà.”

“Cái gì?” Ta híp mắt hỏi: “Người không nhà trống? Tự vận?”

“Đúng vậy.” Chung Dung cúi đầu nói.

Hôm nay nhất định phải có người chết, nếu như không, mối hận trong lòng của ta sẽ khó mà tiêu tan, Vương thái y là người thông minh, biết rõ làm những chuyện đó sẽ liên lụy đến cả nhà, cho nên chính mình chết trước để lại cho ta một cái công đạo, muốn thông qua đó bảo toàn tính mạng cho cả nhà.

Nghĩ đến những chuyện này, ta nói: “Lui xuống đi.” Đứa bé kia còn chưa ra đời mà đã phát sinh nhiều chuyện như vậy, đó không phải là điềm tốt, lưu lại người nhà Vương ngự y xem như là tích đức a.

Chung Dung đứng dậy ly khai, hắn đi rồi, ta quay đầu lại nhìn mẫu hậu, mở miệng nói: “Mẫu hậu, những chuyện máu tanh này đã quấy rầy tâm ý tu hành của người rồi, thân thể mẫu hậu không tốt, ngàn vạn lần không được vì những chuyện nhỏ nhặt này mà thương tâm, sau này nhi thần sẽ không quấy rầy nhiều nữa, mong mẫu hậu nghỉ ngơi thật tốt.”

Mẫu hậu một mực không nói gì, ngồi ở chỗ đó trơ mắt nhìn ta, thần sắc khó coi.

Hai ngày sau đó, mẫu hậu nói là sẽ đến Tây Sơn cầu phúc muôn dân, đây là chuyện ta đã dự liệu từ trước, ta lấy danh nghĩa của phụ hoàng để dồn ép bà xuống, mà Vương ngự y đã chết rồi, còn ta lại đối xử lạnh nhạt với bà, xảy ra nhiều chuyện như vậy, tất nhiên bà rất phiền muộn trong lòng, cho nên tiến đến Tây Sơn là chuyện hiển nhiên.

Chuyện khiến ta kinh ngạc chính là Tiết Như Ngọc vậy mà lại chủ động cầu xin đi cùng.

Ta nghĩ, có lẽ bọn họ cảm thấy rời cung một thời gian sẽ tốt hơn so với lúc trong cung bị ta lạnh nhạt, cũng có thể là trù tính các âm mưu khác để đối phó, hoặc có lẽ là nguyên nhân khác.

Những điều đó đã là chuyện của sau này rồi, hiện tại Trác Văn Tĩnh cùng con của hắn ít nhất được an bình rồi.

Mà giờ khắc này, ta đang từ cung Phượng Nghi đi ra, tiến đến Giao Thái điện để nhìn xem Trác Văn Tĩnh cùng hài tử chưa chào đời kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.