Ý chỉ của mẫu hậu là do một nội giam đi theo hộ tống mang về, Bồi Tú tiếp nhận đưa cho ta, ta mở ra nhìn, trên đó mẫu hậu chỉ ghi vài câu, nói là chuyến đi Tây Sơn, mẫu hậu đã suy nghĩ rất nhiều, những ngày này hướng về Phật tổ, cầu cho quốc gia mưa thuận gió hòa, cõi lòng thanh thản, nói là chuẩn bị hết năm rồi, ở Tây Sơn thời tiết đang lạnh dần, mà thời gian qua ta làm hoàng đế chắc bận nhiều chính sự, cho nên vẫn chưa viết thư cho bà các loại vân…vân, cuối cùng bà quyết định qua ít ngày nữa sẽ hồi cung.
Nhìn đến dòng cuối cùng, ta thở dài trong lòng, sau đó nhìn nội giam đưa thư tới đây, hắn ngồi ở chỗ kia im lặng, Bồi Tú thì ở một bên rót trà đưa ta.
Nhấp một ngụm trà, ta dùng tay gõ bàn, những lời này của mẫu hậu nhìn qua như không có ý gì, nhưng thật ra là đang nói ta bất hiếu, từ lúc bà rời khỏi hoàng cung đến giờ, thấy ta không quan tâm đến bà, cho nên phải về cung rồi, không thể không nói ẩn ý thật sâu xa.
Bất quá bà nói như vậy cũng không sai, những ngày này, ta luôn cẩn thận từng li từng tí chăm sóc cho Trác Văn Tĩnh với hài tử của hắn, thật vất vả lắm trong cung mới được yên bình hai phần, còn thời gian đâu mà lo tới chuyện khác, hơn nữa bà đi Tây Sơn là để cầu phúc, nếu ta đến quấy rầy thường xuyên cũng không phải.
Nhưng lần này đích thực là lỗi của ta, ít nhất có lẽ ta nên phái người đến hỏi thăm bà một chút…
“Trở về bẩm báo với Thái hậu, ngày Thái hậu quay về kinh thành, trẫm sẽ đích thân ra nghênh đón cùng với văn võ bá quan.” Nghĩ một chút ta phân phó nói, tên nội giam kia đầu óc cũng vô cùng lanh lợi, nghe xong lời này của ta liền vội vàng hành lễ đáp: “Nô tài tuân chỉ.”
Ta nghe gật đầu ‘ân’, phất tay để cho hắn lui ra, đợi người đi rồi, Nguyên Bảo cũng đã trở về, hắn tiến lên hành lễ nói: “Hoàng Thượng, Thái sư chờ ở bên ngoài cầu kiến.”
Ta nghe xong nhướng nhướng mày nói: “Thái sư ở bên ngoài? Tại sao không nghe ai thông báo?” Nguyên Bảo gật đầu cười nói: “Nô tài trở về liền đúng lúc đụng phải Thái sư, Thái sư liền kêu nô tài vào thông báo một tiếng.”
Ta nhìn Nguyên Bảo ‘ah’ một tiếng, sau đó trầm mặc nói: “Nhanh mời Thái sư vào đây.”
Nguyên Bảo tuân chỉ, hắng giọng thông báo.
Sau khi Tiết Thanh đi vào, hướng ta hành lễ, ta vội nói: “Thái sư mau mau đứng lên đi, Nguyên Bảo, dọn chỗ.”
“Vi thần tạ Hoàng Thượng.” Sau khi Tiết Thanh đứng lên, rũ mắt xuống thấp giọng nói.
Ta ‘ân’ rồi im lặng, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ, đúng lúc này Tiết Thanh đến đây là muốn gì?
Tiết Thanh ngay ngắn ngồi xuống, sau đó nhìn về phía ta thần sắc nghiêm túc nói: “Hoàng Thượng, vi thần phụng mệnh gom góp bạc khai thông đường thủy, hiện tại đã nghĩ ra cách rồi.”
“Thật sự?” Ta nghe xong cao hứng hỏi: “Thái sư nói là cách gì?” Tuy ông ta đột nhiên đến đây làm cho ta có chút bất ngờ, nhưng nghe đến có cách liền làm cho cả người ta phấn chấn, vì vậy biểu hiện vui mừng của ta chính là thật lòng.
Tiết Thanh đáp: “Chuyện khơi thông đường thủy là trách nhiệm của cả thiên hạ, nên vi thần cảm thấy mỗi người đều nên góp sức. Có tiền xuất tiền, có lực xuất lực, như vậy mới có thể tiết kiệm triệt để.”
Tiết Thanh nhẹ ho nói: “Hoàng Thượng, vi thần cảm thấy tiền bạc trong thiên hạ này đều nằm trong tay các thương nhân, lúc quốc gia gặp nạn, bọn họ nên xuất tiền, còn những dân thường thì xuất lực, tức thì liền có thể khơi thông đường thủy, làm như vậy chẳng phải sẽ vẹn toàn đôi bên.”
Nghe xong lời này, ta nói: “Lời này của Thái sư nói không sai, nhưng các thương nhân buôn bán trong kinh thành đều có nộp thuế đầy đủ, bây giờ lại bắt bọn họ xuất tiền ra dường như không thỏa đáng lắm, hơn nữa bắt dân chúng tới khơi thông đường thủy, so với lao dịch khổ sai có gì khác nhau, phương pháp này không thể thực hiện được…”
Ta còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Tiết Thanh đang chăm chú quan sát ta, trong lòng khẽ động, thầm nghĩ, Tiết Thanh không phải người ngu ngốc, những ngày này có lẽ đã phát hiện sự thay đổi của ta, cho nên sẽ không ở trước mặt ta đưa ra cái chủ ý ngớ ngẩn này, chẳng lẽ ông ta đang thăm dò ta?
Ý nghĩ này làm cho ta rất khó chịu, nhưng mà bây giờ không thể tùy tiện động vào ông ta, cho nên ta vẫn nhịn xuống, đem lời định nói ra nuốt xuống, nhìn ông ta hỏi: “Thái sư chẳng lẽ không còn cách nào khác?”
Tiết Thanh nhìn ta khẽ mỉm cười đáp: “Vi thần thay mặt bách tính trong thiên hạ tạ ân Hoàng Thượng thương tình, lời giáo huấn của Hoàng Thượng rất đúng, cách của vi thần thật sự không phải rồi.”
Ta ‘ân’ nói: “Bất kể phải hay không phải, trước hết cứ giải quyết chuyện tiền bạc rồi hẵng nói những chuyện khác sau.”
Tiết Thanh đáp: “Hoàng Thượng, nếu không muốn để thương nhân với dân chúng xuất tiền xuất lực, thì trước mắt chỉ còn có các quan viên. Vi thần nguyện ý quyên góp bổng lộc năm nay để sử dụng sửa chữa đường thủy.” Nói ra lời cuối cùng, vẻ mặt của ông ta hiên ngang lẫm liệt, tựa hồ như muốn nói cho dù chết đói, cũng phải giải quyết được chuyện này.
Trong lòng ta thập phần khinh thường, bổng lộc của ông ta trong một năm chỉ có mấy trăm lượng bạc, còn chưa đủ nhét kẽ răng, có thể dùng đủ sao? Tuy nội tâm nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn là vui mừng nói: “Thái sư làm việc đại nghĩa như vậy, trẫm hết sức vui mừng. Trước hết cứ như vậy a. Xoay sở chuyện tiền bạc trước, thứ khác từ từ tính sau.”
Tiết Thanh bề bộn đứng dậy tạ ân. Sau đó ông ta do dự nhìn ta nói: “Hoàng Thượng, những ngày này Thừa tướng tra sổ sách Hộ bộ, rất nhiều chuyện rõ ràng mà cũng cầm đi, Hộ bộ đối với sổ sách rất nhạy cảm, nếu chỉ một hai ngày thì không sao, nhưng mà sợ lâu dài cũng không phải biện pháp…”
Nhìn dáng vẻ khó xử của ông ta, ta gật đầu nói: “Việc này trẫm đã có nói qua với Trác Luân rồi, ông ta nói muốn cầm sổ sách Hộ bộ về nhìn một chút mới có thể đưa ra đáp án, cho nên trẫm đã cho phép rồi, nếu sau khi điều tra xuất nhập không có vấn đề, thì hai ngày nữa sẽ đem trả về cho Thừa tướng.”
Tiết Thanh nhìn ta đáp: “Hoàng thượng thánh minh.”
Ta suy nghĩ rồi nói: “Nếu như quyên góp để tu sửa đường thủy, vậy cũng tính cho trẫm một phần, kể từ ngày hôm nay, các cung điện trong hậu cung đều sẽ giảm bớt một nửa gấm vóc, một nửa chi tiêu, đều quyên góp vào, đến phủ nội vụ lấy ra mười vạn lượng bạc, trước tiên cứ dùng nhiêu đó… Nói mới nhớ, đừng nói ngay cả phủ nội vụ của trẫm cũng không còn bạc?”
Thần sắc Tiết Thanh thay đổi vội đáp: “Hoàng Thượng, phủ nội vụ vẫn còn ít bạc, nhưng mà nếu để Hoàng Thượng cầm ngân lượng của mình đem đi sửa chữa đường thủy, tựa hồ có chút không ổn.”
“Hiện tại còn chú ý đến ổn hay không ổn làm cái gì, trước hết phải đắp lại lỗ thủng đã, cũng không thể để bởi vì vậy mà làm trẫm chết đói.” Ta cau mày nói, Tiết Thanh đáp: “Hoàng Thượng anh minh.”
*Anh minh: nghĩa là sáng suốt.
Anh minh, nếu ta thật sự anh minh, thì ngân lượng ở Hộ bộ các ngươi sao có thể dám tùy ý tham ô. Trong lòng ta lạnh lùng nghĩ, sau đó nói: “Thái sư, ngươi nên loại bỏ Tôn Trung đi, lần này trẫm đối với chuyện Hộ bộ hết bạc vô cùng tức giận, một đại cường quốc, đến thời điểm muốn xuất bạc lại không có, vậy mà còn không có khoản dự phòng, thật sự làm cho trẫm quá thất vọng rồi. Cho dù Thừa tướng có tra được ra cái gì hay không thì hắn cũng không thể thoát tội không làm tròn trách nhiệm được, nếu như thực sự Hộ bộ có chuyện gì không sạch sẽ, vậy cũng đừng trách trẫm vô tình.”
Tiết Thanh nghe xong vội vàng tỏ rõ cõi lòng nói: “Hoàng Thượng nói rất đúng, nếu thực sự Hộ bộ có chuyện đó, đừng nói là Hoàng Thượng, thì vi thần cũng không định tha cho bọn họ.”
Lúc này ta mới ‘ân’, nói: “Tốt rồi, việc này ta và ngươi không cần nhọc lòng, còn có một việc, qua ít ngày nữa mẫu hậu với Như phi sẽ từ Tây Sơn về cung, các nàng đã đi nhiều ngày rồi, ngươi trở về chuẩn bị một chút, đến đón Như phi.”
“Nếu không có việc gì nữa, ngươi trở về chuẩn bị đi.”
Tiết Thanh nghe xong lời của ta, vốn chuẩn bị hành lễ ly khai, nhưng đột nhiên lại chần chừ, nhìn ta nói: “Hoàng Thượng, vi thần còn có chuyện muốn báo cáo.”
“Ah, chuyện gì?” Ta nhìn ông ta hỏi.
Tiết Thanh do dự đáp: “Là về chuyện Hoàng thượng đề bạt người bên cạnh Du Vương gia làm thị vệ.”
Nghe ông ta nói xong, ta sửng sốt, Tiết Thanh vậy mà chủ động nói đến này, mặt trời mọc đằng tây rồi sao?