Đối với hành động bất ngờ này của Tiết Tầm, trong khoảnh khắc, cơ thể ta theo bản năng cứng lại, phản ứng tiếp theo là định đẩy hắn ra, bởi vì ngoại trừ Trác Văn Tĩnh, ta thật sự chưa từng tiếp xúc thân mật với những nam nhân khác, thậm chí là ôm cũng không có.
Nhưng nghĩ lại, lúc này, ta chỉ đứng yên như vậy, để mặc hắn ôm, không có hành động khác.
Tiết Tầm dùng sức nắm lấy y phục của ta, ta mơ hồ cảm giác khó thở, nhưng cũng không hề động, chỉ lẳng lặng chờ đợi lý do từ hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thậm chí tiếng gió thổi ngoài phòng đều có thể nghe thấy được.
Đang lúc ta cảm thấy không còn kiên nhẫn nữa, đột nhiên cảm giác được trên cổ có chất lỏng hơi nóng chảy qua.
Tuy độ ấm của chất lỏng này rất thấp, nhưng lại làm cho ta có một loại cảm giác như bị phỏng. Mấp máy môi, ta nhịn xuống phần không kiên nhẫn kia, yên lặng.
Trong phòng chỉ có ta với hắn, đột nhiên có chút vắng vẻ, ta tựa hồ có thể nghe tiếng hít thở của Tiết Tầm ở bên tai.
Mở miệng định nói, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Nói đến thì thật ra, quan hệ giữa ta với Tiết Tầm cũng coi như thân thiết.
Trước kia, phụ hoàng rất thích Tiết Tầm, hắn rất hay theo Tiết Thanh vào cung, phụ hoàng thường ban tặng cho hắn bảo vật này nọ, gần như xem hắn là con ruột của mình, mà Tiết Tầm cũng không phụ với sủng ái của phụ hoàng, nhân phẩm của hắn trước đây rất tốt, bằng không, phụ hoàng cũng sẽ không chọn hắn là hoàng hậu của ta, mà ta từ lúc gặp Tiết Như Ngọc thì rất thường xuyên chạy đến phủ Tiết gia, ở thời điểm ta còn chưa đăng cơ, Tiết Tầm dĩ nhiên đối với ta rất tốt, nhắc đến khi đó bởi vì quan hệ giữa ta với Tiết Như Ngọc, người giúp ta nhiều nhất ở Tiết gia thật ra là hắn, hắn đại khái quá mức trung thành với ta, nhưng sự việc lại liên quan đến nhà mình, cho nên mới lựa chọn rời đi, đây đích thực gọi là mắt không thấy tâm không phiền.
Sau khi trọng sinh, cho dù ta không tiếp xúc với Tiết gia, nhưng thật ra lại rất thưởng thức hắn, hơn nữa là vì muốn lợi dụng hắn, tuy rằng trong lòng ta không có chút hổ thẹn nào, nhưng hiện tại cũng không đẩy người này ra, suy cho cùng vẫn có phần áy náy với hắn.
Nghĩ như vậy, ta thở dài, Tiết Tầm bởi vì tiếng thở dài của ta, thân mình khẽ giật, rồi sau đó, hắn chậm rãi thối lui từng bước, chỉ còn nắm lấy tay áo của ta.
Hắn cúi thấp đầu nói: “Hoàng thượng, vi thần từng thay Hoàng thượng tuyển chọn nhân tài, từng vâng theo ý chỉ của Hoàng thượng dạy học cho đại hoàng tử, cũng từng vì Hoàng thượng làm trái ý của phụ thân, bởi vậy mà bị phụ thân quở trách. Những điều đó Hoàng thượng đều biết hết đi.”
Nghe Tiết Tầm giọng khàn khàn nói xong, ta cũng không dối lòng, vì thế gật đầu, rồi sau đó lại nhớ, hắn đang cúi đầu, nên chắc không nhì thấy động tác của ta, vì vậy ta nhân tiện nói: “Những điều đó, dĩ nhiên trẫm biết, ái khanh nếu cần gì, trẫm…”
“Ở trong mắt Hoàng thượng, vi thần làm những chuyện này, đều là nhỏ bé không đáng kể, từ đáy lòng Hoàng thượng suy nghĩ, đại khái giống như đang mắc nợ vi thần, có phải hay không?” Tiết Tầm bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi ta, ngữ khí có chút dọa người, con ngươi cũng trở nên sắc bén.
Ta mấp máy miệng, chung quy không muốn lừa hắn, nói: “Ngươi đã biết rõ, cần gì phải hỏi, nếu trong lòng đã sáng tỏ, cũng đừng để phiền muộn tăng thêm.”
Tiết Tầm bởi vì lời của ta, trên mặt lộ ra nụ cười khó hiểu, như là vui mừng cũng như là cực kỳ thống khổ, rồi sau đó hắn nói: “Nếu Hoàng thượng cảm thấy mắc nợ vi thần, một khi đã như vậy, cứ tiếp tục mắc nợ đi.”
Nghe được lời này của hắn, ta mở miệng nói: “Tiết Tầm, ngươi…”
“Thế nào? Hoàng thượng không dám?” Khóe miệng Tiết Tầm lộ ra nụ cười châm chọc nhìn thẳng vào ta hỏi: “Nếu thiếu, có nên ghi rõ ràng vào trong sổ sách hay không?”
Ta nhìn hắn nói: “Ngươi…”
Đôi mắt Tiết Tầm đỏ hoe nhìn ta cười cười nói: “Hoàng thượng, thật ra ta đã biết lúc tiên hoàng tuyển chọn vị trí hoàng hậu người đó chính là ta, chỉ là ta tuổi trẻ tâm cao, còn ngài lại một lòng hướng về Như phi nương nương, ta tự nhiên cảm thấy khinh thường, cho nên, mặc dù ta có tâm, nhưng cũng không muốn cố ý tranh đoạt vị trí kia. Chính là cho dù như vậy, ta cũng có chút tò mò, người mà tiên hoàng nhường ngôi hoàng đế rốt cuộc là bộ dáng gì, chỉ tiếc lúc tiếp xúc lại phát hiện ra chỉ là một vị hôn quân.” Nói tới chỗ này, Tiết Tầm nhếch khóe miệng, lại cười trào phúng nói: “Sau đó, ta cũng quên việc này, cho đến ngày hồi kinh, ta chợt phát hiện Hoàng thượng đã thay đổi, không giống với trước đây, phụ thân rất kinh ngạc, cũng rất lo lắng, nhưng mà ta lại cảm thấy có chút vui sướng, ít nhất có một hoàng đế như vậy cũng có thể hết lòng vì dân chúng…”
“Vốn là, ta dự định rời khỏi kinh thành, rời xa hoàng cung này, chỉ là ta đột nhiên rất muốn nhìn xem Hoàng thượng có thể làm đến mức độ nào, cho nên ta mượn ý thánh chỉ mà lưu lại… Một lần lưu lại này, không biết có phải nghiệt duyên hay không, vi thần không biết từ lúc nào lại nổi lên tâm tư không nên có với Hoàng thượng, thậm chí còn cảm thấy hối hận vì ngày đó không ra sức giành lấy. Bởi vậy thường xuyên nghĩ đến, nếu ngày đó người vào cung là ta, mà không phải Như phi thì bây giờ sẽ ra sao, ta với Hoàng thượng là như thế nào… Hoàng thượng, ngài nói, có phải vi thần đây là quá si tâm vọng tưởng?”
Không đợi ta mở miệng, đột nhiên Tiết Tầm buông tay đang siết lấy tay áo của ta, xốc lên vạt áo của mình, chậm rãi lùi về quỳ trên mặt đất trầm giọng nói: “Hoàng thượng, những lời vừa rồi của vi thần, chỉ là muốn nói, những này nay vi thần làm việc cho Hoàng thượng không phải là chí công vô tư, cũng không phải vì trách nhiệm, chính là tư tâm của vi thần mà thôi.”
Nghe hắn nói xong lời này, ta nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không ngăn cản hắn nói, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Tiết Tầm nhìn dưới đất nói tiếp: “Hôm nay vi thần nói ra những lời này, không cầu Hoàng thượng ghi nhớ Tiết Tầm ở trong lòng, cũng không cầu lưu lại cái danh phận gì, vi thần nghĩ những công tích của mình ngày trước cùng chuyện lần này, chỉ cầu dùng nó để đổi lấy một lời hứa hẹn của Hoàng thượng.”
Nói tới đây, Tiết Tầm dập đầu trên mặt đất, không nói gì thêm, nhưng cũng không đứng dậy.
Ta im lặng, nhìn quanh bốn phía, đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, cho nên ta tiến lên vài bước, tự tay mở cửa sổ ra, gió lạnh tràn vào, trên mặt có chút lạnh lẽo, ta mới nhàn nhạt nói: “Ngươi đứng lên đi, cho ngươi một lời hứa, e là trẫm không đáp ứng được.”
“Hoàng thượng…” Tiết Tầm hô lên, sau đó thấp giọng nói: “Vi thần biết phụ thân của mình sai, chỉ là vi thần thân là nhi tử, mà không có cách nào khuyên can, ngược lại mắt mở mắt nhắm cho qua, vi thần cũng có sai. Nếu phụ thân lại tái phạm, thì đích thần vi thần sẽ xử phạt. Vi thần không dám cầu Hoàng thượng thứ tội, chỉ cầu Hoàng thượng có thể tha cho ông ấy một mạng.”
“Tiết Tầm, không nên ép trẫm.” Ta quay đầu nhìn hắn nói, Tiết Tầm ngẩng đầu nhìn ta thất thần cười nói: “Trước kia vi thần làm những việc đó, chính là vì muốn để cho Hoàng thượng mắc nợ vi thần, vi thần biết Hoàng thượng không phải là người nhẫn tâm, cũng không phải là người muốn mang nợ người khác, cho nên vi thần coi đây là lợi thế, cầu xin Hoàng thượng.” Dứt lời, hắn hung hăng dập đầu trên mặt đất.
Ta nghe xong lời này, trong lòng có chút phiền muộn, nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi đứng lên đi, trẫm không thể đồng ý hứa với ngươi được, nhưng trẫm đáp ứng ngươi, chỉ cần phụ thân của ngươi biết an phận, trẫm có thể buông tha cho ông ta. Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của trẫm, Tiết Tầm, trẫm thừa nhận, trẫm lợi dụng ngươi, trẫm mắc nợ ngươi, chỉ là lời hứa hẹn đó, trẫm chỉ có thể đáp ứng tới đây.”
Tiết Tầm nghe xong lời của ta, chậm rãi ngẩng đầu, cuối cùng nhẹ giọng nói câu: “Vi thần tạ ơn Hoàng thượng.”
Ta ‘ân’, phất tay để cho hắn rời đi.
Chờ hắn đi rồi, ta ngồi trên long ỷ, xoa xoa mi tâm, đầu có chút đau.
Thật ra đối với lời thổ lộ của Tiết Tầm, ta không cần thiết phải tin, nhưng có điều hắn nói đúng, ta thật sự là lợi dụng hắn, hơn nữa là lợi dụng triệt để.
Mặc dù ta không để ý đến hắn, nhưng cũng không muốn mắc nợ hắn cái gì, bởi vì, ta tin rằng, có vay kiếp này phải trả kiếp sau, ta cũng không muốn hắn chấp niệm quá sâu.
Một cái hứa hẹn, đổi lại từ đây sẽ trở thành hai người xa lạ, thật không biết là lợi hay hại. Chỉ sợ lời hứa này của ta, cuối cùng lại không dùng được. Khi đó, e rằng chuyện hôm nay hắn làm là vô ích.
Nghĩ đến đây, ta lắc lắc đầu, hô tên Nguyên Bảo, khi nhìn thấy Bồi Tú đi vào, ta hơi sửng sốt, nhưng cũng lập tức phân phó hắn bãi giá Giao Thái điện.
Vào lúc này, người ta muốn gặp nhất đó là Trác Văn Tĩnh.