Trọng Sinh Chi Bạo Quân

Chương 67: Nói chuyện



Vốn định đi gặp Trác Văn Tĩnh, chưa từng nghĩ nửa đường lại gặp Ngôn Nhất tiến cung thăm hắn, nhiều ngày không thấy tiểu Hầu gia, ngược lại nhìn hắn rất có tinh thần, trong lòng ta lại càng không vừa ý, chung quy vừa rồi mới thấy hắn rất hớn hở, lúc bắt gặp ta sắc mặt liền xị xuống…

​Hắn dừng một chút, rồi sau đó ra vẻ không tình nguyện quỳ xuống hành lễ, nhìn bộ dáng cứng ngắt của hắn, ta ‘ân’, cũng không nói cho hắn đứng lên, sau lại đánh giá hắn một phen, rồi mới tự mình bước xuống kiệu nâng hắn dậy, thân thiết nói: “Từ khi trẫm tình cờ gặp ngươi ở trên đường tới nay, thường xuyên nhớ đến ngươi, mà thông thường lúc ngươi vào cung chỉ để đưa tấu, chính là số lần gặp mặt thật ra rất hiếm, trẫm vẫn luôn nghĩ, ngươi không phải vẫn còn đang để trong lòng chuyện vô lễ lần trước đấy chứ, nhưng ngươi cũng keo kiệt quá, nghĩ lòng dạ của trẫm hẹp hòi vậy sao, hôm nay gặp phải, cũng tốt, ngày ấy ngươi không nhận ra trẫm, hai chưởng mà ngươi đánh trẫm, trẫm cũng chưa từng để ở trong lòng, ngươi cũng không nên để ý đến làm gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến cung gặp trẫm, hàn huyên chuyện trên giang hồ hay triều chính cũng tốt.”

​Ngôn Nhất vừa nghe ta nói xong, cười khan hai tiếng nói: “Hoàng thượng nói rất phải, chỉ là vì vi thần không có công vụ, nên không tiện yết kiến Hoàng thượng, hơn nữa số lần vi thần vào cung cũng không nhiều, bất quá mỗi lần vào cũng chỉ ghé thăm vị bằng hữu cũ, đến bái kiến Hoàng hậu.”

​Bằng hữu cũ? Bằng hữu cũ cái gì chứ? Ta suýt chút nữa nói thành lời, bất quá vẫn nhịn xuống, nhìn hắn, cười ha hả hai tiếng hỏi: “Nói vậy là bây giờ ái khanh đang đi đến vấn an Hoàng hậu?”

​Ngôn Nhất thấy ta cười cũng hùa theo cười ha ha đáp: “Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy, xem ra Hoàng thượng cũng đến đó, nếu có thể đi cùng Hoàng thượng thì đó là diễm phúc của vi thần, bất quá, đương nhiên vi thần sẽ nghe theo sự an bài của Hoàng thượng.”

​Ta an bài? Nghe xong lời của hắn, nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc ý của hắn, khóe miệng của ta cứng lại hai phần, rồi sau đó đứng lên, nhìn về phía Bồi Tú nói: “Trẫm cùng với ái khanh đi bộ một lát, khiêng kiệu trở về đi.”

​Bồi Tú đáp lại, lập tức phân phó lui xuống.

​Sau đó, ta nhìn Ngôn Nhất nói: “Ngôn ái khanh mỗi lần tới đây đều vội vội vàng vàng, có lẽ không ngắm hết cảnh sắc trong cung, hôm nay khó có dịp trẫm cảm thấy thảnh thơi, ái khanh còn nói sẽ nghe theo ý chỉ của trẫm, vậy thì lại đây bồi trẫm tản bộ trong cung, đi xung quanh xem sao.”

​Ngôn Nhất vừa nghe lời của ta, vẻ mặt sửng sốt, cười đáp ‘được’.

​Ta cùng ngôn Nhất đi từ Khánh môn đến Hồng môn, lại qua hành lang gấp khúc, ta luôn miệng nói với hắn là cảm thấy lo lắng cho Trác Văn Tĩnh, còn nói chuyện Trác Văn Tĩnh thập phần yêu thích đứa bé này, nhiều vô số, bởi vậy, chờ khi chúng ta rốt cuộc quyết định cất bước đi Giao Thái điện, đã là một lúc lâu sau.

​Nói là muốn đi Giao Thái điện, bất quá trên đường ta với hắn lại đàm luận từ chuyện triều đình đến giang hồ, từ giang hồ đàm luận đến ẩm thực, lại từ ẩm thực đàm luận đến quan viên trong triều, đều tùy ý bình luận một phen, đến khi bốn mắt nhìn nhau cười hắc hắc hai tiếng.

​Cuối cùng ta nhìn lên trời, quả thực không còn sớm, vì thế thở dài.

​Vừa nãy, biểu hiện của Ngôn Nhất vô cùng tốt, tuy rằng ta có thể nhìn được ánh mắt như bốc lửa của hắn, nhưng hắn vẫn tinh tế đáp trả từng câu nói của ta, không có một chút lời dư thừa nào, cũng làm cho người ta không bắt được nhược điểm gì, xem ra Ngôn Hầu gia dạy dỗ hắn không tồi, chỉ là tuổi của hắn không còn nhỏ nữa, vì cái gì lại không bàn tới chuyện hôn sự cho hắn?

​Chẳng lẽ không vừa ý ai? Như vậy rất tốt, ta sẽ chỉ hôn cho hắn là được.

​Vừa đi, ta vừa nghĩ những tiểu thư khuê các của các quan viên trên triều đình đã có hôn phối với công tử nào hay chưa, nghĩ tới vài người, nụ cười trên mặt của ta càng sâu, nhìn hắn nói: “Ngôn Nhất a, trẫm thấy những vương tử trong kinh thành đều đã có người kề cân, vậy sao ngươi lại không có, có phải phụ thân ngươi không quá để tâm tới chuyện này hay không? Nếu không thì, trẫm sẽ bàn bạc với Hoàng hậu, tìm chỗ phối hôn cho ngươi?”

​Ngôn Nhất vừa nghe ta nói xong, hô hấp rõ ràng nặng hơn hai phần, sau đó căm tức nhìn ta nói: “Bẩm Hoàng thượng, chuyện nhân duyên hãy để cho số phận an bài, vi thần không muốn cưỡng cầu, do đó không dám làm phiền Hoàng thượng cùng Hoàng hậu.”

​Ta nghe hắn nói xong lời này, cười hai tiếng, nói: “Không nói chuyện này nữa, không phải ngươi đến bái kiến Hoàng hậu sao? Đi thôi.”

​Ngôn Nhất hành lễ một cái rồi đi theo phía sau ta.

​Một đường hướng tới ta cảm thấy tâm tình vô cùng sảng khoái.

​Phần vui vẻ này vẫn duy trì cho đến khi vào Giao Thái điện.

​Trác Văn Tĩnh nghe thông báo của nội giam từ trước nên đã ra cửa nghênh giá, lúc nhìn thấy ta với Ngôn Nhất, thần sắc cũng không có nhiều kinh ngạc, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, sau đó hướng ta hành lễ.

​Nhìn thần sắc của hắn, ta liền liếc mắt nhìn Bồi Tú đang hầu hạ bên cạnh, rồi sau đó tiến lên đỡ Trác Văn Tĩnh đứng dậy, thấp giọng hỏi: “Biết trẫm tới?”

​Trác Văn Tĩnh bất động thanh sắc liếc nhìn ta một cái đáp: “Nghe được thông báo.”

​Ta cười hai tiếng không nói gì, cùng hắn đi vào trong điện, đi được hai bước, ta nhìn Ngôn Nhất đang đứng phía sau nói: “Vào đi.” Ngôn Nhất không cam tâm nói tạ ơn rồi mới theo sau.

​Thật ra khi nhìn đến vẻ mặt không cam lòng của hắn, ta cảm thấy vô cùng vui vẻ.

​Sau khi vào trong điện, Ngôn Nhất ngồi ở đó mà không nói gì, ta nhấp nháp tách trà, sau đó hắng giọng mở miệng hỏi: “Ngôn ái khanh, những ngày này ở quý phủ của Tam qua trôi qua như thế nào?”

​Ta dám chắc, thời điểm Ngôn Nhất nghe đến hai chữ ‘Tam ca’ này, khóe miệng co rút lại, tiếp đó hắn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ta đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, rất tốt.”

​Nghe Ngôn Nhất nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ ‘rất tốt’ đó, trong đầu ta chợt nhớ tới lần trước gặp nhau ở phủ Tam ca, người hắn dính đầy bùn đất, vốn là công tử phong lưu nho nhã của đương triều, lại bị đối xử như người hầu, thật sự làm khó cho hắn. Mặc dù lúc ấy ta đã thả hắn hồi phủ, nhưng mà sau này Tam ca dâng thư nói rất hài lòng về hắn, cho nên ta lại hạ chỉ kêu hắn trở về, tuy rằng có chút lật lọng, chỉ là đối với yêu cầu của Tam ca ta cũng không thể khước từ, nghĩ như vậy, ta ho khan hai tiếng gật đầu nói: “Tam ca có đối xử với ngươi tốt không?”

​Ngôn Nhất đáp: “Bẩm Hoàng thượng, rất tốt, vô cùng tốt, tốt đến tột độ.”

​“Thấy ngươi với Tam ca rất hợp ý nhau, xem ra lúc trước trẫm không có quyết định sai lầm.” Ta nâng cầm hướng Ngôn Nhất nói: “Tam ca chỉ nán lại kinh thành ít lâu, kể từ lần trước trẫm đem quân sư của huynh ấy tiến cung làm thị vệ, vẫn thường xuyên cảm thấy bất an trong lòng, cho nên không có đến thăm huynh ấy, không biết thời gian gần đây Tam ca sống thế nào?”

​Khi ta nói lời này, Ngôn Nhất liền nhìn thẳng vào ta, thần sắc lúc sáng lúc tối, quỷ dị không nói nên lời, cuối cùng hắn nhếch môi nhìn ta cười đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, sau lần Hoàng thượng đến thăm Du vương gia, vi thần càng ngày càng bận rộn, những chuyện vụn vặt trong vương phủ đều do vi thần đích thân xử lý, Du vương gia nhàn rỗi không có việc gì làm, liền niệm kinh Phật, mỗi ngày ngồi thiền, cảnh tượng thập phần phần an lạc, vi thần cảm thấy, nếu lâu dài, e là đạt tới cảnh giới niết bàn cõi Phật.”

​Nhìn vẻ mặt trào phúng của hắn, ta cười ha hả hai tiếng.

​Lúc này Trác Văn Tĩnh mở miệng nói: “Sinh thần của Hầu gia cũng gần đến, nhắc tới thì chắc cuối tháng này đi.”

​Ngôn Nhất vừa nghe lời này của hắn, sắc mặt nghiêm lại, vội đứng dậy cũng kính đáp: “Là ngày hai mươi bảy tháng này, vi thần thay phụ thân tạ ơn Hoàng hậu đã nhớ tới.”

​Trác Văn Tĩnh nở nụ cười nói: “Hầu gia chính là ân sư của ta, nào có chuyện tạ ơn hay không tạ ơn gì, chỉ là ta ở trong cung nên chắc không tiện ra ngoài bái kiến, lần này ngươi vào cung cũng tốt, vừa vặn ta với Hoàng thượng có chuẩn bị vài thứ cho Hầu gia, ngươi trước tiên mang về đi.”

​Ngôn Nhất đáp: “Đa tạ Hoàng hậu.” Trác Văn Tĩnh ‘ân’, rồi sau đó bưng tách trà trước mặt, nhẹ nhàng nhấp môi.

​Mặc dù ta không biết mình có nhớ sinh thần của Hầu gia khi nào, nhưng mà hiện tại ta tuyệt đối sẽ không vạch trần lời nói của Trác Văn Tĩnh, vì thế ta nhìn Ngôn Nhất hỏi: “Ngôn ái khanh còn có chuyện gì cần bẩm tấu nữa không?”

​Ngôn Nhất ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái, lại nhìn nhìn Trác Văn Tĩnh, cuối cùng nở nụ cười đáp: “Đã không còn gì nữa, vi thần xin cáo lui.”

​“Ân, trẫm sẽ phái người mang đồ đã chuẩn bị sẵn đưa tới cho ngươi.”

​“Vi thần tạ ơn.”

​Sau khi Ngôn Nhất hành lễ rời đi, ta nhìn Trác Văn Tĩnh hỏi: “Cảm giác như thế nào?” Vừa rồi thấy sắc mặt của hắn không tốt lắm, chắc có lẽ bị nhiễm lạnh.

​Trác Văn Tĩnh khẽ mỉm cười đáp: “Tốt lắm.”

​Ta nhếch môi cười nói: “Vậy là tốt, nếu có gì thấy không thoải mái, nhất định phải triệu kiến Trương Đình Ngọc.”

​Trác Văn Tĩnh gật gật đầu.

​Sau đó nói đến sinh thần của Ngôn Hầu gia, ta lại sai người tặng phần lễ vật, chỗ mẫu hậu cũng vậy.

​Không tại sao cả, chỉ vì lúc trước, lúc ta ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Hầu gia ông ta chưa từng phản đối ta.

​Những ngày sau đó trôi qua có chút an nhàn, thái độ làm người của Tiết Như Ngọc trong cung cơ hồ không có tật xấu gì, có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.

​Nàng không phạm sai lầm gì, mẫu hậu càng thích nàng, mà ta với Trác Văn Tĩnh lại là ngọn nguồn phiền chán của mẫu hậu, may mắn đã gần tới cuối năm, hậu cung có dịp bận bịu, ta với Trác Văn Tĩnh đi thỉnh an ngày có ngày không, bằng không, tâm tình cả hai bên đều không vui vẻ.

​Chỉ là mỗi lần ta nhìn đến Tiết Như Ngọc đều nghĩ thầm, lại hoàn mỹ này có thể duy trì được tới khi nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.