Nhìn Trác Văn Tĩnh khẽ cười, ta run rẩy chỉ vào bụng hắn nói: “Nó… Nó động kìa, nó đang động đấy.”
Trác Văn Tĩnh lúc này mới nhìn ta bật cười nói: “Đã sáu tháng rồi, nó đã trưởng thành, cũng sẽ động.” Ta nghe lời này xong, tâm tình tự nhiên vô cùng phức tạp. Nhớ đến kiếp trước lúc phi tử nào đó mang thai, ta cũng không động đến, bởi vì không hứng thú, hôm nay, đột nhiên chứng kiến hài tử của mình cựa quậy, loại cảm giác này, thật sự làm cho người ta có chút kinh tâm động phách.
Ta nhìn chỗ bụng hắn, nhìn hồi lâu, sau đó cắn răng hỏi: “Ta… Ta chạm vào được không?” Trác Văn Tĩnh nghe ta nói xong, mỉm cười, thoải mái nói: “Được.”
Tuy hắn đáp ứng lại rất nhẹ nhàng nhưng đối với ta mà nói chính là một cực hình, ta xoắn xuýt vươn tay nhưng cũng không dám chạm, rồi sau đó đưa mắt im lặng nhìn về phía hắn, hắn nhìn ta nói nhỏ: “Ngươi chính là Hoàng thượng, nắm giữ sinh tử thiên hạ này, vậy mà lại sợ một hài tử còn chưa ra đời. Nếu để cho người khác biết được, không biết sẽ nhìn ngươi thế nào đây.”
Ta nghe xong chỉ gượng cười không nói, cảm thấy rất mất mặt. Trác Văn Tĩnh cầm tay của ta, đặt nhẹ nơi đó, chỉ là bắt đầu đợi, độ ấm dưới tay của ta từ từ tăng lên, còn chỗ đang nhô lên lại không có động tĩnh, vì vậy ta cau mày hỏi: “Bất động rồi hả?”
“Chắc sẽ không động nữa.” Trác Văn Tĩnh nói. Ta gượng cười hai tiếng, thu tay lại, sau đó cẩn thận từng li từng tí nằm ở bên cạnh hắn thấp giọng: “Từ lúc nào đã cựa quậy được, ngươi cũng không nói với ta.”
Trác Văn Tĩnh nói: “Những ngày này thấy ngươi bận, nên ta không muốn làm ngươi phân tâm.”
Ta nói: “Đây là con của ta, tương lai là hoàng thái tử, ở đâu có chuyện phân tâm hay không, hơn nữa, cho dù bị phân tâm, ta cũng tình nguyện, vậy mà ngươi lại không nói cho ta.”
Trác Văn Tĩnh đáp: “Vậy làm sao bây giờ, lần này bỏ lỡ mất rồi, nếu không thì, lần sau…” Nói tới đây, hắn như mới kịp phản ứng, đưa mắt nhìn ta tựa cười mà như không cười rồi không nói thêm gì nữa.
Ta nhẹ giọng ho khan hai tiếng, thấp giọng hỏi: “Lần sau ngươi sinh cho trẫm một công chúa có được hay không?”
Trác Văn Tĩnh nhìn ta hồi lâu, nhẹ cười nói: “Được thôi.”
Ta cho rằng hắn sẽ phản bác lại, chưa từng nghĩ tới, hắn chỉ nói ra hai chữ như vậy, ta ôm hắn vào trong ngực, cẩn thận không đụng tới chỗ nhô ra, vuốt ve bụng hắn, thấp giọng nói: “Trác Văn Tĩnh, trẫm…” Thích ngươi, ba chữ kia ta vốn định nói ra, nhưng mở miệng lại không thốt nên lời.
Ta phát hiện khi ta ở trước mặt hắn, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ta đều không thể nói nên lời, vì vậy ta thở dài: “Trác Văn Tĩnh, trẫm đang trùng tu lại lăng mộ, sau này nếu trẫm đi trước ngươi, vậy thì ở cạnh đế lăng có giữ lại cho ngươi một vị trí, trẫm ở đó chờ ngươi.”
*Đế lăng: lăng mộ của vua.
Trác Văn Tĩnh nói: “Được, nhưng mà, nếu như vi thần đi trước Hoàng thượng một bước thì làm sao đây.”
“Vậy thì trẫm sẽ đặt ngươi trong hầm băng, đợi sau khi trẫm trăm tuổi qua đời, lại mang ngươi ly khai.” Ta thản nhiên nói.
Trác Văn Tĩnh ‘ân’, nhưng lại không nói gì nữa, chỉ là cùng ta đan xen tay với nhau, nắm ta rất chặt. Ngọn nến chập chờn lay động, ta nhìn khóe miệng giương lên của hắn, cũng cười theo.
Hôm sau, chuyện Tiết Như Ngọc cùng Tiết Tầm lần lượt ra đi, cả triều đều đã biết, lễ nghi của Tiết Như Ngọc là chiếu theo địa vị mỹ nhân mà an táng, chuyện của nàng với Trần Kiến Quang ta sẽ không để cho người nào biết được. Mà chuyện chôn cất của Tiết Tầm, lúc ở ngự thư phòng, ta cân nhắc hồi lâu rồi mới nói với thừa tướng trước mắt: “Dựa theo lễ nghi hầu tước mà an táng.”
“Hoàng thượng, chuyện này e là không hợp lý.” Trác Luân nhìn ta thấp giọng: “Tiết gia mang tội mưu phản, tội ác tày trời, nếu dùng thân phận hầu tước chôn cất Tiết Tầm, sợ là sẽ dẫn đến nhiều chỉ trích.”
Ta nhìn Trác Luân, nói: “Chuyện này trẫm biết, bất quá, tuy Tiết Thanh tội ác tày trời, nhưng Tiết Tầm lại là người có công với triều đình, hãy để cho hắn nhập thổ vi an a.”
*Nhập thổ vi an: Vào đất bình yên.
Trác Luân còn muốn nói tiếp, ta lảng tránh: “Không nói những chuyện này nữa, các ngươi đã có manh mối của Trần Kiến Quang với Tiết Thanh chưa?”
Trác Luân vội đáp: “Trần Kiến Quang thì tạm thời chưa có manh mối, về phần Tiết Thanh… cũng không có.” Nhìn thần sắc u sầu khó hiểu của Trác Luân, ta nhướng nhướng mày nói: “Tiếp tục tra, Trần Kiến Quang sống phải thấy người chết phải thấy xác, về phần Tiết Thanh, nếu như có thể làm ông ta câm miệng, ta sẽ lưu lại cho ông ấy một mạng, nhưng nếu ông ta hồ loạn ngôn ngữ, liền giết.”
Trác Luân biến sắc, vội đáp: “Vi thần tuân chỉ.”
Sau đó, ta lại cùng ông ta thương lượng vấn đề quan viên trong triều, đang thảo luận, Trác Luân nhìn ta hỏii: “Hoàng thượng, Du vương gia cấu kết Tiết Thanh mưu phản đã có chứng cớ vô cùng xác thực, còn nam quận nên giải quyết như thế nào?”
Nghe được câu hỏi của ông ta, ta có chút ngưng trọng, nói: “Nam quận ah, tất nhiên phải thu hồi lại, trước kia nó thuộc về ai, hiện nay đương nhiên phải trả về chỗ cũ.”
Trác Luân nghe ta nói xong, sắc mặt nghiêm trọng, thấp giọng hỏi: “Ý của Hoàng thượng là xuất binh?”
Ta nhẹ gật đầu: “Hiện tại Tam ca làm sai trước, nên trẫm cũng không thẹn với phụ hoàng, phát binh đi thu hồi nam quận đương nhiên là hợp tình hợp lý, nhưng ngươi cũng hiểu, nam quận địa thế hiểm ác, lại trải qua Tam ca nhiều năm thống trị, cuộc chiến này e là đánh cũng không dễ dàng gì, hơn nữa trong triều người có thể lãnh binh xuất trận cũng không nhiều.”
Trác Luân mấp máy miệng, sau cùng thấp giọng nói: “Vi thần cảm thấy Hầu gia có thể đảm nhiệm.”
Ta nghe xong lời này, nhìn ông ta một cái, sau đó trầm mặc nói: “Trẫm cảm thấy, cũng chỉ có Ngôn Chi Chương có thể xuất trận, nhưng trước khi xác định việc này, sợ là lại có một phen khó khăn trắc trở, sau này hãy nói tiếp a, Tam ca đang ở kinh thành, người nam quận nhất thời sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chuyện khẩn cấp nhất bây giờ chính là ngươi phải tìm ra được Trần Kiến Quang, những việc khác, cứ từ từ bố trí.”
Trác Luân nghe ta nói xong, lên tiếng đáp lời, rồi sau đó lui ra.
Chờ ông ta đi rồi, ta cũng ly khai ngự thư phòng, tiến đến xem Tam ca. Từ khi Tam ca bị ta bắt vào cung cũng chỉ nhốt mình trong tẩm cung không bước ra ngoài.
Thời điểm ta đến, Ngôn Nhất cũng đang ở đó rồi, hiếm khi thấy hắn nghiêm túc như vậy, lại mang theo ba phần phức tạp không nói nên lời. Mà Tam ca đang im lặng ngồi vun đắp dưới gốc đào, ánh mắt như chìm như nổi, cả người không biết suy nghĩ cái gì.
Hai người nhìn thấy ta, Ngôn Nhất đứng lên hành lễ, Tam ca cũng đứng lên nhìn ta, thần sắc ngưng tĩnh, trong con ngươi không chút gợn sóng.
Ta đi qua hỏi: “Tam ca còn có thói quen này?”
“Từ nhỏ đã ở đây, còn có gì mà quen hay không quen.” Tam ca nhàn nhạt mở miệng nói, ánh mắt nhìn hướng vườn thượng uyển, trong con ngươi mang theo hoài niệm ấm áp: “Chỉ là chưa từng nghĩ, nhiều năm không ở đây, nhưng phong cảnh lại vẫn giống như trước, cái gọi là vật còn người mất, sợ là như thế.”
Ta nhìn cảnh sắc xung quanh nhàn nhạt nói: “Đây là nơi phụ hoàng lưu lại vì Tam ca đấy, trẫm đương nhiên là phải chăm sóc thật tốt.” Dứt lời, ta liền nhìn Ngôn Nhất khẽ cười nói: “Trẫm với tiểu Hầu gia đúng là hữu duyên, lần nào cũng gặp.”
Ngôn Nhất liếc nhìn ta, khó có khi không cường thế như vậy, nghiêm cẩn nhìn ta đáp: “Hoàng thượng nói rất phải, vi thần trước kia có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, mong Hoàng thượng thứ tội.”
Ngôn Nhất nói xong, ta khẽ cười, sau đó nhìn về phía Tam ca hỏi: “Tam ca, hôm nay trẫm tới là muốn hỏi ngươi có tính toán gì không?”
Tam ca nghe ta nói xong, cười khẩy một tiếng nói: “Nghe nói Tiết Tầm chết rồi.”
Ta ‘ân’: “Đúng vậy, chết ngày hôm qua.”
Tam ca nhìn ta hỏi: “Việc này Hoàng hậu cũng biết?”
Ta nhướng nhướng mày nói: “Hắn chẳng những là Hoàng hậu mà trước đây còn là tướng quân, tự nhiên cũng minh bạch đạo lý này.”
Thần sắc Tam ca khẽ biến, trầm thấp thở dài một tiếng nói: “Hoàng thượng tín nhiệm Hoàng hậu như vậy, triều đình này e là Trác gia sẽ một tay che trời, rồi lại sẽ xuất hiện thêm một Tiết gia.”
“Ngươi đừng nói lung tung, hắn không phải là người như vậy.” Tam ca vừa dứt lời, ta còn chưa lên tiếng, Ngôn Nhất ở một bên không nhịn được, nổi giận lôi đình quát hắn.
Tam ca trêu tức nhìn hắn, trên mặt hiện lên một tia trào phúng cười nói: “Xem ra tiểu Hầu gia rất hiểu rõ Hoàng hậu a, ta mặc cảm đó.” Ta nhướng mày nhìn hắn, không cần nhìn gương cũng biết vẻ mặt ta khó coi tới cỡ nào.
Ngôn Nhất đại khái cũng biết mình phản ứng quá khích rồi, vì vậy cúi đầu đứng ở đó. Oán giận liếc nhìn hắn một cái, sau đó ta quay đầu nhìn về phía Tam ca thản nhiên nói: “Ngôn Nhất nói rất đúng, Văn Tĩnh tuyệt đối không phải Tiết Như Ngọc, Trác Luân cũng không phải Tiết Thanh, Trác gia lại càng không giống Tiết gia. Tam ca cũng không cần ở trước mặt ta biểu hiện tình ý với Văn Tĩnh nữa.”
Tam ca nghe xong lời của ta có chút tò mò nhướng mày hỏi: “Làm sao ngươi biết, ta thực sự không phải có tình ý với Hoàng hậu?”
“Nếu như thật sự yêu thích, có thể nhìn ra được từ đôi mắt.” Ta xùy cười một tiếng nói: “Trong mắt Tam ca cho tới bây giờ đều không có người khác, chỉ có chính mình đấy, cái gọi là hữu tình, chính là do cố ý.”
Tam ca nghe ta nói xong, thần sắc ngưng lại, con ngươi có chút mờ mịt, Ngôn Nhất ở một bên quan sát hắn mấp máy miệng không nói gì.
Ta thở dài nói: “Tam ca, hôm nay trẫm đến đây, một là muốn biết tin tức của Trần Kiến Quang, nhưng mà, xem ra Tam ca cũng không biết đấy, trẫm cũng không miễn cưỡng, thứ hai, trẫm muốn nói với Tam ca, trẫm quyết định thu hồi nam quận.”
Ta vừa dứt lời, trên mặt Tam ca hiện lên một vòng cười nhạo, hắn ngẩng đầu ngạo nghễ nhìn ta: “Hoàng thượng, ngươi dự định để cho Ngôn Chi Chương xuất binh đến đánh nam quận sao?”
Ta không lên tiếng, Tam ca cười to hai tiếng nói: “Ngôn Chi Chương tuy là lão tướng, nhưng đáng tiếc, nam quận của ta đối với chiến thuật của ông ấy lại nắm rõ trong lòng bàn tay, trận chiến này sợ là Hoàng thượng phải tiền mất tật mang rồi, không thể thắng được. Nói đến người có thể tiến đánh nam quận, chỉ có thể là Hoàng hậu, năm đó Hoàng hậu dùng binh thập phần quỷ dị, nam quận của ta đối với người này vô cùng kính nể, chỉ tiếc nếu Hoàng hậu mang giáp, sợ là Hoàng thượng sẽ lo lắng, nên không để cho hắn xuất chiến. Tiếc là Ngôn hầu gia, chỉ sợ phải bỏ mạng trên chiến trường rồi.”
Hắn nói xong lời này, vẻ mặt Ngôn Nhất biến đổi, nhìn ta, trong con ngươi mang theo vẻ lo lắng cùng khủng hoảng không nói nên lời.
Ta nhìn Tam ca nói: “Tam ca, trẫm nghĩ, ngươi đã hiểu lầm rồi, tuy trẫm có ý định để Ngôn Chi Chương xuất binh, nhưng chuyện tiến đánh nam quận, cũng không vội, nếu như ngươi đồng ý trả lại nam quận, trẫm sẽ không truy cứu mặt khác đối với ngươi nữa.”
Tam ca cười lạnh một tiếng: “Ta không phải Tiết Tầm, tâm ý của Hoàng thượng, ta nhận. Nhưng nếu Hoàng thượng muốn giam lỏng vi thần, thì vi thần sẽ đợi xem ngươi làm thế nào để thu hồi nam quận.”
Ta nghe xong lời này, trong lòng lửa giận bùng bùng, nhìn hắn mấp máy miệng, sau đó phất tay áo ly khai.
Ngôn Nhất tiểu Hầu gia này ngược lại là không có mắt, ta đi rồi, hắn vẫn lề mề ở đó không có động.
Tâm tình không tốt, ta ở tại ngự hoa viên đi tới đi lui vài vòng, thẳng đến khi tâm tình bình phục, mới cất bước đi Giao Thái điện.
Thời điểm Trác Văn Tĩnh nhìn thấy ta, mở miệng tùy tiện hỏi: “Tâm tình Hoàng thượng không tốt?”
Ta sờ sờ mặt mình hỏi lại: “Ta cũng bình tĩnh lại rồi, mà ngươi còn có thể nhìn ra?” Trác Văn Tĩnh chỉ cười không đáp.
Nhìn hắn cười, ta thả tay xuống, lúc nhìn đến cái bụng nhô ra của hắn, trong nội tâm liền không khỏi mềm nhũn, nhớ tới đêm qua cảm nhận được sinh mệnh ấy, ta bước lên phía trước muốn đưa tay chạm vào đứa bé này, nhưng tay vừa vươn ra, lại từ từ thu trở về.
Trác Văn Tĩnh ở một bên thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng thấy phiền muộn về chuyện nam quận sao?”
Ta nhíu mày nói: “Chuyện của nam quận thật sự là có chút làm ta phiền muộn, nhưng cũng không có quan hệ gì với ngươi, chuyện quan trọng nhất hiện giờ là ngươi phải sinh cho trẫm một tiểu thái tử, những thứ khác đừng nghĩ lung tung.”
Hắn nở nụ cười nhưng lại không có nghe lời ta, tiếp tục chậm rãi nói: “Du vương gia bị giam giữ trong kinh thành, tin tức này rất nhanh sẽ truyền đến tai nam quận, Trần Kiến Quang lại không rõ sống chết, mặc dù nam quận phòng thủ kiên cố, nhưng lúc này đó cũng chính là sơ hở đấy…”
“Cái này là chuyện của võ tướng, ngươi không cần quan tâm.” Ta nhàn nhạt nói.
Trác Văn Tĩnh lại nói: “Võ tướng trong triều ngoại trừ ân sư, sợ là không có người đủ bản lĩnh để dứng ra đảm đương, chỉ là ân sư đã nhiều năm chưa dẫn binh rồi, giờ phút này nếu đi, sợ là biên quan tướng sĩ không phục nhiều, không thường cầm binh nên sợ đã mất đi lệ khí.”
“Thì có sao.” Nghe đến đó, ta ngẩng đầu lên nói: “Trẫm chưa từng nói lần này nhất định phải để ông ấy tiến đánh nam quận, trẫm chẳng qua chỉ muốn đánh dây dưa với nam quận, cho dù chỗ đó có kiên cố như sắt thiếc thì cũng sẽ biến thành đống cát vụn, bởi vì chỉ cần kiên nhẫn một chút, đợi qua vài năm, chỗ đó tự nhiên sẽ bị đánh tan, không cần phải nóng lòng vì chuyện này, cũng đừng lo lắng.”’
Thần sắc Trác Văn Tĩnh sững sờ nhìn ta hỏi: “Ý của Hoàng thượng là muốn để cho bọn họ tự diệt vong?”
“Nắm quyền chỗ đó, có ai mà không muốn?” Ta nhìn Trác Văn Tĩnh nói: “Một ngày Tam ca ở kinh thành, là chỗ đó một ngày vô chủ, tiện nhân tâm bất định, trẫm chỉ cần phái người đi làm vài chuyện gây chia rẽ, có thể lúc đầu không ai tán thành, nhưng đêm dài lắm mộng, chắc chắn sẽ có người dao động. Trên đời này có rất nhiều người muốn trèo cao. Ngươi không cần bận tâm như vậy.”
Hắn nghe ta nói xong, khẽ ngưng lại, sau đó nhẹ cười nói: “Ngược lại là ta quá lo lắng, Hoàng thượng đúng là nhìn xa trông rộng.”
Ta phất phất tay nói: “Lời này trẫm chỉ nói với ngươi vậy thôi, nhưng huynh ấy cũng nói rất đúng tình hình hiện nay của nam quận. Bất quá trẫm cảm thấy cái lão hồ ly Ngôn Chi Chương kia tất nhiên cũng có thể nhìn ra được, Tam ca chỉ sợ nhất thời tức giận nên mới chưa nhận ra, ít ngày nữa rốt cuộc sẽ rõ.”
Trác Văn Tĩnh gật đầu nói: “Như thế vẫn có thể xem là một diệu kế. Chờ tới năm sau, ta cũng muốn đích thân xuất binh, đoạt lại nam quận cho Hoàng thượng. Ta nghe hắn âm thanh hữu lực nói ra câu này, không khỏi bất ngờ, ta cũng nghĩ đến chuyện này nhưng đương nhiên lại không muốn hắn tham gia chiến trường, chưa từng nghĩ, hắn vậy mà mở miệng trước.
Lúc định lấy lý do không hợp quy củ để ngăn hắn lại, lại nhìn thấy gương mặt của hắn tràn đầy mong đợi, bừng bừng sức sống, so với nét tuấn nhã trước đây thì nhiều hơn ba phần hào khí ngất trời.
Trong nội tâm ta ngưng lại, có vài lời muốn nói lại không thốt ra được.
Cuối cùng ta thở dài, lui hai bước nói: “Nếu ngươi đã mở miệng như vậy, ta sao lại có thể không cho ngươi đi, nhưng nếu ngươi muốn ra chiến trường, trẫm có điều kiện.”
Trác Văn Tĩnh mặt mày vui vẻ, nhìn ta hỏi: “Hoàng thượng là có ý gì?”
“Ngươi cũng biết, tuy ngươi xuất thân là võ tướng, nhưng hiện tại lại chính là chủ nhân của hậu cung này, nếu trẫm để cho ngươi xuất binh, về tình về lý đều không hợp.” Ta gằn từng chữ, hi vọng nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng hoặc không vui của hắn, nhưng lại không có gì hết, chỉ có vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
Ta ho khan một tiếng tiếp tục nói: “Nếu như ngươi sinh cho trẫm hai hoàng tử, hai công chúa, cái kia trẫm sẽ đồng ý cho ngươi đi.”
Ta nói xong, trên mặt của Trác Văn Tĩnh hiện lên một tầng ửng đỏ, ta nhìn hắn cười hắc hắc.
Lúc sau Trác Văn Tĩnh gật đầu nói: “Như vậy ah, được thôi.”
Trong nội tâm của ta vui vẻ, khóe miệng nhếch lên, quả thật rất thích thú. Cùng Trác Văn Tĩnh hàn huyên lúc lâu nữa, sau đó ta nói: “Trẫm đi thăm mẫu hậu, ngươi ở đây nghỉ ngơi đi.”
Thần sắc của Trác Văn Tĩnh khẽ giật nói: “Ta đi cùng ngươi.”
“Không cần, giờ phút này tâm tình của lão nhân gia không được tốt, nếu ngươi đi, bà ấy nổi giận có khi lại làm kinh động đến hài tử.” Ta vuốt ve tóc của hắn thấp giọng nói.
Trác Văn Tĩnh ‘ân’, cũng không miễn cưỡng nữa.
Trước khi gặp mẫu hậu, ta chuẩn bị tâm lý rất nhiều, chỉ là sau khi nhìn thấy mẫu hậu, những cái đó đều vô dụng. Mẫu hậu chỉ im lặng ngồi ở chỗ kia, coi như ta không tồn tại.