Bởi vì từ trên đỉnh núi Thượng Tắc Sơn, cả người đều rơi xuống vách núi cheo leo cả mấy ngàn thước, cư nhiên, lại đúng lúc, rơi ngay vào trong dòng suối.
Trong lúc Phó Kinh Hồng lăn xuống vách núi lởm chởm, gập ghềnh, trên người liền bị cắt ra vài vết thương, lại tiếp tục lăn lộn vài vòng, liền trực tiếp, hung hăng mà rơi vào giữa ngay giữa lòng sông liền bị uống vào một ngụm nước lớn…
Đương nhiên, những điều trầy trật này, không đau đớn bằng một đường kiếm đâm sâu vào lồng ngực y chút nào cả
Ngay trong khi vòng eo của Phó Kinh Hồng đang dần chìm sâu trong nước sông lạnh lẽo, nửa người trên lại nổi lên khỏi mặt nước, lênh đênh trôi xuôi theo dòng nước. Đôi mắt phủ đầy nước, tầm nhìn mờ mịt, nhất thời, y cũng không biết chiều nay là chiều của ngày nào nữa.
Đời trước, y cũng đã bị đâm một kiếm vào lồng ngực, tiếp theo, cả người cũng đều rơi xuống vách núi.
Đời này, y vẫn bị đâm vào một kiếm ở trong ngực, cả người lại rơi xuống vách núi.
Tuy, kẻ cầm kiếm vốn không cùng là một người, thế nhưng, kết cục vẫn là như thế.
Quả nhiên, số mệnh vẫn là không cách nào để xoay chuyển được hay sao?
Nhưng mà, vì sao lần này, y lại không chết a?
Hay là nên nói, kỳ thực, y cũng đã chết rồi, chỉ là lại trọng sinh lần thứ hai nữa đi?
Hoặc là, kỳ thực, y vốn chẳng phải là đang sống lại, toàn bộ mọi chuyện diễn ra trước đó, đều chỉ là sự tưởng tượng của y đi?
Kỳ thực, kẻ đâm một đường kiếm ghim sâu vào trong lồng ngực của y, vẫn chỉ là tiểu sư đệ của y.
Mà, đám người Mộ Dung Thương vốn không hề tồn tại đi.
Đó chỉ là si niệm nhất thời do y sinh ra trong khi đang rơi xuống vách núi đi?
Có thể, toàn bộ mọi chuyện diễn ra từ sau khi trọng sinh cho tới nay của y, đều chỉ là y đang nằm mơ thấy một giấc mộng cũ kĩ, mờ ảo như cánh hồ điệp mà thôi sao?
Trong khi cả người của Phó Kinh Hồng đang lềnh bềnh, nổi trôi theo dòng trước, nhưng trong đầu lại đắm chìm trong suy ngẫm sâu xa nhất trước nay chưa từng có.
Chờ đến khi y hồi phục lại tinh thần lại, mới phát hiện ra, nước sông dần dần lạnh lẽo thấm vào xương tủy, khiến cho y không khỏi rùng mình một cái.
Ngẩng đầu nhìn lên, y mới phát hiện, hóa ra, mặt trời đã như sắp lặn
Chỉ là giữa vùng hoang dã, vắng vẻ này, tiếp theo, y nên tìm đến nơi nào để đặt chân lên đây?
Chuyển tầm mắt nhìn tới xung quanh, chu vi trăm dặm xung quanh nơi này, rõ ràng đều là cây cối, cỏ dại. Giữa nơi này nào có ai dựng nhà, sống ở đây đi. Lẽ nào, đêm nay, y nhất định phải ngủ ở nơi dã ngoại ngoài trời hay sao?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng thở dài ra một hơi, đang muốn nhấc người bò lên bờ, nhưng vừa quay đầu lại, chợt phát hiện ra, cách y không xa, một khối vải màu xanh nhạt đang nổi lềnh bềnh trong nước.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững người. Y liền rẽ nước mà đi tới, phát hiện hóa ra là một người.
Nhìn Liễu Nhàn Cầm đang nhắm nghiền hai mắt, Phó Kinh Hồng khựng người lại một chút. Lúc này, y mới nhớ lại, ngay trước khi y bị rơi xuống vách núi, tựa hồ như đã có người kéo tay của y lại, muốn kéo y lên.
Hóa ra, người kia chính là Liễu Nhàn Cầm.
Chỉ tiếc là Liễu Nhàn Cầm không chỉ không kịp kéo y lên, mà y còn liên lụy Liễu Nhàn Cầm, kéo cả hắn té xuống vực.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng lại nở ra một mạt mỉm cười, như là đang cười lên trên sự đau khổ của người khác. Y đang định tiến lên kéo Liễu Nhàn Cầm dậy, mang lên bờ. Nhưng lại không hề có điềm báo trước, bất thình lình, đôi mắt của người kia mở to ra.
Mái tóc ướt sũng, đuôi tóc phát tán, trôi lềnh bềnh ở trong nước, một đôi con ngươi đen láy, tịch mịch chỉ là lẳng lặng nhìn y.
Theo sức mạnh của dòng nước chảy xuôi xuống, đã bán mở lớp y phục của Liễu Nhàn Cầm, lộ ra mảng da thịt trắng nõn ở bên dưới. Bởi vì đã bị ướt sũng nước, lớp vải vóc y phục trắng ngà như nguyệt đã biến thành trong suốt, phác hoạ ra đường cong nềm mại lại không đơn bạc ở trên vòng eo của Liễu Nhàn Cầm.
Liễu Nhàn Cầm vẫn vững vàng ôm lấy đàn ngọc ở trong lồng ngực như cũ, nhưng lại không hề thấy chiếc cầm kia bị dính chút nước nào cả.
Phó Kinh Hồng nhìn Liễu Nhàn Cầm, khẽ ho lên, chần chừ nói:
– Đa tạ.
Liễu Nhàn Cầm liếc mắt hờ hững nhìn y, cũng không đáp lại lời nào.
Phó Kinh Hồng ngập ngừng một chút, mới nói:
– Vừa nãy… Bọn người ma giáo ném dược về phía của ngươi. Ngươi không bị gì nghiêm trọng chứ?
Vừa nãy, nam tử hồng y đã vung ra một loại bột phấn màu đỏ, rõ ràng là bay về phía y. Thế nhưng, y lại được Liễu Nhàn Cầm che chắn…
Tuy, y không biết bột phấn màu đỏ kia là cái gì. Nhưng mà, nhất định không phải là thứ gì tốt lành đi.
– Từ nhỏ, ngũ giác của ta đã thất thường,
Liễu Nhàn Cầm lạnh nhạt nói,
– Vì vậy, thể chất của ta vốn là bách độc bất xâm.
Phó Kinh Hồng có chút khó có thể tin nổi mà nhìn chằm chằm, nghe hết lời này của Liễu Nhàn Cầm lại hỏi:
– Ngươi vốn không giống như là một người bị mù a…
Liễu Nhàn Cầm liếc mắt nhìn y, nói:
– Năm mười ba tuổi, ta đã gặp được thần y, lão đã dùng kim châm mà khai huyệt đạo, để cho đôi mắt ta có thể thấy được cảnh vật, tai có thể nghe được âm thanh. Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ngữ khí của hắn cực kì lãnh đạm, tựa như là không phải là đang tự kể về bản thân của mình, mà hoàn toàn như là đang kể về một ai đó vốn không hề dính dán đến hắn vậy.
Rốt cuộc, Phó Kinh Hồng lại nhớ tới, một màn đã hiện ra ở trong khách điếm kia, Liễu Nhàn Cầm cứ uống hết một chén rồi lại một chén hết cả mấy bình thô trà khó có thể uống trôi nổi kia…
Hóa ra là do hắn vốn không hề có vị giác gì cả, cho nên, vốn không nếm ra bất kì mùi vị gì của chén trà này cả.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Phó Kinh Hồng bỗng nổi lên cảm giác khó có thể hình dung nổi.
Nếu đổi là y, từ nhỏ vốn đã có ngũ giác thất thường, mắt không thể thấy, tai không thể nghe, ngửi không ra mùi hoa, nếm không ra ngọt nhạt, không có cảm giác, càng không có xúc cảm, vô hỉ vô bi.
Vậy thì nên làm gì đây?
Chỉ sợ là y đã sớm điên lên mất rồi đi.
Liễu Nhàn Cầm chỉ cúi đầu, đưa mấy ngón tay đến, tỉ mỉ, cẩn thận xoa xoa lên trên ngọc cầm một lượt, tiếp theo, vừa lật người một cái, đứng dậy đi về phía bờ.
Phó Kinh Hồng nhìn chăm chú theo bóng lưng của hắn. Chợt, y nghĩ đến, kỹ xảo đánh đàn của Liễu Nhàn Cầm đã thành thạo đến mức như là từ tâm đánh ra. Mà, để đạt được kết quả này, vốn phải là người nên luyện đánh đàn từ nhỏ. Thế nhưng hắn vốn nhìn không thấy, nghe không được. Vậy thì vì sao hắn lại luyện được đánh đàn đây?
Lại còn có thể luyện cầm đến mức thành thục đến thế này sao?
Nếu như không phải là do cơ duyên xảo ngộ, thì có lẽ, cả đời này của Liễu Nhàn Cầm cũng sẽ không thấy được hình dáng của chiếc cầm ở trong tay của hắn, càng không nghe được tiếng đàn do mình đánh ra đi.
Vậy vì sao hắn lại còn phải đánh đàn?
Vì ai, mà hắn lại muốn luyện đàn đây?
Trăm câu hỏi xoay chuyển nhưng vẫn không được hồi đáp.
Phó Kinh Hồng cũng chỉ đành thở dài ra một hơi, cũng đi về phía bờ.
Lúc này, tà dương đã từ từ xuống núi, gió lạnh cũng đang bắt đầu thổi lên.
Gió thổi ở trong núi vốn lạnh. Mà càng về buổi tối, vậy thì lại càng thêm lạnh lẽo.
Đi không tới bao xa, cả hai liền tìm được một cái sơn động, lại ngược lại với chiều gió, cho nên, dự định lấy nơi này làm chỗ tạm nghỉ qua đêm nay.
Nội lực của Phó Kinh Hồng vẫn còn chưa khôi phục lại, vốn không cách nào để dùng nội lực hong khô quần áo được. Cho nên, y không thể làm gì khác hơn là đành đi tìm kiếm chút cành cây với một đống lá rụng, định nhóm lửa sưởi ấm.
Sau khi đã lượm xong một đống cành cây khô, Phó Kinh Hồng trở vào bên trong hang động.
Chỉ thấy Liễu Nhàn Cầm đã ngồi ngay ngắn ở mặt đất sạch sẽ ở trong sơn động. Hắn đang nhắm mắt lại, mái tóc ướt sũng vẫn còn đang nhỏ giọt, có vài giọt nước xuôi theo mái tóc, lướt qua sườn mặt của hắn, thấm vào trong vạt áo đang mở rộng.
Từ trong ống tay áo, Phó Kinh Hồng lấy ra túi gấm nhỏ có chứa đá đánh lửa, y lại đánh hai cục đá vào nhau, đến khi lóe lên tia lửa, sau đó, mới bắt đầu nhóm lửa vào trong đống lá với cành khô đang chất đống ở trước mặt.
Ngay khi ngọn lửa bùng lên, Phó Kinh Hồng ngẩng đầu nhìn Liễu Nhàn Cầm đang ngồi cách y không xa.
Dưới ánh lửa chập chờn, vẻ mặt lãnh đạm của Liễu Nhàn Cầm có vẻ hơi sâu thẳm.
Phó Kinh Hồng giơ tay ném một cành cành cây vào trong đống lửa, tâm tư cũng bắt đầu bay xa.
Lúc trước, y vẫn linh cảm được, y cùng hai vị sư đệ sẽ khó có thể nào thuận lợi mà quay trở lại Đoạn Tụ cốc, không ngờ tới, đều đã thật sự ứng nghiệm.
Không biết sau khi hai vị sư đệ tận mắt nhìn thấy y rơi xuống vách núi, thì sẽ có tâm tình ra sao đây?
Cho dù có thể trở lại lên trên núi kia, dù cho có thể gặp lại hai vị sư đệ, thì cả ba vẫn có thể quyết đoán, không buồn không luyến tiếc mà bứt ra khỏi mọi chuyện này, trở lại Đoạn Tụ cốc hay sao?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng hoảng hốt một trận.
Bất chợt, bên tai của y lại nghe thấy từng trận hô hấp từ từ dồn dập lên.
Tuy rằng đang cực lực kiềm chế, nhưng vẫn đang từ từ gấp gáp lên.
Phó Kinh Hồng ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Nhàn Cầm ở bên kia, phát hiện ra Liễu Nhàn Cầm vẫn cứ nhắm nghiền hai mắt lại, chỉ là trên thái dương lại đang bắt đầu có đổ đầy mồ hôi hột, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.
Phó Kinh Hồng lập tức nhớ tới, đám bột phấn màu đỏ kia.
Quả nhiên là Liễu Nhàn Cầm đã bị trúng độc rồi sao?
Không đúng.
Liễu Nhàn Cầm vừa mới nói rõ, thể chất của hắn vốn là bách độc bất xâm.
Vậy vì sao, lúc này, hắn lại bị trúng độc đây?
Phó Kinh Hồng lại nhớ tới bốn người kia. Trang phục trên thân đều kì dị khác người bình thường, có lẽ, vốn cũng không phải là người Trung Nguyên. Mà trong bốn người, nữ tử trên đầu cài một bộ ngân sức kia, chỉ sợ là người Miêu Cương đi. Còn cái tên nam tử hồng y đã vung bột phấn màu đỏ ra, tựa hồ như cũng không phải là người Trung Nguyên.
Tuy rằng khuôn mặt của hắn có chút quen thuộc…
Bất chợt, Phó Kinh Hồng liền sửng sốt.
Y đã nhớ ra, vì sao cái tên nam tử hồng y kia lại nhìn quen mắt đến vậy!
Bởi vì cái tên nam tử hồng y kia không phải chính là hái hoa tặc-Thái Cư Hoa mà lần trước, y cùng Ôn Như Ngọc đã từng gặp qua ở trong khách điếm nọ sao!
Tuy rằng, y không biết vì sao cái tên hái hoa tặc kia lại là người trong ma giáo. Thế nhưng tên kia vốn là hái hoa tặc, vậy thì hắn vừa mới vung ra bột phấn màu đỏ kia.
Có thể đoán ra, quá nửa, chính là…
Xuân dược đi.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Phó Kinh Hồng có chút phức tạp lên.
Trước kia, y đã từng đọc qua trong những thoại bản kia.
Những đại hiệp đã ăn vào linh chi ngàn năm, thiên sơn tuyết liên gì đó mà thể chất trở nên bách độc bất xâm, cũng sẽ bị trúng phải xuân dược như thường. Bởi vì xuân dược vốn không phải là độc a.
Chẳng lẽ, Liễu Nhàn Cầm cũng sẽ như vậy sao?
Tuy, hô hấp của Liễu Nhàn Cầm đang dần dần gấp gáp, nhưng vẻ mặt vẫn cực kì lãnh đạm như cũ, không thấy giống với bộ dạng chật vật khi trúng phải xuân được chút nào cả.
Chỉ là, dưới lớp vạt áo bán mở rộng, lồng ngực đang khẽ run rẩy lên, năm ngón tay thon dài, trắng nõn đang bấu chặt vào góc áo.
Phó Kinh Hồng nhìn Liễu Nhàn Cầm một lát sau. Y đang muốn mở miệng nói gì đó. Thì bất chợt, Liễu Nhàn Cầm mở mắt ra, trong đôi con ngươi thâm trầm, đen như mực đều là một mảng tịch mịch, trực tiếp nhìn thẳng đến Phó Kinh Hồng.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng nuốt ngụm nước miếng, dâng lên một cảm giác không tên.
Liễu Nhàn Cầm nhìn y một lúc, mới lạnh lùng “hừ” lên một tiếng, nói:
– Ta đã trúng phải dược.
Lại qua một hồi lâu a, hắn mới nói:
– Tuy ta vốn là bách độc bất xâm, nhưng mà… Dược này lại không phải là độc.
Phó Kinh Hồng không biết nên đáp lại ra sao, cho nên, y chỉ đành nở nụ cười.
Nhưng mà Liễu Nhàn Cầm lại lạnh lùng liếc mắt nhìn y, nói:
– Ta vốn không cần ngươi hiến thân để giải độc.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng đã bị sặc bởi nước miếng của chính mình, y vội lau lau khoé miệng, nói:
– Ta vốn cũng không có ý này.
Liễu Nhàn Cầm lại lạnh lùng liếc mắt nhìn y.
Phó Kinh Hồng do dự một hồi, nói:
– Ngươi có thể, tự mình đến đi… Ta đi ra ngoài trước đã.
Liễu Nhàn Cầm nghe vậy, vẫn lạnh lùng liếc mắt nhìn y.
Phó Kinh Hồng cảm thấy lạnh lẽo, liền vội vàng đứng lên, đi ra bên ngoài.
Bên ngoài, bầu trời cũng đã đen kịt rồi.
Phó Kinh Hồng cảm thấy bụng mình có chút đói, liền nhấc chân đi xa thêm vài bước, hái được mấy quả dại ăn cho no bụng.
Mấy quả dại này có chút chua xót, nhưng vẫn là có thể lót bụng.
Phó Kinh Hồng ăn vào mấy trái, lại hái thêm mấy quả, xoay người, bước đi về, định vào động mà đưa cho Liễu Nhàn Cầm.
Nhưng vừa đi tới cửa động, y cảm thấy, y chỉ vừa mới rời đi, liền nhanh như vậy đã trở lại tựa hồ như có chút ý tứ xem thường Liễu Nhàn Cầm rồi đi.
Cho nên, y chỉ đành đứng ở chỗ cách cửa động không xa, ngắm trăng một lát.
Sau khi đã trôi qua đúng với thời gian dùng xong cả một bữa cơm, Phó Kinh Hồng cảm thấy đã đợi gần đủ rồi, cho nên, liền xoay người quay về động.
Trong động, dưới ánh lửa chập chờn.
Liễu Nhàn Cầm vẫn ngồi thẳng người như cũ, phảng phất như chưa hề nhúc nhích chút nào cả.
Phó Kinh Hồng đi tới, đặt mấy quả dại xuống bên cạnh Liễu Nhàn Cầm. Y đang định xoay người lại, đột ngột, bị người kéo lại.
Một trận trời đất quay cuồng.
Trong nháy mắt, Phó Kinh Hồng đã bị đè ở trên mặt đất.
– Ngươi…
Phó Kinh Hồng nhìn lên người đang đè lên trên thân của y, chạm vào đôi mắt sắc bén, thâm trầm, lại đen như mực của người này, trong lúc nhất thời, y không biết nên phải nói cái gì nữa đây.
Liễu Nhàn Cầm kiềm chế hơi thở dồn dập, trong đôi con ngươi màu mực càng lúc càng sâu thẳm, lại đang có một giọt mồ hôi từ thái dương chảy xuôi xuống.
– Nếu đã đi rồi, tại sao lại còn quay trở về.
Liễu Nhàn Cầm vẫn là một vẻ mặt đạm mạc, nói.
Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng ngữ khí trong câu nói này lại không mang theo một tia nghi hoặc nào.
– Sợ ngươi chết đói.
Phó Kinh Hồng bĩu môi.
Nhất thời, vẻ mặt của Liễu Nhàn Cầm ngây ngốc, hồi lâu, hắn mới sâu xa nói:
– Xác thực là ta cũng đang đói bụng.
Phó Kinh Hồng nhúc nhích khóe môi đang định nói gì đó, bỗng, bị người kia cắn xuống đôi môi, dấu răng ghim xuống đến sâu sắc, phảng phất như đang gặm nuốt một khối bánh điểm tâm vậy.
Phó Kinh Hồng có chút sợ Liễu Nhàn Cầm thật sự cắn rớt xuống cánh môi của y, cho nên, y đang muốn đưa tay đẩy hắn ra.
Đột nhiên, Liễu Nhàn Cầm nhả ra cánh môi kia của Phó Kinh Hồng. Y đang định thở phào một hơi. Bất chợt, Liễu Nhàn Cầm lại hé miệng cắn một cái lên trên bờ vai của Phó Kinh Hồng, lại rất cắn rất mạnh, lại sâu, rất nhanh liền rỉ máu ra.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng bị đau đớn đến cơ hồ muốn rơi lệ, đang muốn giáng một cái tát đánh văng người ở trước mắt ra khỏi người mình, thì bên tai của y, bỗng nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Liễu Nhàn Cầm chậm rãi vang lên:
– From small, parent saw. Ngoại trừ, deep depth to the tủy xương. Thì, any any sensence, we did not feel.