Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 111: Là hắn





Dọc theo cung đường chính trong khu vực trung ương, những gian hàng nhỏ hai bên đã bắt đầu chuẩn bị mở cửa đón khách, từng đám mây dày nặng, tối tăm vẫn giăng kín khắp bầu trời, nhiệt độ còn chưa tăng lên, Trình Hiểu vừa đi vừa hà hơi vào lòng bàn tay, rồi chà xát, thời điểm trời còn chưa sáng thật là lạnh quá đi.

Liếc mắt nhìn Lam đang đi bên cạnh, hình như đối phương không hề sợ lạnh, áo khoác mỏng manh để tiện hành động, gương mặt trầm lặng, biểu tình lãnh đạm, ngũ quan (mắt, mũi, miệng, tai, thân hình) như đao khắc, không một chút tỳ vết.

Thể chất thật tốt, Trình Hiểu thầm nghĩ, cho dù cơ thể cậu đã được dị năng âm thầm cải tạo, nhưng vẫn không thể đạt đến cảnh giới mạnh mẽ trời sinh như dị tộc được.

Việc thành do người, cứ từ từ vậy.

Đi một lúc, từ xa Trình Hiểu đã thấy một tấm biển thật to, đón gió mà đứng.

Chỗ ở tạm thời dùng để thu nhận những người chưa xác minh được thân phận, được xây trên một nền đất trống sạch sẽ, có vài chiếc lều được dựng lên ở đó, tuy không quá thoải mái, nhưng ít nhất có thể che mưa che gió, bình thường còn có vài khoản trợ cấp nhất định, cũng xem như là một nơi an toàn để sống tạm.

Lúc này, giống hệt như những gì cậu nghe người ta đồn trong giấc mơ, một tên thanh niên đang nằm trên bậc cầu thang của chỗ thu nhận.


Lam dừng bước, đầu tiên là liếc mắt quan sát Trình Hiểu, sau đó mới dời đường nhìn lên người tên thanh niên kia.

Từng tầng mây dần tản ra, theo đó những tia sáng óng ánh sắc vàng rải rác trên mặt đất mênh mông.

Tên thanh niên lật người, khẽ nghiêng qua, đôi mắt mờ mịt, giơ cánh tay trắng nõn mịn màng lên, đón lấy ánh nắng ban mai, cùng với một tiếng ngâm nhẹ, duỗi thẳng vòng eo bé nhỏ, yêu kiều.

"Ưm..."

Hắn cử động chiếc cổ thon dài, từ trên bậc thang ngồi dậy, lại dường như mất hết sức lực, mà mềm mại ngã xuống, nửa người nghiêng qua, bày ra một bức tranh mỹ nhân vừa thức giấc.

"Anh Trình?!" Hắn ngẩng đầu lên, đầu tiên là trợn to mắt tỏ vẻ khó tin, rồi dùng tay xoa mặt như thể chưa tỉnh hẳn, sau khi thấy rõ người đến là Trình Hiểu, thì kinh ngạc hô to.

Trình Hiểu thờ ơ gật đầu, người đẹp à, ghèn trên mắt còn chưa lau sạch kìa.

Tên thanh niên cũng không đợi Trình Hiểu đáp lời, đã lập tức dời đường nhìn đến trên người Lam, đôi mắt tràn đầy tình ý nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt, tỏ vẻ thẹn thùng khẽ cúi, rồi gật nhẹ đầu, nở nụ cười.

Lam nhíu mày, nhưng vẫn im lặng.

Tên thanh niên ngượng ngùng, e sợ ngẩng đầu lên, thật nhanh nhìn Lam một cái, rồi lập tức rũ mắt... Thấy anh không hề có bất cứ phản ứng nào, liền đưa mắt lên lần nữa, lúc này ánh mắt quyến rũ nhìn thẳng vào anh, thiên ngôn vạn ngữ không cần thốt thành lời.

Hiện tại dị tộc và nhân loại đi trên đường ngày càng nhiều, tất cả đều nhịn không được mà dừng bước, đây chẳng phải là Lam đại nhân và bạn đời của ngài hay sao, hai người đến đây làm gì, người đứng đối diện là ai.

"Lam đại nhân, ngài Trình." Vài dị tộc lách người đi đến, chào hỏi với hai người.

Đây là nhóm cận vệ hôm qua cùng cậu đi săn thú, Trình Hiểu khẽ gật đầu, lên tiếng chào họ.


Người dị tộc trẻ tuổi nhiều lần liếc nhìn tên thanh niên, hôm qua chính cậu ta mang hắn đến chỗ ở tạm thời, hôm nay vốn định tới để xem thử tình huống cụ thể như thế nào.

"Là hắn sao?" Lam hơi nghiêng đầu, xác nhận với người đứng cạnh.

Trình Hiểu gật đầu: "Hôm qua tình cờ đụng phải hắn ở khu săn bắn..."

"Ngày hôm qua chính anh Trình đã cứu tôi!" Thanh niên che giấu sự không vui dưới đáy mắt, tên dị tộc này dám xem thường tư thế mỹ nhân say ngủ của mình.

Cắt ngang lời Trình Hiểu, hắn yếu yếu đuối đuối đứng dậy, trước tiên là khẽ gật đầu với Trình Hiểu, tỏ vẻ áy náy vì đột nhiên lên tiếng, sau đó nhỏ giọng nói tiếp: "Anh ấy rất tốt bụng, nên đã mang tôi đưa đến nơi này, sau khi tôi bị dọa đến ngất xỉu... Thật xin lỗi, vì không quen sống ở đây, nên tôi mới bất đắc dĩ trải chăn mền ra đất để ngủ."

Hắn vừa dứt lời, thì làm ra vẻ như mình đã nói sai gì đó, vội vàng lấy tay bịt miệng lại, áy náy lên tiếng: "Xin ngài đừng hiểu lầm, ý tôi không phải là mình bị anh Trình dọa sợ, tôi không hề muốn nói vậy... Chẳng qua là do thân thể tôi yếu đuối, thật sự chuyện này không hề liên quan đến anh Trình đâu, nể tình tôi, ngài đừng trách anh ấy được không?"

Trình Hiểu: "..." Sự thật chứng minh, khoảng cách giữa mơ mộng và thực tế vẫn tương đối xa.

Lam lạnh lùng nhìn hắn, vẫn từ chối cho ý kiến, nhưng lại vươn tay kéo Trình Hiểu đến gần mình hơn, đây là muốn bêu xấu em ấy?

"Thật có lỗi, nhưng tôi xin phép được ngắt lời." Người dị tộc trẻ tuổi dường như nghe thấy có gì đó không đúng lắm, cậu tiến lên một bước, hướng về phía Lam làm lễ, sau đó mới mở miệng: "Hôm qua là tôi đưa cậu đến đây, ngài Trình không hề biết chuyện xảy ra sau này."

"Vả lại, rõ ràng là cậu bị thú dữ hù sợ, nếu không nhờ có Trình Hiểu ra tay, thì một tên nhân loại tay trói gà không chặt như cậu, chỉ sợ là đã bỏ mình trong miệng con thú." Người dị tộc lớn tuổi cũng chẳng lịch sự được vậy, anh ta liếc tên thanh niên một cái, không khách khí nhắc nhở.

"Thì ra là thế!" Gương mặt tên thanh niên nhất thời đổi màu, hắn khiêm tốn cúi người xuống, hướng về phía Trình Hiểu cong lưng, sau khi đứng dậy, mới nhẹ nhàng, chậm rãi lên tiếng: "Thật vô cùng xin lỗi anh, là do tôi hiểu lầm, anh Trình, ân cứu mạng của anh nhất định tôi sẽ không bao giờ quên, xin anh bao dung, tha thứ cho tôi lần này!"

Hình như cậu chả có quyền gì mà giết hắn, Trình Hiểu sờ sờ chóp mũi, hắn nói như thể một giây sau, cậu có thể sai người kéo hắn xuống chém đầu vậy đó.

Người dị tộc trẻ tuổi nhìn tên thanh niên một cách đầy nghi ngờ, bạn đời của Lam đại nhân, hình như không có ý định chỉ trích hay hỏi tội, có phải hắn lo lắng quá nhiều rồi không.


Lam lạnh lùng liếc qua, ánh mắt sắc bén giống như thanh kiếm băng vừa được tuốt khỏi vỏ, vô cùng khí thế.

Tên thanh niên bị anh nhìn đến mức ớn lạnh, hắn đưa tay lên che trước ngực, hổn hển thở: "Tôi, tôi hơi khó thở, có lẽ tối qua bị cảm lạnh..."

Người dị tộc trẻ tuổi thấy hình như hắn rất khó chịu, liền tiến lên một bước, định đỡ hắn vào bên trong chỗ ở tạm thời, chứ bên ngoài kẻ đến người đi, cộng thêm những người vây lại muốn xem chuyện náo nhiệt giữa ba người, rất dễ sinh biến, hơn nữa nếu đã bị bệnh, thì nên tránh gió, kịp thời chữa trị mới tốt.

Nhưng hắn lại lùi về sau, tránh khỏi cánh tay của người dị tộc trẻ tuổi, nhẹ nhàng cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt, rũ mắt xuống, trong lúc vô tình nửa bên áo ngoài tuột xuống, để lộ đầu vai trơn mềm, dưới ánh nắng ban mai càng trở nên sinh động, hấp dẫn hơn.

Những dị tộc xa lạ đứng gần đó cũng nhìn thấy cảnh trước mắt, thân thể của nhân loại này quả thật không tệ, dù tính tình hơi yếu ớt, nhưng thoạt nhìn khá lễ phép, lại rất khiêm tốn nhã nhặn, chắc sẽ không khó để sống chung.

"Tôi, cha và mẫu phụ của tôi từng dặn, giữa nhân loại với dị tộc, không nên tiếp xúc quá gần gũi". Hai má hắn ửng đỏ, ngượng ngùng dùng mũi chân vẽ vòng tròn trên đất.

Người dị tộc trẻ tuổi cảm thấy cũng có lý, đoán chừng gia giáo ở nhà nhân loại này rất nghiêm, nhưng vào lúc khẩn cấp, ai lại quan tâm nhiều như vậy: "Không phải cơ thể cậu khó chịu hay sao, vẫn nên vào trong lều nghỉ ngơi một lúc, lát nữa lại tìm bác sĩ đến khám".

"Tôi... Tôi biết rồi." Tên thanh niên nhìn như khẽ thở phào, hắn ngẩng đầu lên, lông mi thật dài rung động như cánh bướm chập chờn, khóe mắt ánh lên tia nước: "Nếu là, nếu là dị tộc đã có bạn đời, hẳn là sẽ không sao... Không biết, bạn đời của anh Trình có thể giúp tôi một tay hay không?"







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.