Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 114: Mang thai





Bắt —— giam giữ —— tra hỏi, cùng lắm chuyện trong vòng nửa ngày, nhóm dị tộc cũng chả có bao nhiêu kiên nhẫn, nhất là đối với giống cái của kẻ thù.

Từ trước đến nay, cái câu "thương hương tiếc ngọc" chưa bao giờ xuất hiện trên chiến trường.

Sắc trời vừa tối, Tề Quân liền báo cáo tin tức được truyền đến từ nhà giam, tên thanh niên kia quả thật là do người Uy Nhĩ cố ý phái tới, dự định thông qua việc tấn công tinh thần để không chế Lam và những người bên cạnh anh.

"Chưa gì đã khai." Tề Quân hời hợt kể lại sơ lược quá trình tra hỏi: "Bọn chúng cho rằng việc xuống tay với Trình Hiểu sẽ dễ dàng hơn, dù sao hành động của người bên gối rất khó đề phòng, nhưng không ngờ lại thất bại."

Lúc tên thanh niên nhắc đến chuyện này, vẻ mặt hắn vô cùng suy sụp, dường như vẫn chưa thể tin những gì đang diễn ra là sự thật.

Nói tới đây, Tề Quân nhìn sang Trình Hiểu, thấy cậu đang uống trà nóng, gương mặt hờ hững, hình như cậu không hề biết, một người cần phải có sức khống chế tinh thần lực mạnh mẽ đến nhường nào thì mới có thể chống lại loại ác mộng đó.

Nhưng mà chuyện này cũng thường thôi, Tề Quân thầm nghĩ, Trình Hiểu nắm được rất ít thông tin về người Uy Nhĩ, loại thủ đoạn tấn công vào tiềm thức như thế này, chắc hẳn cậu chưa từng gặp qua bao giờ.

"Vậy nên hắn mới không thể không mạo hiểm, trực tiếp ra tay với ngài." Tề Quân khép tài liệu trong tay lại, khẽ nhíu mày: "Hơn nữa, lần này người Uy Nhĩ phái giống cái đến, không chỉ có mình hắn, chẳng qua những tên khác ngay lúc hắn bị bắt đều đã rút lui, nên hiện tại vẫn chưa có bất kỳ một manh mối nào".

"Bọn chúng đang thử thăm dò". Lam ngồi trên ghế, nghiêm túc suy tư, ngón tay nhịp từng nhịp nhẹ nhàng lên tay vịn ghế.

"Rõ ràng bọn chúng đã nhận ra, trình độ tấn công tinh thần kiểu này là vô dụng đối với chúng ta". Giọng nói Tề Quân điềm tĩnh, mặc dù vẫn có hiệu quả với những binh lính bình thường, nhưng trên nguyên tắc một đối một khi khống chế tiềm thức, người Uy Nhĩ không có nhiều giống cái đến thế, để có thể tác động đến toàn quân dị tộc.

Nếu chỉ huy cấp cao không bị ảnh hưởng, thì nhóm lính quèn dù có dày vò thì cũng chẳng được gì, người Uy Nhĩ hẳn sẽ nhìn thấu điểm này.


Thăm dò hả, vậy bọn chúng sẽ thay đổi kế hoạch, Trình Hiểu thầm nghĩ, thủ đoạn ra tay của người Uy Nhĩ rất có tính xâm lược, nếu cái "chính sách dụ dỗ" của giống cái thất bại, vậy tiếp theo sẽ là mãnh liệt tấn công.

"Tôi chẳng hiểu Minh đào đâu ra lắm tự tin như vậy, mới nãy tôi đến phòng giam, thấy gã vẫn giữ thái độ cũ". Tề Quân dựa theo lề cũ, tiếp tục báo cáo tình trạng gần đây của tất cả các tội phạm quan trọng cho Lam.

"Cái tên quý tộc cấp cao người Uy Nhĩ kia... Tôi đã chuyển anh ta đến phòng của tôi để tiện việc giám sát, anh ta chính là người cung cấp những thông tin có liên quan đến giống cái này, thậm chí còn chỉ ra phương pháp đóng quân và tiến trình chuẩn bị tấn công của người Uy Nhĩ, điều này có tác dụng không nhỏ khi chúng ta đưa ra chiến lược". Tề Quân không tiếc lời tán thưởng, dù sao cũng đã xác nhận được thân phận của đối phương, thành ý cũng nhận rồi, nên dị tộc sẽ không tự dưng đẩy đồng bọn hợp tác ra xa.

Người Uy Nhĩ quả thật đã chia thành hai phe, cái đám chuyên làm việc ác không biết mệt mỏi kia, bị nôi bộ người Uy Nhĩ gọi chung là "người xâm lược", còn tên tù binh chính là tướng lĩnh cấp cao duy nhất còn sống sót của người Uy Nhĩ.

Bởi vì hệ thống bị hư hỏng nghiêm trọng, tài liệu không đầy đủ, nên không có cách nào xác minh chức vị của anh ta, nhưng từ trình độ bảo mật, Tề Quân đoán rằng thân phận của đối phương không hề thấp.

Cậu luôn cảm thấy hình như mình đã bỏ qua điều gì đó, sau khi nghe Tề Quân nói xong, Trình Hiểu đỡ cằm, nhấp một ngụm trà đang tỏa hương bốn phía, ánh mắt của tên Minh kia tràn đầy sự điên cuồng, như thể gã ta chắc chắn rằng mình sẽ chiến thắng.

Hai quân đối đầu, thắng bại khó đoán, dị tộc tuy đã từng bị đánh cho tan tác, nhưng không có nghĩa rằng trong trận chiến sắp tới đây cũng sẽ thất bại.

"Em thấy sao?" Thanh âm của Lam vang lên, trầm khàn dễ nghe.

Trình Hiểu nhận ra ánh mắt Lam nhìn mình, anh đang hỏi ý cậu hở?

"Khả năng cao là gã có ám chiêu". Cậu thản nhiên nói, đằng sau những chuyện bất thường nhất định phải có nguyên nhân, cậu không hề đa nghi, chẳng qua là cậu tự đặt mình vào vị trí của gã thôi.

"Cậu đang nói đến Minh phải không". Tề Quân quay đầu lại, ánh mắt đầy tán thưởng, Trình Hiểu là một trong số ít những nhân loại có lực chiến sánh ngang cùng bọn cậu, đã vậy lúc nào cũng nói một câu trúng đích, chẳng lẽ đây chính là trực giác trời sinh?

"Ý của Lam đại nhân cũng giống vậy, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, bọn tôi vẫn không đoán được là gã định chơi trò gì".

Trình Hiểu khẽ lắc đầu, có lúc, đoán không ra lại càng chứng minh rằng chắc chắn có bẫy.

"Bè đảng của Minh đều đã bị diệt trừ, cho dù gã có để lại đường lui, thì cũng phải có thuật phân thân mới thực hiện được". Tề Quân đã kiểm tra lại tất cả các biện pháp phòng thủ xung quanh nhà giam, nếu lỡ như để gã trốn thoát thành công, vậy thì lớn chuyện rồi.

"... Có lẽ, không cần phải có người ra tay". Trình Hiểu nheo mắt lại, cậu đứng dậy, đi qua đi lại một cách vô thức, cậu đang nghĩ tới thứ đồ chơi hẹn giờ nào đó.

Với cậu mà nói, nếu muốn chuyển đổi một thứ thành vật thật thì phải sử dụng dị năng, nhưng lấy trình độ nghiên cứu khoa học tại căn cứ khu vực trung ương mà nói, khó đảm bảo rằng tên Minh kia không âm thầm tiến hành những nghiên cứu tương tự.

Không nói đến mấy thứ đồ chơi nho nhỏ, nhưng nếu là các loại vũ quân sự như bom hẹn giờ, với một tên có thể âm thầm đứng sau màn nhiều năm như vậy, thì việc nghiên cứu ra hẳn không mấy khó khăn.

"Ý cậu là..." Tề Quân ngẩn ra, rồi vội vàng phản ứng lại: "Vũ khí hẹn giờ?!"

"Căn cứ vào phản ứng cùng với hành động của Minh, gã ta dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay, trừ đội quân người Uy Nhĩ còn chưa đến, gã chỉ có thể dựa vào việc đã động tay động chân bên trong căn cứ khu vực trung ương". Trình Hiểu cau mày, khẳng định: "Minh bị giam, không còn người nào để sai khiến, nhưng vẫn tỏ vẻ bàng quan, như vậy gã chỉ có thể điều khiển tử xa, hoặc dùng vũ khí đã hẹn trước thời gian, vị trí bí mật, hiệu quả... hẳn là không kém."

Cụ thể là thứ gì, có tác dụng như thế nào, Trình Hiểu nhất thời không thể đoán ra.

"Việc này để tôi xử lý". Lam vỗ nhẹ bả vai của Trình Hiểu, đôi mắt bình tĩnh, thâm sâu khẽ nheo lại, nhìn về phía đối phương, dường như anh muốn nói với người bạn đời nhà mình rằng, không có việc gì phải lo cả.

Trình Hiểu: "..." Thật ra thì cậu rất muốn biết anh sẽ xử lý việc này thế nào.

"Em muốn biết?" Lam đột nhiên đưa tay lên, sờ nhẹ cằm cậu.


Trình Hiểu nhịn không được trợn tròn mắt, tại sao anh đoán được cậu đang nghĩ gì.

"Tôi nhìn ra được". Giọng nói anh nhàn nhạt, nhưng lại cúi người xuống, muốn hôn cậu một cái.

Tề Quân nhíu mày, show yêu đương, sẽ bị cái gì gì đó, cậu ta không nhớ rõ lắm câu tục ngữ này của nhân loại, nhưng hiển nhiên trước mắt nên biết thức thời, Lam đại nhân làm vậy là vì muốn dời đi sự chú ý của bạn đời nhà mình.

Mặc dù việc để đối phương tham gia vào là một loại tôn trọng đối với kẻ mạnh, nhưng nếu quá ưu tư, mệt mỏi thì lại không tốt với thân thể con người.

Tề Quân cúi đầu nói vài câu khách khí, rồi nhanh chóng rời đi, trong phòng cậu ta còn có một tên tù binh mỗi ngày chờ tra hỏi, phía bên Minh cũng cần tăng cường giám sát, tên thanh niên giống cái bắt được ban sáng còn chờ xử lý... Việc quản lý hệ thống giám sát tra hỏi, quả thật là chẳng hề dễ dàng chút nào.

Sau bữa tối, Lẫm và Khí đến doanh trại ở qua đêm, trận chiến sắp nổ ra, nên các ấu tể phải nắm chặt thời gian, nói cao xa thì là học được kĩ năng giết địch trong nháy mắt, còn thấp hơn, thì biết mài mài thương là được rồi, còn tốt hơn là đến lúc mấu chốt lại đực mặt ra đó.

Dùng xong bữa tối đơn giản, Trình Hiểu ra ngoài lắc lư một vòng để tiêu thực, gần đây khẩu vị cậu không được tốt, còn hơi khó tiêu, thế nhưng chất lượng giấc ngủ thì rất tốt.

Lam nhanh chóng xử lý xong công việc hôm nay ở quân đội, nắm chắc thời gian về nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy cậu trở về, nét mặt vô cùng thoải mái định đi tắm.

Hôm nay hình như anh trở về hơi sớm, Trình Hiểu nhìn sắc trời một chút, mặc dù đã đến giờ đi ngủ, nhưng gần đây anh thường về nhà lúc nửa đêm, vả lại trời chưa sáng thì đã ra ngoài.

"Hôm nay tôi ở cùng em". Lam lời ít ý nhiều.

Trình Hiểu nghe vậy tự dưng cảm thấy hơi ngượng ngùng, chả lẽ anh còn lo lắng vì chuyện ngày hôm qua sao...

Thấy cậu im lặng không nói, khẽ cúi đầu, Lam bước lên trước, tiếp tục chuyện đang làm dở trước bữa tối.

"... Em còn chưa tắm". Trình Hiểu bị gặm mấy cái, cố gắng đẩy mặt anh ra.

Mặc dù không lăn lộn trong đám bùn đất, nhưng vừa trở về từ bên ngoài, với hoàn cảnh quỷ quái của thời đại này, dĩ nhiên cậu toàn thân gió bụi, vậy mà anh còn hôn xuống được.

"Tôi không ngại". Lam không chút ngần ngại đưa tay vào trong áo cậu, xoa bóp điểm nào đó.

"Ah..." Trình Hiểu đột nhiên bị đụng chạm, không kịp đề phòng rên lên, khẽ cắn răng nói: "Nhưng em ngại!"

Dường như Lam nghĩ đến việc gì, anh ngừng tay, buôn cậu ra, nét mặt không hề thay đổi: "Vậy tắm cùng nhau đi".

Cái tên không biết xấu hổ! Trình Hiểu tối sầm mặt, bị anh kéo đến gần phòng tắm.

Cùng tắm cái quần ấy, vẫn là tắm với Lẫm thoái mái hơn nhiều, cậu nhóc còn hiểu chuyện đến mức giúp mình chà lưng, trêu đùa một chút sẽ cúi đầu đỏ mặt xấu hổ, thật là dễ thương ứ chịu được!

Nhìn lại tên dị tộc trước mặt, có thể chà lưng, nhưng cái tay vừa lướt qua lướt lại liền không ngừng trượt xuống phía dưới, đừng nói đến việc đùa giỡn, nếu cậu chủ động lại gần, hậu quả nhất định là sẽ bị gặm đến không thở nổi.

Thoải mái tắm xong, Lam lấy khăn lông dịu dàng bao bọc thật kỹ bạn đời nhà mình lại, rồi vững vàng ôm đến trên giường.

Trình Hiểu bị chơi đùa đến mức không muốn nhúc nhích, lười biếng nằm trên giường, thấy dị tộc dựa lưng vào đầu giường, lật xem tài liệu dưới ánh đèn, cậu nhịn không được nghiêng đầu nhìn mấy lần.


Trong đó có một phần tài liệu là báo cáo mới nhất liên quan đến việc tra hỏi tên thanh niên giống cái kia.

Bụng Trình Hiểu âm thầm rục rịch, ôm mục đích trêu ghẹo, cậu thuận miệng nói: "Tối hôm qua em vừa nằm mơ, thấy hắn mang thai con của anh".

Thấy Lam nhìn sang, Trình Hiểu liền đem giấc mộng sống động tối qua kể lại một lần, vừa nói vừa nghĩ, người ta thường bảo ác mộng chính là hình ảnh mà nội tâm con người sợ hãi nhất, chẳng lẽ trong tiềm thức cậu đang lo lắng Lam sẽ cùng người khác sinh con?

Trình Hiểu nhịn không được bĩu môi, cách nói này không có căn cứ khoa học.

"Anh nói coi, chẳng lẽ em đang lo lắng việc này sao?" Trịnh Hiểu chọt chọt hông Lam, cười trêu.

"Có lẽ là do cơ thể em đang thay đổi". Lam lên tiếng an ủi, âm điệu trầm khàn, quyến rũ, vô cùng dễ nghe.

Đem những điểm mạnh đáng kiêu ngạo của mình xâm nhập vào tiềm thức đối phương, cũng là một trong những phương pháp tấn công tinh thần.

Cái gì gọi là cơ thể thay đổi, Trình Hiểu nghi ngờ nhìn anh.

Lam thấy khóe mắt cậu còn vương chút hơi nước, đôi con ngươi ươn ướt nhìn chằm chằm về phía anh, chắc là em ấy đang lo lắng.

Anh thả tài liệu trên tay ra, cúi người hôn xuống môi Trình Hiểu, rồi nâng tay lên, dịu dàng vuốt bụng đối phương: "Em còn muốn?"

Trình Hiểu học khôn, lập tức lắc đầu, cậu tuyệt đối không có ý này!

"Tuy rằng việc này rất tốt với cục cưng, nhưng cơ thể em không chịu được" anh nhẫn nại cũng rất khổ cực, số lần vận động thích hợp sẽ giúp chất lỏng được hấp thu tốt, bổ sung chất dinh dưỡng cho cục cưng, nhưng nếu vận động quá nhiều thì sẽ tăng thêm gánh nặng cho cơ thể mẹ.

Trên đầu Trình Hiểu xuất hiện vài vạch đen, cái gì... Cục cưng...

Cậu cúi đầu theo bản năng, nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của mình, tay của Lam vẫn đang đặt phía trên, ý tứ bảo vệ không cần nói cũng biết.

"Đừng lo, người có thể sinh con cho tôi chỉ có một mình em". Đáy mắt Lam lóe lên ánh sáng của sự tin cậy, rồi trở nên vô cùng dịu dàng.

Trình Hiểu đã triệt để hóa đá.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.