Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 27: Dùng tay?!







"Lại đây." Dị tộc hờ hững ra lệnh, bởi vì cả người đều đau nhức nên giọng anh khá trầm, tuy nhiên ánh mắt vẫn sắt lạnh như lưỡi kiếm vừa được tuốt ra khỏi vỏ.

Trình Hiểu nghi hoặc bước tới, đi qua ngay sát cạnh Ninh Ân.

Vậy mà không dám đưa tay ngăn cậu lại hả? Trình Hiểu thả lỏng cánh tay đang vận sức của mình, thì ra tên đó cũng chỉ có vậy mà thôi.

Ninh Ân cố kiềm nén cảm giác muốn lui về sau của mình, rõ ràng là Trình Hiểu có thể lách qua gã để đi, nhưng cậu ta lại trực tiếp va vào cậu rồi bước tiếp.

Vậy mà những người đứng xung quanh... không có chút phản ứng nào!


Lam cố gắng chịu đựng cơn đau trên người, đưa tay ôm Trình Hiểu vào lòng, chóp mũi đặt ở hõm cổ đối phương tựa như anh đang xác nhận mùi hương trên người cậu vậy.

"Em đụng phải dị tộc khác?" Thanh âm của Lam lạnh như băng, ánh mắt nhanh chóng tối lại: "Còn bị thương."

Là ở lưng thì phải... Lam cố gượng người dậy, anh muốn kiểm tra thương thế của đối phương.

Khụ khụ, bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài đó anh hai, anh không cảm thấy cần phải rụt rè một chút hử... Trình Hiểu bất đắc dĩ phải đứng thẳng dậy, tránh khỏi bàn tay của dị tộc.

"..." Sắc mặt Lam dần trầm xuống.

"Lam!" Ninh Ân có chút khó tin, chứng cứ đều đầy đủ như thế rồi, Lam làm sao có thể vẫn tin tưởng Trình Hiểu chứ?!

Không có khả năng, gã sẽ tuyệt đối không thể để chuyện này phát sinh, cho dù Lam không quan tâm cơ thể của chính mình, nhưng những người khác sống trong thành nhất định sẽ chẳng tha cho Trình Hiểu đâu!

Trình Hiểu khẽ nhíu mày, thân thể dị tộc dường như đã rất suy yếu rồi, nhìn vẻ mặt lạnh lùng vẫn cố ẩn nhẫn của anh là cậu có thể đoán ra vài phần, huống chi nằm quanh đây đều là những dị tộc đã hôn mê.

Cơ thể đau nhắc, sắc mặt tái nhợt, khó thở... Qủa nhiên là cỏ bích hồng. Loại cây này cậu đã từng thấy qua, độc tính rất mạnh, người đã trúng độc thì vô phương cứu chữa.

"Trình Hiểu, rốt cuộc là cậu đã hạ bao nhiêu độc, thuốc giải là gì?" Ninh Ân lớn tiếng quát tháo: "Cậu có biết, cũng vì cậu phản bội, nên đã đẩy biết bao nhiêu sinh mạng vào hiểm cảnh, chẳng lẽ bây giờ cậu vẫn muồn tiếp tục nói dối, có chết cũng không chịu nhận tội!"

Cùng chó điên nói chuyện là một việc rất ngu xuẩn. Dưới tình hình này, tranh cãi chỉ làm phí thêm thời gian, trên chiến trường, Trình Hiểu đã chứng kiến rất nhiều loại hành vi nhàm chán như thế, chính vì nó mà khá nhiều người đánh mất cơ hội sống sót của bản thân.

Nhưng mà bây giờ cậu nên giải thích hay nói huỵt toẹt ra tất cả ta, Trình Hiểu khoanh tay, lạnh lùng nhìn Ninh Ân, ánh mắt không chút gợn sóng kia lại khiến Ninh Ân cảm thấy hơi hơi bất an.

Trình Hiểu biết, cậu từ trước đến nay chưa từng bộc lộ khí thế của mình ra bên ngoài: "Hạ độc, cậu nói đến cỏ bích hồng phải không?"


Tên kia làm sao biết được loại thảo dược này?! Ninh Ân tỏ vẻ nghi ngờ, theo lý thuyết, Trình Hiểu sẽ không biết việc gì cả mới đúng... Nhưng mà không sao, như vậy càng chứng tỏ là cậu ta đã hạ độc.

"Nếu cậu đã biết rõ như vậy rồi, tôi cũng chẳng còn gì để nói." Gương mặt đoan chính của Ninh Ân lộ vẻ tiếc nuối: "Trình Hiểu, thật ra bản tính cậu không hề xấu, có lẽ lần này cậu bị người ta lừa, nhưng mà... Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cậu mau nói cho bọn tôi biết thuốc giải là gì, cục điều tra có khi sẽ khoan hồng trong phán xét."

Nói như vậy có thể bộc lộ ra sự nhân từ của gã ha, Ninh Ân thật vừa lòng với lời kịch tự mình nghĩa ra này, vốn gã muốn bôi đen lên thanh danh của Trình Hiểu luôn, nhưng cái gì quá cũng không tốt, thỉnh thoảng bố thí thì sẽ gặt hái được thành quả không tưởng.

Kết quả của kẻ phản bội là gì? Ngoại trừ cái chết, không còn bất cứ con đường nào khác.

Nhiều lắm là được chọn cách chết mà thôi, còn thuốc giải? Ninh Ân cười lạnh trong lòng, Trình Hiểu đương nhiên là chả biết đâu, đến ngay cả gã còn không biết phải làm sao để giải được độc tính của có bích hồng cơ mà, tuy nhiên trong tay của nhóm dị tộc ngoại lai, có nắm giữ một loại thuốc có thể khắc chế độc tính của cỏ bích hồng...

Sau khi đẩy Trình Hiểu ra làm người thế tội, gã sẽ tìm cơ hội, liên lạc với nhóm dị tộc ngoại lai, phân phát loại thuốc đó cho các chiến sĩ trong thành, có ngon ngọt, ai lại không muốn sống tiếp? Cho dù là Lam, cũng sẽ phải ngoan ngoãn nghe lệnh của gã mà thôi...

Còn về vấn đề dị tộc ngoại lai có phản bội gã hay không, Ninh Ân chẳng chút lo lắng, đối phương có thể đưa độc cho gã, thì gã đương nhiên cũng có thể lấy về thuốc giải, lại còn thân càng thêm thân... Thật không ngờ, cái thân thể này của gã vẫn còn chút tác dụng.

Nhớ lại bộ dáng của tên thủ lĩnh dị tộc ngoại lai bị gã mê hoặc đến thần hồn điên đảo, trong lòng Ninh Ân không kiềm được dâng lên vài phần kiêu ngạo, đáng tiếc, tên dị tộc đó vẫn không đẹp trai bằng Lam...

Mấu chốt là, trong một lần tình cờ, gã đã phát hiện thân phận của Lam chẳng hề đơn giản như vẻ bề ngoài!

"Không phải tôi hạ độc." Trình Hiểu thờ ơ nói.

"Trình Hiểu, cậu còn dám chối?!" Ninh Ân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn thoáng qua có vẻ vừa bất đắc dĩ vừa chua xót.

"Có chứng cứ không?" Trình Hiểu nhìn quanh bốn phía, ánh mắt mọi người quả nhiên không tốt, nhưng còn chưa đến mức căm hận, những người sống trong mạt thế đều khá thông minh, ít nhất họ sẽ không dễ dàng bị người khác kích động.

Tuy rằng vẻ mặt mọi người đều có vẻ miễn cưỡng, nắm chặt vũ khí trong tay, nhưng khi thấy cậu lên tiếng, vẫn dừng lại để cậu có thời gian giải thích.


"Ai, chuyện đã rõ rành rành như vậy rồi, cậu còn không chịu nhận tội sao, phải biết rằng, chỉ có hai người chúng ta từng đến phòng chưa bệnh..." Ninh Ân cao giọng: "Trình Hiểu, không lừa cậu, tôi chính mắt thấy cậu hạ độc!"

"Dùng tay hay dùng dụng cụ gì, tay nào đã bỏ độc vào nồi thuốc?" Khóe miệng Trình Hiểu khẽ nhếch lên, nhìn thẳng vào Ninh Ân.

"Việc này... Khoảng cách khi đó quá xa, tôi không thấy rõ lắm, nhưng việc đó liên quan gì đến việc cậu nhận tội?" Ninh Ân cảm thấy hốt hoảng, độc là do gã giấu đi rồi để một tên dị tộc ngoại lai hạ, nên chi tiết làm sao đương nhiên gã không rõ lắm.

Ninh Ân nhanh chóng che dấu vẻ mặt hoảng loạn của mình, ánh mắt Trình Hiểu thật sắc bén, từ khi nào cậu ta đã trở nên lợi hại như thế, cứ giống như là một người khác vậy!

"Ở gần đó không thấy dấu vết của dụng cụ gì, vậy chắc tôi dùng tay bỏ vào ha?" Trình Hiểu ngờ vực hỏi.

"Đúng vậy, là cậu dùng tay bỏ vào!" Ninh Ân suy nghĩ một lúc, đúng thật là không có dụng cụ gì, thời điểm tìm kiếm dấu vết khi đó chẳng hề thấy, gã nhớ tên dị tộc kia cũng không cầm theo bất cứ thứ gì cả... Nghĩ đến việc hạ độc, chắc không phiền toái đến thế, cứ lấy tay là được, nên gã nói khá chắc chắn, ánh mắt chính trực: "Tôi nguyện ý thề trên tính mạng của mình."

"Ah, trực tiếp thẩm thấu qua da là một trong những đặc tính của cỏ bích hồng." Trình Hiểu nhíu mày: "Ngượng quá, tôi từng kiểm tra qua việc này rồi."

Về phần kiểm tra ở đâu, khi nào, việc này chẳng quan trọng lắm, chủ yếu là, bản ghi chép kết quả các cuộc kiểm tra không phải là việc đùa, nếu cần là có thể nhanh chóng tra ra, đây coi như là loại kĩ thuật cao nhất ở mạt thế.

Không có thường thức, thật bi ai.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.