Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 31: Thành công.





Vài người trong nhóm dị tộc thấy Lam mặt không đổi sắc uống nước thuốc... hay nói đúng hơn là nước canh trong nồi kia, liền hơi hơi do dự, Lam thật sự tin tưởng Trình Hiểu nhiều đến vậy sao?

"Lam, anh..." Ninh Ân có chút lo lắng, người dị tộc mà gã luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng, nếu cứ vậy mà chết đi, thì chẳng phải gã sẽ không chiếm được lợi ích gì sao! Kế hoạch bỏ trốn vốn đã được gã vạch ra kĩ càng cũng thành một bó đuốc sắp tàn mà thôi.

Đỗ Phi nhìn gương mặt bình tĩnh của Trình Hiểu, cậu ấy vậy mà thật may mắn, Lam đích thật là một dị tộc đáng giá để dựa vào, chỉ việc anh dám hy sinh bản thân đứng ra ở thời khắc quan trọng đã nói lên rất nhiều điều.

Lâm Diệp nắm chặt con dao găm trong tay, hy vọng thuốc giải có hiệu quả... Không, nhất định sẽ có hiệu quả! Ánh mắt chân thành vừa rồi của Trình Hiểu đã khiến cậu càng thêm tin tưởng.

Sau khi Lam uống xong một muỗng nước canh, tay anh khựng lại giữa không trung, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là thuốc giải.

Anh hơi hơi cử động thân thể lúc nãy vẫn còn đau nhức của mình, hiệu quả của thuốc vô cùng rõ ràng, thuốc từ từ có tác dụng, những cơn đau và choáng váng do độc của cỏ bích hồng gây ra dần dần biến mất.

Dựa theo phản ứng này, chỉ cần chưa đến 1 phút, anh sẽ có thể hoàn toàn khỏe lại, Lam khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm Trình Hiểu với một ánh mắt khó hiểu.


"Anh sao rồi?" Trình Hiểu cau mày, ánh mắt của Lam thật kỳ lạ, chẳng lẽ thuốc có vấn đề...

"Tốt rồi." Dị tộc phun ra 2 chữ, thanh âm vững vàng, mạnh mẽ.

"Thật vậy hả? Thế thì tốt quá!" Lâm Diệp và Đỗ Phi không khỏi liếc mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời cảm nhận được niềm vui sướng trong mắt đối phương.

"Không ngờ rằng loại thực vật này cũng có thể ăn!" Mọi người đều rất kinh ngạc nhìn về phía này, trong những cuộc thí nghiệm trước đây, loại nấm dại màu mỡ kia có chứa kịch độc.

"Vậy mà còn có thể chế thành thuốc giải..." Ánh mắt của một số người khi nhìn Trình Hiểu dần thay đổi, như thế họ đang nhìn một chân nhân bất lộ tướng.

"Là bởi vì trước đó có bỏ quả mâm xôi vào sao?" Mọi người nhớ lại cách nấu thuốc giải, càng trở nên vui mừng hơn.

Hướng gió đổi thay, những lời cầu nguyện và hy vọng lúc nãy đã được đền đáp, một số người đã từng rất ghét Trình Hiểu, vào giờ phút này cũng lộ vẻ cảm kích, đây là việc liên quan đến rất nhiều sinh mạng trong thành đó!

Mọi người không nói gì thêm, đều lần lượt tiến về phía trước, bắt đầu tuần tự phân công nhau để chia thuốc giải trong nồi ra, đám dị tộc ngoại lai không chừng vẫn còn canh me phía ngoài thành như hổ rình mồi, bọn họ phải nhanh chóng khôi phục sức chiến đấu, đây là việc cấp bách nhất hiện nay.

Đút cho Thanh một muỗng thuốc giải, Lâm Diệp cẩn thận quan sát vẻ mặt bầu bạn của mình: "Anh có cảm thấy tốt hơn chút nào không?"

Thanh im lặng một lát, chép chép miệng, thèm thuồng hỏi: "Còn nữa không em?"

Lâm Diệp: "..."

"Lần này nấu rất nhiều, những người không trúng độc cũng có thể nếm thử một ít, nó cũng có tác dụng cường thân kiện thể." Trình Hiểu thản nhiên nói, cậu thấy mấy người không nhịn được hít vài hơi thật sâu khi đút thuốc giải cho nhóm dị tộc, mà ngay cả những dị tộc khỏe mạnh cũng...

"Thật thế hả, vậy sau khi đút thuốc cho nhóm dị tộc bị trúng độc xong, còn dư thì chúng ta nếm thử..." Có người đã bắt đầu đến gần cái nồi, mùi hương tỏa ra mê người đến thế, bọn họ cũng muốn thử xem, còn không thì cũng có thể tranh thủ thêm vài muỗng cho bầu bạn của mình để bồi bổ thân thể...

Thấy Trình Hiểu nói vậy, những người khác không hề khách khí nữa, bắt đầu cuộc chiến dành quyền nếm thử canh, một muỗng? Làm sao đủ được!

"Thật không ngờ, xa tận chân trời gần ngay trước mắt..."


"May mắn là có Trình Hiểu, nếu không lần này quả thật là chạy trời không khỏi nắng."

"Lần này, thật sự...phải cảm ơn cậu ấy!" Mọi người nhìn về phía Trình Hiểu vẫn dửng dưng không quan tâm đến vẫn đề thiệt hơn bên kia, phần nhân tình này bọn họ đều nợ cậu.

Tuy rằng thân là cư dân trong tòa thành, cùng tồn vong cũng là việc bình thường, nhưng người có thể làm ra cống hiến lớn đến như vậy, thì cấp trên sẽ không ngại việc khen thưởng.

Hương vị của loại nấm này quả thật rất không tồi, Trình Hiểu cũng tự mình thử một muỗng, cậu đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi rồi mới đưa vào miệng nuốt xuống. Mùi thơm của nấm lan tràn khắp đầu lưỡi, chất lỏng ấm áp xuôi theo cổ họng chảy xuống dạ dày, cả về thể xác lẫn tinh thần đều được nó tẩm bổ đến tràn trề sinh lực.

Sau khi uống xong canh, Trình Hiểu buông muỗng xuống, âm thầm trở về chỗ cũ thưởng thức dư vị còn đọng lại của canh nấm. Cậu không trúng độc, nên chẳng cần uống nhiều lắm, nhìn thoáng qua đám người xung quanh, dường như cũng đã bắt đầu thả lỏng dần, nhóm dị tộc phần lớn đã hồi phục, không ít người đứng dậy họat động tay chân và cơ thể vừa hết tê liệt của mình.

Một bàn tay đột nhiên xuất hiện từ phía sau lưng cậu, cánh tay cứng cáp, mạnh mẽ, mùi hương nam tính quen thuộc phả vào người cậu. Lúc Trình Hiểu muốn tránh ra thì thấy một muỗng canh nóng đang đặt trên môi mình.

"Uống thêm chút canh đi." Lam nhéo nhéo cái thắt lưng mảnh khảnh của Trình Hiểu, nhàn nhạt nói.

Trình Hiểu không mở miệng ra ngay, mà nghi ngờ liếc nhìn anh, đây là muốn đút cậu uống hả?

"No rồi?" Dị tộc khẽ nhíu mày, sao sức ăn của người này nhỏ vậy , khó trách sao thân thể gầy nhom, không đầy đặn được.

"... Nóng." Trình Hiểu nhìn nước canh vẫn còn sôi sùng sục trên muỗng, khoang miệng cậu không có mạnh mẽ như dị tộc đâu.

Lam: "..."

Thanh vừa mới đứng lên được đã ngơ ngác chọc chọc vào người Sắt, anh kinh ngạc nhìn người đang thổi thổi nước canh trong muỗng, đó...thật sự là Lam hử?

Sắt nhún vai, che dấu ánh mắt ngạc nhiên của mình, nhìn Thanh một cách khinh thường: "Hiếm thấy lắm chắc."

"Tao không tin..." Ninh Ân đỏ mắt nhìn Trình Hiểu và Lam ân ái, vốn cục diện ban đầu đang rất có lợi cho gã, thế nhưng tất cả đều thay đổi, Trình Hiểu... Tên đó vậy mà chế ra được thuốc giải của cỏ bích hồng!

"Ninh Ân, đến lúc này rồi, mày còn gì để nói nữa!" Lâm Diệp tất nhiên sẽ không quên sự tồn tại của Ninh Ân, hiện tại, gã đã không còn gì để áp chế mọi người nữa.


Đỗ Phi cũng từ từ đứng lên, im lặng nhìn về phía người đã từng là bạn tốt của mình, đây là lúc dứt khoát mọi việc.

"Trình Hiểu, phương pháp chế thuốc là ai dạy mày? Có phải mày cũng cấu kết với nhóm dị tộc ngoại lai phải không!" Ninh Ân hoảng loạn nói ra suy đoán khó có khả năng nhất: "Không đúng, anh ta làm sao lại coi trọng mày chứ, anh ta rõ ràng là thích tao!"

Đúng thế, thủ lĩnh nhóm dị tộc ngoại lai đã yêu gã, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu!

Trình Hiểu im lặng nhìn đối phương, cậu không thấy mấy tên dị tộc ngoại lai trời sinh tính tình hung ác kia có cái gì đáng để mà cấu kết, càng đừng nói đến việc đi làm tiểu sủng cho chúng.

"Bọn mày nghe tao nói đã, chỉ cần bọn mày đem tao an toàn giao cho nhóm dị tộc ngoại lai, ta cam đoan bọn mày sẽ đổi được rất nhiều đồ vật, tuyệt đối có lợi hơn việc giết tao!" Ninh Ân biết mình đã đánh mất lòng tin của mọi người trong thành, cái danh tiếng tốt bụng mà gã khó khăn xây dựng trước kia cũng đổ nát, nhưng lo gì, chỉ cần còn sống là còn hy vọng!

"Ninh Ân, xử trí mày ra sao đã có sở thẩm tra phán quyết rồi." Đỗ Phi lười tranh cãi cùng gã, hành vi phạm tội như thế, bên sở thẩm tra nhất định sẽ bức cung Ninh Ân trước, sau đó nếu thấy gã không còn giá trị gì mới đem đi xử tử, việc này cậu sẽ không xen vào, cũng chả muốn quan tâm.

Vài dị tộc bắt đầu đi tới bắt người, xuống tay đương nhiên sẽ không nhẹ, dù sao cái tên này, thiếu chút nữa đã làm cho cả thành rơi vào tay địch.

"Từ từ, nếu các người muốn tốt, tôi mới là người có y thuật cao, hai viên thuốc thần kỳ trước kia chính là do tôi nghiên cứu ra!" Ninh Ân giãy dụa, nhưng không cách nào thoát khỏi vận mệnh bị tha đi, gã dường như nhớ tới điều gì đó, trừng mắt nhìn Trình Hiểu rồi hung ác nói: "Mày, một tên không học vấn, không nghề nghiệp, một tên thiếu gia quần là áo lụa, làm sao có thể xứng đôi với Lam, làm sao xứng có được những viên thuốc cực phẩm đó!"

Viên thuốc cực phẩm gì cơ? Trình Hiểu khẽ nhíu mày, đang định mở miệng hỏi, lại bị Lam nhấc bổng lên.

"Làm cái..." Trình Hiểu nhất thời chưa chuẩn bị, ngạc nhiên nhìn dị tộc.

"Về nhà trị thương." Lam từ rất sớm đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm trên người Trình Hiểu, hiện tại nếu đã giải độc xong, những dị tộc khác có thể hoàn toàn chống đỡ cuộc chiến với nhóm dị tộc ngoại lai kia, bây giờ anh đã rảnh rỗi để trị thương cho bầu bạn nhà mình rồi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.