Hệ thống tư liệu là kỹ thuật công nghệ cao duy nhất mà thời đại này còn lưu giữ được, trải rộng khắp toàn bộ các khu vực trên trái đất, tự mình nhập dữ liệu và tìm kiếm thông tin là hai công năng đơn giản của nó, mọi người còn có thể đặt ra những câu hỏi có thù lao trên hệ thống...
Trình Hiểu tới quầy quản lý làm thủ tục, sau khi xác minh thân phận, cậu nhận lấy thẻ sử dụng. Không khí ở nơi đây thế mà có vài phần giống như thư viện trong trí nhớ của cậu, ở trong thành có thể tìm kiếm được thông tin của dược thảo đều bắt nguồn từ hệ thống tư liệu khổng lồ ở chỗ này.
Tìm một chỗ khá khuất, Trình Hiểu cho thẻ sử dụng vào hệ thống, cậu nhập hai chữ "dị năng".
Kết quả tìm kiếm: Không tìm thấy.
Mắt cậu híp lại, ngón tay lại động, nhập vào: "Nhân loại tự do."
Kết quả tìm kiếm: Là nhân loại sinh hoạt bên ngoài thành của dị tộc, có khả năng thích ứng hoàn cảnh cao, phần lớn có ác cảm cực lớn đối với dị tộc.
Trình Hiểu hơi nhíu mày, những thông tin đơn giản này hiển nhiên không đủ để thỏa mãn cậu.
Trình Hiểu lấy mảnh giấy màu vàng ở trong túi ra, trên đó ngoại trừ những đường cong quanh co khúc khuỷu, góc phải còn vẽ một số ký hiệu kỳ lạ, hai bên trái phải còn có những ký hiệu lớn nhỏ.
Suy nghĩ một lát, cậu lại nhập vào: "Thành phố tự do."
Kết quả tìm kiếm: Đây là khu vực cư trú lớn nhất hiện nay của nhân loại tự do, nằm ở đại lục cực Bắc, địa điểm cụ thể không rõ.
Đại lục cực Bắc? Trình Hiểu mím môi lại, ba lần tìm kiếm đã hết, chuyện về dị tộc và dựng thể, cậu đã biết được từ miệng Lam, việc quan trọng nhất bây giờ là thông tin về dị năng, nhưng vẫn chưa có đầu mối.
Về nhân loại tự do, Trình Hiểu khó tránh khỏi có chút tò mò, thế nhưng bây giờ cậu chưa có đủ thực lực để quan tâm đến việc đó, năng lực, phải nắm trong tay thì mới tốt, mặc dù không quá xác định, nhưng cậu đã từ từ tìm ra quy luật vận hành của nó.
Đứng trong sảnh đợi một lúc vẫn chưa thấy Lam quay lại, thời gian hơi lâu... Lẽ nào ba tên dị tộc kia rất khó giải quyết?
Trình Hiểu đang định đi tới cửa xem xét, lại thình lình phát hiện một đội quân võ trang đầy đủ xông thẳng vào sảnh phòng tư liệu.
Mọi người mù mịt thất kinh tránh né, sau đó khiếp sợ nhìn về phía thanh niên bị nhóm binh lính vây vào giữa... Đây là quân lính trực thuộc quyền quản lý của Mộc đại nhân, lẽ nào cậu thanh niên phạm phải tội lớn gì?
"Nhưng mà Mộc đại nhân cũng quá... Đây là phòng tư liệu đó." Có người nhỏ giọng thì thầm, ở nơi công cộng, có quy định cấm sử dụng bạo lực.
Mặc dù là binh lính trực thuộc Mộc đại nhân, quyền lợi có thể hơn hẳn đội hộ vệ cùng cấp trong thành, nhưng dù sao cũng phải tuân theo những quy tắc nhất định, nếu không thì chả khác gì với tình huống quân phiệt cát cứ ở trái đất ngày xưa.
"Câm miệng, cậu không muốn sống nữa sao?" Bạn của người kia nhanh chóng bịt miệng cậu ta lại, dùng ánh mắt ra dấu về phía cửa chính.
Một thanh niên mặc áo tơ trắng, mái tóc đen dày thả sau lưng, hai tròng mắt tựa như được điểm mực trong sáng mà sâu thẳm, môi mỏng ửng đỏ, mũi cao, vẻ mặt thoát tục.
"Mộc đại nhân, ngài định..." Người phụ trách phòng tư liệu đi đến, Trình Hiểu thấy người dị tộc này hình như có chút quen mắt, thì ra đây là người giám sát đã ngăn cậu lại lúc ở học viện... Tuy rằng là ngăn cản không được.
"Mọi người, tôi rất xin lỗi vì đã quấy rầy." Mộc Thanh khẽ mỉm cười, hướng về phía những người vây quanh gật đầu nói, thanh âm của hắn rất êm tai tựa như dòng nước suối mát lạnh chảy từ núi cao xuống, khóe miệng có ý cười thản nhiên, trông vô cùng tuấn tú, thoát tục.
Qủa thật là một người lễ độ, thế nhưng nếu ngài đây trước khi bước vào cửa có thể nói với tôi một tiếng thì tốt biết bao...
Quét mắt qua vài cư dân có tuổi sợ đến mức ngã xuống đất ở bên cạnh, Tu kiềm nén sự co giật nơi khóe miệng, tỏ vẻ tươi cười: "Chẳng hay đại nhân đến đây là có việc gì?"
Mộc Thanh ngừng cười, hơi hất cằm lên, ra hiệu cho người hầu phía sau đi lên giải thích, còn mình thì dời đường nhìn về phía nhân loại bị binh lính vây vào giữa. Trước đây, hắn chưa từng để đối phương vào mắt, cho nên thường chỉ liếc qua một cái rồi thôi, hắn chưa từng cẩn thận quan sát người này.
Gương mặt không quá xuất sắc, vóc người tạm được, nhưng không thể coi là hấp dẫn, hình dáng này giống như hầu hết các nhân loại khác, ở trong phạm vi thế lực của hắn, nơi nào cũng có, đem bất kỳ một thanh niên Trung Quốc nào mà hắn từng xử trí ra so sánh cũng có thể đánh bại đối phương.
Lam tại sao lại coi trọng một tên nhân loại bình dân đê tiện như thế... Lẽ nào anh thật sự chỉ cảm thấy mới mẻ?
Mộc Thanh biết tính của Lam không phải vậy, thế nhưng muốn hắn tin rằng anh thật sự thích Trình Hiểu là không thể nào, khác biệt một trời một vực, làm sao có thể xứng đôi... Hắn quả thật là tự mình buồn lo vô cớ sao?
Nhưng hắn phải bóp chết mọi khả năng có thể xảy ra, dù sao đây cũng là một trong những sở thích dùng để giải trí của hắn, Mộc Thanh đột nhiên cảm thấy nhàm chán, hắn tốn nhiều tâm tư như vậy, đi nhiều đường vòng như vậy, xếp đặt nhiều cái bẫy tưởng chừng rất đơn giản nhưng vô cùng khó phá, không tiếc tính toán luôn cả Phong... Sau khi vô cùng vất vả dụ Lam rời đi, hắn lại phát hiện đối thủ mà mình nghĩ rằng rất khó gặm, căn bản không thể tạo ra uy hiếp gì.
Thật là có cảm giác hao tâm tổn trí, rồi nhận ra chỉ cần giơ lên một ngón tay là đã có thể bóp chết đối phương, điều này làm người khác không thể vui sướng nổi.
"Người này tội ác tày trời, không chỉ cấu kết với nhân loại tự do, nỗ lực gây xích mích trong nội bộ thành trung tâm, còn hạ độc trong nguồn nước, muốn mưu hại tất cả cư dân sống ở đây, nhất định phải giết!" Người hầu phía sau tiến lên phía trước, giọng nói vang vọng hữu lực, trong tay của gã là một bình dung dịch cỡ nhỏ, trong bình đựng phân nửa một loại chất lỏng thoạt nhìn giống như nước uống thông thường.
Hạ độc? Tu chớp chớp mắt: "Xin lỗi, ngài nói hạ độc trong nguồn nước, xin hỏi là..."
Nguồn nước ở thành trung tâm do Phong đại nhân sắp xếp trọng binh đến canh gác, nơi đó canh phòng nghiêm mật, đừng nói là một nhân loại như Trình Hiểu, cho dù là mười tên dị tộc, cũng không nhất định có thể tiếp cận được.
"Tôi không nói đến nguồn nước chính của thành trung tâm, mà là nguồn nước trong học viện." Mộc Thanh thản nhiên giải thích, phất tay ý bảo người hầu lui xuống, rồi nói tiếp, lời hắn nói ra sẽ có sức thuyết phục hơn.
Không ngờ người phụ trách an toàn cho phòng tư liệu hôm nay lại là Tu, cấp dưới đắc lực của Phong, nếu là những dị tộc khác, thì bây giờ hắn đã có thể không tốn chút sức lực nào bắt Trình Hiểu về rồi.
Làm vật phẩm dự phòng cũng được, thời gian trôi qua, Lam sẽ quên thôi, khoảng thời gian này cùng lắm anh tức giận một chút, ngoại trừ dựng thể trân quý là hắn ra thì còn ai có thể xứng đôi với một dị tộc ngon miệng như anh đây.
Chỉ mới nghĩ vậy mà hắn đã hưng phấn rồi... Mộc Thanh kiềm chế ý muốn liếm khóe miệng của mình, ngay từ đầu, mấy tên người hầu luôn cho rằng Mộc Thanh thích chọn những thanh niên nhân loại có gương mặt giống Trình Hiểu, nhưng chẳng hề phát hiện mình đã sai...
Hắn lựa chọn đàn ông, luôn là những người không phải có đôi mắt sắc bén, thì là vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, đôi môi dày vừa phải... Nếu như không phải vì hắn sợ những tin đồn vô căn cứ, thì hắn thật sự muốn tìm một dị tộc có khuôn mặt giống y đúc Lam đến để giải tỏa ham muốn của bản thân...
Đáng tiếc, nếu tìm vài tên nhân loại tới, thì hắn còn có thể mượn cớ là thí nghiệm thuốc, chơi đến đầy người thương tích cũng giải thích được, nhưng nếu tìm đến một dị tộc như Lam... Một khi bị Phong hoặc những dị tộc cầm quyền phát hiện mình có tâm tư như vậy, thì dù có là dựng thể cũng sẽ không chứa chấp.
Bọn họ tuyệt đối không cho phép một dị tộc có địa vị như Lam bị coi thành một món đồ chơi.
Nhưng chờ hắn đắc thủ, lại cho Lam dùng thuốc, một thời gian sau, hắn tất nhiên sẽ được toại nguyện... Chỉ cần im lặng chờ đợi, đợi đến giây phút Lam chính thức kết thành bầu bạn với hắn, khóe môi Mộc Thanh khẽ cong lên, âm thầm lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Tu nhìn ánh mắt của Mộc Thanh lúc này, cảm thấy hơi khó chịu, thậm chí còn... có chút sởn tóc gáy.
"Nguồn nước trong học viện? Nhưng hiện tại tôi chưa hề nhận được báo cáo có liên quan..."
"Bởi vì đúng lúc phát hiện ra." Mộc Thanh tỏ vẻ ngay thẳng, chính đáng, tuyên bố một cách rõ ràng: "Chai nước này là chứng cứ, hôm nay cậu ta cố ý diễn trò trước mặt mọi người, đến phòng tư liệu, hẳn là muốn kiểm tra thông tin."
Hắn dừng một lát, nhìn quanh bốn phía, người tới đây tìm kiếm thông tin rất nhiều, cơ bản đều là tầng lớp khá giả trong thành, dù sao phần lớn thời gian phải lấp đầy bụng thì mới có thể quan tâm đến nhu cầu tinh thần được.
Mà hắn muốn nhắm đến một số ít dị tộc và nhân loại có địa vị khá cao xuất hiện ở đây, chỉ cần làm cho bọn họ ra mặt giải quyết việc này thì dù là Phong cũng không thể chỉ trích hắn được...
Mà Lam, chỉ cần hắn tạm thời hạ thấp bản thân, tới cửa xin lỗi, nhất định... anh sẽ không thể quá tuyệt tình được.
Người hầu không đợi Tu phản ứng đã lanh tay lẹ chân đổ một ít nước ra, cho vào máy kiểm tra, rất nhanh đã có kết qua kiểm tra độc tính, vừa nhìn đã hiểu ngay, đủ để độc chết người.
Tu nhíu mày: "Mộc đại nhân, đây chỉ là một chai nước..."
Mộc Thanh không vui nhìn qua, nheo mắt lại.
Tu ho khan một cái, vội vã lên tiếng: "Đương nhiên, tôi không hề hoài nghi nhận định của ngài, chỉ là... Dưới tình huống điều tra chưa có kết quả, không thể chỉ dựa vào một bình nước có độc, mà định tội cho người này."
Đây là việc vô cùng quan trọng, Phong đại nhân vừa mới ra lệnh, người tên Trình Hiểu này thế nhưng lại là bầu bạn của Lam đại nhân, cần phải theo dõi, không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không thì chờ bị vặn gãy cổ đi...
Nhìn xem, cơ hội tới rồi kìa, cái cổ bị vặn gãy là chắc chắn rồi!
Tu âm thầm lau mồ hôi lạnh, nhất cử nhất động của Trình Hiểu ở học viện anh đều biết, ngoại trừ đánh Bạch nằm sấp một trận, cậu chưa từng đi loạn, chứ nói gì đến việc tới nơi nguồn nước... Người này chắc cũng chả biết chỗ đó ở đâu!
Mộc Thanh lạnh lùng nhìn anh, không hề lên tiếng.
Dị tộc này không định chống đối hắn chứ, chỉ là một tên nhân loại ti tiện mà thôi, anh hoàn toàn có thể giao ra để hắn mang đi thẩm vấn, chờ Lam hay Phong chạy đến, thì cứ mang một cỗ thi thể giao ra là được... Nào có phiến toái như bây giờ, tên dị tộc tên Tu này, đào đâu ra lá gan lớn như thế?
Trình Hiểu đứng trong vòng vây, thở dài, âm thầm bĩu môi, hôm nay cậu chưa tra được chút xíu thông tin nào, có thể nói là chả có thu hoạch gì đáng kể, bản thân đã không hài lòng, hiện tại lại xuất hiện một tên ưa tìm ngược... Mộc Thanh, chỗ dựa lớn của Bạch.
Vụ của Lẫm, cậu còn chưa có cơ hội tính sổ thì đối phương đã tự dâng đến tận cửa... Lam chắc đã bị dụ đi rồi, thế nhưng loại phương pháp thấp kém này tại sao lại có tác dụng?
Rất nhanh, Trình Hiểu đã nhìn thấu ý đồ của đối phương.
Mộc Thanh liếc Tu đứng ngăn trước người mình, lạnh nhạt nói: "Trong túi của cậu ta, có bản đồ dẫn đến khu vực sinh sống của nhân loại tự do, lẽ nào như vậy vẫn chưa đủ để chỉ rõ thực hư sao."
Đương nhiên là chả nói lên được cái gì rồi, Tu âm thầm hét lên, nhưng ngoài miệng vẫn cung kính đáp: "Về nơi nhân loại tự do cư trú, chúng ta còn chưa điều tra ra vị trí cụ thể, trên chợ có rất nhiều bản đồ được làm giả, vàng thau lẫn lộn, tuy nhiên có nhiều người... vẫn thích mua nhằm mục đích giải trí."
Ý là, phần bản đồ này, thật là chẳng chỉ ra được cái gì hết á.
"Tấm bản đồ kia, là thật." Ánh mắt Mộc Thanh hướng về phía mọi người, hơn nữa đường nhìn còn đặc biệt dừng lại trên người một số dị tộc và nhân loại trong chốc lát: "Tôi dùng danh dự đảm bảo, dùng tính mạng làm lời thề, trải qua một quá trình điều tra, vị trí trên tấm bản đồ kia thật sự là nơi cư trú của nhân loại tự do."
Với địa vị của Mộc Thanh, dùng danh dự và tính mạng để cam kết một việc, hiển nhiên phần lớn khả năng đó là tấm bản đồ thật.
Những lời này vừa nói ra giống như một quả bom oanh tạc khắp nơi, mọi người ở đại sảnh phòng tư liệu đều trở nên trầm mặc, thành phố tự do... Đây là một địa phương trong lời đồn, hiện tại lời đồn trở thành sự thật, dù là xuất phát từ tò mò hay vì lợi ích, chỗ này, họ nhất định phải tìm ra.
Phản ứng đầu tiên của Trình Hiểu là, f*ck my life, thật là may mắn mà, cái bản đồ này thế mà là thật cơ đấy!
Phản ứng thứ hai là, quả nhiên, hàng thật, phải trả một cái giá tương ứng...
Mộc Thanh hờ hững di chuyển ánh mắt lên người Tu, nếu tấm bản đồ này là thật, vậy người có nó trong tay nhất định sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cho dù kết quả cuối cùng ra sao, thì người thông đồng với nhân loại tự do nhất định không thể toàn thân trở về.
Có hắn ở đó, tên kia cũng không sống được bao lâu, đầu tiên, phải đưa tên kia đi thẩm vấn, vậy đi nơi nào, nội ứng bên mình trải rộng, dù Lam và Phong cùng ra tay, cũng chưa chắc có thể tìm ra toàn bộ tay trong.
Hắn đã tốn nhiều công phu như vậy, thậm chí không tiếc cống hiến ra tấm bản đồ quý giá, có đáng hay không? Mộc Thanh xoa xoa thái dương, hắn thấy mình thật là thua thiệt, nhưng mà nếu có thể chỉ ra con đường dẫn đến nơi ở của nhân loại tự do, nói không chừng, lại là một cơ hội có lợi...
Chí ít sẽ không truyền ra việc thông tin xuất phát từ chỗ hắn, xác định được tấm bản đồ là thật hay giả và vẽ ra nó là hai việc hoàn toàn khác nhau...
Trình Hiểu là tay trong của nhân loại tự do, không ngờ rằng lại bị phát hiện ra... Bằng không tại sao tấm bản đồ này lại bị tìm thấy dễ dàng như vậy, đúng là rất khó để giải thích... Âm thầm bồi dưỡng quân đội, tuyệt đối không thể để lộ ra!
Mộc Thanh biết mình là người có dã tâm, một dựng thể muốn thống trị toàn bộ dị tộc, đây là loại ý nghĩ không được phép xuất hiện.
"Anh nói, tôi là một nhân loại tự do?" Trình Hiểu lấy tấm bản đồ ở trong túi ra, cẩn thận gấp lại, đây chính là hàng thật, không chừng trong phạm vi trăm dặm (160,93 km) quanh đây chỉ có một tấm duy nhất, không thể vì không nhìn rõ chữ viết trên đó mà thờ ơ thờ ơ được.
"Đây là chính cậu tự thừa nhận." Mộc Thanh: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không xử tử cậu, dù sao việc đầu độc cũng không thành, còn có cơ hội, tôi chỉ mong cậu phối hợp với quá trình điều tra của chúng tôi."
Âm thanh bình thản, tĩnh lặng, nhưng không hề khiến người nghe hoài nghi, ánh mắt hắn trong suốt, sạch sẽ, khóe miệng nở nụ cười như có như không, khiến cho gương mặt tuấn mỹ càng trở nên nhu hòa.
"Được." Trình Hiểu gật đầu, cậu chả có ý kiến gì cả, dù sao cũng tiện thể xem thử tình hình dị năng của mình ra sao rồi.
Nhân loại tự do? Thật là một danh từ hay.
Trên thực tế, chẳng ai thèm quan tâm đến Trình Hiểu hết, họ chỉ để ý, bàn tán tới tính chân thật của tấm bản đồ mà thôi... Nếu như đây là thật, vậy người thanh niên này có phải là mật thám do nhân loại tự do gài vào thành hay không, việc hạ độc ở nguồn nước, cũng có căn cứ và lý do...
Mộc Thanh tính toán thời gian, Lam chắc đã phát hiện ra và chạy về rồi, hắn nên kết thúc nhanh chuyện này để tránh nảy sinh biến cố...
Giống như tên Ninh Ân ngu ngốc kia, trước đây rõ ràng có rất nhiều cơ hội để ra tay giết chết Trình Hiểu, rốt cuộc vì đòi nhìn dáng vẻ thê thê thảm thảm của đối phương, cho tới cuối cùng đều gieo gió gặt bão, gậy ông đập lưng ông, chỉ có thể bị biến thành một dược nhân của hắn.
"Mang đi." Mộc Thanh liếc mắt, nhìn chòng chọc vào Tu, đối phương nhất thời không còn lý do gì để ngăn cản hắn nữa, dù sao chuyện liên quan đến thành phố tự do, không phải là thông tin có thể che giấu được...