Trước đây có rất nhiều tin đồn chẳng phân thật giả, có cái truyền không tới nửa ngày đã biến mất, có cái lại truyền đi vô cùng sôi nổi, thực vật được trồng trong đất đã cải tạo, đúng là có độc!
Chuyện này mang tính bí mật, khó có thể phân rõ phải trái, nếu không phải bởi vì đây là lần thí nghiệm đầu tiên, mọi người đều vô cùng cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra, thì sợ rằng hậu quả đã không thể tưởng tượng được.
Hừ, nhiều lời vô ích, cứ chờ tham mưu Lý trở lại rồi giải quyết. Vương Thạch dùng mắt ra hiệu cho quân tự do đứng bên cạnh, nhanh chóng tiến lên chế trụ Tiêu Bạch, khoảng cách giữa bọn họ quá gần, nên rất khó đề phòng những chiêu trò mờ ám của đối phương.
Tiêu Bạch đã nhận ra ý đồ của Vương Thạch, giả vờ lùi về phía người dân đang đứng bên kia, giọng nói thành khẩn, mạnh mẽ: Mọi người, tôi biết, các vị không dám tự ý suy đoán sự thật, thế nhưng, có vài câu, xin để cho tôi nói hết.
Lo lắng đến việc Tiêu Bạch có thể còn các loại thuốc độc có tác dụng trong phạm vi rộng trên tay, Vương Thạch không dám tùy tiện hành động. Hắn nhíu mày, từng giọt từng giọt mồ hôi toát ra trên thái dương, mặc dù hắn đã ra hiệu cho một thân vệ bên người tham mưu lập tức chạy đến cổng thành báo tin, nhưng cứ giằng co như hiệ nay cũng không phải biện pháp tốt.
Người dân trong thành phố tự do vẫn còn mấy phần kính trọng đối với Tiêu Bạch, dù sao công trạng của đối phương vẫn còn đó, y thuật tuyệt vời, thanh danh hiển hách, dù rằng khí thế không thu phục lòng người bằng Lý Nhiên nhưng cũng coi như có chút tiếng tăm.
Thấy mọi người dần tập trung sự chú ý đến đây, Tiêu Bạch liền âm thầm để hai tay sau lưng ra dấu, sau khi liếc mắt xác định đối phương đã nhận được chỉ thị thì mới bình tĩnh mở miệng như thường.
Tôi là loại người gì mọi người đều đã rõ, dù tôi không phải là một người khiêm tốn, nhưng sẽ không bao giờ nói dối, khoan nói đến những việc khác, chỉ nhắc tới trận chiến trước kia, tôi nổ lực thế nào, tích lũy chiến công ra sao, mọi người đều rõ như lòng bàn tay. Vẻ mặt Tiêu Bạch thản nhiên, hoàn toàn không có chút kiêu ngạo nào, trái lại còn lộ nét xấu hổ: Mà người thanh niên tên Trình Hiểu kia, bầu bạn của hắn là một dị tộc, bọn họ với quân đoàn một cơ bản là cùng một phe!
Trước đây, bởi vì tôi sơ sẩy, để một người có tâm gây rối như vậy tiếp cận với tham mưu Lý, đây là tôi thất trách, tại đây, tôi hướng tới mọi người nói một câu, thật xin lỗi!
Tiêu Bạch cong lưng một góc 90 độ, hành động này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, sự tình phát triển thành như vậy, hiển nhiên là ngoài sức tưởng tượng của phần đông mọi người.
Dựa theo lời quân y Tiêu nói, thì trước tiên Trình Hiểu cố ý giả vờ tiến hành cải tạo đất đai, sau đó sẽ âm thầm hạ độc, dự định làm thành phố tự do tan rã từ bên trong, rồi liên hợp với quân đoàn một, thu lưới bắt hết nhân loại tự do!
Việc này, không chỉ quần chúng vây xem ở xung quanh, ngay cả quân tự do cũng bắt đầu rỉ tai thì thầm, xôn xao bàn tán.
Phi! Bác sĩ Trình khổ cực cải tạo đất như thế, tên phản đồ, mày đừng có nói bậy! Vương Thạch hung hãn nói, bác sĩ hàng đầu thì sao, thật sự quá không biết xấu hổ.
Nhóm quân tự do bị lời nói thô tục của Vương Thạch dọa ngẩn ra, sao hắn dám nói như vậy với quân y Tiêu? Lẽ nào tham mưu Lý thật sự đã tìm được chứng cứ, xác định Tiêu Bạch chính là kẻ phản bội.
Nhưng giờ phút này không ai dám đứng ra, chỉ tỏ vẻ sẽ đứng ở đây để giúp đỡ. Nói miệng không có bằng chứng, mọi việc phải dựa vào chứng cứ, nhất là những người không biết rõ mọi chuyện như bọn họ. Bình thường, mọi người sẽ đợi tham mưu Lý trở về, sau khi đến quân bộ thẩm tra, mới quyết định tiếp.
Vương Thạch, trong sạch tự mình biết, ô uế tự mình hay, tôi chẳng muốn tranh luận với anh. Hai tay Tiêu Bạch đặt ở sau lưng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước: Các anh đổ oan cho tôi tội hạ độc vào thực vật, lại không cho phép tôi biện minh vài câu sao?!
Dứt lời, hắn lại tiến về trước, chỉ cách bàn thí nghiệm một khoảng không xa, mà ánh mắt thì dừng trên người Trình Hiểu.
Giết nó, không chỉ bởi ham muốn cá nhân, mà còn vì phải ngăn cản việc nghiên cứu cải tạo đất tiếp tục, cắt đứt khả năng hợp tác giữa nhân loại tự do và quân đoàn một, phá hỏng cơ hội vùng lên của nhân loại tự do.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể thu được nhiều lợi ích nhất, con người mà, cả đời chỉ ngắn ngủi vài chục năm, ai rảnh rỗi đi quản việc tương lai nhân loại ra làm sao, chỉ cần bây giờ, mình sống thoải mái là tốt rồi, Tiêu Bạch cười nhạt.
Hay là nói, các anh có tật giật mình, lén dấu giếm một âm mưu động trời nào đó!
"Chỉ toàn nói bậy! Vương Thạch phất tay, ra hiệu cho cấp dưới bao vây Tiêu Bạch, hắn thì phụ trách bảo vệ an toàn cho các nhân viên trong phòng thí nghiệm, nếu không có gì xảy ra, những binh lính khác tuy rằng có chút dao động, nhưng vẫn không đến mức coi thường binh lệnh trong tay mình.
Chỉ cần kéo dài thời gian tới lúc tham mưu Lý trở về, Vương Thạch âm thầm chảy mồ hôi lạnh.
Trình Hiểu phát hiện Tiêu Bạch không hề thay đổi sắc mặt, khóe mắt lộ vẻ trào phúng, không khỏi cảnh giác thêm vài phần, xem ra, lần này đến đây hắn đã chuẩn bị sẵn cả rồi.
Trong nháy mắt, hơn mười tên dị tộc từ đám người phóng ra, trực tiếp nhằm về phía Trình Hiểu.
Nhất thời không ai kịp phản ứng, cho dù có Vương Thạch và vài người cận vệ đứng gần đó, thì cũng thế đơn lực bạc, bị thân thể mạnh khỏe của những tên dị tộc xa lạ hất ra ngoài.
Dị năng lưu chuyển trong cơ thể, Trình Hiểu lặng lẽ nắm chặt lấy thiết bị dịch chuyển không gian, đưa ý nghĩ muốn đến chỗ Lam vào.
Muốn tránh né? Không, đây chỉ là hạ sách, chừa chỗ hở cho kẻ khác công kích, đêm dài lắm mộng.
Trong nháy mắt nhóm dị tộc nhào đến, chuyển hóa bắt đầu!
Bọn chúng còn chưa kịp tiếp xúc với Trình Hiểu thì đã bị một lực cực mạnh trực tiếp hất văng ra, những tên chạy phía trước định ra tay giết người, thậm chí còn ngã xuống đất hôn mê, miệng phun máu tươi, xem ra là phản lực phải chịu không nhỏ.
Một lồng năng lượng bảo hộ bao bọc cả phòng thí nghiệm, ánh sáng nhàn nhạt ấy làm nhân loại tự do đứng bên cạnh há hốc mồm, chẳng lẽ là lồng năng lượng cỡ nhỏ sao? Trang bị này được phát minh khi nào vậy, trước đây họ chưa từng thấy qua!
Dù thế nào, thì mấy việc này để nghiên cứu sau đi, bây giờ việc quan trọng là mấy tên vừa xuất hiện đều là dị tộc!
Quân tự do đều rút chiến đao ra theo phản xạ, nhưng bị Tiêu Bạch hét lên ngăn lại.
"Họ là những người tôi tìm tới giúp đỡ vì rơi vào đường cùng, tôi có thể lấy mạng ra đảm bảo, những dị tộc này sẽ không làm mọi người bị thương, họ chỉ đến để bắt Trình Hiểu thôi. Hắn quét mắt bao quát toàn bộ quân tự do đang có ý định ra sức chiến đấu, mắt sáng như đuốc, trầm giọng nói.
Nếu bọn anh muốn ra tay, xin mời nghĩ lại cho, tôi thân là quân y hàng đầu, sẽ không hại các anh, cũng sẽ không thương tổn đến tính mạng của Trình Hiểu, tôi làm thế chỉ để đề phòng việc hắn tiếp tục hạ độc trước khi tham mưu Lý trở lại mà thôi, chúng ta không thể đánh cuộc dù chỉ là một chút sơ sẩy hay khinh thường được!
Lúc nãy Vương Thạch muốn ra tay bắt Tiêu Bạch, hiện tại Tiêu Bạch lại muốn giam giữ Trình Hiểu, quân tự do và quần chúng mặc dù đã bày sẵn tư thế chiến đấu với nhóm dị tộc xa lạ, nhưng nhất thời cũng không biết làm sao.
Nếu thật sự cả hai bên đều không có ý muốn đả thương người, thì tốt nhất bọn họ không nên nhúng tay vào vẫn hơn, thế nhưng nếu có một bên nói dối, mà họ đoán không ra, thì việc đứng yên tại chỗ chính là sai lầm lớn!
Nhóm dị tộc cũng không chờ bọn họ nghĩ xong, chúng lết dậy, cẩn thận tiến lên phía trước, mặc dù thân thể chúng khỏe mạnh, nhưng chiến lực của nhân loại tự do cũng chẳng thể khinh thường, huống chi, phần lớn đội quân đang nhìn chằm chằm bọn chúng, nếu để lộ dù chỉ là một chút nhược điểm cũng có thể khiến hành động lần này thất bại.
Hình như cậu luôn im lặng, vì lo lắng, sợ rằng hành vi phạm tội của mình sẽ bị bại lộ sao? Tiêu Bạch cong khóe môi, châm chọc nói với Trình Hiểu cách đó không xa.
Trình Hiểu híp mắt lại: Nếu mọi chuyện chưa giải quyết được, không bằng ngồi xuống uống chén trà đi, cứ chờ Lý Nhiên về rồi chúng ta tiếp tục bàn bạc.
Nói nhảm, làm sao có thể chờ?! Tiêu Bạch nóng nảy, hắn muốn chọc giận Trình Hiểu, khiến cho đối phương trở nên khẩn trương, hoặc ra tay bừa để có lý do chính đáng bắt người lại, trên đường xuống nhà giam, có vô số người từng tử vong ngoài ý muốn, cứ tìm đại một lý do nào đó là được.
Trình Hiều thờ ơ, Vương Thạch lại liều chết chống cự, hắn nhất định phải tìm được một lý do chính đáng.
Ý của cậu là, chính tôi đã hạ độc vào đám thực vật kia phải không? Gương mặt Tiệu Bạch tái nhợt, tựa như đang phải chịu một sự nhục nhã đến cùng cực.
Thật sự là... diễn rất sinh động, khóe miệng Trình Hiểu khẽ giần giật.
Chiêu này tuy đê tiện nhưng hiệu quả khá cao, đối phương như có như không bày ra một cái bẫy, Trình Hiểu nhíu mày, cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là biện pháp tốt.
Trình Hiểu gật đầu: Thì tính thế nào?
Ha ha, quả nhiên, thanh niên luôn rất dễ mất kiên nhẫn, Tiêu Bạch âm thầm vui mừng, nhưng trên mặt lại lộ vẻ tức giận, liếc mắt quan sát nhóm người vây quanh, to tiếng tuyên bố: Đã như thế thì tôi sẽ uống hết ly nước dinh dưỡng này để chứng minh sự trong sạch của bản thân!
Dung dịch được lấy ra từ rễ cây lúc trước đang được đặt trên bàn thí nghiệm, những nhân viên nghiên cứu này đều biết chuyện nên Tiêu Bạch phải nhanh chóng chiếm được sự ủng hộ từ bọn họ.
Hắn cầm lấy cái ly chứa dung dịch không màu không mùi kia lên, từ từ đưa đến môi, giọng nói không màng danh lợi: Không ngờ, tôi lại phải chịu khuất nhục như vậy ở nơi đây.
Thanh âm hơi run rẩy, thể hiện sự bất đắc dĩ và đau thương của chủ nhân nó, Tiêu bạch nhìn về phía đám người vẫn đang vây xem, có mấy gương mặt quen thuộc đã bắt đầu lộ vẻ cảm động.
Chờ một chút, bác sĩ Tiêu, anh không cần phải làm vậy, chỉ cần chờ tham mưu Lý trở về...
Đúng thế, chúng tôi tin tưởng cậu không có tội, sự thật ra sao còn phải điều tra mà.
Quân y Tiêu, tôi tin tưởng anh, đừng tiếp tục nữa!
Đúng vậy, cậu đừng quan tâm đến kẻ ác độc kia, chờ tham mưu Lý trở về chắc chắn sẽ giành lại công bằng cho cậu.
Có vài người bắt đầu dao động, dù sao uy tín của Tiêu Bạch vẫn còn đó, quân tự do hiểu được, giữa người đã sống chung với họ một thời gian dài và Trình Hiểu vừa mới quen biết không lâu, việc phóng túng người khác bức bách quân y nhà mình là việc vô cùng thiếu đạo đức.
Nhóm dị tộc xa lạ đã đến rất gần, cũng bởi vì mọi người dao động, nên không ai ngăn lại hành vi của chúng.
Tiêu Bạch thấy mình đã đạt được mục đích, không khỏi âm thầm vui vẻ, mặc dù có lồng bảo hộ, nhưng thời gian có hạn, ánh sáng nhàn nhạt xung quanh đang dần mất đi, một khi nó tan biến, thừa dịp quân tự do chưa sẵn sàng, những dị tộc kia sẽ lao đến, chừng đó thời gian đã đủ để xé nát Trình Hiểu!
Hắn im lặng đếm từng giây, nhưng ngoài miệng vẫn cố chấp nói: Không, mọi người đừng khuyên tôi nữa, chỉ có như vậy, thì tôi mới tìm lại được sự trong sạch của bản thân!
Ánh mắt hắn nhìn Trình Hiểu một cách kiên quyết: Mời.
Dứt lời, hai tay hắn cầm lấy cái ly, dường như muốn uống hết một hơi.
Một giây, hai giây, ba giây...
Chính là bây giờ!
Tiêu Bạch đặt môi lên mép ly, hơi nâng cằm lên, đã bày ra tư thế uống hết.
Lúc lồng năng lượng tan biến, nhóm dị tộc sẽ xông lên đánh rơi cái ly trên tay hắn, sau đó tiện thể... không cẩn thận... giết chết người khác.
Những khuất nhục ngày hôm nay, tôi sẽ luôn khắc ghi trong lòng! Tiêu Bạch lên tiếng.
Hắn dừng lại một chút, tay khẽ run rẩy, vì sao lồng năng lượng còn chưa biến mất?!
Tôi sẽ lập tức uống hết, để mọi người thấy sự trong sạch của mình! Hắn không còn cách nào khác ngoài việc kiên trì nói câu này.
Những người đang kích động, dường như đã phát hiện có điều gì đó không ổn, vì sao quân y Tiêu cứ không ngừng nói đi nói lại như cái đĩa vậy... Liên tục phát ra những lời tuyên ngôn vô nghĩa.
Trình Hiểu như cười như không, thờ ơ ném qua ném lại hai quả cầu năng lượng trong tay: Cậu cứ tiếp tục, thời gian còn nhiều.