Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 8: Đồ ăn.





Lam trở về căn phòng nhỏ hơi cũ nát của mình, trong thành dựa theo vị trí cấp bậc mà phân phòng ở, anh thuộc đội săn bắn nên nơi được phân cũng xem như là vị trí trung tâm, phòng ở khá tốt, vách tường cũng rắn chắc, ít nhất là khi mùa mưa đến anh không cần phải lo việc nóc nhà vì quá cũ kĩ mà rỉ nước.

Tiện tay mua trái cây về nhà đã trở thành thói quen của anh, vì nếu không mua một ít đồ quý hiếm trở về, người kia sẽ quậy đến mấy tháng, Lam không phải lần đầu tiên đến nhà giam để bảo lãnh Trình Hiểu ra.

Thân thể nhân loại rất mảnh mai, không thể ngược đãi, thế nên Trình Hiểu luôn vin vào cớ đó để ăn cắp vặt, có lần cậu còn đi ức hiếp một đứa trẻ nhỏ hơn mình đến vài tuổi, sau khi Lam lạnh lùng lĩnh người về, mỗi lần đi ra ngoài anh đều mua một ít đồ ăn vặt đắt đỏ cho người đó.

Lần này người ở nhà nói không cần mua đồ ăn vặt nữa, là muốn đổi qua trái cây đi?

Sau khi Trình Hiểu đi công chứng đám giấy tờ cần thiết xong, cậu cảm thấy như trút được một gánh nặng, cuối cùng cũng thoát khỏi quả bom hẹn giờ, cậu vui vẻ đến sân sau nhà mình hái mấy cây rau dại, khối đất này đều nhờ công Lâm Diệp trước kia chịu bớt thời gian đến chăm sóc mới không trở thành đất hoang, hiện tại Trình Hiểu quyết định phải lợi dụng thật tốt nơi này, tuy rằng đối với mấy giống cây ngũ cốc hay lương thực cậu không rành lắm, nhưng trồng cây thì vẫn có thể làm được.

Lẫm đã kết thúc khóa huấn luyện, nhóc tạm biệt với những người bạn tốt vẫn luôn tức giận bất bình vì mình, rồi tự đi vào phòng, mỗi lần rời khỏi đây đều mang theo mùi máu tươi, nhóc đã quen rồi...

Đi vào căn bếp đơn sơ, dáng vẻ bận rộn của Trình Hiểu liền hiện ra, đuôi lông mày Lẫm khẽ nhếch, người kia... vậy mà nấu cơm? Việc đưa Trình Thụy trở về đã là chuyện khiến mọi người bất ngờ, ai ai cũng đoán không biết Trình Hiểu lại có âm mưu gì.


Trình Hiểu vừa quay đầu lại, liền thấy Lẫm mặt không đổi sắc đứng sau lưng mình, vẻ mặt nhóc lạnh lùng như cậu không phải mẫu phụ của nhóc vậy...

"Con đói bụng chưa?" Trình Hiểu khua khua cái vá trong tay, hôm nay cậu nấu cháo với rau dại, hết cách rồi, đầu năm nay muốn mua chút thịt cũng khó khăn, hầu hết đều phải dựa vào dị tộc săn bắn mới có... Trình Hiểu nghĩ vậy không khỏi thở dài, nhớ đến đám đồ ăn vặt mắc chết người kia cậu lại đau lòng, sao cậu không tỉnh táo sớm một chút chứ, ít nhất còn tiết kiệm được chút tiền để làm việc khác.

Lẫm thờ ơ liếc mắt nhìn người kia, đáy mắt lóe lên một tia ngạc nhiên khó giấu, người này hỏi vậy là có ý gì, chẳng lẽ ông ta muốn làm đồ ăn cho mình? Nhưng là từ trước đến nay chưa hề có việc đó xảy ra.

Thấy nhóc con vẫn tiếp tục đứng đó nhìm chằm chằm mình, không nói một lời, Trình Hiểu đưa tay sờ cằm, nhóc ta là ngượng ngùng hử? Thật đáng thương quá đi, cậu từ trước tới giờ đều chả bao giờ rỗi hơi đi quan sát tâm tư của dị tộc cả, nên đương nhiên chẳng biết khi đối phương mặt than là đang tính làm gì rồi...

"Một lúc nữa là có thể ăn, con ngồi xuống bàn trước đi." Múc một muỗng nhỏ rau dại, Trình Hiểu nếm thử, mày không khỏi nhíu chặt, hình dạng của đám thực vật này vốn đã không tươi tốt, càng đừng nhắc đến cái vị đắng chát kì lạ này.

"..." Lẫm nheo mắt lại, dị tộc cho đến bây giờ chưa từng ăn thực vật.

Trình Hiểu cố nuốt đống rau dại trong miệng xuống rồi tắt bếp, tuy rằng mùi vị không ngon nhưng ít nhất có thể lấp đầy bụng... Hiện tại, ở thế giới này, rau dại là món ăn chính của rất nhiều người, hơn nữa cũng chỉ có thể miễn cưỡng ăn lửng dạ, đám rau dại ở mảnh đất kia cậu đã hái khá nhiều nhưng nấu xong cũng còn được tầm hơn nửa nồi một ít.

Tuy rằng cuộc sống trước kia chỉ là một hồi Trang Chu mộng hồ điệp, nhưng sau khi trải qua sự tiện nghi của thế kỉ 21, sinh hoạt lúc này của cậu có thể nói là từ thiên đường rơi xuống địa ngục, Trình Hiểu âm thầm rơi lệ trong lòng, sau này cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ khinh bỉ đồ ăn đóng hộp nữa, tất cả đều là thịt, đều là thịt đó!

Một lát sau khi Lam về đến nhà, đã thấy một lớn một nhỏ ngồi ngay ngắn trên bàn cơm.

"Cha." Lẫm thờ ơ gọi một tiếng, rồi không làm gì thêm. Liên hệ máu mủ giữa dị tộc thật ra rất khắng khít, nhưng hiếm khi thể hiện qua sinh hoạt hằng ngày, bởi vậy khá nhiều con người hiểu lầm họ là những kẻ máu lạnh, bạc tình.

Lam gật đầu, ánh mắt giả vờ lơ đãng liếc qua bàn cơm, anh dễ dàng nhận thấy trên chiếc bàn gỗ được chà lau sạch sẽ là một nồi cháo nấu với rau dại và ba cái bát...

Bình thường khi ăn cơm dị tộc đều trực tiếp dùng tay.

Trong nhà chỉ có ba cái bát, một cái bàn, ăn cơm hay uống nước đều sử dụng bát... Trình Hiểu yên lặng nhìn chăm chú vào chiếc túi trên tay dị tộc, kia là đồ dùng hằng ngày ha, trước kia cậu chưa từng đề ý tới những thứ Lam mua về, thế nhưng bây giờ cậu rất quan tâm đến vấn đề tiền bạc nha.

Lam thản nhiên thu hồi nghi hoặc, ngồi xuống cạnh bàn cơm, từ trong túi lấy ra một phần thịt để ăn, rồi đưa túi cho Trình Hiểu.

Trình Hiểu thuận tay nhận lấy, mở ra nhìn thử, hầu hết là đồ dùng tắm giặt linh tinh, hai cái chén và một con dao nhỏ để dùng hằng ngày... Ah, vậy mà còn có cả trái cây?!


Tuy rằng chỉ là mấy trái táo khô héo, vàng vọt, nếu là ở quá khứ, Trình Hiểu sẽ trực tiếp quăng chúng nó vào sọt rác hữu cơ để làm phân bón cây, nhưng bây giờ,... Mấy quả táo này so với giá của đồ ăn vặt chỉ rẻ hơn 1 chút mà thôi, Trình Hiểu xấu hổ nhìn dị tộc, phải biết tiết kiệm, tiết kiệm đó!

Đây là... Không hài lòng sao? Vẻ mặt Lam không chút biến hóa, anh đoán được người kia đang bất mãn,dù sao trái cây so với đồ ăn vặt thì rẻ hơn, quả nhiên lời tối qua không thể tin được...

"Cám ơn anh, nhưng về sau đừng mua hoa quả nữa, mấy thứ đồ ăn vặt ăn không đủ no kia cũng đừng mua." Trình Hiểu cười nhẹ tỏ lòng biết ơn, huống chi truyền thống cần kiệm còn là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, nó cần phải được tiếp nối và phát huy trong thời kỳ mạt thế.

Việc này khiến cả hai tên dị tộc ngồi trên bàn không nhịn được liếc mắt nhìn cậu, người này vậy mà cũng biết nói "Cảm ơn" à.

Lam chia thịt thành 3 phần, phân lượng đều giống nhau, khối thịt được dùng lá của loài cây biến dị nào đó bao lại, tản ra hương thơm nồng đậm, hình như nó đã được nướng rất kỹ.

Lượng thịt được chia không nhiều lắm nhưng có thể đủ để Trình Hiểu ăn no, trong lòng cậu nổi lên một cảm xúc khó hiểu, hai tên kia ăn chút thịt đó cùng lắm cũng lửng dạ mà thôi, sau khi ăn xong món chính họ cũng sẽ ăn một ít dã quả để lấp bụng, hương vị của những trái cây biến dị ấy đương nhiên sẽ khác so với thực vật bình thường.

Lẫm vừa mới ăn xong đồ ăn trong tay, liền thấy bát của mình nhiều thêm một miếng thịt...

"Tôi no rồi." Trình Hiểu lau miệng, nhưng thật xin lỗi cậu chả tài nào ợ nổi một cái để tỏ rõ là mình đã no được.

"..." Lẫm nhìn về phía cậu với vẻ mặt khó hiểu.

"Khụ, cái kia, người nào ăn xong cuối cùng sẽ phải rửa chén." Trình Hiểu giả vờ nghiêm trang nói, sau đó cười ha ha đi về phòng, bị một đứa trẻ dùng ánh mắt như thể thấy được sinh vật lạ nhìn chằm chằm, Trình Hiểu cảm thấy hai mắt cứ giần giật.

Chết tiệt, cậu trước kia cầm đồ ăn đi cho con người ngoài, mà lại bỏ đói chính con ruột của mình!

Tình hình trong nhà chính xác là rất không tốt, đây đang là thời điểm phát triển của Lẫm, để nhóc ấy ăn không đủ no là không được, Trình Hiểu bắt đầu tính toán những việc cậu có thể làm, tuy rằng sức cậu có hạn, nhưng so với cái gì cũng không làm thì tốt hơn nhiều.

Sắc trời tối xuống rất nhanh, sau khi Trình Hiểu tắm sơ qua, liền nằm trên giường híp mắt trầm tư, xem ra ngày mai vẫn nên ra tay từ Lâm Diệp đi... Nếu chả có kiến thức gì về thế giới này mà cứ lắc lư trên đường như kẻ mù, thì rất khó để diễn ra mấy tình tiết máu chó để cậu phát huy thực lực của mình nha...

Một bên giường đột nhiên lún xuống, độ ấm trong chăn dần cao lên, thì ra nhiệt độ cơ thể của dị tộc không hề thấp như cậu vẫn tưởng.

Không đợi Trình Hiểu miên man suy nghĩ thêm, cậu đã phát hiện toàn thân mình trở nên trơn bóng... Cái đống quần áo kia có cần phải rách nát đến mức chỉ cần kéo một cái là đã bị lột sạch không hả? Lần sau cậu nhất định sẽ thắt thành nút chết cho coi!


Hơi thở của dị tộc phả vào gương mặt cậu, Trình Hiểu bỗng dưng nhớ lại tình cảnh thảm thiết tối hôm qua, khinh địch là nhược điểm trí mạng, khinh địch lần thứ hai là chết rồi lại chết... Cậu dùng hết sức muốn đẩy anh ra, nhưng cậu phát hiện... Mặc dù đã chuẩn bị kĩ càng, tuy nhiên sự chênh lệch về sức lực giữa hai bên vẫn còn quá lớn, cái thân thể này của cậu quả nhiên là rất yếu ớt mà.

"Đang suy nghĩ cái gì?" Dị tộc hiếm khi mở miệng nói.

Trình Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu, trong trí nhớ của cậu, người này dường như chẳng nói qua mấy câu với mình, loại không khí thân thiết này là thế nào đây hử?

Thấy hai mắt người trong lòng trợn to, nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt nhìn như rất khó tin, Lam không khỏi chớp chớp mắt, rồi hôn nhẹ lên đôi môi khẽ mở kia của cậu.

Dị tộc từ trước đến nay chưa bao giờ hôn loạn cậu đâu đó! Đây là phản ứng đầu tiên của Trình Hiểu.

"Từ từ, anh không phải đang hỏi tôi suy nghĩ gì hay sao?" Trình Hiểu bị hôn đến choáng váng, rốt cuộc cũng nghiêng đầu vừa hổn hển thở vừa nói, cái truyện ngàn lẻ một đêm kia làm thế nào để...

"Nói." Giọng nói dị tộc vẫn lạnh lùng như trước, nhưng hơi thở đã có phần dồn dập, việc này không thể qua mắt một kẻ xuất thân là lính đánh thuê như Trình Hiểu được.

"Oh... Tôi muốn ăn thịt." lời vừa ra khỏi miệng, Trình Hiểu rất muốn giả chết, nói vậy chẳng khác nào làm mất mặt chính mình hết, cậu lại vừa mới ăn no mớ thịt của người nào đó xong...

"Được." Dị tộc sững sờ chớp mắt, khóe môi trong bóng đêm khẽ nhếch.

(⊙o⊙)ah, dị tộc cũng sẽ giấu đồ ăn riêng hử? Trình Hiểu như phát hiện được một thế giới mới!







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.