... Đói bụng sao? Lam phát hiện Trình Hiểu đang nhìn mình, dường như có gì đó muốn nói lại thôi, ánh mắt đảo qua bụng của cậu, anh vươn tay ra, kéo cậu ôm vào lòng, dịu dàng hỏi.
Lam dùng tay nhéo nhẹ lên thắt lưng rắn chắc của cậu... Thịt ở đây phải nhiều hơn chút nữa mới được, anh thầm nghĩ.
Tại sao lần nào cũng tổ lái qua vấn đề này vậy, khóe môi Trình Hiểu giần giật, âm thầm xấu hổ, mặc dù điều kiện sống ở mạt thế rất ác liệt, việc giải quyết ấm no luôn là vấn đề quan trọng nhất mà người người hướng đến, nhưng chả lẽ nhìn cậu giống kẻ ngày ngày bụng đói kêu vang, ăn không đủ no lắm hở?
Dị tộc nhận ra, khi Trình Hiểu dùng đôi mắt đen láy kia nhìn mình, dưới ánh sáng, nó càng trở nên lấp lánh hơn, giống như một con thú con đang cầu chủ cho ăn, dù là ban ngày hay đêm tối...
Đương nhiên, cách cho ăn là hoàn toàn khác nhau.
Anh định trả lời họ thế nào? Trình Hiểu bình tĩnh lắc đầu, trưng ra bộ mặt nghiêm túc, ý của Tề Quân đã rất rõ ràng, cậu ta muốn Lam đứng ra để ổn định lại quân đoàn hai và quân đoàn ba.
Mà điều này, chính là để thăm dò Lam, xem anh có tính một lần nữa trở lại thời kỳ hoàng kim hay không. Quân đoàn bốn từ chỗ ủng hộ tổng chỉ huy đương nhiệm chuyển sang trạng thái trung lập đứng ngoài quan sát.
Nói cho cùng thì tội danh của Lam vẫn còn đó, Tề Quân làm sao có thể không kiêng kỵ.
Lam nhíu mày, không trực tiếp trả lời cậu hỏi của cậu, chỉ hơi cũi đầu, hôn lên môi Trình Hiểu, ngón tay trượt vào cổ đối phương, chạm đến làn da ấm áp, mềm mịn, giọng nói trầm lắng, êm tai: Em muốn tôi làm sao?
Anh đang... hỏi ý kiến của cậu phải không?
Trình Hiểu thản nhiên liếc nhìn dị tộc, lời ít ý nhiều: Tùy anh thôi.
Mặc dù Lam là bầu bạn của cậu, nhưng Trình Hiểu không định nhúng tay vào suy nghĩ của anh, nói cho cùng, thì chuyện này vô cùng phức tạp, lại liên quan đến nhiều phía, nếu không phải là người trong cuộc thì rất khó để cho ý kiến... Thậm chí Trình Hiểu còn chưa biết hết thực hư vụ ám sát năm xưa là như thế nào.
Lam không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục gặm cắn cổ của cậu, đầu lưỡi thỉnh thoảng chạm qua xương quai xanh, từng luồng cảm giác tê dại chạy dọc cơ thể, kích thích bộ phận nhạy cảm.
Bị nhột, Trình Hiểu đưa tay đẩy bầu bạn trong ngực mình ra, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa cả hai. Nhân cơ hội này, thật ra cậu cũng muốn nói lên đánh giá của bản thân, vì vậy suy nghĩ một lát, rồi thử thăm dò: Theo tôi thì hung thủ nhất định phải chết.
Một kẻ địch núp trong tối, không bóp chết, chả nhẽ lại chờ bị đâm tiếp? Đây là một trong những quy tắc tối kỵ của lính đánh thuê, để có thể tồn tại đến lúc nhận được tiền, thì nhất định phải ra tay trước, loại bỏ tất cả các yếu tố uy hiếp đến bản thân.
Lam nghe vậy thì ngẩn cả người, nhìn Trình Hiểu nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đứng đắn, khóe miệng anh nhịn không được khẽ cong lên, buông bàn tay đang ôm hông cậu ra: Như em mong muốn.
... Đây xem như đồng ý rồi phải không? Trình Hiểu âm thầm kinh ngạc.
Xem ra cậu đã đoán đúng rồi, Trình Hiểu thầm nghĩ, vụ án ám sát trước kia, không chỉ đơn giản là xung đột lợi ích giữa người bị hại và hung thủ, năm đó có ba dị tộc được đề cử, thực lực tương đương, nên việc ngầm tranh đấu là không thể tránh được.
Dựa trên nhân phẩm của Lam, Trình Hiểu tin tưởng anh sẽ không làm như vậy, mà người có khả năng ra tay còn lại, đã được miêu tả vô cùng sinh động.
Hung thủ, đến tột cùng là ai, trong lòng cả hai đều biết rõ.
Chỉ là cậu không ngờ rằng, đối diện với việc phải lộ mặt trước cả bốn quân đoàn, Lam chẳng hề phân vân, mà vẫn bình tĩnh, Trình Hiểu nhịn không được âm thầm quan sát người đàn ông trước mắt, đối phương hiển nhiên không phải là người có thể dễ dàng nắm bắt, mạnh mẽ, nhạy bén, quyết đoán... Tổng chỉ huy được dị tộc đề cử, chắc chắn không thể là hạng xoàng được.
Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục từ Lam, phản ứng của Tề Quân và Táp chỉ có thể nói là nửa buồn nửa vui, đương nhiên là vui hơn buồn. Tuy rằng họ rất mong Lam một lần nữa đứng lên, nhưng việc tẩy sạch tội danh thì chẳng dễ dàng gì, tương lai ắt sẽ là một trận chiến, chỉ riêng việc tìm ra chân tướng của vụ án năm đó thôi đã rất khó rồi.
Thậm chí Tề Quân vẫn còn nghi ngờ, dù sao chứng cứ lúc ấy cũng vô cùng xác thực, nên cậu ta không hoàn toàn tin tưởng Lam.
Thật ra Lý Nhiên lại không suy nghĩ nhiều đến thế, ngay từ đầu, anh đã chẳng có bất cứ địch ý nào với Lam, không phải chỉ vì Táp, nếu bắt anh phải lựa chọn giữa vị tổng chỉ huy núp trong tối âm thầm tính kế thành phố tự do, với bầu bạn của Trình Hiểu, thì kết quả đã rất rõ ràng.
Huống chi, trong khoảng thời gian này, Lam cũng giúp không ít việc cho thành phố tự do, lăn lộn trong đám người đến quen cả mặt.
Bỏ phiếu bầu chọn, nếu không có thông tin chính xác để so sánh, thì chính là dựa vào độ quen mặt mà thôi.
Nếu đã quyết định nhạc dạo, vậy tự nhiên sẽ có lời ca.
Gần đây, Trình Hiểu phát hiện việc canh phòng ở thành phố tự do ngày càng nghiêm khắc hơn, như gặp phải kẻ địch lớn, tiến vào giai đoạn đề phòng tối cao không màng ngày đêm, suốt 24 giờ.
Bởi vì lo lắng cho sự an toàn của Táp, Phong rất hay chạy đến đây, thế nên trong khoảng thời gian này, mặc dù Khí không ở chung với gia đình Trình Hiểu, nhưng vẫn thường xuyên cùng Lẫm chạy quanh khu vực giữa thành phố và nơi đóng quân, nghiêm túc học tập.
Một số kiến thức chuẩn bị trên chiến trường, cùng với kinh nghiệm chiến đấu của những binh sĩ già đời, đều là các kỹ năng cần phát triển trong giai đoạn này của hai nhóc.
Quân đoàn hai và quân đoàn ba có rất nhiều đường hầm. Lý Nhiên thấy Trình Hiểu sau khi lắc lư một vòng bên ngoài, thời điểm đi vào phòng mặt có chút nghi ngờ, liền giải thích.
Ban sáng, lúc Trình hiểu huấn luyện Lẫm, Lý Nhiên đã thấy qua vài lần, anh luôn âm thầm thán phục thân thủ của cậu, có đôi khi, chẳng cần một cuộc chiến nào để chứng minh, chỉ đơn giản vài phản ứng hay động tác, là đã có thể cho thấy năng lực của người ra tay có đủ sâu hay không.
Hơn nữa, cậu còn sở hữu tài năng thiên bẩm về thảo dược ít ai có thể sánh bằng, cùng với các loại đồ vật kỳ lạ... Trên báo cáo có ghi, trước kia khi còn ở thành nhỏ, Trình Hiểu cũng từng lấy ra một chiếc máy ghi âm, thứ đồ đã biến mất trong lịch sử, theo lý thuyết, sau khi xảy ra cuộc đại nạn đó, mọi sản phẩm khoa học kỹ thuật đều không còn tồn tại mới đúng.
Vì đây là thứ chưa được nghiên cứu ra, nên rất dễ khiến mọi người cảnh giác và kính nể, đây cũng là một trong những lý do giải thích vì sao Trình Hiểu chưa hoàn toàn tiến hành nắm giữ dị năng, mà chỉ im lặng giấu diếm.
Kẻ vô tri không có tội, nhưng vì mang ngọc mà có tội, Trình Hiểu một bên vừa tìm hiểu dị năng, một bên lại đem nó áp dụng vào cuộc sống, nhưng lòng người là nơi khó nhìn thấu nhất, bình thường, không nên quá khoe khoang, tránh chọc người đỏ mắt, để rước việc vào mình.
Đường hầm... Rất bất lợi cho việc thăm dò tình hình, xem ra phần lớn nguyên nhân là vì phòng ngừa tin tức lọt ra ngoài.
Là vì đã bắt đầu đề phòng vị tổng chỉ huy kia sao? Trình Hiểu xoa cằm, không ngờ, sức ảnh hưởng của Lam lại mạnh mẽ như vậy.
Một tên lính quèn trong một tòa thành xa xôi, ngày thường chỉ phụ trách việc săn bắn, nuôi gia đình, chẳng có chút giá trị nào, tính ra cũng rất hợp với cuộc sống bình thản, thế nhưng đằng sau lại là một người đeo trên lưng tội danh phản bội, sau khi bị truy binh phát hiện... Thì lại hợp tác cùng nhau tạo phản.
... Bao giờ bắt đầu? Trình Hiểu đã hoàn thành kế hoạch cải tạo đất đai, hiện số lượng đất được cải tạo đã đáp ứng đủ nhu cầu mở rộng, giống như gà đẻ trứng, trứng lại nở ra gà, dần dần lan rộng khắp nơi, không cần cậu phải tiếp tục sử dụng dị năng để cải tạo nữa.
Căn cứ của họ không đóng gần đây, phải mất đến vài ngày đường. Lý Nhiên xoa xoa thái dương, nơi được chọn để họp bàn là thành phố tự do, vì tiện cho hành động và tránh được một số lời đồn vô căn cứ.
Nếu không để quân đoàn một và quân đoàn bốn cùng nhau di chuyển, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của người kia.
Nhưng cũng phải nói, thành phố tự do đột nhiên bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, để ra được quyết định này, Lý Nhiên đã phải suy tính rất nhiều, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con!
Trái lại, kế hoạch này quả thật rất chặt chẽ, Trình Hiểu thầm nghĩ, mấy chuyện lén lút tập hợp mưu đồ như vậy, đúng là thích hợp làm trong khoảng thời gian này, thành phố tự do cũng có thể thừa cơ hội tăng mạnh tầng phòng ngự, dù sao cũng là đối mặt với quân đoàn dị tộc, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Lý Nhiên thấy vẻ mặt Trình Hiểu hờ hững, dù đang nhắc tới sự kiện gặp mặt của cả bốn quân đoàn trưởng nhưng cậu vẫn chẳng mảy may quan tâm, điều này khiến anh càng thêm tò mò về con người cậu.
Môi Lý Nhiên giần giật, đang định mở miệng hỏi đối phương một ít việc, thì đã thấy hai dị tộc trực tiếp đi đến.
Lam liếc nhìn bầu bạn nhà mình, thấy cậu đang đứng trò chuyện cùng Lý nhiên, anh rất tự nhiên bước tới, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Trình Hiểu, anh đưa tay ra, chạm lên gương mặt cậu, hất một vài sợi tóc xõa xuống qua một bên.
Sắc mặt Trình Hiểu không hề thay đổi, nhưng trong lòng âm thầm 囧 rồi lại 囧, lúc nãy cậu vừa đến khu thực nghiệm nuôi cấy cây bông để kiểm tra, ai cũng nói ấm no, ấm no, có nghĩa là không chỉ phải giải quyết vấn đề về thức ăn, số người chết cóng hàng năm cũng chẳng hề ít.
Trong lúc cải tạo đất đai, việc gây trồng cây bông ngay lập tức được cậu đưa vào kế hoạch, thậm chí lúc này đã có thể thu hoạch một ít, trước lúc rời khỏi đó, Trình Hiểu đã hái đầy một túi to.
Đối diện với sự nhiệt tình của mọi người, cậu thật sự chẳng thể từ chối được, nên đành phải nhận lấy, may mắn là thành phần đất thay đổi rất rõ ràng, chu kỳ trồng trọt những thực vật sau khi biến dị cũng được rút ngắn không ít, trước khi mùa đông đến, sản lượng của cây bông có lẽ rất khả quan.
Thấy Lam đã về, Lý Nhiên cũng không tiện mở miệng, dù sao đây cũng là việc riêng tư, nếu anh tùy tiện hỏi, dễ tạo thành tình huống xấu hổ.
Sau khi Táp khẽ gật đầu, liền xoay người đi qua phòng của Tề Quân, thân thể của giống cái kia vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nên trước khi đoàn trưởng hai quân đoàn trưởng kia đến, phần lớn thời gian cậu ta đều nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nhìn bóng lưng của Táp, Lý Nhiên mím môi, dời đi tầm mắt, giống cái là một sự tồn tại rất quý giá, mà giống cái vừa có địa vị vừa có chiến lực lại càng là người chạm tay vào có thể bỏng, được người người truy đuổi.
Dù thế nào thì vẫn tốt hơn một tên trộm cắp.
Trình Hiểu liếc nhìn gương mặt có chút tái nhợt của Lý Nhiên, đối phương phẩy tay về phía bọn cậu, ý bảo muốn đi giải quyết công việc.
Trình Hiểu không nói gì, có một số việc, nhất định phải tự mình hiểu rõ, may mà thời gian vẫn còn kịp.
Sau khi về phòng, cậu nghĩ không biết có nên để hai dị tộc một lớn, một nhỏ nhà mình mặc đồ chống lạnh hay không... Nhưng hình như dị tộc không sợ cái lạnh ở trái đất lắm, vào lúc nhiệt độ trở nên thấp nhất, họ vẫn có thể uống vài hớp nước nóng rồi để mình trần ra trận.
Chẳng lẽ nhiệt độ cơ thể đối phương có thể thay đổi theo môi trường... Trình Hiểu híp mắt lại, có thể chịu được cái rét lạnh căm, không có nghĩa là không cảm thấy lạnh, cũng như việc dị tộc có thể chịu đựng nỗi đau thấu xương mà chẳng hề rên la, nhưng không phải không có cảm giác đau đớn.
Chỉ là bọn họ rất giỏi kiềm chế mà thôi...
Ước chừng lượng bông trên tay, Trình Hiểu lật lật mấy tấm da thú Lý Nhiên đưa đến để chống lạnh.
Bởi vì muốn may đồ, nên phải đi ra ngoài săn bắn sao?
NO! Có sẵn mà không cần là đồ ngu. Trình Hiểu hoàn toàn không cảm thấy tiếc khi phải cắt chúng ra để may quần áo, trừ khi gặp phải các loại da thú quá quý hiếm.
Chỉ là một bộ quần áo, cũng chả phải nhuyễn giáp tơ vàng, hay bùa hộ mệnh gì, dù là loại da thú cứng rắn nhất cũng không chống lại được pháo sinh vật, quần áo bình thường thì chỉ cần có thể giữ ấm là tốt rồi.
Mặc dù cậu xuất thân là lính đánh thuê, nhưng mỗi lần nhận nhiệm vụ, cậu đều phải mặc áo giáp, ít nhất nó có thể ngăn cản phần nào đó các tổn thương.
Với thể trạng mạnh mẽ của dị tộc, thì họ hoàn toàn có khả năng chống lại các lực tác động bên ngoài, có đôi khi da thú quá dày sẽ khiến tốc độ phản ứng của họ chậm lại, vì vậy dị tộc thường chọn những chất liệu mỏng mà bền để may đồ.
Đương nhiên, Trình Hiểu cũng chỉ thử may vài bộ quần áo chống rét mặc vào mùa đông khi không phải chiến đấu mà thôi.
Phần da thú đã được xử lý, lông tơ vừa dày vừa mềm mại chống lạnh rất tốt, nhưng vẫn không giữ ấm bằng bông... Có thể thử kết hợp cả hai, Trình Hiểu thầm nghĩ.
Nhân lúc Lam dẫn Lẫm ra ngoài, Trình Hiểu nhanh chóng làm xong hai bộ đồ lớn, nhỏ... Trang phục được làm từ da và bông?
Việc may một số trang phục cơ bản, lính đánh thuê nào cũng biết một ít, cũng chẳng thể hy vọng rằng lúc lên chiến trường, lại xuất hiện một người vợ hiền lương thục đức từ trên trời rơi xuống được.
Nhưng Trình Hiểu thân là một gã đàn ông, đương nhiên chẳng thể tỉ mỉ bao nhiêu, chỉ cần ra hình ra dạng là tốt rồi, cậu cũng không phải xuất thân từ nhà thợ may, nhưng làm vài bộ đồ bền chắc thì vẫn dư sức. Tấm da có hoa văn bắt mắt, cộng thêm đường may tinh chuẩn, khiến giá trị của bộ đồ tăng cao không ít.
Sau khi Lam trở về, liền thấy mấy bộ quần áo trong tay Trình hiểu, ở giữa lớp da hình như còn được độn thêm gì đó, sờ lên có cảm giác rất mềm mại, đưa tay vào trong thì thấy ấm áp vô cùng.
Anh thử xem? Trình Hiểu cười híp mắt với dị tộc, cậu đã mất cả ngày để làm ra nó, nên đương nhiên muốn có người khen ngợi, ở bên ngoài phải ẩn nhẫn chịu lạnh thì cậu hết cách, nhưng khi về nhà, cậu mong mọi người đều được ấm áp.
Mặc dù mỗi tối khi được Lam ôm vào lòng, nhiệt độ như thiêu đốt cùng với hơi thở nam tính trên người anh luôn khiến cậu gần như không hít thở nổi.
Nhưng khi kéo giãn khoảng cách, lại có thể cảm nhận được một mùi hương trong trẻo mà lạnh lùng, không hề khó ngửi, Trình Hiểu vừa nghĩ vừa đưa tay ra.
Nếu đã là bầu bạn, cũng không thể không nể mặt nhau.
Dị tộc híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào đống quần áo trong tay Trình Hiểu, màu trắng, ừm?
Bạn có thể tưởng tượng ra được cảnh Lam mặc trên mình một bộ đồ lông thuần sắc trắng, vô cùng khí phách đứng trên tường thành, đón gió hất tóc sao?
Ánh mắt Trình Hiểu ngậm ý cười, hận không thể nhào tới lột sạch đồ trên người Lam xuống, tự tay thay tác phẩm lớn của mình lên, cái này gọi là... yêu thương lẫn nhau? Cậu đưa đồ của Lẫm sang cho nhóc.
Tuy rằng tình cảm vẫn chưa sâu đậm đến mức bền hơn vàng, nhưng gia đình hòa thuận vẫn rất quan trọng.
Lẫm đứng sau lưng cha, nhìn quần áo đặt trên bàn, cái nhỏ hơn là một áo khoác lông tơ màu trắng, cố gắng kiềm chế khóe mắt kẽ giật, nếu mẫu phụ yêu cầu nhóc mặc vào, thì hình như rất khó từ chối...
Thế nhưng trăng trắng bông xù... Cậu nhóc âm thầm xoắn xuýt.