Gió đêm rất lạnh, những loại cây có thể chắn gió cát trên ốc đảo cũng không nhiều, cộng thêm hơi nước buốt giá càng làm cái lạnh thẩm thấu nội tâm.
Lý Nhiên khép hờ mắt trong chốc lát, càng nghĩ lại càng không ngủ được, cậu ngồi dậy xoa bóp ấn đường, sau khi kéo lại chăn cho ấu tể nằm cạnh, cậu khẽ khàng rời khỏi lều.
Lẫm hơi mở mắt ra, liếc nhìn cửa lều đang dần đóng lại, bên ngoài còn có hai dị tộc thành niên trông coi, hẳn là không có gì đáng lo, nhóc trở mình rồi ngủ tiếp.
Hít thật sâu vài hơi khí lạnh, Lý Nhiên đi về phía hồ nước nhỏ bên kia, cậu cúi người xuống, vóc lên một ngụm nước, vỗ vào mặt, dòng nước lạnh lẽo men theo cằm chảy xuống, khiến mặt nước rung động từng tầng từng tầng, đầu óc cậu ngay lập tức trở nên tỉnh táo hơn.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Táp, giọng nói trầm tĩnh, phản ứng nhạy bén, cùng với ánh mắt luôn mang theo sự lo nghĩ... Nhưng những điều này, đều chỉ dành riêng cho giống cái kia mà thôi.
Lý Nhiên khẽ lắc mái tóc ẩm ướt, bĩu môi tự giễu, cậu trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hồ nước, hơi híp mắt lại, cảm nhận từng luồng hơi nước ngưng tụ trên thân thể mình, mang đến cái lạnh thấu xương.
Dù là hiểu lầm hay phản bội, tóm lại chính cậu đã bỏ lỡ.
Nhiệt độ bên cạnh hồ nước vượt xa phạm vi chịu đựng của người thường, so với những khu vực khác thì càng thêm rét lạnh, vai Lý Nhiên run lên, có dấu hiệu muốn co lại, nhưng thắt lưng vẫn thẳng tắp, ngửa đầu ngắm nhìn một vài ánh sao giữa màn đêm.
Chỉ là tất cả vẫn mịt mờ, tràn ngập u tối...
Đột nhiên, từ phía sau truyền đến những tiếng bước chân rất khẽ, Lý Nhiên đang muốn quay đầu lại, thì đã phát hiện toàn thân trở nên ấm áp hơn, một chiếc áo choàng được khoác lên vai cậu, bên trong vẫn còn sót lại nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Cậu bất ngờ ngẩn ra, hoa văn bên ngoài áo choàng này... là Táp.
Táp nhìn về phía nhân loại đang ngồi bên bờ hồ, giữa hai đầu lông mày lộ ra vẻ tức giận, mặc dù tố chất thân thể của người này tốt hơn nhiều so với những tên nhân loại khác, nhưng nếu không chú ý giữ ấm, để cơ thể nhiễm lạnh thì kiểu gì cũng sẽ bệnh.
Tại thời đại này, điều kiện chữa trị không được đầy đủ, nhất là khi đang ở bên ngoài, đôi lúc chỉ cần một căn bệnh nhỏ cũng có thể lấy mạng người.
... Cảm ơn. Lý Nhiên cho rằng Táp làm vậy vì thấy quần áo cậu khá mỏng, liền đứng dậy, cởi áo choàng ra cầm trên tay, tính trả lại cho anh, cậu vốn là muốn để bản thân mình chịu lạnh và yên tĩnh một chút, cho nên mới không mặc áo khoác vào.
Gió đêm rất lớn, cậu không muốn chiếm đồ giữ ấm của người khác... Mặc dù dị tộc không sợ lạnh, nhưng đứng bên ngoài lâu, da thịt cũng sẽ có cảm giác rét buốt đau đớn.
Táp nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cái áo choàng đó vài giây, bàn tay đang vươn ra của Lý Nhiên thậm chí đã bị đông lạnh đến trắng bệch, vẻ mặt anh nhanh chóng trở nên u ám, trong nháy mắt cậu đưa áo qua, Táp trực tiếp dùng áo choàng bọc cậu lại.
Chờ một chút... Lý Nhiên còn chưa kịp phản ứng, thì Táp đã khiêng cậu lên vai, hai chân chỉ vừa lung lay đôi lần, đã bị anh nhét vào một cái lều gần đó, tiện tay kéo luôn cửa lại để tránh gió đêm lùa vào.
Áo choàng trên người Lý Nhiên rất nhanh liền bị cởi ra, thay vào đó là một tấm chăn mềm mại, ổ chăn không còn ấm áp, nếu là vừa ngủ dậy thì nhiệt độ này hơi thấp. Có lẽ vì lúc nãy thực sự bị đông lạnh, nên Lý Nhiên nhịn không được mà rùng mình.
Sắc mặt Táp từ từ trở nên thâm trầm, đêm nay anh canh gác trước, Tề Quân ngủ dậy vừa tới thay ca cho anh.
Táp vốn định đi rửa mặt một cái, rồi mới trở về nghỉ ngơi, ai ngờ lại phát hiện ra Lý Nhiên ngồi bên cạnh hồ không biết bao lau rồi...
Anh nằm nghiêng xuống bên cạnh Lý Nhiên, nắm chặc hai tay cậu, rất lạnh, dị tộc kiềm không được mà nhíu mày.
Nhiệt độ của người kia rất nhanh đã truyền sang cậu, Lý Nhiên phát hiện vẻ mặt của Táp dường như có gì đó không đúng, nhưng lại chẳng biết vì sao, tình huống này khiến cậu có chút xấu hổ.
Tại sao lại lạnh như vậy? Táp cúi đầu, vài sợi tóc rơi xuống sườn mặt của Lý Nhiên, khiến cậu cảm thấy hơi nhột.
Cậu khẽ quay đầu đi: Sưởi một lát là ổn thôi.
Dị tộc im lặng không lên tiếng, không gian trở nên vô cùng yên tĩnh, thậm chí Lý Nhiên còn nghe thấy tiếng hít thở của đối phương... Rất thanh mát, lại mang theo hương vị nam tính, vờn quanh thân thể cậu.
Tuy rằng những việc thân mật hơn hai người cũng đã từng làm, nhưng đây là chuyện của quá khứ, cậu cười cười tự giễu, trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, Táp luôn dịu dàng, cẩn thận, xem ra lần này cũng không ngoại lệ, nhưng đây là sự quan tâm đối với đồng đội.
Cậu ngồi dậy, chuẩn bị trở về lều của mình.
Vừa rồi chẳng hề phản kháng là bởi vì không gặp phải tình huống nguy hiểm, nên không cần phải có hành động quá khích, nếu không cho dù là Táp, cũng chẳng thể bắt cậu trong vòng một chiêu.
Bây giờ, cũng nên tỉnh táo rồi...
Ai ngờ, cậu còn chưa kịp đứng lên, cổ tay Táp đã khẽ dùng sức, ngay lập tức khiến cậu ngã xuống, thân thể anh mang theo hơi nóng, chỉ chốc lát đã xua tan khí lạnh bên trong lều.
Tại sao... Đáy mắt Lý Nhiên hiện lên sự kinh ngạc.
Sưởi ấm. Táp vẫn bày ra vẻ mặt đương nhiên, ôm cậu vào lòng, nhắm mắt lại, hẳn là đã bắt đầu nghỉ ngơi.
Bị Táp ôm như vậy, Lý Nhiên sửng sờ chớp chớp mắt, trên mặt xuất hiện vài dấu vết ửng hồng khả nghi, cậu cố gắng đẩy ra vài lần, nhưng cánh tay Táp ôm rất chặt, cậu như bị giam trong đó, gần như không thể nhúc nhích...
Hiện tại, hai người họ là chiến hữu kết liên minh với nhau, nếu thực sự dùng vũ lực cũng không tiện, Lý Nhiên đưa tay muốn đẩy đối phương nhằm tạo khoảng cách để rút người ra, nhưng không ngờ trong lúc hành động, đầu ngón tay lại bất cẩn ma xát bộ phận nào đó, tay cậu theo bản năng khẽ nhéo một cái, đợi đến lúc nhận ra có gì đó không ổn thì tất cả đã muộn.
Táp mở mắt ra, rồi hơi nheo lại.
Trong giây phút này, Lý Nhiên chỉ muốn chặt bỏ tay mình cho rồi!
Xin lỗi, tôi không cố ý...
Không sao. Giọng nói của anh dường như hơi lạnh nhạt, gương mặt không hề thay đổi, đáy mắt cũng dần trở nên nghiêm túc.
Lý Nhiên khẽ cúi đầu xuống, dời đi đường nhìn, dáng vẻ ẩn nhẫn như vậy của Táp là bởi vì chán ghét cậu đi.
Vụ trộm lần đó ảnh hưởng rất xấu đến tầng lớp thống trị ở thành trung tâm, đến tận bây giờ vẫn không có cách nào giải quyết được, sau khi thành phố tự do có thể đứng vững và khẳng định vị trí của mình, cậu sẽ cho anh một câu trả lời thích hợp.
Suốt một đêm không hề nói chuyện, Lý Nhiên thầm nghĩ, đêm nay chắc lại mất ngủ rồi, nhưng không ngờ chỉ vừa mới mơ màng một lát, cậu đã tiến vào giấc ngủ bình yên.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp cộng với mùi hương dễ chịu bao bọc lấy Lý Nhiên, vô tình khiến nội tâm cậu trở nên an tĩnh đến lạ.
Táp bình tĩnh quan sát người trong lòng, lông mi thật dài như một cánh quạt nhỏ, nơi mi mắt hạ xuống tạo thành dải bóng mờ, anh khẽ thở dài, nhắm hai mắt lại, ôm chặt cậu vào lòng.
Tề Quân từ rất xa đã quan sát được tất cả, thấy Táp không hề rời khỏi lều, cậu ta nhịn không được mà mỉm cười, tự mình uống một hớp trà nóng, trời lạnh như vậy, mà lại bắt người khác gác đêm một mình, đám dị tộc này, cũng quá không biết chăm sóc cho giống cái đi.
Vừa quay đầu lại, đã phát hiện ấu tể của Lam đại nhân không biết tỉnh dậy từ lúc nào, ngồi chồm hổm bên cạnh, im lặng nhìn chằm chằm mình.
Tề Quân vẫy tay với Lẫm, ý bảo nhóc sang đây, coi như còn một người có lương tâm.
Lẫm di chuyển lên vài bước, chỉ là nhóc nhận thấy động tĩnh bên ngoài nên đến xem tình huống mà thôi...
Không hổ là được di truyền từ gen của Lam đại nhân, lớn lên rất tốt, Tề Quân nhéo nhéo hai má của cậu nhóc: Nửa đêm không có chuyện gì làm, nhóc muốn đấu hai chiêu hay không?
Lẫm khẽ híp mắt, nửa đêm không ngủ được lại muốn cùng ấu tể đấu hai chiêu... Giống cái này quả thật không giống người bình thường.
Cậu nhóc đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để nâng cao chiến lực, đây là thiên tính bẩm sinh của dị tộc, mà đoàn trưởng quân đoàn bốn trước mắt, cũng là một trong những người có thân thủ tuyệt vời.
Sáng hôm sau Trình Hiểu tỉnh lại, liền phát hiện ra một tổ hợp mới... Người ở chung các lều đều bị thay đổi.
Phân nửa thời gian đêm qua Lẫm dành cho việc huấn luyện chiến đấu, nhưng tinh thần vô cùng sáng láng, sắc mặt Lý Nhiên cũng khá ổn, có lẽ là đã nghỉ đủ, chỉ là ánh mắt nhìn Táp, dường như có gì đó rất mất tự nhiên...
Trình Hiểu quay đầu lại nhìn về phía lều bên đó, lúc trước cậu có nghe nói Lý Nhiên và Táp từng là bầu bạn, nhưng trong lần phản bội kia, không biết mối quan hệ giữa hai người có còn cơ hội hòa hoãn hay không.
Hai dị tộc thành niên không hề đem việc thức đêm để trong lòng, đối với họ mà nói, việc này chẳng hề tạo thành gánh nặng gì đối với cơ thể cả, ngược lại việc cảnh giới và tuần tra lại khiến họ tiêu tốn nhiều thể lực hơn, may mà tối hôm qua bình yên vô sự.
Đối với việc Trình Hiểu có thể giết người Uy Nhĩ trong nháy mắt, mọi người không hề hỏi nhiều, chắc là Lam đã trao đổi qua với họ, Trình Hiểu không biết anh đã nói những gì, nhưng sự chú ý của mọi người đều tập trung vào việc làm sao để gây trồng vi khuẩn lam.
Tốc độ bay của chim khổng lồ rất nhanh, hơn nữa gần đây Lam luôn vô cùng tỉ mỉ chăm sóc cậu, Trình Hiểu còn chưa kịp cảm thấy mệt thì đã đến khu vực lân cận mục tiêu.
Đợt ra khỏi thành trước kia như một khúc nhạc đệm nặng trĩu khiến lòng người khó chịu, lần này lặn lội đường xa, lại vô cùng thuận buồm xuôi gió, cũng dễ dàng nghỉ ngơi dưỡng sức, ít nhất là không hề tốn thời gian cho những việc không đâu.
Bởi vì chuyện quân cận vệ toàn bộ bị giết, tình huống có biến, nên Lam quyết định chậm lại vài ngày, không vội gì lúc này, cái dũng của thất phu (người đàn ông bình thường, tầm thường theo quan niệm cũ của xã hội phong kiến) phần lớn không hề thích hợp với các tình huống, nếu chưa chuẩn bị kĩ càng, rất dễ gây nên hiểm cảnh hai mặt đều là địch.
Bọn họ cố ý ở vùng biên giới sát khu vực trung ương dừng lại mấy đêm, trong khoảng thời gian này, nắm chắc cơ hội thám thính tin tức xem những vùng lân cận có xuất hiện thông tin gì về nấm hay không.
Ở khu vực xa xôi nằm ngoài phạm vi các thành này, ngược lại rất dễ lần ra dấu vết của nấm, nhưng muốn tìm thấy vi khuẩn lam thì phải xem độ may mắn, dù sao đây cũng là một loại thực vật hiếm lạ, người thường khó mà gặp được.
Táp cũng hiểu được nên dừng lại một khoảng thời gian, trước hết anh muốn cùng quân đoàn một hội hợp, sau khi mưu tính rõ ràng thì mới hành động, để tránh việc bị người Uy Nhĩ tập kích lần thứ hai, dù sao thân phận Lam khá đặc thù, cho dù tìm được vi khuẩn lam, cũng không thể mạo hiểm lấy ít địch nhiều.
Khí đi theo đoàn dẫn đầu của Phong đuổi tới bên này, còn chưa kịp nghỉ ngơi, thì đã chạy đến chỗ ở của Trình Hiểu và Lam, đầu tiên nhóc lễ phép chào hỏi chú Trình trong nhóm người, trong lúc đó vẫn không ngừng quan sát xung quanh nhằm tìm kiếm bóng dáng của Lẫm.
Nhóc ấy đã đi tập luyện với Tề Quân rồi. Lý Nhiên thấy Khí bày ra dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, nhưng lại có chút không yên cứ nhích tới nhích lui, nhịn không được cười nói.
Tề Quân... Là giống cái kia sao?
Khí khẽ nheo mắt, khóe miệng cong lên, cũng không vội vàng đi tìm Lẫm, nhóc xoay người lại, vừa cười vừa nói chuyện với Lý Nhiên, hỏi những kinh nghiệm trên đường đi của họ.
Lý Nhiên chỉ cho rằng là trẻ con nên tò mò, cũng có thể bởi vì muốn quan tâm đến chuyện của Lẫm, dù sao tuổi sàn sàn nhau, nên rất dễ nảy sinh tình bạn vững chắc.
Vì vậy cậu liền bỏ qua những sự kiện máu tanh, chỉ kể những câu chuyện tương đối ôn hòa, Khí nghe rất chăm chú, có một số chi tiết nhỏ còn hỏi lại thật cụ thể.
Lý Nhiên chẳng hề suy nghĩ nhiều, đều trả lời cho nhóc, cậu còn khẽ cười khi nhắc tới kinh nghiệm thực chiến của Lẫm, tiến bộ rất lớn, ngay cả khi bị công kích ở các vị trí đặc thù, Lẫm cũng có thể nhanh chóng tránh được.
Cậu cũng biết, cổ là một trong những bộ phận quan trọng, là điểm trí mạng nhất của dị tộc, trong khi chiến đấu cần phải cẩn thận bảo vệ mới được.
1, Cùng giống cái cưỡi chung một hung cầm, kề sát nhau mà bay.
2, Buổi tối, thường xuyên không nghỉ ngơi tốt, cùng giống cái trắng đêm không ngủ ở cùng một chỗ.
3, Có tiếp xúc tay chân với nhau, bao gồm cả việc đụng chạm một số các bộ phận đặc thù.
Khí âm thầm tổng kết những điểm chính trong lời nói của Lý Nhiên.