Có một số thời điểm, sau khi trải qua một giai đoạn nào đó, cuối cùng sẽ tự mình thức tỉnh trên con đường nhân sinh, cảm thấy bản thân lúc trước ngây ngô vô tri thực ngốc thực ngu xuẩn, nóng lòng muốn cùng với quá khứ làm một cái kết thúc. Đổi mới một hình tượng hoàn toàn bất đồng xem như một loại phương thức cáo biệt. Không biết Bùi Vũ đi cắt tóc, đổi thành một mái tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, có phải hay không vì nguyên nhân này.
Ngồi ở trong xe nhìn chằm chằm không chuyển mắt khối kiến trúc đối diện ngã tư đường, hôm nay khách sạn Ngự Hải chính thức khai trương, cùng với Viên Gia Thăng đại hôn, coi như song hỷ lâm môn.
Ngay mặt trên màn hình LED to lớn rõ ràng viết vài chữ bắt mắt [Chúc mừng Viên Gia Thăng tiên sinh, Lý Hân nữ sĩ trăm năm hảo hợp!], sáu mươi sáu cây pháo xếp thành một hàng trước cửa, mấy trăm lẵng hoa trưng đầy hai bên sườn thảm đỏ, cánh hoa hồng đỏ tươi cơ hồ bao trùm toàn bộ mặt đất, hàng trăm chiếc ô tô, Bentley, BMW, Ferrari, Rolls-Royce, Limousine xếp đầy trong bãi đỗ xe của khách sạn, mức độ đồ sộ quả thực có thể sánh bằng thái tử đại hôn, mỗi lần người qua đường nhìn vào đều kinh ngạc đến rớt cằm.
Đứng mười một giờ, mấy chục chiếc xe thể thao màu đỏ nhịp nhàng dừng ở cửa chính khách sạn, trong lúc nhất thời pháo nổ vang vọng, tiếng nổ vang trời khiến tất cả xe hơi trong bãi đỗ xe đều theo đó vang lên tiếng còi inh ỏi, tất cả mọi người nhịn không được bưng kín hai tai, suốt qua hơn mười phút, thanh âm vang trời mới dần dần im lặng xuống, một đôi tân giai nhân trong tiếng vỗ tay cùng chúc phúc của mọi người bước xuống xe.
Hôm nay Viên Gia Thăng là cỡ nào anh tuấn tiêu sái, một thân lễ phục trắng toát, tôn lên dáng người càng có vẻ hoàn mĩ vô khuyết, hơn nữa gương mặt tuấn lãng vô song, vừa bước xuống xe khiến cho toàn bộ nữ nhân ở hiện trường mắt phiếm đào hoa, hận không thể thể trở thành tân nương bên người hắn. Cô dâu cũng theo đó đi ra lại càng đoạt ánh mắt người khác, đẹp đến có thể sánh bằng các ngôi sao điện ảnh, cho dù có sa mỏng che mặt, cũng vô pháp che dấu gương mặt tinh xảo kia. Nam tài nữ mạo, quả thực là ông trời tác hợp!
Hai người tay trong tay làm bạn, đạp lên hoa hồng tiên diễm như máu, đi từng bước một bước vào cửa lớn.
Hết thảy này đều bị Bùi Vũ xem vào trong mắt, trên mặt vẫn như trước là một mảnh lạnh lùng, không chút dao động, cũng chỉ có chính hắn mới biết được, trái tim kia từ đầu tới cuối đều đang co rút đau đớn không ngừng.
“Tiểu Vũ, ngươi không sao chứ?” Lâm Kiệt từ gương chiếu hậu nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, không thể tin đối mặt một màn như thế, Bùi Vũ thế nhưng còn bình tĩnh như vậy. Vừa mới bắt đầu, hắn cũng không tính toán mang Bùi Vũ đến nhìn màn hôn lễ này, bất quá sau khi suy nghĩ vẫn là đồng ý. Bị buộc đến phía trên vách núi, rồi hung hăng đẩy hắn một cái, chỉ có như vậy mới khiến hắn triệt để tan xương nát thịt.
Lâm Kiệt đáp hảo một tiếng, đem hộp thuốc lá cùng bật lửa đưa qua. Bùi Vũ tiếp nhận điếu thuốc đặt ở bên miệng, tựa lưng vào ghế ngồi, “ba” một tiếng điểm hỏa, đem lượng lớn sương khói hung hăng hít vào phổi, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra một tia mờ nhạt.
Sương khói tán đi, hai mắt không chút ánh sáng lại chuyển hướng về phía ngoài cửa sổ.
Lúc này cửa khách sạn đã khôi phục yên tĩnh, tất cả mọi người đã theo một đôi tân giai nhân đi vào đại đường, chỉ để lại một mảnh tàn hoa trúc tiết. (hoa tàn xác pháo)
Trong phòng nghỉ lầu bốn, Viên Gia Thăng dựa vào cửa sổ đã đứng rất lâu, hai tay cắm trong túi quần, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm một chỗ. Lúc này hắn hẳn là canh giữ ở bên cạnh tân nương, cùng hưởng thụ một khắc khẩn trương trước lễ cưới, mà không phải đứng ở chỗ này ngẩn người.
Bất cứ một đôi tân giai nhân nào trước khi kết hôn, khả năng đều sẽ có chút khẩn trương, nhưng Viên Gia Thăng hoàn toàn không có loại cảm giác này, hôn lễ như vậy đối với hắn mà nói tựa như tham dự một hội nghị cấp cao, chẳng qua là đi trình diện. Sở dĩ cùng nàng kết hôn hoàn toàn là vì nàng không phiền toái, nàng không cần tình cảm, cũng không muốn yêu, chẳng qua muốn một thân phận mà thôi, bằng không năm đó cũng sẽ không trăm phương nghìn kế hạ dược hắn để sinh ra hài tử. Thiếu chủ của Viên gia tương lai cần một thiếu phu nhân, mà nữ nhân kia cũng cần một thân phận có thể cho nàng thỏa sức tiêu tiền, hai người chính là quan hệ hợp tác, hôn nhân giao dịch!
Cổ Thành có chút nghi hoặc, đi qua hướng phía ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, trừ bỏ mấy chiếc xe hơi cao cấp đậu đầy đường, thật sự không nhìn thấy cái gì, nhịn không được hỏi một câu: “Thiếu gia, ngươi đang nhìn cái gì?”
Viên Gia Thăng vẫn như trước không thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm một chiếc xe hơi màu đen đứng ở đối diện ngã tư đường không muốn dời tầm mắt. Khoảng cách mấy chục mét lại cách một lớp kính thủy tinh tối màu, hắn vẫn chú ý tới gương mặt kia. Chỉ là một sườn mặt, không dám khẳng định, chính là cảm thấy có chút quen mắt.
Qua một lúc lâu, Viên Gia Thăng đột nhiên xoay người vội vàng hướng cửa đi đến: “Thiếu gia, hôn lễ lập tức sẽ bắt đầu, ngươi……”
“Lập tức sẽ trở lại!” Lời còn chưa dứt, người đã không thấy bóng dáng.
Thời điểm xuống đến lầu một, Viên Gia Thăng cố ý buông chậm cước bộ, bất quá vẫn bị người nhìn ra vẻ vội vàng, đương nhiên ai cũng không dám hỏi nhiều, bảo an Lưu Bằng nhanh chóng lên trước một bước thay hắn mở cửa.
Ngày đó biết Viên Gia Thăng cư nhiên là thái tử gia của công ty, toàn bộ phòng bảo an quả thực nổ tung ra, mỗi người cảm thấy bất an, sợ bình thường tự mình làm sai việc gì đều bị hắn xem vào trong mắt, sau đó sẽ cùng bọn họ thanh toán. Cũng may Viên Gia Thăng cũng không khó xử bất luận kẻ nào, chuyện cũ đều bỏ qua, mọi người mới hơi chút an tâm, giờ này khắc này ai còn dám phạm sai lầm, một đám hận không thể nhiều hơn hai cái tay, hai cái chân để tăng tiến độ công việc.
Khi Viên Gia Thăng xuyên qua đường cái thì cửa kính xe đã sớm đóng lên, Lâm Kiệt thậm chí đã phát động động cơ, nhưng nhìn đến thân ảnh hắn lại lập tức tắt máy, hạ xuống cửa kính xe bên phải, vẻ mặt cười lạnh theo dõi hắn.
Viên Gia Thăng đến gần xe mới thả chậm cước bộ, thấy gương mặt quen thuộc càng thêm khẳng định ý nghĩa trong đầu, người ngồi ghế sau nhất định là Bùi Vũ không thể nghi ngờ.
“Viên đại thiếu gia, đã lâu không thấy.”
Viên Gia Thăng khóe miệng khẽ nhếch, cười lạnh, nhìn lướt qua xe hơi cao cấp cũng không dưới năm trăm vạn, một thân Tây trang tinh xảo thuần thủ công, trong lòng đã hiểu rõ, nói vậy Lâm Kiệt này cũng giống như mình, nói không chừng là thiếu gia nhà ai có tiền có thế, chỉ là tư liệu về hắn vẫn chưa từng tra rõ ràng.
“Một khách sạn Ngự Hải nhỏ bé này thế nhưng ngọa hổ tàng long, thật sự không thể tưởng được.”
“Ngọa hổ tàng long? A, đúng vậy, ai có thể nghĩ đến đường đường là Viên đại thiếu gia lại khuất thân làm một bảo an nhỏ.”
“Như nhau ! Như nhau !”
Lâm Kiệt một tay gác lên cửa xe, tư thế lười nhác hút thuốc, nhìn xem Viên Gia Thăng, lại phiêu liếc một cái Bùi Vũ phía sau, lặng lẽ ấn nút kéo cửa sổ sau xuống. Trên thực tế ánh mắt Viên Gia Thăng luôn luôn nhìn về phía sau, bất quá bởi vì cửa sổ kia làm bằng thủy tinh chỉ phản quang một mặt, thật sự thấy không rõ lắm người ở bên trong.
Cửa kính xe chậm rãi kéo xuống, gương mặt từng ngây thơ rực rỡ dần dần lộ ra, Viên Gia Thăng nhất thời hấp một ngụm lãnh khí, hai mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, há miệng hồi lâu đều không nói được một câu.
Từ mũi đến xương hàm, từ khóe miệng đến xương gò má, giao nhau cùng một chỗ vừa lúc hình thành một vết sẹo hình Thập tự, thoạt nhìn dữ tợn khủng bố, tựa như bị người sinh sinh chém hai đao. Mái tóc dài đã phát triển thành một đầu tóc ngắn, hai mắt băng lãnh không mang theo một tia tình cảm, ở đây nơi nào còn là Bùi Vũ ngây thơ khả ái kia, nói là tội phạm vượt ngục đào tẩu khả năng sẽ giống hơn một ít.
Bùi Vũ vẫn lạnh như thế nhìn hắn, một câu cũng chưa nói, chỉ là ánh mắt kia như đang nhắn nhủ một câu: “Thấy ta không chết, thực thất vọng sao?”
Viên Gia Thăng tựa hồ đọc ra ý tứ của hắn, há miệng thở dốc, một chữ cũng nói không nên lời, ***g ngực có một địa phương rất đau rất đau, tựa như có người tàn nhẫn lấy đi tâm mình.
Bùi Vũ mặt không chút thay đổi, đem điếu thuốc đặt ở bên miệng, chậm rãi hút một ngụm, nhưng ngón tay cầm thuốc lại run rẩy không ngừng, cảm giác vạn kiếm xuyên tim không biết còn có thể chịu đựng bao lâu. Lừa gạt, dối trá, bị người giẫm đạp lên tôn nghiêm, Viên Gia Thăng phá tan hết thảy điểm mấu chốt của Bùi Vũ, cái kia đã không thể dùng một chữ “hận” đơn giản để hình dung.
Sương khói màu xanh chậm rãi tán đi, hai người cứ như vậy đối diện thật lâu, ai cũng không mở miệng nói câu nào.
Cho đến bây giờ, tất cả ngôn ngữ đã đều thành dư thừa vô nghĩa, ai trong tâm cũng đều rõ ràng, tại một khắc này, hai người đã triệt để trở mặt thành thù. Bùi Vũ muốn xông lên giết hắn, muốn đem hắn thiên đao vạn quả, muốn đem hắn phanh thây vạn đoạn, có lẽ hắn vừa chết đi, tâm mình sẽ không còn đau nữa. Nhưng mà không đáng, vì người như thế mà gánh theo tội danh giết người hoàn toàn không đáng, trừ bỏ cái mạng kia, Bùi Vũ còn muốn càng nhiều hơn: quyền lực, tiền tài, địa vị…..
Rất lâu sau đó, Bùi Vũ chậm rãi đem tầm mắt chuyển về phía trước, Lâm Kiệt hiểu rõ, lập tức ấn lên cửa xe, thủy tinh tối màu từ chút che đi gương mặt Bùi Vũ, một khắc cuối cùng lưu lại cho Viên Gia Thăng là một ánh mắt băng lãnh, lãnh đến phát lạnh, tựa như hai thanh chủy thủ sắc bén hung hăng cắm vào trái tim Viên Gia Thăng.
“Viên thiếu gia, sau này còn gặp lại!” Lâm Kiệt nói xong lập tức phát động động cơ, chậm rãi nhập vào dòng xe cộ.
Gặp được đèn đỏ, Lâm Kiệt dừng xe, Bùi Vũ trong lúc vô ý nhìn phía trước xuất hiện nhà hàng nhỏ đã từng tới lui rất nhiều lần, lúc này lại bị một phen thiết khóa băng lãnh đóng cửa, bên cạnh cửa sổ dán mấy tấm giấy màu vàng do khách nhân lưu lại. Bùi Vũ cảm thấy đáng cười, thật sự rất đáng cười, đáng cười cho bốn chữ kia: [Lòng ta có — Vũ]
Có lẽ không được vài ngày, mấy tờ giấy trên vách ngăn sẽ bị người tháo xuống dưới, sau đó giống như rác rưởi ném vào thùng rác. Cùng đoạn tình cảm ngây thơ lại ngu xuẩn của mình giống nhau, bị người giẫm lên, cuối cùng biến chất, hư thối, hoặc là trực tiếp ném vào lò thiêu, bị một phen lửa đỏ đốt thành tro bụi. Bùi Vũ nhìn về kính chiếu hậu, thân ảnh kia vẫn như trước cao ngất đứng tại chỗ, nhìn theo hướng này không chịu rời đi.
“Thiếu gia, ta sớm nói qua, người này không thể lưu!” Không biết khi nào, Cổ Thành đã đứng ở phía sau Viên Gia Thăng, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói một câu.
Ngắn ngủn vài phút, đối mặt nhau không nói cái gì, hết thảy càng như là một loại tuyên chiến!
Viên Gia Thăng gắt gao nhắm mắt, lại chậm rãi mở ra, một mình xuyên qua dòng xe cộ. Cổ Thành theo sát phía sau, thời điểm bước vào cửa thấp giọng hỏi một câu: “Thiếu gia, chuyện tới nay người thế nhưng vẫn không đủ ngoan tâm?”
Viên Gia Thăng dừng một bước, lại nhấc chân đi vào, ở khoảnh khắc cửa kính đóng lại, Cổ Thành thấy hắn nhẹ nhàng hướng phía sau phất tay. Đi theo thiếu gia nhiều năm như vậy, Cổ Thành lần đầu tiên xem không hiểu hàm nghĩa của cái ra dấu kia, rốt cuộc là dừng tay, hay là giết không tha? Cổ Thành đứng ở ngoài cửa nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng âm thầm cắn chặt khớp hàm, thầm nghĩ: diệt cỏ tận gốc!
Chỉ tiếc hắn quá coi thường thực lực của Lâm Kiệt, đến tận đây, Bùi Vũ tựa như tiêu thất vào hư không, mặc hắn hao hết thủ đoạn cũng tra không ra nửa điểm tung tích!