Trọng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 46: Dây dưa



CHƯƠNG 46. DÂY DƯA

Tần Lực Dương bởi vì phải về thành B xử lý chuyện công ty, nên hôm sau đã lái xe trở về. Khách sạn là không thể ở, Cố Thanh liền mua giường xếp, ngủ ngay trong tiệm cơm, chỉ là tiệm cơm luôn đầy mùi dầu mỡ, Cố Thanh ngủ không ngon.

Nghỉ hè đến, sinh viên đều nghỉ trở về nhà, việc buôn bán cũng nhẹ đi, may mà tòa nhà công sở gần đó đã đưa vào sử dụng, nên thu hút khá nhiều nhân viên văn phòng và khách hàng đi dạo phố, cứ như vậy, tiệm cơm cũng không đến mức lỗ vốn.

Mã Tú Cầm rất thích ngồi ở quần thu ngân, trong tay cắn hạt dưa, cũng không thích đi chào khách, chỉ khi nghe có khách muốn thanh toán, mới có thể vội vã chạy tới, 2 mắt cười híp lại như sợ không lấy đủ tiền, vô cùng lưu loát, Cố Thanh nhìn Cố Linh vốn nói là đến giúp đỡ mà quá trưa mới tới, nghĩ đến mẹ phải ngủ trong phòng nhỏ nóng bức phía sau lại còn phải cực khổ làm thức ăn, trong lòng đau xót, nhưng ngại thân thích của mẹ, cậu cũng không thể nói nặng.

Cố Linh xoa hai mắt, vừa ngáp vừa đi ra, thấy Cố Thanh, trong mắt tràn ra một tia phẫn hận. Ánh mắt như vậy, từ lúc Tần Lực Dương đi, Cố Thanh đều có thể nhìn thấy, trên người đã sớm lập thành phòng ngự, cậu cũng không nhàn rỗi, đem trả khay đựng rỗng về nhà bếp.

“Mẹ, tôi muốn ăn gà hầm nấm, gà phải non, chết đói mất, bà bảo nhà bếp làm nhanh lên.”

Cố Linh nói xong, từ trong tủ lạnh cầm nước ngọt, càu nhàu uống nước.

Mã Tú Cầm vừa nghe con gái đói bụng, liền khẩn trương, quay hướng nhà bếp cao giọng thét to, “Lão Lý, phía trước 1 phần gà hầm nấm, nhanh 1 chút, có người chờ.”

Cố Thanh nhíu mày, vừa định nói, thì đã có khách hàng là viên chức phải về công ty làm việc bất mãn oán giận: “Chuyện gì vậy, không bán nữa sao, đồ ăn của khách sao còn chưa có.”

Cố Thanh nhanh chóng tới chỗ vị khác nữ kia xin lỗi, sau đó lại trấn an 1 lúc, hứa hẹn rất nhanh sẽ có, khách hàng thấy Cố Thanh thái độ thành khẩn, người lại đẹp, lúc này mới tạm nguôi giận, nhưng ánh mắt nhìn 2 mẹ con Mã Tú Cầm rõ ràng là khinh bỉ và trào phúng, Cố Linh tức giận tại chỗ đã muốn nhảy dựng lên, nhưng nghĩ đến người ta là người thành phố, không thể đắc tội, chỉ có thể không cam lòng mà nuốt xuống.

Cố Thanh rất nhanh đã đem thức ăn cho khách, cũng tặng thêm rau trộn.

Cố Linh không dám đắc tội người thành phố, nhưng không muốn ủy khuất mình, nên đem lửa giận trút lên người mẹ cô ta, “Mẹ, bà muốn tôi chết đói à, tôi chết, xem ai chăm sóc mấy người trước lúc lâm chung đây, ngây ra đó làm gì, nhanh đưa tiền đây, tiệm nhà mình ăn không được, tôi ra bên ngoài mua, không tin như vậy còn có thể phá chuyện tốt của người khác.”

Nói xong, Cố Linh còn như vô ý liếc nhìn Cố Thanh, Cố Thanh không thèm để ý, đi ngang qua cô ta, liền thấy Mã Tú Cầm từ trong tủ tiền lầy ra 1 tờ màu hồng, lửa giận trong lòng chư tan, liền giật lấy từ tay bà ta.

“Mày làm gì vậy hả? Không cho con gái tao ăn trong tiệm, tao cho nó tiền ăn bên ngoài, cũng sai sao? Mày đúng là ác mà, muốn cho mẹ con tao đói chết à, mày còn có lương tâm hay không.”

Mã Tú Cầm hung hăng trừng mắt nhìn Cố Thanh, đưa tay muốn giật lại tiền, lại bị Cố Thanh linh hoạt né qua.

“Mợ, tiền này không thể lấy, là của tiệm.”

Cố Thanh xem như không nghe thấy mấy câu khó nghe của bà ta, bình tĩnh trả lời.

“Trong tiệm thì sao, tao lấy không được à?” Mã Tú Cầm mở to mắt trừng Cố Thanh.

“Trong tiệm mỗi ngày đều phải làm sổ sách, thiếu tiền thì không được.” Cố Thanh nhẫn nại tiếp tục giải thích.

Vừa nghe, Mã Tú Cầm sửng sốt 2 giây, bà ta chưa từng buôn bán, không biết còn phải đối chiếu sổ sách, nghĩ rằng Cố Thanh ích kỷ, cố ý tìm phiền toái, không muốn trả thù lao, ngữ khí càng thêm bất mãn: “Tao cứ lấy, không phải đâu xa, là tiệm nhà, thì có vấn đề gì, mẹ mày còn thiếu nhà tao 3 vạn, bà ta lấy hơn mười năm, cái này đã là gì?”

Mã Tú Cầm lầm bầm nói.

Cứng người, Cố Thanh trong đầu rất nhanh suy nghĩ, cậu vốn tưởng rằng mẹ chịu đựng sự vô lễ của mợ và em họ, là xuất phát từ lo cho thân thích, nhưng giờ nghĩ lại, thì ra là vì thiếu tiền, 3 vạn, đối với nhà Cố Thanh mà nói, tuy không phải cùng khổ, nhưng hiện tại cũng là 1 khoảng tiền lớn.

Mã Tú Cầm thấy cậu ngây người, trên mặt lộ ra khó chịu, trong lòng lại vui mừng, Cố Linh khoanh tay đứng một bên lạnh lùng chế giễu.

Tiền, có lúc làm hạ thấp người khác, dù cho ngươi là chủ nhân.

Cố Thanh thả tờ tiền lại vào tù, từ trong người lấy ra 1 tờ khác đưa cho Cố Linh, không nói nữa, xoay người vào nhà bếp.

Buổi chiều 1 giờ rưỡi, tiễn người khách cuối cùng xong, Cố Thanh vào nhà bếp chuẩn bị tự làm bữa trưa, vừa mới bắt đầu, đã nghe tiếng mắng chửi đặc khẩu âm địa phương của mợ, cảm thấy phiền phức, nhưng sợ lại xảy ra chuyện, Cố Thanh tắt lửa, chạy ra phía trước xem có chuyện gì.

Mã Tú Cầm bị Cố Đại Dũng lôi kéo, trong miệng chửi liên tục, cơ thể mập mạp, tay chân cùng sử dụng nhào sang hướng Trình Anh, Trình Anh hai mắt đỏ bừng, được mẹ Cố bảo vệ phía sau.

Cố Thanh đi vào, liền nghe tiếng mợ chửi: “Mày là thá gì chứ, chỉ là 1 đứa làm công, còn dám chửi tao, tao chính là bà chủ ở đây, thế nào, mày có ý kiến à. Mày không muốn làm thì thôi, nhìn bộ dáng mày mắt dài lại bé, vừa nhìn đã biết là thứ không thành thật, cha mẹ mày đúng là quá biết dạy con a. Cố Đại Dũng, ông đừng cản tôi, tôi còn muốn giáo huấn cái miệng thối của nó. Dám chửi tôi à, tôi sẽ cho nó biết thế nào là quy củ.”

Cố Thanh thở sâu, nhẫn xuống tức giận, kéo Trình Anh đi tới cửa, xin lỗi nói: “Chị tiểu Anh, hôm nay đã khiến chị chịu ủy khuất, xin lỗi.”

Trình Anh vốn đã đỏ hết cả mắt, lúc này nghe Cố Thanh nhắc tới, nước mắt cũng không kiềm được nữa mà rơi xuống, vừa khóc vừa nói: “A Thanh, chị nhất thời xúc động, không… không quản được miệng, a Thanh, nhà chị rất khó khăn, em… cũng biết mà, chị không làm gì sai, em… em đừng đuổi chị, được không?”

Cố Thanh lấy khăn tay đưa cho Trình Anh, trên mặt đều là hổ thẹn, liện tục bảo đảm tuyệt đối sẽ không sa thải cô, rồi gọi xe taxi, đưa người về nhà. Chú Lý thấy trong tiệm quá ồn, bữa trưa cũng không có tâm tình, cưỡi xe đạp về nhà, trước khi rời đi còn gọi Cố Thanh vào chỗ bí mật, nhìn xung quanh xong, mới quay đầu nghiêm túc nói với Cố Thanh: “A Thanh, thân thích của cháu không thể giữ lại được.”

Cố Thanh cười khổ, trong lòng biết chú Lý nói đúng, nhưng dù sao cũng không tiện, lúc này cũng chỉ có thể chịu đựng, tuy nhiên cũng không phải kế lâu dài, Cố Thanh suy nghĩ nên nói chuyện với mẹ.

Buổi tối, ở tiệm cơm Cố gia.

Cố Thanh ngồi trong phòng nói với mẹ chuyện xảy ra ban ngày, sức chịu đựng của con người cũng có hạn, Cố Thanh tự nhận mình không phải người âm hiểm ác độc, nhưng cũng không phải quá hiền lành … nhất là lần này còn liên quan tới mẹ và tiệm cơm, cậu càng không thể dễ dàng bỏ qua.

“Mẹ, chúng ta thiếu cậu rất nhiều tiền sao?”

Cố Thanh đi thẳng vào vấn đề, tiền nợ là mấu chốt, cậu muốn mau chóng giải quyết.

“Ai nói với con?” Mẹ Cố vẻ mặt kinh hoảng, bất an nhìn Cố Thanh, sau đó chột dạ cuối đầu, “Đây đều là chuyện người lớn, người trẻ như con đừng quan tâm đến.”

Cố Thanh không vui khi thấy mẹ nói sang chuyện khác, tiếp tục nói: “Mẹ, mợ đã nói với con. Con cũng không phải trẻ con.”

Mẹ Cố ngừng động tác tính sổ sách, thở dài ngẩng đầu, thấy Cố Thanh kiên trì, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng, “Đây đã là chuyện vài chục năm trước. Mẹ khi đó mang thai con 1 mình ở thành C, ở 1 nơi xa lạ lại chỉ có 1 mình, người ta cũng không nhận phụ nữ có thai, khi đó quá khổ sở, con lại sắp ra đời, mẹ không có cách nào đành gọi điện cho cậu con, cậu con không ngần ngại đem tiền đưa cho mẹ, nhưng mẹ không biết ông ấy giấu mợ con đi làm, sau khi bị bà ấy phát hiện, liền ồn ào, mẹ không muốn cậu con khó xử, liền lập giấy mượn nợ. Sau đó, con lớn rồi, thi đại học, nhưng khi đó cũng khá khó khăn, tiền không nhiều, mẹ bất đắc dĩ lại mượn cậu con một vạn năm ngàn. Tổng cộng thiếu hơn hai vạn.”

“Hai vạn? Mợ nói là ba vạn mà?”

Cố Thanh hỏi.

“Ha ha, con cái đứa ngốc này, vay tiền không tính lợi tức à.”

Mẹ Cố cười trêu ghẹo nói.

Cố Thanh không nói chuyện, cậu đúng là cho rằng thân thích vay tiền thì không cần lợi tức, nhưng nghĩ đến việc mợ rất hung dữ, trong lòng cũng hiểu rõ.

“Mẹ, quê của chúng ta không phải ở trong núi sao, cậu sao lại có nhiều tiền như vậy để cho chúng ta mượn a?” Lại còn là vài chục năm trước, năm sáu ngàn đối với dân quê mà nói tuyệt đối được cho là 1 khoảng lớn.

“Trong thôn phát hiện được mỏ quặng, chính phủ tổ chức khai thác mỏ, hàng năm đều chi ra không ít tiền cho thôn dân, tính theo số người, mỗi người một năm đều có thể nhận năm sáu ngàn a.”

Cố Thanh gật đầu, lại hỏi: “Mẹ, còn thiếu bao nhiêu nữa, tính toàn bộ xem sao.”

Mẹ Cố suy ngẫm một chút. Cố Thanh biết mẹ có thói quen ghi sổ, liền trực tiếp lấy sổ sách, mẹ chỉ học đến sơ trung, chữ không đẹp, nhưng viết rất chỉnh tề, Cố Thanh thấy rõ, cậu tỉ mỉ so sánh, nhiều lần tính toán, cũng mới miễn cưỡng dư được hơn 1 vạn, hơn nữa tài khoảng ngân hàng, tối đa cũng không vượt quá một vạn tám.

Cố Thanh đột nhiên có chút nhụt chí.

Mẹ Cố vỗ vai con, thoải mái nói: “Mẹ vốn muốn đen tiền trả cho Lực Dương trước, nhưng xem hiện tại, có lẽ phải chờ 1 thời gian nữa, con à, mẹ hại con chịu ủy khuất. Nhịn mấy ngày nữa thôi.”

Tần Lực Dương?!

Cố Thanh lập tức ngẩng đầu, trong mắt hiện lên mừng rỡ, sao cậu lại quên mất trong túi còn thẻ tín dụng mà hắn đã đưa, bên trong có bao nhiêu tiền cậu không rõ ràng lắm, cậu vẫn chưa dùng, nhưng có lẽ không ít. Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Thanh dấy lên một tia hy vọng.

Cố Thanh lấy sổ tiết kiệm của mẹ, dự định sáng sớm ngày mai rời giường trước hết chạy tới kiểm tra tài khoản, rút hết tiền còn lại, buổi chiều liền trả nợ. Tiếng nước sôi vang lên, Cố Thanh nhanh chóng chạy vào nhà bếp, đổ vào chậu rửa chân, thử độ ấm bằng tay, rồi mới mang vào phòng, giúp mẹ rửa chân.

Nghĩ đến không cần phải mang nợ nữa, trong lòng Cố Thanh dâng lên một trận sung sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.