Khai giảng năm tư đại học, Cố Thanh nhận được giấy mời biểu diễn do Trần Tuyết đưa tới. Cố Thanh vẫn cho rằng mình và Trần Tuyết không quá thân quen, nên khi nhận được giấy mời thì rất là kinh ngạc.
Quan hệ ngoại giao của Trần Tuyết đến tột cùng sâu rộng bao nhiêu, đến khi Cố Thanh đến hội trường biểu diễn thì đã có thể hiểu rõ, sân vận động to như vậy mà không còn một chỗ ngồi.
Dù sao cũng là nơi thanh niên tụ họp, nên trong suốt quá trình biểu diễn đa số là những khúc nhạc sôi động, cho nên khúc nhạc nhẹ thanh tịnh của Cố Thanh lại được ưu ái.
Khi kết thúc, Cố Thanh cùng với mười mấy sinh viên trường Q cùng nhau cầm hoa và quà tặng đi ra sau hậu trường để cùng ăn mừng biểu diễn thành công.
‘Tần thái thái’ trong miệng Trần Tuyết cũng là cô nghe được từ miệng Tần Lực Dương, chứ thực tế cô chẳng biết ‘Tần thái thái’ là ai cả.
Cố Thanh uyển chuyển cự tuyệt lời mời tham gia tiệc ăn mừng của đàn chị, cậu không quen tham gia những buổi tiệc ồn ào, với lại nhìn thời gian cũng đã sắp 1 giờ sáng, trước đó, Tần Lực Dương đã nhắn tin sẽ tới đón cậu, cậu lại càng không thể tham gia liên hoan.
Thời gian ở hai người ngọt ngào hạnh phúc mà trôi qua yên tĩnh nhẹ nhàng, đảo mắt đã được 10 năm.
Số năm này đã được định trước là không tầm thường, cha mẹ của Tần Lực Dương và mẹ của Cố Thanh, một nhà 6 người lần đầu tiên chính thức ngồi chung một bàn.
Cố Thanh không thể so với Tần Lực Dương, thời gian cậu ở chung với cha mẹ của anh không dài, nói thật – cậu rất thấp thỏm bất an, tuy đã được chấp nhận, nhưng cậu vẫn luôn e ngại uy nghiêm của cha Tần Lực Dương, mà quan trọng hơn là Cố Thanh sợ mẹ mình bị coi thường.
Cố Thanh biết mình quá lo xa, nhưng hiện giờ cậu không thể khống chế được mà cứ suy nghĩ miên man.
Tần Lực Dương nhìn ra được lo lắng của Cố Thanh, anh hôn lên trán Cố Thanh để an ủi cậu. Tần Lực Dương rất hiểu cha mẹ mình, nếu bọn họ đã đồng ý hôn nhân của mình và Cố Thanh, thì họ đã là thật tâm chấp nhận, sẽ không gây bất cứ khó khăn gì.
Y như Tần Lực Dương dự đoán, cha mẹ anh rất nhiệt tình đón tiếp mẹ Cố, tuy mẹ Cố không học hành nhiều, nhưng tâm địa thiện lương, trong lời nói đầy chân thật, không nịnh nọt lấy lòng, nhưng cũng khéo léo để không làm con trai yêu quý của mình xấu hổ.
Mẹ Tần Lực Dương rất nhanh đã có thể cười nói với mẹ Cố, bà phát hiện mẹ Cố hiểu biết về ẩm thực cũng không ít, đến tuổi già, bà rất mê nấu ăn, liền lôi kéo mẹ Cố thảo luận về những món ăn tâm đắc, và soạn ra thực đơn cho đêm trừ tịch, sau đó hẹn thời gian cùng nhau đi mua sắm.
Lễ mừng năm mới của những năm trước, Cố Thanh đều là quân chủ lực, thế nhưng năm nay, cậu lại là người rãnh rỗi thanh nhàn nhất.
Cố Thanh không quen ngồi không, cậu liền đánh chủ ý tới phòng ngủ của Tần Gia Bảo. Phòng ngủ của Tần Gia Bảo rất âm u, thật sự không hợp cho con nít ở, Cố Thanh thương lượng với Tần Lực Dương muốn tân trang lại phòng ngủ của bé. Lúc nhỏ, nhìn thấy phòng riêng của bạn bè, cậu rất là ước ao.
Tần Lực Dương sủng nịch nhìn một lớn một nhỏ bàn bạc mua sắm, anh chỉ phụ trách xách túi đi theo, anh không có khoảng thời gian tuổi thơ, nên đối với đồ trẻ con, cái nhìn của anh tự nhiên không thể so với Cố Thanh và Tần Gia Bảo.
Một nhà ba người đến nhà hàng thức ăn nhanh cách khu thương mại gần nhất.
Tần Lực Dương phản đối đầu tiên, mặc dù anh rất chiều chuộng và yêu thương con, nhưng đối với thức ăn kém chất lượng anh cực kỳ phản đối.
“Anh nhiêu tuổi rồi, ông chủ Tần?” Cố Thanh áp tay lên trán Tần Lực Dương, trêu đùa.
Tần Lực Dương không biết vì sao Cố Thanh đột nhiên hỏi như vậy, nhất thời không nghĩ ra, nhưng vẫn thành thật trả lời: “28.”
“Phụt…” Cố Thanh không nghĩ tới Tần Lực Dương lại thành thật trả lời mình như vậy, chẳng lẽ anh không nghe ra trêu chọc trong lời nói của mình sao?
“Chú Tần, anh già rồi, không thích ứng được với cuộc sống của người trẻ tuổi, mau về nhà đi, em và cực cưng tự mình đi vào.” Cố Thanh tiếp tục trêu chọc, nói.
“Em chê anh già?”
Tần Lực Dương tức giận đến nhíu mày, trước đây anh chẳng bao giờ quan tâm đến tuổi tác, mọi người đều là tán thưởng năng lực đầy hứa hẹn của anh, thế nhưng sau khi cùng sinh sống với Cố Thanh, chênh lệch 7 tuổi lại khiến cho anh sinh ra cảm giác nguy cơ chưa bao giờ có.
“Anh Đại Hùng, anh hôn hôn ba ba, ba ba sẽ hết giận.”
Hôn hôn?
Cố Thanh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tần Gia Bảo, đây là đang ở trên đường lớn a! Làm sao cậu có thể chủ động hôn môi ba của bé cưng được?
Thế nhưng Cố Thanh thực sự không còn biện pháp nào khác.
Hít sâu một hơi dài, Cố Thanh thẳng thắt lưng, ôm lấy cổ Tần Lực Dương, không đợi anh kịp phản ứng, liền hôn thẳng lên môi anh.
Trời biết, đây chính là khu trung tâm thành phố người đến người đi a!
Cố Thanh đã không còn đường lui, chỉ có thể hướng nam nhân biểu đạt áy náy cùng ý nghĩ yêu thương của chính mình, cậu chấp nhận trả bằng bất cứ giá nào.
Tần lực dương chỉ là dại ra trong chốc lát, rất nhanh ôm ngược lại Cố Thanh, hóa bị động thành chủ động.
Hai người ôm chặt lấy nhau, tựa như muốn khảm đối phương vào trong ngực, miệng lưỡi giao triền, trao đổi hô hấp cùng khẩu dịch cho nhau, cũng truyền cho nhau hạnh phúc cùng ngọt ngào.
Tần Gia Bảo đứng ở một bên, hai mắt thông qua khe hở ở giữa mấy ngón tay đang che mặt để nhìn lén ‘cha mẹ’ đang biểu diễn tiết mục tình cảm ngọt ngào, trong chiếc miệng nhỏ nhắn không ngừng phun ra những tiếng cười.
Cuối cùng thức ăn nhanh cũng được như nguyện mà lên sàn, nhưng ngoài ra Cố Thanh cũng bị người nào đó hóa thành sói ăn đến một mảnh cũng không còn, thậm chí một chút cặn cũng không dư ra.
“Nói, anh có già không?”
“Không, không già … A…”
“Vậy còn dám chê anh già không?”
Cố Thanh trợn trắng mắt, nam nhân tinh lực như vậy cậu nào dám chê già, huống chi có bao giờ mình ghét bỏ nam nhân đâu chứ?
Cố Thanh nghĩ mình thực sự quá oan uổng, nhưng thân thể lại đang bị nam nhân mãnh liệt xỏ xuyên, những lời giải thích đều biến thành những tiếng rên rỉ ngọt ngào.
“Em quả thật là chê anh già, xem ra đêm nay không cần ngủ.”
Tần Lực Dương thấy Cố Thanh không nói lời nào, liền tự cố tựa địa cho rằng đối phương là chê mình lớn tuổi, anh hạ thân đẩy mạnh động tác xỏ xuyên hơn nữa.
Khí lực hai chân hoàn toàn mất đi, ngay cả thắt lưng cường tráng của nam nhân cũng không thể ôm nổi, Cố Thanh chỉ có thể một bên ôm chặt lấy cổ nam nhân, một bên mở miệng cầu xin tha thứ.
“Không, không dám a … A … Nhanh … quá nhanh … A … Ân … Cầu … cầu anh … A a a …”