Trọng Sinh Chi Cự Ái

Chương 11: Vườn trường ác sát [1]



Còn chưa chờ đến lúc chính thức đi học, Thiệu Sơ Vân đã cảm nhận được cái gọi là “Nguy hiểm” mà Quản Đạc nói trong túc xá!

Sự tình là vầy.

Từ câu lạc bộ nhu đạo trở lại ký túc xá, đứng trước cửa đổi giày, Sơ Vân cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, chỉ là rất yên tĩnh mà thôi, nhưng Quản Đạc lại giữ chặt cậu, nói:“Không đúng, có nguy hiểm!” Đôi mắt to bắt đầu trinh sát bốn phía.

Có cái gì nguy hiểm? Sơ Vân không rõ, đành mang theo nghi vấn lẳng lặng đi sau Quản Đạc, chậm rãi hướng về phòng.

Đột nhiên, một đôi tay lặng yên sờ lên mông nhỏ của cậu, còn nhéo một cái.

Lông tóc toàn thân Sơ Vân lập tức dựng đứng, theo bản năng run lên, chân phải đá ra sau. Độ mạnh không lớn, nhưng lại trúng giữa mục tiêu, cậu chưa quay đầu lại, đã nghe được một tiếng “Ai u”.

Cậu và Quản Đạc đi phía trước đồng thời quay đầu lại, liền thấy một đàn anh năm ba ôm đâu kêu đau.

Ót Sơ Vân tích mồ hôi, mặt không biểu tình nhìn hắn, hóa ra đây là “Nguy hiểm” mà Quản Đạc nói, cũng đích thật là rất nguy hiểm, vì nó vừa vặn là một trong những chuyện cậu ghét nhất!

“Đỗ đầu to, cậu là tên khốn kiếp, ngay cả người của tôi cũng dám động, chán sống rồi phải không?” Quản Đạc tiến lên, muốn đá một cú.

Người có biệt danh Đỗ đầu to liền cười hắc hắc, nhanh chóng chuồn mất, khiến chân Quản Đạc rơi vào khoảng không.

“Ở đây quả nhiên quá nguy hiểm!” Quản Đạc cắn răng, “Tranh thủ thời gian trở về phòng rồi nói.”

Nhưng, đi chưa được mấy bước, Sơ Vân liền cảm thấy cổ tay trái của mình bị nắm lấy, rồi một lực rất lớn kéo cậu sang bên kia, cậu phản ứng cũng rất nhanh, biết mình không thể thoát, cậu liền dùng tay phải kéo theo Quản Đạc, vì vậy hai người cùng bị kéo vào căn phòng nào đó.

“Các người……” Quản Đạc nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn người trong phòng.

“Mày ngu ngốc, chúng tao chỉ bảo mày kéo bạn học mới vào chơi đùa, mày làm gì mà kéo luôn cả Đầu súng kíp vào đây?” Một người trong phòng nhìn Chi Nhị phàn nàn.

“Tao chỉ kéo cậu ấy thôi, nhưng ai biết cậu ấy lại kéo Đầu sung kíp?” Chi Nhị vội giải oan cho mình.

“Vậy mày không biết buông tay?” Chi Tam vỗ vào ót Chi Nhị một cái.

“Là bọn mày nói phải kéo người ta vào, còn oán tao!” Chi Nhị khó chịu.

Sơ Vân đứng ở cửa, nhìn một vòng người trong phòng. Vốn là hai gian, có thể chứa mười mấy người, cho nên nhìn không quá chật chội.

“Đám chết tiệt các người!” Rốt cục Quản Đạc bạo phát!

Sơ Vân thầm nghĩ, tích cách này của Quản Đạc, quả nhiên rất giống Đầu súng kíp!

“Ai da, Đầu súng kíp, đừng tức giận như vậy, cậu xem, bạn học mới đâu có giận chứ. Cẩn thận cậu giận, liền biến thành ngư lôi!” Một nam sinh anh tuấn ra mặt an ủi Quản Đạc, nhưng, giống như thêm dầu vào lửa!

“Sơ Vân không tức giận là vì cậu ấy chưa biết vẻ mặt ghê tởm của đám chết tiệt các người, hơn nữa, tạm thời cậu ấy không thể nói chuyện, không cho phép các người bắt nạt cậu ấy!” Trên đầu Quản Đạc dường như có ngọn lửa bùng cháy.

“Chúng tớ nào có bắt nạt người ta? Chúng tớ là đàn anh, chỉ muốn mở tiệc hoan nghênh cậu ấy thôi!”

“Ít xạo!” Quản Đạc phồng má, hắn mới không tin.

“Cậu xem, thật mà!” Nam sinh kia quay đầu lại ra hiệu, “Các cậu, chuẩn bị, một, hai!”

“Pằng” Một biểu ngữ mở ra, một đống ruybăng bay lả tả trong phòng, nhẹ nhàng rơi xuống người Sơ Vân và Quản Đạc.

“Hoan nghênh bạn học Sơ Vân!” Trên biểu ngữ viết như vậy.

“Cậu xem, là hoan nghênh a?”

Quản Đạc không cách nào phản bác, nhưng sau một khắc hắn chợt nghe tên chết tiệt kia tiếp tục nói: “Nếu là hoan nghênh, đương nhiên không thể thiếu tiết mục, dựa theo quy củ cũ……”

Nói xong, liền thấy một đám người hướng ra cửa, mục tiêu hiển nhiên là — Sơ Vân.

Thấy tình thế không ổn, Sơ Vân muốn chạy trốn, đáng tiếc không thành công, nhanh chóng bị một đống người dồn sát. Nhưng, cậu tay mắt lanh lẹ, lần nữa kéo Quản Đạc, rồi sau đó cũng rất phối hợp, vì vậy, hai người cùng bị bao vây.

Giữa rối loạn, Sơ Vân chỉ bị sờ soạng một cái trên đùi, còn toàn bộ móng vuốt đều rơi trên người lá chắn Quản Đạc, khiến hắn oa oa kêu to, cố gắng xoay người phản kích, tay chân vung tứ tung.

Nhìn Quản Đạc không khác gì sư tử nhỏ giận dữ, trong lòng Sơ Vân như có điều suy nghĩ. Hình như cậu không bài xích sự tiếp cận và đụng chạm của Quản Đạc, vì sao nhỉ? Tìm không thấy đáp án, Sơ Vân liền không nghĩ nữa.

Mọi người cười vui vẻ tránh né, nhìn Quản Đạc muốn kéo Sơ Vân đi, liền giữ lại.

“Chờ một chút, còn chưa giới thiệu mà.” Nam sinh đứng đầu ngăn cản hai người.

“Không cần cậu giới thiệu, Tiêu vô lại!” Quản Đạc trợn mắt, mặt có chút hồng, hắn còn nhớ rõ vừa rồi người này thừa dịp sờ loạn cái mông cùng chỗ đó của hắn, hại hắn hiện tại muốn chém người.

“Như vậy sao được?” Tiêu vô lại cười khẽ, sau đó nói với Sơ Vân: “Bạn học Sơ Vân, tôi là trưởng kí túc xá khu A, Tiêu Li, ở 309, hoan nghênh cậu gia nhập ngôi nhà Y Phong.”

Người như vậy là kí túc xá trưởng? Sơ Vân hắc tuyến, chỉ nhẹ nhàng nắm tay đang giơ ra của hắn, sau đó nhanh chóng thu trở về.

“Tôi là phó kí túc xá Tư Đồ, hoan nghênh, không làm cậu sợ chứ?” Một nam sinh đeo kính mắt bước lên nói.

Sau đó từng người giới thiệu, trên cơ bản đều là phụ trách ký túc xá, an ninh, vệ sinh hoặc là người quản lý.

Sơ Vân cảm thấy đây đúng là động ma, cậu như bước vào một thế giới kì quái, hóa ra học sinh hiện tại đều như vậy sao? Đột nhiên cậu có chút không xác định, mình có thể “Diễn” tốt vai một học sinh trung học ư?

“Được rồi, đừng đùa với bọn họ nữa, chúng ta đi.” Quản Đạc kéo Sơ Vân ra cửa, trở về phòng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.