Bởi vì bị trì hoãn, lúc Tả Khiêm Lẫm trở lại ký túc xá, đã đến buổi tối.
Lên lầu, hắn trực tiếp gõ cửa phòng Sơ Vân và Lãnh Tuyệt Dật, tính toán xem cái gì gọi là “Trêu chọc mèo nhỏ, cùng A Dật chơi”!
“Tả!” Sơ Vân có chút kinh ngạc, không thể tưởng được Tả Khiêm Lẫm sẽ sớm trở về. Mà sau chuyện hồi sáng, đối với Tả Khiêm Lẫm, cậu thực sự không gọi ra được chữ “anh”, chỉ đơn giản gọi họ.
“Hừm, nhóc con!” Tả Khiêm Lẫm chào hỏi, nghiêng người chen vào, nhìn mọi nơi trong phòng cho đã mắt, “Mèo nhỏ mà em nói ở đâu?”
Nhìn Lãnh Tuyệt Dật vì lời nói của hắn mà trở nên căng thẳng, tiếu ý trên mặt càng sâu. Lãnh tiểu quỷ này, không phải sợ mèo sao? Vì vậy liền nâng cằm, có thâm ý khác nhìn chằm chằm Lãnh Tuyệt Dật.
“Ông chú chết tiệt, muốn làm gì?” Lông mao toàn thân Lãnh Tuyệt Dật lập tức dựng thẳng, không cần phí công, hắn liền lộ chân tướng ư?
“Ha ha.” Tả Khiêm Lẫm rất vui vẻ, tạm thời bỏ qua Lãnh Tuyệt Dật, đến bên Sơ Vân xem mèo nhỏ.
Sơ Vân theo phía sau, bất đắc dĩ hướng Lãnh Tuyệt Dật phất phất tay, ý là cậu tự bảo trọng.
“Sơ Sơ……” Lãnh Tuyệt Dật ai oán bĩu môi.
Mở nắp giỏ, Tả Khiêm Lẫm nhẹ nhàng huýt sáo, “Thật nhỏ, mới ra sinh không lâu?” Bên trong, Điểm Điểm tinh lực tràn đầy vẫn đang bò loạn như trước, ngẫu nhiên khò khè hai tiếng.
Sơ Vân gật đầu.
“Đặt tên chưa? Gọi Điểm Điểm được không?” Tả Khiêm Lẫm khiêu mi, mèo nhỏ này nhìn rất giống chó đốm nhỏ.
“Ông chú, sao ngươi biết cái quỷ đó tên Điểm Điểm?” Lãnh Tuyệt Dật mở tấm ngăn, chỉ dám lộ ra nửa cái đầu, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa khó chịu.
“Không thể nào, thật sự gọi Điểm Điểm?” Tả Khiêm Lẫm khiêu mi.
Sơ Vân chậm rãi gật đầu.
“Nhóc con đặt ư? Xem ra chúng ta quả nhiên tâm ý tương thông.” Tả Khiêm Lẫm cười đến mị mắt.
“Sơ Sơ mới không cùng ngươi tâm ý tương thông, ông, chú!” Lãnh Tuyệt Dật cự kì khó chịu, cảm thấy nụ cười trên mặt Tả Khiêm Lẫm thực chướng mắt!
“Thế nào, cậu có ý kiến, Lãnh tiểu quỷ?” Tả Khiêm Lẫm liếc hắn, “Tên nhóc đến chút dũng khí nhìn Điểm Điểm cũng không, thì không có tư cách nói người khác.”.
“Ngươi nói cái gì?” Quả nhiên Lãnh Tuyệt Dật thoáng cái đã lao tới, tự chui đầu vào rọ, “Chẳng phải chỉ là con mèo nhỏ thôi sao, có gì…… Sợ ……”
Chính là nhìn thấy Điểm Điểm, thân thể liền không tự chủ mà lui về phía sau, mặt cũng căng ra.
Ai! Sơ Vân che mặt than nhẹ, A Dật nha, đây không phải là cậu chưa đánh đã khai ư?
“Ha ha, Lãnh tiểu quỷ.” Tả Khiêm Lẫm mỉm cười, dùng khẩu hình nói: Cậu quả nhiên sợ mèo! Rốt cục có cảm giác hòa nhau, trả thù việc tên nhóc chết tiệt này luôn gọi hắn ông chú ông chú.
“Tốt lắm tốt lắm, hai người các ngươi đừng làm ồn.” Sơ Vân bất đắc dĩ hoà giải, hai người này mỗi khi ở cạnh, đều biến thành trẻ nhỏ vừa đến tuổi đi học, chỉ số thông minh cùng hành vi đều siêu cấp ngây thơ.
“Chúng tôi không có nháo.” Hai người trăm miệng một lời, nói xong, còn liếc lẫn nhau.
“Điểm Điểm làm sao bây giờ? Tả, buổi tối có thể đặt ở phòng anh không?” Sơ Vân nhìn về phía Tả Khiêm Lẫm.
“Đương nhiên không thành vấn đề, nhóc con, em cũng tới ngủ chung đi?” Tả Khiêm Lẫm ngồi xuống bên giường, kéo Sơ Vân qua, để cậu ngồi trên đùi mình, tay ôm eo cậu, cằm dặt lên vai cậu, dụ dỗ nói, “Như vậy, còn có thể chăm sóc Điểm Điểm!”
“……” Sơ Vân nghiêng đầu nhìn hắn, cẩn thận suy nghĩ đề nghị này.
“Không được, Sơ Sơ là bạn cùng phòng của tôi.” Lãnh Tuyệt Dật hai mắt phóng hỏa, nhìn Tả Khiêm Lẫm ôm Sơ Vân giống như việc đương nhiên, làm cho hắn cảm giác mình…… Thua!
“Thế ư?” Tả Khiêm Lẫm nhẹ nhàng cười, cũng không nói thêm gì khác, nhưng ở trong mắt Lãnh Tuyệt Dật, cái khiêu mi kia, đã đầy cười nhạo cùng đắc ý.
“A Dật, tôi chỉ qua ở vài ngày, đợi Điểm Điểm mở mắt, tôi liền trở về.” Sơ Vân mở tay Tả Khiêm Lẫm ra, đến trước mặt Lãnh Tuyệt Dật, ngửa đầu nhìn hắn, cùng hắn thương lượng.
“……” Lãnh Tuyệt Dật không nói gì, chỉ cúi đầu, thật sâu nhìn Sơ Vân, cảm thấy nội tâm rối loạn.
Sau nửa ngày, đột nhiên xoay người, ác thanh ác khí nói: “Tùy cậu.” Cầm ba lô lên, bước ra ngoài, mạnh mẽ đóng cửa.
“A Dật……” Sơ Vân cắn cắn môi. A Dật tức giận? Đây là lần đầu tiên cậu thấy Lãnh Tuyệt Dật luôn bình tĩnh lớn tiếng với cậu, không biết như thế nào, trong lòng có chút khó chịu.
“Nhóc con, không cần lo lắng, hắn chỉ đang ghen.” Tả Khiêm Lẫm từ phía sau ôm Sơ Vân, nhẹ giọng trấn an.
“Ghen?” Sơ Vân nhíu mày, khó hiểu, ghen cái gì?
“Ừm, đố kị anh có thể thân cận với em, cũng đố kị việc anh có thể cùng em chăm sóc Điểm Điểm.” Tả Khiêm Lẫm xoa xoa tóc Sơ Vân, ai, thật là một cậu nhóc siêu ngốc.
“Là như vậy?” Sơ Vân không hiểu, vì thế mà Lãnh Tuyệt Dật tức giận ư?
Đố kị…… Ghen…… Là loại tình cảm gì nhỉ? Trước kia, mỗi lần chứng kiến Thiệu Mục Vân thân mật cùng những thiếu niên xinh đẹp kia, cậu đều cảm thấy rất đau, rất khó chịu, muốn khóc, đó là đố kị ư?
Có thể cậu không tức giận, chỉ cảm thấy thống khổ, vô cùng tuyệt vọng, nhìn đâu cũng đều là một mảnh hắc ám. Cho nên, cậu không biết mình đã từng đố kị hay chưa!
Không có người dạy cậu chuyện tình cảm, lúc tính mạng đều cảm thấy là dư thừa, cậu căn bản không nghĩ tới chuyện khác; Mà sau khi được cứu, mọi thức của cậu đều dao động quanh ánh mặt trời kia, yên lặng chấp nhận tất cả, dù lặp lại ác mộng cũ.
Cho nên, đố kị, với cậu mà nói, là một loại tình cảm hoàn toàn lạ lẫm!
“Đố kị…… Ư?” Sơ Vân nhiều lần lặp lại hai chữ này, đột nhiên có chút lo lắng, Lãnh Tuyệt Dật bởi vì đố kị mà tức giận, có phải từ nay về sau sẽ không để ý đến cậu nữa? Nghĩ đến chuyện này, cậu cảm thấy ngực nhói lên.
“Nhóc con?” Tả Khiêm Lẫm nhẹ nhàng chạm vào thân thể Sơ Vân, thấy cậu ôm ngực, vẻ mặt mê man, không khỏi cảm thấy đau lòng, mở ra hai tay ôm chặt cậu vào lòng, “Không cần lo lắng, ngày mai tiểu tử thối kia sẽ mặt dày tới tìm em, hơn nữa, hắn chỉ sợ mèo mà thôi, không cần nghĩ nhiều, biết không?”
“…… Ừm.” Sơ Vân lặng lẽ ôm lấy eo Tả Khiêm Lẫm, đem mặt vùi vào ngực hắn.
Hương vị nhẹ nhàng, khoan khoái trên người Tả Khiêm Lẫm tràn gập chóp mũi, cậu không ghét, là vì đã thành thói quen ư? Hay, người đàn ông ấm áp này, đối với cậu là bến đỗ thực an toàn?
Nếu như…… Năm đó, người mang cậu về nhà là Tả Khiêm Lẫm, vận mệnh của cậu có thay đổi không?
Sợ! Sơ Vân mạnh chấn động, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, lắc đầu, bị ý nghĩ đột nhiên nảy ra dọa sợ, tại sao cậu lại nghĩ vậy chứ?
“Làm sao vậy?” Tả Khiêm Lẫm nâng cằm nhỏ của Sơ Vân lên, bình tĩnh nhìn, nhưng phát hiện Sơ Vân khép mi mắt, dấu đi tất cả cảm xúc. Lại che dấu rồi ư? Hắn như có điều suy nghĩ, nhíu mày.
“Không có việc gì.” Sơ Vân nghiêng đầu sang chỗ khác, cảm giác mặt hơi nóng.
Loại suy nghĩ đó, là vũ nhục Tả Khiêm Lẫm a, người như cậu, có tư cách gì yêu cầu Tả Khiêm Lẫm cùng cậu ở trong địa ngục mà chịu đựng?…..Không thể!
Tả Khiêm Lẫm than khẽ một tiếng, xem ra, Sơ Vân còn chưa buông tất cả cảnh giác với hắn, vẫn đem mọi chuyện quan trọng giấu đi, chuyện gì cũng không chịu nói với hắn, bởi vậy, qua một thời gian nữa cần xem xét lại a!
“Thực xin lỗi.” Sơ Vân đột nhiên nói.
“Vì sao xin lỗi?” Tả Khiêm Lẫm vỗ nhẹ lưng Sơ Vân, như đối đãi với một đứa trẻ, ôm cậu ngồi lên giường, để cậu dựa vào ngực mình.
“Không biết.” Sơ Vân dựa vào người Tả Khiêm Lẫm, hiếm khi buông lỏng chính mình, “Còn nữa, hôm nay…… Cái kia, cám ơn anh.”
“Không cần khách khí.” Tả Khiêm Lẫm hiểu câu nói không đầu không đuôi của Sơ Vân, cậu đang chỉ sự kiện trong nhà hàng Pháp kia, bất quá việc này cũng là cơ hội, giúp hắn biết thêm về Sơ Vân.
“Cám ơn……” Sơ Vân nỉ non, dựa vào lồng ngực ấm áp của Tả Khiêm Lẫm, nghe tiếng tim trầm ổn hữu lực của hắn, đột nhiên cảm giác vô cùng buồn ngủ, thật muốn ngủ mãi như vậy, mãi mãi……
Tả Khiêm Lẫm không hề động, rũ mắt nhìn Sơ Vân lẳng lặng ngủ, phát ra hô hấp nhè nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đầy bình yên. Hắn biết rõ, giờ khắc này Sơ Vân thật sự buông lỏng, nếu không sẽ không có vẻ mặt điềm nhiên như vậy.
Khẽ cong khóe môi, Tả Khiêm Lẫm nhu hòa cười, trầm thấp nói: “Sơ Vân, anh sẽ bảo vệ em.”
……
Đóng cửa lại, Lãnh Tuyệt Dật liền hối hận, tỉnh táo: Hắn không nên rống Sơ Vân, cũng không nên chạy đi!
Ai ~~
Rũ đầu, chuyển qua hành lang góc, đến máy bán hàng tự động mua một lon đồ uống, sau đó ngồi xuống ghế dài bên cạnh, ngửa đầu uống.
Làm sao bây giờ?
Trở lại ư? Chính là, nếu Sơ Vân tức giận, không tha thứ cho hắn thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, ở trước mặt ông chú đó cũng rất mất mặt, tuyệt đối không thể để hắn chê cười.[ Lãnh tiểu đệ, thể diện của ngươi sớm đã không còn ~]
Nếu không trở về, trong lòng sợ hãi, giống như đồ ăn không thể tiêu hóa, toàn bộ đọng lại.
Lãnh Tuyệt Dật ảo não cào loạn tóc, ngồi phịch ở đó than thở, lát lại ngửa mặt lên trời lẩm bẩm.
Bộ dáng như tên thần kinh tự hủy hoại hình tượng này của hắn, khiến một số đàn anh năm hai, năm ba đến mua đồ uống đều sững sờ, không khỏi tụ tập xì xào.
Trong đó một người nhỏ giọng nói: “Đó là Lãnh Tuyệt Dật ư? Không phải là người nhà của hắn chứ?”
“Suỵt, đừng để hắn nghe thấy, là ác sát không sai, bất quá hôm nay hắn giống như uống nhầm thuốc.” Người khác cũng nói.
“Này — bên kia, tôi nghe thấy!” Lãnh Tuyệt Dật híp mắt, khó chịu trừng hai người kia.
“A! Thực xin lỗi ~~” Hai người kia đồ uống cũng không mua, vội vội vàng vàng xoay người bỏ chạy, như đằng sau có ác quỷ đuổi theo.
“Thiết!” Lãnh Tuyệt Dật gẩy gẩy tóc, bĩu môi, ngửa đầu thở dài. Ai, vẫn trở về thôi, dù Sơ Sơ có giết hay lột da hắn, hắn đều chịu, đỡ phải ngồi trong góc, tự tìm phiền não.
Quăng lon không vào thùng ra, Lãnh Tuyệt Dật hùng hồn mang theo bộ dáng hy sinh trở lại phòng.
Đến trước cửa, đột nhiên e sợ!
Ngó ngang liếc dọc, đầu tiên hắn chạy đến phòng Tả Khiêm Lẫm, áp lỗ tai vào cửa, cẩn thận nghe một chút, bên trong yên tĩnh, không có thanh âm nào.
Lại trở về, dùng sức áp tai vào cửa phòng mình, hận không thể dùng tới ống nghe, nhưng bên trong vẫn im ắng.
Chuyện gì xảy ra? Lãnh Tuyệt Dật nhíu chặt mày, thầm nghĩ, không lẽ Sơ Sơ đã chạy đến chỗ Tả Khiêm Lẫm ngủ? Vì sao trong phòng không có tiếng động gì?
Lặng lẽ vặn nắm cửa, không khóa, Sơ Sơ còn đang ở, nhưng……
Chậm rãi, như ăn trộm, Lãnh Tuyệt Dật khẽ mở một khe nhỏ, đồng thời dựng lỗ tai cẩn thận ngóng, vẫn không có động tĩnh, đang lúc tiến thoái lưỡng nan, chợt nghe bên trong truyền ra một thanh âm trầm thấp:
“Xú tiểu tử, đã trở lại?” Là Tả Khiêm Lẫm.
Lãnh Tuyệt Dật lảo đảo một cái, thiếu chút nữa bổ nhào vào, âm thầm cắn răng, quả nhiên ông chú đáng ghét còn đang ở.