Đợi sương mai bên ngoài hoàn toàn tan hết, Ngụy Sâm mới định mang Trần Lê đi ra ngoài dạo một chút, suốt ngày nằm dí trong không gian có hạn, đối với bệnh tình của Trần Lê không có lợi.
Song Ngụy Sâm cũng biết, Trần Lê tự kỉ nên chẳng muốn đi ra ngoài dạo, bởi vì vừa ra khỏi cửa thì liền đại biểu cho tiếp xúc với nhiều người, điều này đối với Trần Lê mà nói là một thách thức rất khó.
Quả nhiên, Trần Lê nghe thấy Ngụy Sâm nói muốn dẫn cậu đi ra ngoài dạo, cả người liền rút lại trong chăn, mắt to nhìn chằm chằm Ngụy Sâm, hiển nhiên là đang dùng ánh mắt từ chối Ngụy Sâm.
Đương nhiên Ngụy Sâm cũng liệu được tình huống này, từ phía sau lưng lấy ra một cái giá vẽ, cũng không nói ra ngoài đi dạo nữa, liền nói muốn dẫn Trần Lê đi ra ngoài vẽ một chút.
Nghe được hai chữ vẽ một chút, mắt của Trần Lê sáng rỡ, cũng không thèm nhìn Ngụy Sâm, cặp mắt bị cái giá vẽ thu hút.
Ngụy Sâm cười thầm, bước này, duy nhất có thể thu hút tâm tình của Trần Lê cũng chỉ có hội họa thôi.
Cuối cùng, Trần Lê bị vẽ mê hoặc, đứng dậy từ giường bệnh, chuẩn bị đi ra phòng bệnh cùng Ngụy Sâm, nhưng khi cửa phòng bệnh mở, Trần Lê thấy người ta đi trên hành lang, vẫn còn có chút co lại, đứng ở cửa phòng bệnh, không dám đi ra ngoài.
"Đừng sợ, có tôi với em.
" Ngụy Sâm nhịn không được cầm tay của Trần Lê, cổ vũ.
Tay của Ngụy Sâm ấm áp lại có lực, khi Trần Lê được cầm, bất an vùng vẫy vài cái, thế nhưng dưới ánh mắt ôn nhu trấn an của Ngụy Sâm, Trần Lê dần dần ngừng giãy dụa, do do dự dự bước ra khỏi phòng bệnh.
"Ngoan.
" Ngụy Sâm dùng tay còn lại xoa tóc Trần Lê, nói.
Trần Lê không nói chuyện, trên mặt ngơ ngác, bộ dáng như lâm đại địch.
!
Hôm nay tiết trời sáng sủa, bây giờ là khoảng tám giờ sáng, trời vẫn chưa nóng hoàn toàn, mặt trời sáng chói, tia nắng chiếu qua kẽ lá, loang lổ nhiều màu.
Lúc này, rất nhiều người thừa dịp thời gian nắng nóng mùa hè còn chưa tới, đi tới phòng bệnh hít thở không khí, trong vườn hoa nhỏ ở lầu dưới bệnh viện, người nhà và bệnh nhân vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng có thể thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đi qua, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Nhưng mà cảnh tượng như vậy đối với Trần Lê mà nói, không thể nghi ngờ là đang đè ép mỗi một dây thần kinh trên người của cậu, có người đi qua cạnh cậu, cậu liền co rụt người lại trong lòng của Ngụy Sâm, khiếp đảm nhìn cảnh tượng chung quanh, mắt to ướt nhẹp.
Toàn bộ quãng đường Ngụy Sâm che chở Trần Lê, tách đoàn người đi ra cho cậu, lồng ngực rộng của Ngụy Sâm là một không gian an toàn.
Bởi vì có Ngụy Sâm bảo vệ, dần dần Trần Lê thả lỏng, cả người theo bước chân của Ngụy Sâm, cúi đầu, không nhìn tới thế giới chung quanh.
Sau đó Ngụy Sâm mang Trần Lê tới một chỗ dưới bóng cây rồi dừng lại, treo giá vẽ cho Trần Lê, để màu nước mới mua đặt bên cạnh, vừa tỉ mỉ đỡ Trần Lê ngồi xuống.
"Tôi không biết em giỏi vẽ tranh gì, hỏi nhân viên cửa hàng, bọn họ nói màu nước này không có chất gây hại, tôi liền mua cho em.
" Ngụy Sâm nói, đưa cọ cho Trần Lê.
Trần Lê lấy cọ trong tay Ngụy Sâm, lúc đầu có hơi nhát, lúc cầm cọ, toàn bộ khí chất rồi đột nhiên biến đổi, Ngụy Sâm cũng không nói lên được thay đổi ở đâu, thế nhưng lại nghĩ Trần Lê như vậy vô cùng chói mắt, vững vàng bắt được ánh mắt của cậu.
Không cần phải suy nghĩ nhiều, Trần Lê cầm cọ, điều màu xong, bắt đầu vẽ nét đầu lên giấy, ánh mắt chăm chú, xung quanh không phải là thế giới khiến cậu sợ, chẳng qua cậu chỉ vẽ một tư liệu sống.
Lời tác giả:Chu Chu ngốc đánh mất ví tiền rồi, thẻ căn cước, thẻ ngân hàng, thẻ bảo hiểm! Toàn bộ đều mất TAT, mấy ngày nay phải vượt qua trong giấy chứng nhận báo mất giấy tờ các kiểu đủ thứ.
Khóc chết mất (′;︵;).