Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn

Chương 48: 48: Mười Ngón Tay Đan Chặt




Từ Ma Đô tới Đế Đô, đi máy bay cũng tốn mất hai tiếng, trong hai tiếng này, hai mắt của Trần Lê luôn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Hôm nay, trời trong vắt, vạn dặm không mây, sau khia máy bay cất cánh, bầu trời xanh biếc lại mênh mông vô bờ, như mỹ ngọc nhàn rỗi.

Đây là lần đầu tiên Trần Lê rời khỏi Ma Đô, cũng là lần đầu tiên Trần Lê được bay lên bầu trời.

Vào khoảnh khắc khi máy bay cất cánh, trong lòng Trần Lê còn có một chút sợ hãi, nhưng khi máy bay vững rồi, tay của Trần Lê nắm chặt Ngụy Sâm từ từ buông lỏng, ánh mắt dừng ở chân trời xanh ngắt, từ lúc đó cũng không còn quay qua quay lại nữa.

Toàn bộ hành trình Ngụy Sâm toàn chú ý phản ứng của Trần Lê, cảm xúc dồn nén trong mắt y dần thả lỏng, tâm của Ngụy Sâm cũng thả lỏng theo, toàn bộ hành trình cũng không không có quấy rầy tâm tình Trần Lê xem trời xanh.

Có lẽ, bầu trời xanh biếc trong vắt, có thể xoá sạch sự tăm tối trong lòng của Trần Lê.


Một tiếp viên hàng không đi tới cạnh hai người, lúc đang muốn hỏi Ngụy Sâm cần gì không, ánh mắt vừa lướt tới, lời đến bên miệng rồi lại nuốt xuống.

Ngoài cửa sổ có màu nắng ấm áp, chiếu sáng mặt mày thanh niên ngồi gần cửa sổ, mặc dù thanh niên có hơi gầy yếu, vẻ mặt cũng hơi khô khan, nhưng đôi mắt to lại như là chứa hết trời xanh ngoài cửa sổ, trong suốt thấu lượng.

Người nam ngồi bên cạnh, mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại dừng trên người thanh niên, mặt mày mặc dù lạnh cứng, nhưng sự dịu dàng trong mắt lại tràn khắp cả ra, không ngờ ánh nắng nhạt màu như thế, lại bao phủ cả hai người.

Rõ ràng cảnh tượng trước mắt là một đôi giản dị hiếm thấy,nhưng tiếp viên hàng không cảm giác mình không nên phá vỡ sự yên lặng của vùng trời nhỏ này.

Cuối cùng tiếp viên hàng không nhìn thoáng qua bàn tay nắm chặt của hai người, yên lặng rời đi.

Hành trình hai giờ, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không phải quá ngắn, rất nhanh máy bay đã đáp xuống trong tiếng ầm ầm.

(J:Không biết tả cái máy bay đáp sao nữa, editor chỉ mém được đi máy bay thôi:[[)
Chờ lúc đột ngột nhìn thấy nhà cao tầng từ mặt đất mọc lên, ánh mắt của Trần Lê mới dời đi, quay đầu ngây ngốc nhìn Ngụy Sâm.

"Chúng ta đã đến.

" Ngụy Sâm xoa xoa đỉnh đầu của Trần Lê, nói: "Nơi này là Đế Đô, sau này chúng ta sống ở đây.


"
Từ Ma Đô đến Đế Đô, từ một đô thị lớn quốc tế đến đô thị lớn quốc tế khác, nhà cao tầng san sát, giữa hàng ngàn cao ốc như nhau, chính là giờ khắc này, lúc Ngụy Sâm nói ra câu nói này, lại có một loại cảm giác thoải mái nhẹ nhỏm, cả người đều thả lỏng.

Trần Lê nhạy cảm cảm thấy cảm xúc của Ngụy Sâm thay đổi, ngược lại đánh giá thành phố này, trong mắt cậu, nơi này và Ma Đô không có gì khác nhau, người qua lại giương nanh múa vuốt như trước, nhà cao tầng mọc như rừng bốn phía như là ngục giam cốt thép, giam chắc cậu trong đó.

Thế giới này, với Trần Lê mà nói, tràn đầy nguy hiểm như trước, rời khỏi Ngụy Sâm,cậu không đám bước một bước ra ngoài.

Chỉ là từ lúc cảm giác được cảm xúc của Ngụy Sâm thay đổi, cảm giác mâu thuẫn trong lòng Trần Lê đối với nơi thành thị xa lạ này dần tản đi.

"Đi, chúng ta về nhà.

" Ngụy Sâm lấy vali, dắt tay của Trần Lê.

Trần Lê mặc cho Ngụy Sâm nắm tay cậu, hai mắt nhìn chằm chằm mủi chân, tùy ý Ngụy Sâm kéo mình đi, đổi tư thế bị nắm tay thành mười ngón nắm chặt với Ngụy Sâm.


Ngụy Sâm ngẩn người, rồi sau đó tiếp tục bước về phía trước, tay nắm Trần Lê chặt hơn.

Tới cửa lớn của phi trường, Ngụy Sâm ngoắc tay bắt một chiếc xe taxi, bỏ vali vào cốp sau, lên xe cùng Trần Lê, đít ngồi chưa nóng chỗ, điện thoại di động trong túi liền vang lên.

Ngụy Sâm lấy điện thoại ra, nhìn màn hình hiển thị, một giây trước còn nở nụ cười một giây sau hai mắt lập tức tối sầm xuống.

Trên điện thoại di động hiển thị hai chữ to đùng -- Thằng Ngũ.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.