Trọng Sinh Chi Cùng Quân - Vu Hoan

Chương 148: C148 Phiên ngoại 1 nhớ chuyện cũ tích lưu danh



Phiên ngoại 1: Nhớ chuyện cũ, tích lưu danh

Năm Càng Hưng nguyên niên, Triệu Trinh kế vị, trên triều vẫn do Lưu Thái hậu chấp chính và quyết định mọi việc, Tam công chúa Triệu Tĩnh Xu được phong làm Vệ quốc Trưởng công chúa.

Tể tướng Đinh Vị cấu kết hoạn quan mưu đồ chiếm đại quyền, tranh chấp cùng Tào Lợi Dụng, hai bên giằng co không dứt, khiến cho trong triều ồn ào huyên náo. Hàn lâm học sĩ Yến Thù dâng sớ thỉnh cầu Thái hậu buông rèm chấp chính, được quần thần ủng hộ.

Tháng sáu, Đinh Vị bãi tướng, tịch thu gia sản, Tấn Quốc công phủ kê biên tài sản phát hiện bảo vật tiền tài vô số, Lưu Nga vô cùng tức giận, hạ chiếu định tội, con trai thứ tư cũng chịu liên luỵ, Tri phủ Giang Ninh bị một tờ chiếu thư triệu trở về, bãi miễn chức quan, giam vào đại lao.

Yến Thù cũng vì vậy được dời làm Hữu gián nghị đại phu kiêm học sĩ hầu đọc, thêm lượng công việc.

Tháng bảy cùng năm, Đinh Thiệu Đức bị hạch tội, Hoàng đế hạ chiếu thư lưu đày đến Triều Châu.

Bên trong Phúc Ninh Điện, Triệu Trinh nâng lấy tỷ tỷ quỳ không dậy nổi.

"Đinh Vị làm việc ác, nhưng Đinh Thiệu Đức là vô tội, nàng không nên bị liên luỵ!"

Triệu Trinh bất đắc dĩ đứng dậy, khoang tay đưa lưng về phía nàng thở dài: "Đây là ý của Đại nương nương, đệ cũng không thể làm gì hơn."

"Tại sao?"

"Đã miễn xăm hình cho hắn, lưu đài chỉ là một tội danh, hắn vô tội, sau này lại có thể được triệu về."

Triệu Tĩnh Xu cười lạnh nói: "Sau này là bao lâu?"

"Trẫm... dù chưa tự chấp chính, nhưng cũng biết Đại nương nương làm vậy là muốn cảnh tỉnh các đại thần, đừng cầu may mắn, nếu không sẽ liên luỵ toàn tộc."

"Một khi Đại nương nương đã quyết, thì không còn đường thu hồi." Chuyện này Triệu Tĩnh Xu cũng biết, hắn lại nói: "Nhưng Trẫm có thể duyệt cho tỷ đến thăm."


Cho dù là ban ngày, bên trong đại lao vẫn một màu u ám tối tăm, bụi bẩn khắp sàn. Nhà lao trống vắng thi thoảng có chuột chạy len lỏi khắp nơi, bầu không khí nồng nặc mùi chua và hôi thối. Tên giữ ngục đứng trước cửa ngủ gà ngủ gật, chiếc bàn vuông bên trong còn có vài tên lính canh ngủ say nằm bò.

"Khụ khụ!" Ngàn Ngưng ho khan vài tiếng, bừng tỉnh bọn lính canh đang ngủ gật.

Một người trong đó xoa nước dãi, trợn mắt hỏi: "Ai đó?"

"Vô lễ, nhìn thấy Vệ Quốc Trưởng công chúa còn không mau hành lễ!"

Nội thị quát to làm bọn người còn mơ ngủ cả kinh, vội vàng xoa mắt, tụ lại cùng nhau, cúi đầu nói: "Tiểu nhân không biết Trưởng công chúa giá lâm, đã mạo phạm, thật đáng chết!"

Triệu Tĩnh Xu cau mày: "Tri phủ Giang Ninh ở đâu?"

"Tri phủ Giang Ninh?" Quản ngục khó hiểu ngẩng đầu, đột nhiên nhớ ra Tri phủ Giang Ninh trước đây là phò mã của Trưởng công chúa, chẳng lẽ bọn họ có ân oán gì, hiện giờ nhân lúc thất thế đến trả thù hắn.

Trong lúc hắn do dự, nội thị đưa lệnh bài ra, hắn liền cúi đầu nói: "Ở nhà tù cuối cùng bên trong."

"Đưa ta đi."

"Vâng." Hắn đứng dậy, cực kỳ cung kính dẫn đường, vừa đi vừa tự hỏi, loại người tầng dưới chót như hắn ai cũng không dám đắc tội, vị Tri phủ Giang Ninh này tuy mang tội trên người, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì trong ngục, bị phạt vẫn là hắn, nghĩ hồi lâu, đột nhiên trước mắt sáng ngời: "Trước đây Thái phó cũng từng tới, còn đặc biệt ra lệnh phải chăm sóc tốt cho Tri phủ."

"Thái phó?"

Quản ngục gật đầu: "Vâng, là Điện tiền đô chỉ huy sứ Lý Nhược Quân."

Thấy sắc mặt Trưởng công chúa có vẻ chần chờ, quản ngục nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên đem đại nhân vật ra vẫn có ích hơn nhiều.


Đoàn người đi sâu vào nhà lao, đến gần một gian tù sạch sẽ đột nhiên nghe được vài tiếng ho khan quen thuộc, nàng dừng bước chân.

"Trưởng công chúa?"

"Cô nương." Ngàn Ngưng kéo góc áo nàng.

Không hiểu vì sao, nàng đột nhiên lại không đành lòng, tiến lên trước vài bước, đến chỗ rẽ nơi có thể nhìn thấy bên trong thì ngừng.

Người trên giường đã rút đi bộ quan phục, gầy gò hốc hác đến cực điểm. Nàng đã từng vì quá khứ của nàng mà thương hại, hiện giờ, không biết là thương hại hay đau lòng, chỉ biết trong lòng ẩn ẩn sinh đau.

Nàng xoay người lại nhìn Ngàn Ngưng, Ngàn Ngưng hiểu ngầm, lấy ra một phương thuốc đưa cho quản ngục.

Triệu Tĩnh Xu phân phó nói: "Ngươi dựa theo phương thuốc này đến Mã phố bốc thuốc, mỗi ngày một gói, sáng chiều đều phải nấu, rồi..." Đột nhiên lại đau lòng: "Mà thôi, nàng cũng không sợ đắng."

"Chuyện này..." Quản ngục ra vẻ khó hiểu.

Tình cũ chưa quên?

Sau đó Ngàn Ngưng lại cho hắn một túi tiền: "Số vàng này đủ cho ngươi mua thuốc trong nửa năm, còn thừa lại xem như tiền thưởng."

Vàng trong túi sáng óng ánh làm tên quản ngục đầu váng mắt hoa, vị bên trong này cũng thật có mặt mũi, nhiều ngày nay cũng nhờ hắn mà quản ngục thu không ít lợi, có thể nói cả đời hắn đều kiếm không nổi, vì thế khom lưng gương mặt tươi cười nói: "Trưởng công chúa phân phó, tiểu nhân nhất định tận tâm tận lực đi làm."

Triệu Tĩnh Xu ngẩng đầy liếc nhièn một cái, lại rũ mắt xoay người: "Hồi cung đi."


"Cô nương?"

"Nghĩ lại, có lẽ nàng không muốn gặp ta." Đến lúc này, nàng mới hiểu được sự hối hận mà phụ hoàng đã nói trước lúc lâm chung. Mặc dù nàng quý vì Trưởng công chúa, là muội muội của thiên tử, nhưng cũng không ngăn được trận biến cố này.

Nếu trước đây không hoà li, chỉ sợ đến giờ cũng sẽ bị buộc hoà li, tình cảm cá nhân, làm sao so được với mặt mũi hoàng gia.

Mấy ngày sau chiếu thư định tội của triền đình ban xuống, Đinh Thiệu Đức bị đày đến Triều Châu, thông qua quản ngục, nàng an bài thoả đáng cho mẫu thân ở Đông Kinh sau mới yên tâm lên đường.

Cha con Đinh thị đeo gông xiềng, bị áp giải từ phủ Khai Phong ra Nam Huân Môn, dọc theo đường đi đều bị người chỉ trỏ.

Vốn là dòng dõi Tấn Quốc công danh giá một thời, phụ thân làm tướng, con trưởng làm Chỉ huy sứ, con út là phò mã, cả nhà rạng rỡ, một khi điên đảo, bị vạch tội lưu đày, ngay cả người thường cũng không bằng.

Thật sự nên nói, thịnh suy của thế gia, đều nằm dưới hoàng quyền.

Trên đường ra khỏi thành, bên đường đều là tiếng bàn tán xôn xao, có thờ ơ lạnh nhạt cũng có cười nhạo, cũng có người tiếc hận: "Ai, vì một người phụ thân như vậy mà bị hoạch tội, thật đáng tiếc."

Lúc còn ở Giang Ninh Đinh Thiệu Đức dày rộng yêu dân, được bá tánh cực kỳ yêu mến, hiện giờ ở Đông Kinh cũng có không ít người đến từ Giang Ninh: "Đinh tri phủ!"

"Tránh ra tránh ra, đây là phạm nhân do Quan gia định tội, không được kêu loạn!"

Sau khi ra khỏi Nam Huân Môn một đoạn đường, rời xa thành Đông Kinh, bọn lính áp giải mới dừng chân cởi gông xiềng trên người Đinh Thiệu Đức xuống.

"Đây là?"

"Vừa rồi ở trong thành, bọn ta cũng không dám trái quy củ, nhưng hiện giờ ra khỏi thành, như vậy cũng không sao."

"Có người dặn dò các ngươi sao."

Bọn họ cũng không đánh đố, thẳng thắn gật đầu: "Vâng, còn là người rất có địa vị."


"Trong ngục cũng có người chuẩn bị, bao gồm sắp xếp cho mẫu thân ta." Đinh Thiệu Đức nhìn về phía bọn lính áp giải: "Nhưng số thuốc trong nhà lao..."

"Bọn ta chỉ chịu trách nhiệm áp giải, chuyện trong lao không biết."

Nàng quay đầu lại nhìn về phía thành Đông Kinh: "Ta biết là nàng, nhưng bệnh của ta, thuốc và kim châm cũng không thể cứu."

Phương Nam tháng bảy, trời mưa liên miên mấy ngày, sau cơn mưa trong không khí vẫn còn mùi bùn đất, tiếng suối chảy xiết cùng tiếng đàn du dương uyển chuyển truyền ra từ khe núi.

Nhạc đệm từ trống thành đàn, người múa kiếm cũng sửa từ cương thành nhu, làm dáng người quyến rũ càng thêm nhu hoà.

Ngón tay gảy dây đàn cuối cùng, dư âm còn vọng, kiếm của nàng chỉ thằng vào giữa mày nàng, chỉ cách nhau một tấc, nàng cũng không chớp mắt.

Nàng thu kiếm lại: "Thật không thú vị, ngươi không thể làm bộ sợ hãi một chút sao?"

Người đánh đàn cười khẽ: "Nếu ta sợ, chắc chắn sẽ đề phòng, nếu ta đề phòng, ngươi có thể đến gần ta sao?"

"Vâng, vâng, là ngài võ nghệ cao cường."

"Ngươi cũng nghe Đông Kinh truyền tin đến, phủ Tướng quốc bị tịch thu tài sản, ngay cả Đinh Thiệu Đức cũng bị vạch tội lưu đày."

Cố thị đột nhiên trầm mặc: "Đã là chiếu, thì chỉ có người hạ chiếu mới giải được, mà lệnh có thể xem như chiếu, trên đời này còn có mấy người."

"Đạo gia, ngăn giết chóc, không can thiệp triều chính, nhưng..." Nàng nhìn về phía dòng suối đang chảy xiết: "Cũng chưa bao giờ rời khỏi triều đình."

"Việc này Trường Xuân quan vẫn không nên nhúng tay vào."

Nàng lại nhìn về phía nàng: "Hôm qua Đông Kinh gửi một bức thư đến, nàng sẽ đi ngang qua Giang Nam, chính là vào tháng này."

---- Hết chương phiên ngoại 1 ----



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.