Trọng Sinh Chi Cùng Quân

Chương 18: Nguyễn Lang hà cớ gì không về



: Nguyễn Lang hà cớ gì không về

Đông Kinh phồn hoa, ca lâu tửu quán, nhiều vô số kể.

Đinh Thiệu Đức thường xuyên lưu luyến nơi tửu lầu trà phường, mà tửu lầu và trà phường ở Đông Kinh, nội tình so bên ngoài nhìn thấy càng sâu. Tửu lầu bình thường đều được xây cực cao, đem khoảng không trên lầu hai nâng lên, ở trung tâm tầng trệt dựng một sân khấu kịch, khiến lầu hai trở thành nơi xem diễn tốt nhất, bên ngoài lắp vòng bảo hộ, bên trong là phòng riêng.

Vài tửu lầu và trà phường lớn còn nuôi xướng kĩ, dùng để bồi rượu thậm chí tiếp khách, được gọi là "Am khách sạn", "Trà hoa phường". Nhưng không phải tất cả tửu lầu và trà phường đều nuôi xướng kĩ bồi rượu, vì để phân biệt, những tửu lầu và trà phường có xướng kĩ thì cho dù trời nắng hay mưa đều sẽ treo một chiếc khăn voan trên đèn lồng đỏ ở ngoài cửa chính.

Mà những nơi đó đều chỉ là tửu lầu bình thường, kỹ viện chân chính, chỉ có đại quan quý nhân phú thương giàu có mới có thể đến.

Nói đến tửu lầu và trà phường, ở bên cạnh Khai Phong phủ Đông Kinh là nơi tập trung nhiều nhất, trong đó lớn nhất và nổi danh nhất phải kể đến Phàn Lâu, nhưng Phàn Lâu người nhiều phức tạp, lại ầm ĩ, cho nên Đinh Thiệu Đức thích đến chợ đêm ở thành Tây hơn.

Dù sao Tứ Lang nhà Đinh tướng công, đại bộ phận nhân gia ở Đông Kinh đều biết.

"Đây không phải là Tứ Lang sao?" Từ trà phường một người phụ nữ trung niên bước ra, nhìn thấy Đinh Thiệu Đức lại giống như nhìn thấy thần tài hai mắt sáng lên: "Ai nha, chẳng lẽ là nhớ Trăn Trăn rồi?"

Trên cửa trà phường viết: Du Thất Lang trà phường, cũng biết chủ quán này họ Du, mà người phụ nhân này chính là bà chủ trà phường.

Lão bản nương vỗ tay một cái, kéo Đinh Thiệu Đức vào trong: "Hải nha, thật là khéo, hôm nay A Trăn vừa trở về?"

Nghe khẩu khí nàng, tựa hồ đối với Đinh Thiệu Đức rất quen thuộc

Đinh Thiệu Đức bị phụ nhân kéo vào trong, chờ hắn thoát ra được, cô gái vừa rồi đã biến mất không còn.

“Tứ Lang ~”

Phía sau vang lên một tiếng gọi ôn nhu, nôn nóng trong mắt Đinh Thiệu Đức biến mất, ngược lại ôn nhu nói: "Sao ngươi lại xuống đây?"

"Nghe mụ mụ nói Tứ Lang tới rồi, lại không thấy ngươi đi lên, cho nên ta xuống đây tìm."

"Ngươi chính là Trăn Trăn cô nương tứ đệ nhắc tới?" Đinh Thiệu Võ tiến lên kéo Đinh Thiệu Đức ra sau bảo vệ.

Nữ tử nghiêng người hành lễ: "Vâng, không biết ngài..."

"Đây là nhị ca ta."

"Nguyên lai là Đinh tướng quân." Nàng lại hành lễ lần nữa.

Đinh Thiệu Võ đánh giá cô gái một phen, ngược lại nói với đệ đệ: "Hảo Thiệu Đức, canh giờ không còn sớm, về trễ sẽ bị cha trách phạt."

Nữ tử nghe vậy nhướng mày hỏi: "Tối nay Tứ Lang không lưu lại sao?"

Đinh Thiệu Đức lắc đầu: "Gần đây trong phủ có việc." Lại móc túi tiền trong ngực ra ném cho phụ nhân bên quầy: "Ta mấy ngày nay không rảnh, nhưng thời gian của Trăn Trăn ta đặt hết, nàng muốn làm gì thì làm, các ngươi không được cản!"

Nhìn túi tiền dày nặng, lại nghe tiếng bạc cọ xát bên trong, lão bản nương cười cong cả mắt: "Đương nhiên, Trăn Trăn của chúng ta nột chỉ chờ một mình ngài thôi."

Dặn dò xong Đinh Thiệu Đức theo Đinh Thiệu Võ lên xe ngựa.

"Tứ Lang khi nào lại đến?" Nữ tử đem lo âu cùng bất an viết lên hai đầu lông mày.

Đinh Thiệu Đức ngồi lên xe trầm mặc, bị cha chỉ hôn cho phủ Hàn lâm học sĩ, người ngoài còn chưa biết, cho nên hắn không đáp lời.

Sông Kim Thuỷ chảy vào đại nội, Vạn Thọ trưởng công chúa hôm nay hồi cung, Hoàng Thượng ở Thái Bình lâu thiết gia yến vì nàng tẩy trần.

Phi tần có thể dự tiệc cơ hồ đều là sủng phi của thiên tử, thiên tử độc sủng Hoàng Hậu, cho nên người tới không nhiều lắm.

Triệu Hằng là con thứ ba của tiên đế, so với ấu muội này lớn hơn hai mươi mấy tuổi, mà Vạn Thọ trưởng công chúa từ nhỏ đã cực giống tiên đế, lại ôn hoà hiền hậu hiểu chuyện, cực được tiên đế yêu thương. Triệu Hằng cũng xem người muội muội này như con gái, phủng trong lòng bàn tay.

Hỏi han ân cần một lúc, Lưu Nga ngồi bên cạnh Triệu Hằng đột nhiên buồn bã nói: "Nếu Nguyên Trinh và Nguyên Dung cũng trở lại thì tốt rồi."

Hai bàn bên dưới Quý phi và Thần phi nghe được biến sắc, Đỗ quý phi chính là mẹ đẻ của Triệu Tĩnh Xu.

Lưu Nga lời này cũng gợi lên tưởng niệm của Triệu Hằng với con gái, vì thế quay đầu hỏi Chu Hoài Chính: "Trương Khánh bên kia có tin tức gì không?"

"Hồi thánh thượng, Trương Khánh bên kia gửi thư về nói đang trên đường."

Triệu Hằng nghe vậy nghiêng người trấn an Lưu Nga: "Đang ở trên đường, Thánh nhân không cần quá mức lo lắng, nghĩ đến các nàng cũng mau trở lại."

"Núi cao đường xa, Giang Nam cách Đông Kinh cũng hơn ngàn dặm."

Nghe hiểu nàng oán hận: "Trẫm lập tức sai người dẫn theo Thần sách quân đi đón, nàng nên yên tâm rồi chứ?"

"Vậy cũng phải chọn người đáng tin cậy."

Triệu Hằng lắc đầu vẫy tay, Chu Hoài Chính đến gần: "Truyền chỉ của trẫm, làm Điện tiền phó Chỉ huy sứ Đinh Thiệu Văn mang một đội Thần sách quân đến Giang Nam nghênh đón Huệ Ninh công chúa."

"Vâng!" Chu Hoài Chính thế Đinh Thiệu Văn kêu khổ, mới vừa từ chùa miếu phía Tây đón Vạn Thọ trưởng công chúa về, chưa đến một ngày lại phải xuống Giang Nam đón Huệ Ninh công chúa.

Đinh Thiệu Văn cực chịu long sủng, xem ra chức phò mã này, đã định chắc là của họ Đinh.

Triệu Câm gắp một miếng thức ăn nhai xong, mới xoa xoa khoé miệng cười nói: "Nhắc đến Nguyên Trinh, hôm nay ta từ kênh đào phía Tây trở về đi ngang qua quán trà, tựa hồ gặp được một cô gái cực kỳ giống nàng."

"Giống Nguyên Trinh sao?"

Triệu Câm khẽ gật đầu: "Chỉ là lúc ta muốn nhìn kỹ lại, đã không thấy bóng dáng."

"Chẳng lẽ cô nàng này đã về Đông Kinh nhưng không cho người thông bẩm?"

Lưu Nga nghĩ nghĩ nói: "Nguyên Trinh đứa nhỏ này thật là, chắc là trong đại nội buồn chán nàng, Thánh thượng ngươi cũng nên quan tâm khuê nữ mình một chút đi."

"Trẫm đã biết, đợi kỳ thi mùa xuân sang năm sẽ tìm vài người, các lang quân ưu tú của đại thần trong triều trẫm cũng sẽ lưu ý." Triệu Hằng trầm khuôn mặt, chỉ là nói cho lệ, trong lòng lại sáng như trăng rằm.

Lưu Nga đã sớm coi trọng Đại Lang nhà Đinh Vị, lúc trước phái Đinh Thiệu Văn đi đón Vạn Thọ trưởng công chúa đã chọc nàng không vui.

Vị hôn phu mình chọn cho con gái có thể nào trước mặt công chúng đi đón người khác, cho dù người này là em gái ruột của hắn, Đinh Thiệu Văn và Triệu Câm lại chưa kết hôn, khó tránh khỏi sẽ làm người không biết khua môi múa mép.

"Còn có Câm Nhi, trước đây trẫm vội vàng xử lý chuyện nước Liêu, trì hoãn thời gian của muội, nếu có lang quân nào vừa ý cứ nói với trẫm."

"Đa tạ tam ca."

"Trong khoảng thời gian này trẫm sẽ lưu ý hơn, bất quá cũng không vội, cha lúc còn sống đã dặn dò, hôn sự của ngươi và Nguyên Trinh đều phải cẩn thận."

Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Hằng lại bổ sung nói: "Quỳnh Lâm Yến sang năm ngươi và Nguyên Trinh cũng có thể tự mình đến chọn."

Triệu Câm đứng dậy phúc thân mình lần nữa đáp tạ.

Triệu Hằng quay người lại nói với tên thái giám phía sau: "Nhắn lại với Chu Hoài Chính, Đinh Thiệu Văn không cần đến Giang Nam nữa. Huệ Ninh công chúa ở Đông Kinh, bảo hắn tìm công chúa rồi âm thầm bảo hộ, nếu như công chúa có sơ xuất gì, đem đầu tới gặp."

"Vâng."

Thái giám nội thị chạy chậm đuổi theo Chu Hoài Chính sắp ra khỏi cung.

Xe ngựa lắc lư chạy ở ngoại thành Đông Kinh. Đinh Thiệu Võ lôi kéo đệ đệ, nôn nóng hỏi: "Ngươi thành thật khai báo, ngươi có phải là cùng xướng kĩ ở trà hoa phường kia cặp với nhau?"

Đinh Thiệu Đức vốn thể nhược sao có thể chịu được đại hán thô lỗ như nhị ca lôi kéo, vì thế gắng sức tránh thoát.

Trước đây không lâu hắn còn lo lắng Tứ đệ muốn xuất gia, như thế này rất tốt: "Ngươi thật coi trọng xướng kĩ kia sao?"

"Ai nha, nhị ca!" Đinh Thiệu Đức phủi tay: "Xướng kĩ cái gì, Trăn Trăn nàng không phải..." Thanh lâu và kỹ viện ở Đông Kinh nhiều không đếm xuể, xướng kĩ lại chia làm nhiều loại.

Thượng đẳng là quan kĩ được thiết trí trong phủ quan, nhập nhạc tịch, học tập ca vũ chuyên biểu diễn trong các yến tiệc của quan viên. Thời Thái Tông có không ít tướng công mang kĩ du hồ, cho nên việc chiêu kĩ rất bình thường.

Còn lại những xướng kĩ ở trà phường đều là tư kĩ cấp thấp nhất. Không nói Đinh gia là gia đình sĩ hoạn, chỉ nói đến tính tình kia của Đinh phụ, mặc dù thường ngày phóng túng Đinh Thiệu Đức, mặc kệ hắn bên ngoài làm bậy, nhưng nếu thật sự mang một xướng kĩ về phủ, phỏng chừng phải bị đánh chết khiếp.

"Trăn Trăn nàng chỉ bán nghệ, hơn nữa xướng kĩ ở thanh lâu cũng không có xấu như các ngươi nghĩ, Trăn Trăn nàng đọc đủ loại thi thư..."

"Ngươi hồ đồ rồi?" Đinh Thiệu Võ giận mắng: "Lúc trước lão tam cùng gia kĩ trong phủ tư thông, ngươi đã quên cha phạt hắn thế nào sao?"

Phủ Tham tri cũng nuôi không ít ca kĩ, dùng để đãi khách.

Đinh Thiệu Đức buông tay: "Nhị ca yên tâm đi, ta đối nàng, chỉ có kính nể mà thôi."

Đinh Thiệu Võ như cũ không yên tâm: "Loại nữ tử này giỏi nhất là lấy lòng nam nhân, chớ có bị lừa. Ngươi đã mười sáu, cũng nên chăm chỉ ôn tập công khoá chuẩn bị đi thi, khảo cái công danh."

Đinh Thiệu Đức thở phù một hơi, tư tưởng cổ hủ này hắn biết nhất thời cũng không thay đổi được. "Hảo hảo hảo, cẩn tuân ca ca dạy bảo."

So với cô gái lưu luyến hắn không rời ở Du Thất Lang trà phường, Đinh Thiệu Đức tựa hồ càng để ý đến cô gái vừa gặp trên đường, nhìn bàn tay đang đặt trên cửa sổ của mình thất thần.

Cảnh tượng cầm ngọc nhìn chăm chú vừa rồi lại hiện lên trong đầu.

"Đã tìm được chưa?" Lý Thiếu Hoài nôn nóng hỏi.

Triệu Tĩnh Xu gật đầu: "Bị một tên hoàn khố* nhặt được."

(*Hoàn khố: kẻ nhà giàu thích ăn chơi)

Lý Thiếu Hoài thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Tìm được là tốt rồi." Chợt quan tâm hỏi: "Hoàn khố? Hắn không làm gì muội chứ?" . Ngôn Tình Tổng Tài

Trong ấn tượng của Lý Thiếu Hoài, hoàn khố đều là những kẻ lưu manh ỷ vào trong nhà có tiền có thế ăn chơi trác táng, cả ngày chơi bời lêu lổng, cường đoạt dân nữ là chuyện bình thường.

"Hắn nha, bị một phụ nữ kéo vào trà phường rồi."

"..."

"Bất quá hắn lớn lên giống sư huynh, trắng nõn sạch sẽ."

Lý Thiếu Hoài lắc đầu: "Trên đời này loại người nào cũng có, vạn sự cẩn thận."

Triệu Tĩnh Xu gật gật đầu, thấy Lý Thiếu Hoài chỉ có một mình liền hỏi: "A tỷ của muội đâu?"

Lý Thiếu Hoài nhướng mày: "Vừa rồi người đông đúc, không biết sao Trương Khánh đột nhiên tới, nàng chỉ dặn dò ta sớm về khách điếm liền đi rồi." Nhíu mày lo lắng: "Tựa hồ đi rất gấp..."

Triệu Tĩnh Xu nghe được trong lòng hoảng hốt, tự mình lẩm bẩm: Không phải người đại nội đã biết chứ...

"Cái gì?"

Triệu Tĩnh Xu híp mắt cười: "Có lẽ A tỷ gặp cố nhân không tiện mang sư huynh theo, có Trương Khánh bên cạnh huynh không cần lo lắng."

Lý Thiếu Hoài rũ mắt, nói: "Là cố nhân nào, mà ta không tiện..."

"Ai nha sư huynh, huynh không cần nghĩ nhiều, A tỷ nàng sẽ không chạy~"

Nhìn hai người tình chàng ý thiếp như vậy, thực sự làm Triệu Tĩnh Xu hâm mộ không thôi, Lý Thiếu Hoài làm người nàng là rõ ràng.

Cuộc đời này tìm được người mình yêu, lưỡng tình tương duyệt, thật là hạnh phúc.

Chỉ là hạnh phúc này, còn có trở ngại, nhưng Triệu Tĩnh Xu biết, A tỷ của nàng, Huệ Ninh công chúa nhìn trúng người nào, người đó chạy không thoát.

- Hết chương 18 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.