: Kỳ thiện yên tri kỳ nhân ác (Biết người ta tốt cũng nên biết họ xấu)
[Nguyên văn: 其善焉知其人恶.Câu này lấy nghĩa trong "Lễ ký""爱而知其恶,憎而知其"Hán Việt: Ái nhi tri kỳ ác, tăng nhi tri kỳ thiện.Nghĩa là: Yêu ai nên biết những cái xấu của người ta, ghét ai cũng nên biết những cái tốt của người ta.] Người hầu của Đinh phủ mang một chiếc lồng trống từ viện của Đại Lang ra.
"Này, đây không phải lồng của chim hoạ mi Đại công tử thích nhất sao?" Nô tỳ quét sân và gã sai vặt trong viện của Đại Lang quan hệ thân thiết, thấy hắn đi qua hỏi thăm vài câu.
Gã sai vặt nhìn vết máu trong lồng, nói: "Ai, không hiểu sao, hôm nay con chim này lại nổi điên, phá lồng sắt không nói, còn tự làm mình bị thương bầm dập khắp người. Đại công tử tốt bụng, nên đã thả nó đi."
Hôm nay Đinh Thiệu Văn xin nghỉ một ngày, nằm trong phòng nghỉ ngơi.
"Tên Lý Nhược Quân này rốt cuộc là người phương nào!" Mu bàn tay đặt trên chung trà nổi đầy gân xanh.
"Huệ Ninh công chúa đã xin khẩu dụ của Quan gia, đích thân phúc thẩm vụ án này, nàng... tự mình vào ngục cứu Lý Nhược Quân." Thuộc hạ cúi đầu nói mình thất trách: "Người đã xử lý xong, Huệ Ninh công chúa sẽ không phát hiện, hết thảy vẫn còn trong khống chế."
"Nàng có lợi hại thế nào cũng chỉ là một nữ tử tầm thường, không thể lên trời, chỉ là đáng tiếc." Đinh Thiệu Văn hít sâu một hơi tỏ ra tiếc nuối: "Không thể trừ khử tên Lý Nhược Quân kia!" Hắn nhíu chặt đôi mày rậm, khinh thường liếc nhìn bức tranh chữ cung quan cho hắn treo trên tường.
"Kỳ thật thuộc hạ cho rằng, Thánh nhân thích ý ngài, Quan gia coi trọng ngài, mà Lý Nhược Quân kia xuất thân bố y, hoàng gia lại trọng thể diện, tuyệt đối sẽ không gả thấp công chúa cho nhà nghèo, Điện Soái ngài cần gì phải để ý đến loại người hèn mọn này."
"Không!" Đinh Thiệu Văn phủ quyết: "Sao hắn lại hèn mọn được? Có thể làm cho đường đường Huệ Ninh công chúa của chúng ta không màng thân phận đến cầu Quan gia lật lại bản án."
"Bất quá, công chúa điện hạ quả thật lợi hại, hồi kinh chưa được vài tháng, được phủ Hứa Quốc Công yểm trợ, đã mượn sức vài vị đại thần quyền cao trong triều. Ngay cả con trai của Thần Võ đại tướng quân Lý Kế Xương - Lý Tuân Úc đến phủ Hứa Quốc Công dự tiệc trở về cũng đã nộp đơn dự thi cho Lễ Bộ."
Đinh Thiệu Văn lấy lại tinh thần, hỏi: "Lý Tuân Úc?"
Thuộc hạ gật đầu: "Vâng, là tin tức nghe được từ phủ Hàn lâm học sĩ Tiền Hoài Diễn. Tiền Hoài Diễn chúc mừng Lý Kế Xương, lần này Lý Tuân Úc cũng đồng thời báo danh thi võ ở Binh Bộ."
"Chẳng trách gần đây ở Binh Bộ không ít người nhắc đến." Đinh Thiệu Văn có dự cảm việc này sẽ khó giải quyết, chợt cười lạnh nói: "Nàng quả nhiên có dã tâm, nhưng công chúa à, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, an phận ở hậu viện hưởng phúc là tốt rồi, những việc vặt bên ngoài này, cứ để ta thay nàng xử lý!"
Vụ án ca kĩ do phủ Khai Phong phán án, lần nữa được Đại Lý Tự tiếp nhận điều tra.
Mọi người chỉ nhìn thấy Vạn Thọ trưởng công chúa bước xuống từ "xa giá", đều cho rằng Trưởng công chúa phụng ngự chiếu cùng quan viên Đại Lý Tự đến thẩm án.
Bá tánh trong thành nghểnh cổ nhìn lên, ngực người này dán lưng người kia, chen chúc ồn ào, ý đồ muốn chiêm ngưỡng dung nhan thật sự của công chúa. Nề hà cấm quân đã chặn bên ngoài hơn mười thước, bọn họ chỉ thấy dáng người, không rõ dung nhan.
Khí chất như vậy hiển nhiên là xuất thân từ hoàng thất, chỉ nhìn từ xa cũng đã đủ làm người ta kính nể, cũng khiến người ngậm chặt miệng, không dám loạn ngôn.
Mùa đông giá lạnh, trên đường lại có người không màng gió rét mà phi nước đại. Thiếu niên đi qua phủ Khai Phong thấy con đường này tụ tập đông người thật náo nhiệt, vì thế cũng xuống ngựa chen vào trong.
"Chẳng trách mọi người đều nói Vạn Thọ trưởng công chúa có tấm lòng thiện lương như Bồ Tát. Hiện giờ tự mình đến giúp Đạo gia chân nhân lật lại bản án, thật là người đẹp tâm cũng đẹp. Không biết sau này lang quân nhà ai sẽ có phúc cưới được Trưởng công chúa."
"Lão bá, tại sao Vạn Thọ trưởng công chúa lại đến đây?" Thiếu niên nhìn nữ tử vừa bước xuống xa giá hai mắt sáng ngời, lễ phép nhìn ông lão bên cạnh hỏi.
Ông lão cẩn thận quan sát thiếu niên cường tráng bên cạnh, thật là một người khí vũ hiên ngang, nói: "Đêm qua ở Phong Nhạc Lâu có người chết, hung thủ là một Đạo sĩ, sáng sớm hôm nay vừa định tội. Nhưng không đến nửa ngày đại nội đã phái người của Đại Lý Tự đến phúc thẩm, Trưởng công chúa thiện lương, tất nhiên là cảm thấy có oan tình, đã cầu Quan gia tự mình đến đây chủ trì công đạo."
"Là vậy à!" Thiếu niên nhìn chăm chú vào cánh cổng lớn trước phủ Khai Phong. Quyền Tri phủ Trương Ung đang cúi đầu cung kính quỳ lạy Trưởng công chúa.
Thấy ánh mắt và biểu cảm của thiếu niên như thế, ông lão không khỏi cười hỏi: "Sao, động tâm?"
Thiếu niên sửng sốt một chút, đôi vành tai bị gió thổi, lạnh đến có chút đỏ lên: "Không phải..." Lúc nhỏ từ biệt ở Quốc Tử Giám, hắn vẫn không có tin tức gì về nàng, cũng không biết Trưởng công chúa điện hạ càng thuần lương nhân đức hơn trước. .
||||| Truyện đề cử:
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
"Ta xem lang quân mắt rồng phượng, tai mặt trắng trẻo, tương lai sẽ được mối lương duyên cực tốt, mà lang quân quần áo sang trọng, dám hỏi người từ đâu tới?"
Thấy ông lão gương mặt hiền từ rất hợp mắt duyên, vì thế thiếu niên thành thật nói: "Trong phủ, họ Lý, vãn sinh tên Úc, năm nay vừa lấy tự gọi Công Võ, gia phụ, Lý Kế Xương."
Lúc Lý Công Võ báo ra gia thế bản thân ông lão cũng không cảm thấy khiếp sợ, cũng không giống như những bá tánh bình thường khác nghe đến gia đình hiển hách liền tỏ ra khom lưng uốn gối. Ông lão chỉ híp mắt cười nói: "Mạng ngươi thiếu trường thọ nha!"
Người thường nghe được câu này hắn sẽ giận dữ mắng ông, nhưng Lý Công Võ không có, ngược lại còn bình tĩnh cung kính hỏi: "Còn nhờ lão bá chỉ điểm."
"Ngươi tự mà tìm hiểu đi!"
Người bên ngoài đều cho rằng Trưởng công chúa đang thẩm án, nhưng kỳ thật có đến hai vị công chúa làm chủ thẩm. Người mang khẩu dụ là Huệ Ninh công chúa - Triệu Uyển Như.
Công đường, Vương Đán ngồi trên đài cao, bên cạnh là một bức rèm và bình phong, Huệ Ninh công chúa ngồi bên trong. Hoàng thất tạo áp lực, Trương Ung đứng bên cạnh cúi đầu thẳng lưng hai tay lại run lẩy bẩy.
"Tuân theo khẩu dụ, vụ án này sẽ do Lăng Hư chân nhân đại đệ tử của Thái Thanh chân nhân phối hợp thẩm án."
Vương Đán đem Hoàng đế ra, tất cả quan viên ở phủ Khai Phong đều không dám nhiều lời, thành thành thật thật ngồi chờ phán xét.
Vương Đán gõ bàn, nhìn sang bình phong bên trái, chắp tay nói: "Còn mời điện hạ ra lệnh."
"Trước khi thẩm tra, ngô muốn hỏi Trương Quyền Tri một chuyện." Người ngồi trong bình phong ánh mắt sắc bén, giọng điệu uy nghiêm. Ngay cả Triệu Câm ngồi bên cạnh cũng cảm thấy hơi lạnh phát ra từ nàng, không khỏi nhíu mày.
Từ khi nào, Huệ Ninh đã trở nên lạnh lùng như thế.
Trương Ung nghe tên mình rùng mình một cái, nuốt nước bọt cúi người nói: "Điện hạ, mời nói."
"Mặc dù phủ Khai Phong đã định tội, nhưng công văn vẫn chưa giao cho Hình Bộ thẩm tra, tại sao Lý Nhược Quân kia sắp chết trong tù cũng không ai thăm hỏi?"
"Phủ Khai Phong các ngươi, chính là làm việc như vậy sao?"
"Chuyện này..." Trương Ung đổ mồ hôi hột, hai tay run run nói: "Đêm qua thần vội vàng chạy từ Hộ Bộ đến phủ Khai Phong thụ lí vụ án này, sự tình khẩn cấp, bận rộn điều tra, do đó sơ sót chuyện trong lao, là thần thất trách."
Triệu Uyển Như lãnh đạm nói: "Bắt đầu thẩm án đi!"
"Vâng."
Vương Đán gõ bàn lần nữa.
Thu Hoạ đã mang theo cấm quân đại nội đến Phong Nhạc Lâu bắt tất cả những người hiềm nghi đến nha môn. Thẩm tra vụ án, Phong Nhạc Lâu lại là hiện trường, người trong lâu đều không thoát khỏi liên can, vì vậy Phong Nhạc Lâu lần nữa bị cấm quân vây chặt như nêm cối. Nhưng lần này không đơn giản chỉ giám sát như đêm qua, mà là dựa theo phân phó của Triệu Uyển Như, bắt tất cả những người trong lâu ra thẩm vấn kỹ càng. Dù là ca kĩ, đầu bếp, hay tiểu nhị, nô tỳ đều phải tiếp nhận điều tra, khiến cho Phong Nhạc Lâu lần nữa đóng cửa ngừng kinh doanh.
Người trong lâu không ra được, người bên ngoài cũng không thể vào, những cấm quân còn lại tiếp tục lùng bắt nô tỳ và sai vặt đang làm việc bên ngoài.
Nhất thời khiến toàn bộ phủ Khai Phong nhân tâm hoảng loạn.
Đinh Thiệu Đức tuy là người bị hại, nhưng cũng khó thoát hiềm nghi, cho nên Đinh phủ cũng bị bao vây. Gia chủ Đinh Vị còn ở đại nội, Đinh Thiệu Văn lại bình tĩnh ung dung, ngồi nghiêm trang trong đại sảnh, nhìn cấm quân thẩm vấn hạ nhân Đinh phủ, hắn lại thong dong bảo bọn họ không cần quá lo, hết thảy đều xử theo việc công.
Nhưng Đinh Thiệu Võ lại ngồi không yên, không màng thê tử khuyên can, mang theo người chạy đến Phong Nhạc Lâu tìm Đinh Thiệu Đức.
Đêm qua xảy ra chuyện, hắn đã đến Phong Nhạc Lâu, thấy Đinh Thiệu Đức được Cố thị chăm sóc rất tốt, suy nghĩ nhiều lần lại được Cố thị khuyên can, hắn mới yên tâm để Đinh Thiệu Đức ở lại nơi an toàn nhất với nàng hiện giờ là Phong Nhạc Lâu.
Đinh Thiệu Đức cũng được đưa tới nha môn phủ Khai Phong, đi cùng với nàng là Đinh Thiệu Võ.
Nàng được dìu xuống xe, mặt không còn chút máu, đôi môi tái nhợt, khí sắc không tốt lắm. Không biết còn tưởng rằng nàng cũng trúng độc, chỉ là mạng lớn chưa chết.
Tiền phủ bị cấm quân vây quanh. Tiền Hoài Diễn tuy sinh trong phú quý, nhưng luôn tiết kiệm trị gia nghiêm cẩn. Từ lúc tiếp nhận gia tộc tới nay chưa từng xảy ra loại chuyện này. Hắn nhăn mặt già, phẫn nộ bốc khói trừng mắt nhìn Tiền Hi Vân, chỉ hận không thể trục xuất nàng khỏi gia môn.
Bất quá so với Đinh phủ, thế trận của Tiền phủ lại giống như đi đưa người thân. Huynh trưởng cùng mẹ với Tiền Hi Vân - Tiền Ấm, con thứ Tiền Thối đều tới. Nhìn thấy một con ma ốm, huynh đệ hai người liền nhỏ giọng thì thầm: "Lần này trở về, nhất định phải ngăn cản cha, dẹp bỏ hôn sự này."
Bởi vì tức giận công tâm khiến cho thân thể suy nhược nghiêm trọng, Đinh Thiệu Đức nhìn thấy Tiền Hi Vân liền căm phẫn trừng nàng. Tiền thị lại tỏ ra hết sức bình thản, ngay cả nhìn cũng khinh thường nhìn hắn.
Chỉ lát sau bên dưới công đường đã đứng đầy người, tất cả nhân chứng hiềm nghi có mặt ở Phong Nhạc Lâu tối qua đều đã được đưa đến. Trương Khánh ra sau bình phong trình vài quyển sách lên cho Triệu Uyển Như, sau đó đến gần cúi đầu áp tai nói nhỏ gì đó, sắc mặt Triệu Uyển Như đột nhiên thay đổi.
Yến Cảnh đã khám nghiệm thi thể và hiện trường vụ án. Tình trạng giống với những gì ngỗ tác ghi chép, việc này phủ Khai Phong thật sự không có làm giả. Ngoại trừ phán án qua loa, Trương Ung đã làm tất cả theo đúng trình tự.
Nghe tiếng gõ vang trên công đường, Yến Cảnh chắp tay hành lễ với Vương Đán: "Đây là cáo trạng do nô viết, mời Thượng Thư xem qua."
Nha sai nhận lấy cáo trạng trình lên, Vương Đán cẩn thận đọc một lần: "Như thế, xác thật là có oan tình, đã phụng chỉ phúc thẩm, vậy phải nhờ chân nhân nói rõ oan tình cho điện hạ biết, mời nói."
Yến Cảnh đứng giữa công đường, nói: "Người bị hại đã được ngỗ tác khám nghiệm, chứng minh là do trúng độc mà chết."
Giấy trắng mực đen ngay trên bàn, Vương Đán gật đầu.
"Nhưng theo điều tra của đại phu, trong rượu, trà và thậm chí là các nơi trong phòng đều không có độc."
Người xem xử án không khỏi thắc mắc: "Đã là trúng độc, nhưng nơi nào cũng không có độc, đây là đạo lý gì, chẳng lẽ độc kia đã bị giấu đi?"
Yến Cảnh nhàn nhạt cười: "Hỏi rất hay!"
"Đại Tống ta có viện y học, bá tánh trong thành cũng không thiếu người hiểu y thuật, chư vị có từng nghe qua, phản dược?"
"Bên ngoài có triệu chứng trúng độc, bên trong có một loại độc tấn công, nhưng không thể luận theo lẽ thường."
"Vạn vật đều là tương sinh tương khắc, thuốc có thể là thuốc hay cũng có thể là độc dược, thuốc hay cứu người cũng có thể giết người, độc cũng vậy. Thuốc đều là phối hợp mà dùng, dung hợp dược tính để đạt được kết quả điều trị tốt nhất, nhưng nếu hai loại thuốc tương khắc được phối với nhau, nhưng không điều hoà được, thì sẽ biến thành độc dược, tổn hại cơ thể người, vì vậy đại phu thận trọng dùng, người thiếu hiểu biết cũng sẽ không dùng."
"Ngỗ tác đã khám nghiệm, tuy trong rượu không có độc, nhưng lại bị trộn một loại thuốc vào!"
Trong bình phong Triệu Uyển Như phất tay, Trương Khánh đem tất cả ghi chép trong quá trình điều tra dâng cho Vương Đán. Vương Đán nhìn không khỏi nhíu mày: "Ra là Ngũ linh chi, Ngũ linh tán!"
"Ngũ linh chi là vị thuốc dùng để thúc đẩy tuần hoàn máu, điều trị ứ huyết và thương nội tạng. Nó thường được dùng chung với các loại thuốc khác và uống với rượu ấm."
"Đã là thuốc, sao lại trúng độc mà chết?" Tiền gia có hiệu thuốc, do con thứ quản lý, người trong phủ từ nhỏ đã được học cách nhận biết một số loại dược liệu đơn giản.
"Tiền nhị công tử đã quên ta vừa nói gì sao?"
"Sách Thần Nông Thảo Mộc từng viết: Vật dụng tương ác, tương phản giả. Sách Thảo Mộc Tập cũng có viết: Tương phản tắc bỉ ngã giao cừu, tất bất nghi hợp. Nhị dược vương Tôn Thập Thường cũng đã nói: Thảo thạch tương phản, khiến người mê loạn, lực hơn đao kiếm."
"Ý ngươi là, trong rượu bị bỏ vào một loại thuốc tương khắc khác?"
Yến Cảnh lắc đầu, Vương Đán nhìn hồ sơ do Ngỗ tác viết, nói: "Là trong trà bị bỏ vào một loại thuốc tương khắc khác!"
"Không phải bỏ vào, mà là loại trà này, tự thân nó đã mang vị thuốc đó!"
Yến Cảnh quay đầu lại tức giận nhìn Tiền Hi Vân, ánh mắt long lên. Từ trong mắt nàng Tiền Hi Vân nhìn thấy Đại sư tỷ đang vấn tội mình, ánh mắt ấy như đang nói: Vì dục vọng bản thân mà không màng tình thủ túc, ngay cả sư đệ mình cũng hãm hại, sư phụ thật sự đã nhìn lầm ngươi!
Tiền Hi Vân không dám đối diện nàng, cắn răng xấu hổ cúi đầu xuống.
Gió đông rít gào, xuyên qua ngục tù tràn ngập mùi hôi thối, cuốn vào công đường nơi lòng người khác nhau.
-
Hết chương 42 -