Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 126: Tức chết người không đền mạng



"Đúng là vậy mà" Lăng Nghị đến chết cũng không hối cải hắc hắc cười ngây ngô nói: "Dù sao hai chúng ta chính là không ưa nhau, như vậy càng tốt, con trai chúng ta thượng con hắn, nói ra thì ta càng có mặt mũi, con của hắn nếu có bản lĩnh thì thượng lại con ta! Ta cũng không nói không cho nó thượng! Hừ hừ..."

Nói xong còn thập phần ngạo kiều hừ hừ hai tiếng.

Lạc Ngôn vô ngữ đỡ trán, thật không biết lúc trước vì sao lại thích Lăng Nghị? Ngốc không sáng nổi cư nhiên còn có thể ngồi lên vị trí thống soái tối cao của Liên bang, quả thực không khoa học!!!"

"Được rồi, tức phụ, đừng lo lắng, cùng lắm thì Lăng gia ta ra sính lễ, đem con của hắn cưới về là được không phải sao!" Lăng nguyên soái vừa thấy Lạc Ngôn vẫn lo lắng, lập tức an ủi, chuyện này quan trọng cái rắm gì, nhìn hắn đem tức phụ buồn rầu mới khiến người đau lòng.

Lạc Ngôn trừng hắn một cái, bất đắc dĩ xoa thái dương nói: "Ngươi rõ ràng biết ngươi cùng Hạ nguyên soái không ưa nhau, hắn sẽ đồng ý đem con trai gả cho con trai ngươi sao?"

Không chừng người ta cũng muốn đem con ngươi cưới về cũng nên!

Lạc Ngôn ở trong lòng âm thầm phản đối.

"Không đồng ý thì còn có thể thế nào? Dù sao bọn chúng đều đã gạo nấu thành cơm, cùng lắm thì, trực tiếp để con trai ta cướp con hắn về giấu ở Lăng gia, ta chẳng lẽ còn sợ hắn sẽ dẫn người tới sao?" Hai người đều là nguyên soái, chưa biết ai hơn ai đâu!

"Câm miệng!" Lạc Ngôn vô ngữ đến mức muốn đập đầu vào tường, sao người này càng nói càng hỗn trướng vậy!

"Hắc hắc..." Lăng Nghị cười ngây ngô nhìn tức phụ của mình, lời hắn nói chính là sự thực mà!

Cưới không được chẳng lẽ không thể cướp sao?

Dù sao lão tử đều trải qua một lần, con trai cũng trải qua một lần, haiz thật không hổ là giống nòi của Lăng Nghị hắn!

Tiểu binh ca lái xe ở phía trước thật là vô ngữ đến cực điểm, tay run đến độ thiếu chút nữa không lái xe nổi.

"Không cho ngươi dạy loạn nhi tử như vậy biết không?" Lạc Ngôn trịnh trọng đối với Lăng Nghị nghiêm khắc dặn dò.

"Dạy loạn cái gì?" Lăng Nghị trừng mắt không phục nói: "Ta năm đó không phải là cũng dùng phương pháp này đem ngươi cướp về tay sao?"

Nhắc tới chuyện này, Lăng Nghị liền hưng phấn muốn bay lên.

Đây chính là việc tốt đẹp nhất đời hắn mà hắn làm.

Năm đó Lăng Nghị còn không phải là Lăng nguyên soái, vì gia thế kém với Lạc Ngôn, bị Lạc gia khinh thường cự tuyệt ở ngoài cửa, Lăng Nghị lúc ấy vẫn chỉ là học sinh trường quân đội số 1, nhưng lại phi thường bá đạo, mang theo thành viên tiểu đội của mình cứng rắn đem Lạc Ngôn từ Lạc gia cướp đi hơn nữa còn ẩn nấp, khiến Lạc gia không tìm thấy người chỉ có thể lo lắng suông, cũng không làm gì được.

Tuy Lăng Nghị bá đạo, cứng rắn cướp Lạc Ngôn từ Lạc gia, nhưng khi đó người phản đối hai người không chỉ có Lạc gia, còn có Lăng gia, ngay lúc đó Lăng gia muốn cưới một nữ nhân cho Lăng Nghị, nhưng Lăng Nghị sống chết không chịu, cuối cùng bị cha mẹ bức đến phiền, đơn giản liền đem Lạc Ngôn nam giả nữ cùng nhau trở về Lăng gia, sau đó kết hôn sinh con, mãi đến khi Lăng Thần được năm tuổi thân phận nam nhi của Lạc Ngôn mới được đưa ra ánh sáng, đây cũng là lý do vì sao Lăng Thần vẫn luôn gọi Lạc Ngôn là mẫu thân đại nhân, vì hắn từ nhỏ gọi quen rồi liền không sửa miệng.

Lạc Ngôn ánh mắt hung tợn trừng Lăng Nghị lần nữa trịnh trọng dặn dò: "Tóm lại ngươi nghe ta là được, không cho phản kháng."

"Tức phụ..." Lăng Nghị còn muốn vô lại phản bác hai câu.

"Hửm..." Lạc Ngôn nhướng mày ánh mắt sắc bén nhìn Lăng Nghị.

Lăng Nghị ngượng ngùng mà ngây ngô cười, lập tức ngoan ngoãn câm miệng.

Thật là ngoan đến không thể ngoan hơn!

Chờ Lăng Nghị tới nơi, không khí lại dị thường nặng nề.

Vì sao? Vì đã tìm được Lăng Thần rồi!

Nhưng tìm được lại không thể gặp, này không phải càng làm người tức giận hay sao!

Đặc biệt là Hạ Thanh, biết rõ con mình ở bên trong, nhưng anh lại không thể cường ngạnh phá cửa mà vào.

Trác Viêm và Âu Dương Trần rất là vâng lời Lăng Thần phân phó chờ đợi ngoài cửa, hiện tại bị Hạ Thanh, Úc Trục Thiên, Hoàng Nghiệp ba người nhìn đến quả thực áp lực như núi.

Ở thời điểm không khí nặng nề như chết người này, Lăng nguyên soái đã đến, ánh mắt hai người nhìn Lăng nguyên soái, quả thực như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, nóng bỏng làm người run sợ.

"Sao lại thế này? Sao lại đứng cả ở đây?" khi Lăng Nghị được nhân viên phục vụ dẫn tới đây, nhìn đến mọi người cư nhiên đều đứng ở trên hành lang, vẻ mặt nghi hoặc trừng trừng mắt.

Vèo.

Vừa mới nói xong câu đó, liền tiếp thu ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thanh ném tới, Lăng Nghị sờ sờ mũi, tuy hắn và Hạ Thanh không ưa nhau, nhưng cũng chưa từng vừa gặp mặt liền nhăn mặt a!

Nga! Phải rồi, con trai nhà người ta đều bị con mình ăn sạch sẽ, hắn nhăn mặt cũng có thể được tha thứ.

Nội tâm Lăng Nghị mỹ tư tư nghĩ, càng cảm thấy Lăng Thần không hổ là nòi giống của hắn, tính cách này quả thực quá giống hắn.

"Lăng nguyên soái, phiền ngài liên hệ lệnh công tử một chút, bảo hắn hiện tại liền ra ngoài." Hạ Thanh xanh mặt ngữ khí càng là mang theo mệnh lệnh, biết rõ con mình ở trước mắt bị người bắt nạt, nhưng anh lại không thể phá cửa mà vào, để tránh nhìn đến hình ảnh tổn thương đến tự tôn của con trai, nhưng bảo anh trơ mắt nhìn con trai bị bắt nạt, anh lại phi thường không cam lòng, cho nên vừa thấy Lăng Nghị, anh liền đem lửa giận đối với Lăng Thần chuyển dời đến trên người Lăng Nghị.

Lăng Nghị cũng không để ý tới khẩu khí không tốt của Hạ Thanh, dù sao con trai người ta bị con trai mình khi dễ, khẩu khí người ta không tốt cũng là bình thường.

Chỉ là hắn thập phần khó hiểu: "Xin lỗi, ta cũng không biết con trai ta hiện tại ở nơi nào."

Lăng Nghị nói nói xong, Hạ Thanh sắc mặt càng thêm xanh mét, cắn răng một chữ một chữ nói: "Lệnh công tử đang ở bên trong."

"Ở bên trong?" Lăng Nghị trừng trừng mắt: "Vậy còn cần đến ta kêu sao? Trực tiếp đẩy cửa đi vào là được không phải sao?"

Hạ Thanh bị Lăng Nghị nói tức đến khó thở.

Úc Trục Thiên nhìn sắc mặt xanh mét của Hạ Thanh, đột nhiên cảm thấy cũng thập phần đáng yêu, đương nhiên, không khéo Hạ Thanh thật sự sẽ tức đến hỏng, Úc Trục Thiên thập phần hảo tâm giúp Lăng Nghị giải vây nói: "Lăng nguyên soái, ta là Úc Trục Thiên, chủ nhân của Blues, sự tình là như thế này......"

Vì thế Úc Trục Thiên dùng lời lẽ ngắn gọn đem tình huống phát sinh đêm nay nói lại một lần.

"Nói như vậy, căn bản không phải là con ta hạ dược!" Lăng Nghị cao giọng ồn ào, lớn giọng lúc kinh lúc rống, dọc theo đường đi hắn cũng không biết là nên khóc hay cười đâu! Không nghĩ tới thì ra là mình lo lắng suông một đường, đều là do thông tín viên kia truyền sai lời, trở về nhất định phải hung hăng giáo huấn hắn một chút.

Lăng Nghị âm thầm ra quyết định trong lòng, sau đó liền cười ha ha nói: "Ha ha, ta đã nói mà, con trai ta còn chưa đến nỗi đạo đức bại hoại làm ra cái loại hạ dược người khác như thế này."

Lăng Nghị vừa nói ra, sắc mặt Hoàng Nghiệp liền phi thường khó coi.

Tuy con ông thật sự đạo đức bại hoại, nhưng tự tai nghe thấy người khác làm trò mắng tận mặt, trong lòng ông cũng thập phần không vui.

Chẳng qua ông không nói ra nhưng sắc mặt lại rất thối.

Đáng tiếc, Lăng Nghị cũng không phải người hay nhìn sắc mặt, cười ha ha một tay vỗ vỗ bả vai Hoàng Nghiệp, thập phần như huynh đệ tốt nói: "Lão Hoàng à! Con trai ngài cũng không phải đồ vật, sao lại có thể làm ra loại việc không phải con người làm ra như thế này? Ngài thật nên hảo hảo dạy dỗ một chút a!"

Lời nói tràn đầy ngữ khí chân thành, quả thực không thể thân thiết hơn.

Sắc mặt Hoàng Nghiệp trong nháy mắt giống như nuốt đại tiện, thực thối.

Ông run khóe miệng, nội tâm áp lực điên cuồng rít gào, nếu có thể, ông thật muốn chụp bay cái móng vuốt của Lăng Nghị đang đặt trên vai mình ra.

Đệch! Lão tử cùng ngươi mới gặp lần đầu đi! Ngươi một bộ giống như anh em tốt là muốn chơi trò gì?

Cho dù con ta có là gì, thì nó cũng là con trai ta, ngươi ngay trước mặt ta dám mắng con trai ta, ngươi có bị thần kinh không!

Hoàng Nghiệp thật sâu hít một hơi, đè nén nội tâm đang điên cuồng rít gào lại.

Cho dù bị Lăng Nghị mắng như vậy, ông cũng không dám mắng lại Lăng Nghị, dù sao gia thế của mình không bằng Lăng Nghị.

Mọi người đồng thời run rẩy khóe miệng nhìn vẻ mặt Lăng Nghị đang cười đến vô tâm vô phế, đồng thời vô ngữ, ngươi nha, ngươi tuyệt đối là cố ý!

"Khụ khụ..." Úc Trục Thiên cũng là lần đầu tiên gặp mặt Lăng Nghị, lại không nghĩ tới con người thật hàng ngày của Lăng Nghị cư nhiên là cái dạng này, không có một chút tự giác của nguyên soái còn chưa tính, lại còn khiến người tức chết không đền mạng, quả thực không gì không thể.

Đánh vỡ không khí cứng đờ hiện tại, Úc Trục Thiên thật ra không ngại Lăng Nghị đem Hoàng Nghiệp chọc tức đến hộc máu, chẳng qua nhìn sắc mặt Hạ Thanh cũng không tốt liền hảo tâm mà nhắc nhở nói: "Vậy Lăng nguyên soái, ngươi có phải nên đem lệnh công tử kêu ra hay không?"

"Kêu ra làm gì?" Lăng Nghị không da không mặt mũi nháy đôi mắt nhìn mấy người nói: "Cho dù có kêu ra cũng đã gạo nấu thành cơm rồi, cho dù chưa nấu thành, hiện tại cũng đang trong giai đoạn nấu đi! Ngay lúc này mà kêu con trai ta ra, có phải không quá đạo đức hay không? Các ngươi cũng là nam nhân, đương nhiên biết rõ lúc này bị người chặt ngang sẽ có bao nhiêu khó chịu, sao không chờ bọn nó gạo nấu thành cơm rồi tự mình đi ra?"

Lăng Nghị lời nói tràn đầy chân thành khuyên giải mọi người.

Theo mỗi lời mỗi câu của Lăng Nghị, sắc mặt Hạ Thanh liền đen thêm một phần, Lăng Nghị đồ rắn độc tức chết người không đền mạng, tuyệt đối là chuẩn CMNR.

Trách không được Lăng Thần cũng là rắn độc tức chết người không đền mạng, này tuyệt đối là di truyền từ Lăng Nghị.

Nhìn sắc mặt Hạ Thanh đen như đáy nồi, bị chọc giận đến toàn thân run rẩy, Úc Trục Thiên đứng ở bên người anh ma xui quỷ khiến cư nhiên vươn tay chủ động cầm tay Hạ Thanh. Thân thể Hạ Thanh đột nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn Úc Trục Thiên một cái, Úc Trục Thiên thần sắc thản nhiên nhướng mày, Hạ Thanh mím môi rút tay về nhưng lại không rút được, cảm giác được Hạ Thanh giãy giụa, Úc Trục Thiên càng thêm dùng sức cầm lấy. Hắn không biết vì sao mình như bị ma xui quỷ khiến cầm tay Hạ Thanh, nhưng cầm thì cũng cầm rồi, hắn là một người luôn thích đi theo cảm giác của bản thân.

..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.