Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 143: Đem rác rưởi đều dẫm dưới chân đi!



"Nếu không thích, chúng ta liền đi" Lăng Thần quay đầu ôn thanh nói một câu với Hạ Thiên Tịch, nắm tay liền xoay người.

Hắn mang Hạ Thiên Tịch theo, cũng không phải là để người cười nhạo.

Tịch Tịch của hắn tốt như vậy, sao có thể bị những người này làm ủy khuất?

Hơn nữa--ánh mắt Lăng Thần âm lãnh không chút để ý mà liếc mắt đám người xung quanh một cái, hắn càng khinh thường nói với những người này Hạ Thiên Tịch tốt như nào, Tịch Tịch tốt, chỉ cần hắn biết là được, hà tất phải để cho người ngoài biết làm gì.

Trong đám đệ tử gia tộc này, có thể nói thân phận Lăng Thần là cao nhất, vừa nghe Lăng Thần nói như vậy, sắc mặt mọi người lập tức xấu hổ, đây chính là yến hội Diệp gia tổ chức, chủ nhân còn chưa tới đâu, bọn họ liền đem người có thân phận cao nhất ở đây chọc giận, đến lúc đó nếu bị Diệp gia truy cứu, bọn họ cũng không thoát khỏi quan ệ.

Mọi người sắc mặt khác nhau nhìn đối phương, nghe Lăng Thần thuận theo Hạ Thiên Tịch như vậy, sắc mặt trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ mới được.

"Đứng lại."

Khi Lăng Thần nắm tay Hạ Thiên Tịch xoay người rời đi, thanh niên mở miệng châm chọc Hạ Thiên Tịch sắc mặt giận dữ đỏ bừng, phẫn nộ quát lớn.

Vừa mới rồi Lăng Thần nói như vậy, liền cho thấy hắn đang giữ gìn Hạ Thiên Tịch. Nhưng thanh niên này lại một chút cũng không cảm giác được, gã cảm thấy Lăng nguyên soái và Hạ nguyên soái không hợp, như vậy con trai bọn họ quan hệ khẳng định cũng sẽ không hợp, hôm nay Lăng Thần dẫn y theo hoặc là vừa mới mở miệng giữ gìn y, cũng chỉ là muốn mặt mũi không trở ngại mà thôi, nếu gã có thể khiến cho phế vật này hung hăng mà mất mặt trước mắt mọi người, cho dù một hồi bị Lăng Thần răn dạy một phen, vậy cũng chỉ là giữ gìn mặt mũi hài hòa mà thôi, đến lúc đó nhà gã không phải dễ dàng leo lên Lăng gia hay sao!

Bàn tính trong lòng thanh niên bùm bùm vang lên, ánh mắt nhìn qua Hạ Thiên Tịch, cao ngạo ngẩng đầu lên tức giận răn dạy: "Ngươi dựa vào cái gì nói chúng ta đều là rác rưởi không có giáo dưỡng? Chẳng lẽ đây là giáo dưỡng của ngươi sao? Thân phận của ngươi cũng chỉ cao quý hơn chúng ta một chút mà thôi, nếu không có Hạ nguyên soái, ngươi một tên phế vật có gì chứ, chúng ta cho dù là rác rưởi cũng là cơ giáp chiến sĩ, còn ngươi? Một tên phế vật không thể điều khiển cơ giáp, có cái gì mà để kiêu ngạo?"

Thanh niên tuy rằng xúc động, nhưng lời gã nói đều có lý.

Hạ Thiên Tịch xác thực chỉ là một tên phế vật không thể điều khiển cơ giáp, chỉ là vì có Hạ nguyên soái bao bọc, mới có thân phận cao quý như vậy, nếu không có Hạ nguyên soái, y cái gì cũng không phải.

Hạ Thiên Tịch cong cong khóe môi, vẫn là một tên có đầu óc sao!

"Ngươi nói cái gì?" Ánh mắt Lăng Thần lạnh khiếp người, một khuôn mặt giờ phút này hoàn toàn lạnh xuống, sắc mặt băng hàn kia quả thực khiến người run sợ.

"Ta...ta...." thanh niên vừa thấy Lăng Thần mặt lạnh cùng khí thế khiếp người như vậy, tức khắc liền yếu đi, trong lòng nghĩ, Lăng Thần cũng thực biết giả bộ!

Hạ Thiên Tịch nhẹ nhàng dùng sức cầm tay Lăng Thần trấn an một chút, sau đó mới ngẩng đầu nhướng mày, đôi mắt đào hoa sáng ngời híp lại nhìn thanh niên, đuôi mắt nhếch lên mang theo vài phần khinh miệt cùng khinh thường, gợi lên khóe môi ngữ điệu nhàn nhạt không nhanh không chậm mà nói: "Cho dù ta là phế vật, thân phận cũng cao quý hơn ngươi, ta so ngươi kiêu ngạo, đó là ta có tư cách kiêu ngạo, nếu ngươi có mệnh tốt như vậy, ngươi cũng có thể càng kiêu ngạo hơn ta, đáng tiếc...ngươi không có!"

Hạ Thiên Tịch nhàn nhạt mà nói, ánh mắt cười nhìn thanh niên, đôi mắt hẹp dài cong lên như hình trăng non, làm người cảm giác một cỗ xúc động phong lưu.

Hơn nữa, lời y nói, cũng thập phần có lý, cho dù y là phế vật, y cũng là con trai của Hạ nguyên soái, có mệnh tốt như vậy, đáng tiếc bọn họ không có.

Sắc mặt thanh niên lập tức biến thành màu phân.

Hạ Thiên Tịch cong lên khóe môi cười cười, mi mắt cong cong.

Một mỹ thiếu niên như vậy, cho dù lời nói của y thật không dễ nghe, cũng sẽ không làm người cảm thấy chán ghét, ai bảo nhân loại trên cơ bản đều là nhan khống chứ!

Nhìn sắc mặt như màu phân của thanh niên, Hạ Thiên Tịch cười càng thấy mắt không thấy răng, nói: "Huống hồ, ngươi nói lời này cũng khó thành hiện thực, phụ thân ta như cũ vẫn là nguyên soái liên bang, mà ta chính là mệnh tốt như vậy là con trai nguyên soái, cho dù ngươi đố kỵ, cũng không thể thay đổi được gì, có lẽ ngươi hiện tại chết, một lần nữa đầu thai còn có thể có một phần tỉ cơ hội trở thành con trai của nguyên soái....nga, đúng rồi, phụ thân ta không không tính toán đi bước nữa, cho nên ngươi không thể thành anh em với ta được."

"Mẫu thân ta cũng không tính toán muốn có thêm đệ đệ." Lăng Thần khó có được tiếp một câu chuyện cười.

Phì――――

Bị lời nói của Hạ Thiên Tịch chọc cho vui vẻ, có người nhịn không được bật cười, thật sự là lời Hạ Thiên Tịch nói quả thực làm cho người ta muốn không cười cũng không được.

Hai vị nguyên soái liên bang, hiện tại hai vị nguyên soái cũng không tính toán muốn có thêm con, cho dù thanh niên có chết cũng không có khả năng sẽ mệnh tốt mà đầu thai thành con trai nguyên soái được.

Chung quanh một mảnh âm thanh cười nhạo.

Sắc mặt thanh niên đỏ lên, bị lời nói của Hạ Thiên Tịch công kích quả thực không còn chút sức lực chống cự.

Mà Hạ Thiên Tịch một chút ý tứ buông tha thanh niên này cũng không có, nghe được Lăng Thần cư nhiên khó có được tiếp lời, lập tức nói: "Xem ra một phần tỷ cơ hội của ngươi cũng không có, ta cũng không có biện pháp nào nữa."

Ngữ khí đầy bất đắc dĩ, quả thực khiến người đau trứng.

Thanh âm cười nhạo của mọi người xung quanh càng lớn.

Thậm chí có người nổi lên vui đùa--

"Vương Nghĩa, ta xem ngươi không bằng ngươi cứ đánh cuộc đầu thai một keo này đi, tuy không thành con trai của nguyên soái, nhưng nói không chừng có thể làm điện hạ của Đế Quốc nữ vương đấy!"

"Thân vương Đế Quốc nữ vương không phải đã chết sao?"

"Ngốc thế, nữ vương hiện tại mới bao lớn? Thân vương đều đã chết nhiều năm như vậy, nữ vương chẳng lẽ liền không có tình nhân sao?"

"Đó là muốn Vương Nghĩa làm tư sinh tử sao?"

"Tư sinh tử không phải cũng là một điện hạ sao!"

"Ha ha......"

Lập tức xung quanh cười vang một mảnh.

"Chúng ta đi." Hạ Thiên Tịch cũng không muốn ở chỗ này chịu đựng loại không khí này, y không thích tới yến hộ của giới thượng lưu nguyên nhân chủ yếu cũng chỉ vì có những kẻ mắt cao hơn đỉnh tồn tại, ngay cả đám hồ bằng cẩu hữu của y trước kia cũng vậy, quả thực khiến người chán ghét.

Lăng Thần gật gật đầu nắm tay Hạ Thiên Tịch lập tức quay hướng khác liền đi, hắn cũng không muốn ở chỗ này làm Hạ Thiên Tịch phải chịu ủy khuất.

"Đứng lại."

Nháy mắt khiến mình trở thành trò cười của mọi người Vương Nghĩa hai tay nắm chặt, ánh mắt hung tợn nhìn bóng dáng Hạ Thiên Tịch khiêu khích nói: "Ta muốn quyết đấu với ngươi."

Hạ Thiên Tịch vốn dĩ không để ý tới đám người không có việc gì đi kiếm chuyện, đột nhiên nghe được gã nói như vậy, lập tức dừng bước chân, xoay người thần sắc quẫn quẫn nhìn Vương Nghĩa nói: "Ngươi xác định?"

"Hừ! Làm sao? Không dám?" Vương Nghĩa nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Hạ Thiên Tịch, sắc mặt lập tức cao ngạo lên nói: "Ta biết ngươi không thể điều khiển cơ giáp, cho nên ta chỉ thi thể thuật cùng ngươi, chúng ta đều là hậu đại quân nhân, chỉ là thi thể thuật đơn giản ngươi không phải sợ đến mức không dám thi đấy chứ! Ta tin có Hạ nguyên soái tự mình dạy dỗ, kỹ thuật đấu của ngươi có phải cao hơn chúng ta hay không?"

Vương Nghĩa vừa nói xong, xung quanh lập tức lại vang lên tiếng nghị luận sôi nổi.

"Này Vương Nghĩa có phải cố ý hay không? Biết rõ y chỉ là một phế vật không thể điều khiển cơ giáp, thể thuật có thể tốt được sao?"

"Cũng chẳng có cách nào, ai bảo người ta nói có bản lãnh để kiêu ngạo chứ? Không cho chút giáo huấn, còn đem mấy người chúng ta đều thành rác rưởi cả sao?"

"Thân phận tôn quý thì như thế nào, phế vật chính là phế vật!"

"Vương Nghĩa, ngươi phải cho chúng ta thể diện nha, ngàn vạn không thể thua đâu đấy!"

"....."

Mọi người sôi nổi hét to, trợ uy cho Vương Nghĩa.

Tuy bọn họ cũng không quá thích Vương Nghĩa hùng hổ dọa người, nhưng bọn họ cũng không quen nhìn Hạ Thiên Tịch, mệnh tốt thì thế nào? Phế vật chính là phế vật, như cũ bị bọn họ khinh thường.

Vương Nghĩa vẻ mặt khoe khoang nhìn Hạ Thiên Tịch, cao ngạo nhướng mày: "Thế nào, ngươi có dám không?"

Phì――

Một tiếng cười nhạo giờ phút này truyền tới.

Một thanh niên đi ra vẻ mặt đầy sùng bái nhìn Hạ Thiên Tịch cổ vũ: "Hạ thiếu, quyết đấu với gã đi, ta ủng hộ ngươi."

Nơi này cũng có mấy thiếu niên ở đại viện quân khu kia của bọn họ, vừa rồi không chú ý tới bên này, thấy bên này động tĩnh có điểm lớn, mới chú ý tới.

Hạ Thiên Tịch hiện tại đã trở thành nhân vật phong vân của toàn bộ đại viện quân khu, rất nhiều người sùng bái Hạ Thiên Tịch có thể một chiêu liền chế trụ Tề Phi Dương ngang ngược kiêu ngạo nhất đại viện quân khu, Hạ Thiên Tịch hiện tại đã trở thành thần tượng của rất nhiều người.

Hiện tại thần tượng của mình cư nhiên bị người khác cười nhạo, bọn họ rất chi là bất bình, sôi nổi đi ra ủng hộ Hạ Thiên Tịch--

"Hạ thiếu, ngươi chính là thần tượng của rất nhiều người ở đại viện quân khu chúng ta, sao có thể bị mấy người này dọa sợ!"

"Hạ thiếu, chúng ta ủng hộ ngươi"

"Hạ thiếu, chúng ta yêu ngươi"

"......"

Thậm chí, có mấy nữ sinh còn thể hiện khuynh mộ trần trụi với Hạ Thiên Tịch.

Nhìn mấy nữ sinh đôi mắt hàm chứa hoa đào nhìn Hạ Thiên Tịch, sắc mặt lăng Thần lập tức khó coi.

Hạ Thiên Tịch cư nhiên bị người rình rập, xem ra phải nhanh chóng đem Hạ Thiên Tịch biến thành người của mình mới được.

Ngay lập tức, toàn bộ đại sảnh chia thành hai phe, một bên ủng hộ Vương Nghĩa, một bên ủng hộ Hạ Thiên Tịch.

Vương Nghĩa không nghĩ tới, ngay cả Hạ Thiên Tịch tên phế vật này cư nhiên cũng có người ủng hộ, lập tức sắc mặt kiêu ngạo không tốt lắm, nhưng thấy đám người ủng hộ Hạ Thiên Tịch không nhiều bằng mình, sắc mặt mới đẹp hơn một chút.

Hạ Thiên Tịch thần sắc quẫn bách!

Y tới nơi này chủ yếu cũng vì muốn ở bên cạnh Lăng Thần mà thôi, thật sự không muốn gây chuyện.

Này sao đi đâu cũng bị chú ý vậy chứ? Vai chính gì đó chính là khiến người đau trứng!

"Ngươi nói, ta có nên cho hắn một cái giáo huấn hay không?" Hạ Thiên Tịch trực tiếp quay đầu hỏi Lăng Thần bên cạnh.

Giọng nói của y đều đều không chút trầm bổng, lại dưới ánh nhìn của mọi người nói ra, lập tức khiến cho thần sắc mọi người quẫn quẫn!

Ngay cả phế vật như Hạ Thiên Tịch cũng muốn cho người khác giáo huấn, y mạnh miệng nói nhiều cũng không sợ đau răng.

Mà những người ủng hộ Hạ Thiên Tịch vừa thấy mấy kẻ khinh thường Hạ Thiên Tịch, lập tức hừ hừ...cho các ngươi khhinh thường Hạ thiếu, một hồi Hạ thiếu nếu ra tay, làm các người chết khiếp!

Phải biết rằng lúc trước bọn họ cũng khinh thường Hạ Thiên Tịch, tiếp nhận một chiêu của Hạ Thiếu liền đem bọn họ khiếp sợ muốn chết!

"Tùy ngươi" Lăng Thần ánh mắt ôn nhu nhìnHạ Thiên Tịch, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc ủng hộ.

Hạ Thiên Tịch ngại ngùng sờ sờ mũi, vừa thấy biểu tình cao ngạo không ai sánh được của Vương Nghĩa, lập tức nói: "Ta thích nhất cảm giác đem rác rưởi đều dẫm dưới chân."

"Vậy đem đám rác rưởi đó đều đạp dưới chân đi!"

..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.