Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 151: Đắp người tuyết! Quan tâm sẽ bị loạn!



"Được rồi, không thèm nghe ngươi nói nữa, ta muốn đi ra ngoài đắp người tuyết." Hạ Thiên Tịch hai mắt sáng lấp lánh nhìn tuyết ngoài cửa sổ, vội vàng muốn ngắt kết nối với Lăng Thần.

"Tịch Tịch, khoan đã." Lăng Thần lập tức không tán đồng nhíu mày.

"Sao vậy?" Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt.

"Hiện tại bên ngoài thời tiết quá lạnh, ngươi đi ra ngoài chơi tuyết, sẽ bị lạnh." Lăng Thần dịu dọng hống.

Miệng Hạ Thiên Tịch lập tức chu lên, đáng thương hề hề nói: "Không sao, ta mặc dày một chút là được."

Kỳ thực, y căn bản là sẽ không mặc dày, dù sao chơi cũng không cảm thấy lạnh nha!

Mà Lăng Thần sớm đã thăm dò rõ ràng tính tình Hạ Thiên Tịch, biết y cũng chỉ nói cho có lệ, cũng không hành động thực tế, liền nhíu mày suy tư một chút nói: "Như vậy đi, ngươi trước ở nhà ăn cơm, cơm nước xong ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, ta một lát nữa sẽ qua."

"Ngươi còn muốn tới?"

"Ừ."

Nếu không tới hắn sao có thể yên tâm.

"Không cần, ngươi vừa mới về nhà, lại đến làm gì?" Hạ Thiên Tịch tuy rất muốn ở cùng một chỗ với Lăng Thần, nhưng bên ngoài tuyết lớn như vậy, hơn nữa đến bây giờ còn chưa dừng, y cũng không muốn Lăng Thần lái xe vào lúc này, rất dễ xảy ra chuyện.

"Ở nhà chờ ta, khi ta chưa tới không cho đi ra ngoài!" Lăng Thần không trả lời Hạ Thiên Tịch, nghiêm khắc dặn dò một câu, khi Hạ Thiên Tịch trừng mắt nhíu mày ngữ khí lại dịu dàng xuống: "Ngoan...|

Tiếng nói trầm thấp khiến người say mê.

Hạ Thiên Tịch cong lên khóe môi gật gật đầu.

Bên này vừa mới về đến nhà, Lăng Thần đơn giản thay quần áo rồi ra ngoài, Lăng Nghị và Lạc Ngôn ngồi ở phòng khách đang nói chuyện gì đó, Lạc Ngôn vừa thấy Lăng Thần muốn đi ra ngoài, liền hỏi một câu: "Thần Thần, tuyết rơi lớn như vậy còn muốn ra ngoài sao?"

"Vâng." Lăng Thần gật đầu: "Đi xem Tịch Tịch"

"Con trai, ngươi không phải vừa mới từ nhà tức phụ ngươi về sao?" Lăng Nghị nhịn không được hỏi một câu.

"Vâng, lại đi một chuyến có chút chuyện." Lăng Thần nói.

"Vậy bảo quản gia đưa ngươi qua, đừng tự mình lái xe." Lạc Ngôn nói đứng lên kêu quản gia tới, tuyết rơi lớn như vậy, anh cũng lo lắng con trai tự mình lái xe ra ngoài.

"Con biết rồi, vậy phụ thân, mẫu thân, con đi đây."

"Ừ." Lạc Ngôn gật gật đầu.

Chờ Lăng Thần đi rồi, Lăng Nghị mới cười mắng: "Tiểu tử này, có tức phụ liền quên mẹ a!"

Ánh mắt Lạc Ngôn nhàn nhạt liếc nhìn hắn: "Chẳng lẽ ngươi không phải?"

"Ách..." Lăng Nghị hắc hắc cười ngây ngô, nhào lên ôm tức phụ của mình mà hôn môi.

Mà bên kia, sau khi ngắt liên hệ Hạ Thiên Tịch liền xuống lầu ăn cơm trưa, nhưng cơm trưa ăn xong một hồi còn chưa thấy Lăng Thần tới, nhìn đồng hồ trên vách tường, khoảng cách với lúc hai người trò chuyện cũng chỉ qua một tiếng mà thôi, Lăng Thần nếu đã đến, phỏng chừng còn phải mất hơn một tiếng nữa, chẳng lẽ y cứ phải ngồi ngốc ở chỗ này mà chờ sao?

Dùng hơn một tiếng này tu luyện, tựa hồ không bõ, một giờ có thể luyện ra cái gì, hơn nữa y hiện tại cũng không tĩnh tâm, dứt khoát ra ngoài chơi trước là được.

Hạ Thiên Tịch vỗ đùi, lập tức liền quyết định, ngay sau đó lên lầu mặc một ít quần áo, liền ra cửa đi vào trong đình viện.

Con đường trong đình viện đã được người hầu quét sạch sẽ, tuyết đọng hai bên đường thật dày, sắp cao đến eo Hạ Thiên Tịch, y cầm cái xẻng bất chấp hiện tại tuyết còn đang rơi lớn, vừa đi ra hai má đã bị lạnh đến đỏ bừng, nhưng Hạ Thiên Tịch một chút cũng không quan tâm, lập tức cầm xẻng xúc tuyết, đôi tay nắm tuyết.

Vì tuyết rơi lớn như vậy, Hạ Thanh cũng không đi quân khu, anh liền ở đại sảnh, nhìn con trai mình ở bên ngoài chơi tuyết vô cùng vui vẻ, trong lòng anh nháy mắt thực cảm thấy hạnh phúc, chỉ cần con trai vẫn luôn vui vẻ như vậy trước mặt anh, anh đã thấy hạnh phúc.

Đầu tiên Hạ Thiên Tịch dùng cái xẻng xúc một đống tuyết lớn, sau đó dùng tay đem tuyết này chồng lên nhau, đắp thành một quả cầu tuyết lớn, quả cầu tuyết này chính là thân thể béo lùn chắc nịch của người tuyết, nhưng quả cầu tuyết này cũng không dễ đắp, Hạ Thiên Tịch đắp hơn một giờ cũng không đắp xong, chờ Lăng Thần đi vào thấy y còn đang một mình phấn đấu với quả cầu tuyết lớn này.

"Không phải bảo người chờ ta tới rồi mới ra ngoài chơi sao?" Vừa vào đình viện liền nhìn thấy thân ảnh Hạ Thiên Tịch, hắn đang cúi lưng dùng tay đắp quả cầu tuyết lớn, quần áo đầy tuyết đọng, trên đầu còn không đội mũ, sợi tóc màu đen đều là tuyết rơi trong suốt, gương mặt trắng nõn cùng cái mũi của y lúc này bị lạnh đến đỏ bừng, môi không còn tí huyết sắc nào, đặc biệt là đôi tay đỏ bừng, vừa thấy là biết bị lạnh cóng vô cùng.

Lăng Thần nhắm mắt lại, trong lòng hiện lên một tia đau lòng.

"Ngươi đã tới rồi." Hạ Thiên Tịch vửa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lăng Thần cách đó không xa, khóe miệng cong cong, đôi mắt sáng lấp lánh nói: "Ngươi xem ngươi xem, chỉ cần đem thân người tuyết đắp xong, dư lại đầu người tuyết liền dễ làm."

Lăng Thần đi lên trước không có xem cái đoàn béo lùn chắc nịch thân người tuyết, đi đến bên cạnh y, đầu tiên là vươn tay cầm lấy bàn tay đỏ bừng có chút mập mạp của Hạ Thiên Tịch, vừa chạm vào liền thấy cảm giác lạnh băng, trong lòng Lăng Thần lập tức đau xót, mang mắt mang theo thần sắc trách cứ: "Ta không phải bảo ngươi chờ ta đến sao?"

Hạ Thiên Tịch chu chú miệng hừ hừ hai tiếng, ánh mắt lại mang theo ý cười, nhìn biểu tình hứng phấn của y như vậy, Lăng Thần cũng không nỡ trách cứ y, cầm tay y kéo người vào đại sảnh.

"Làm gì? Làm gì thế? Ta còn chưa đắp xong người tuyết đâu!" Hạ Thiên Tịch giãy giụa, quay đầu nhìn người tuyết mới đắp được hơn một nửa.

Lăng Thần quay đầu lại ánh mắt hung hăng trừng mắt nhìn y một cái, trong ánh mắt mang theo thần sắc trách cứ, làm Hạ Thiên Tịch lập tức ngậm kín miệng, chẳng qua vẫn còn bất mãn hừ hừ.

Lăng Thần đem người kéo vào đại sảnh, Hạ Thanh đang ngồi trong đại sảnh, Lăng Thần đi vào anh cũng thấy được, càng thấy được con trai mình bị Lăng Thần quản giáo dễ bảo, không khỏi cảm thán, thật là con lớn không nghe cha mà!

"Hạ nguyên soái." Lăng Thần đầu tiên là chào hỏi Hạ Thanh một câu, ngay sau đó nói: "Ta trước mang Tịch Tịch lên trên thay quần áo, quần áo của y đều ướt hết."

"Mới không có." Hạ Thiên Tịch nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, dưới ánh mắt tức giận của Lăng Thần liền ngậm miệng, chẳng qua cái mỏ lại chu lên, biểu tình trên mặt phi thường không vui.

"Đi đi." Hạ Thanh gật gật đầu.

Lăng Thần lôi kéo Hạ Thiên Tịch lên lầu, đi vào phòng Hạ Thiên Tịch đem người kéo vào bên trong, Hạ Thiên Tịch lập tức liền không hài lòng, nhấc chân hung hăng đá chân Lăng Thần xù lông: "Ngươi đây là có ý gì? Còn giáo huấn ta trước mặt phụ thân! Ta hôm nay thật vất vả mới cao hứng một hồi, ngươi lại xụ mặt ra, ngươi nếu không muốn lập tức có thể cút đi cho lão tử!"

Vừa rồi trước mặt Hạ Thanh, Lăng Thần giáo huấn y, y cũng không phản bác là vì không muốn ở trước mặt phụ thân làm Lăng Thần mất mặt, khiến phụ thân thấy hai người không thích hợp.

Hơn nữa, y chơi tuyết đang rất vui vẻ, Lăng Thần liền lôi kéo một hồi bày ra khuôn mặt khó coi, ai nhìn cũng thấy ảnh hưởng tới tâm tình đi!

Hạ Thiên Tịch tức giận ngồi trên giường lẩm bẩm, cũng mặc kệ tuyết đọng thật dày trên người có thể rơi xuống chăn đệm hay không.

Lăng Thần nhìn y một cái, trong mắt đều là sủng nịnh cùng bất đắc dĩ, không trả lời Hạ Thiên Tịch mà xoay người đi tới tủ quần áo tìm quần áo cho Hạ Thiên Tịch, sau đó lại đi vào phòng tắm mở nước ấm vào bồn tắm.

Hạ Thiên Tịch nhìn Lăng Thần bận việc, cả người có chút run bần bật, vừa rồi ở bên ngoài còn không cảm thấy, hiện tại vào nhà, độ ấm tăng lên, liền cảm giác được rất lạnh, hơn nữa khuôn mặt và bàn tay bị lạnh đến đỏ bừng gặp nhiệt độ tăng lên liền nóng bừng, đây là di chứng sau khi chơi tuyết, Hạ Thiên Tịch phi thường không thích bàn tay và gương mặt bị nóng bừng như này.

"Làm sao thế?" Chuẩn bị xong nước ấm ra tới liền nhìn thấy Hạ Thiên Tịch phi thường không tự nhiên xoa xoa vỗ vỗ gương mặt, Lăng Thần vẫn nhịn không được đau lòng hỏi.

Hạ Thiên Tịch quay đầu ánh mắt mang theo tức giận nhìn hắn, miệng chu lên không nói gì.

"Tay không thoải mái?" Lăng Thần cầm tay Hạ Thiên Tịch, cảm giác được độ nóng dị thường trên tay y, ánh mắt sắc bén trừng lên nhìn y: "Xem ngươi lần sau còn dám chơi tuyết nữa không."

Trong miệng toàn lời nghiêm khắc, động tác một chút cũng không chậm đem Hạ Thiên Tịch kéo vào trong phòng tắm, quay đầu nhìn người còn đang thiếu tự nhiên giận lẫy dẩu mỏ lên, nói: "Nước ta đã chuẩn bị tốt, ngươi đem quần áo cởi ra đi ngâm mình, tẩy đi hàn khí trên người, tay một hồi liền không khó chịu."

Cho dù là thanh âm nghiêm khắc, nhưng nhìn biểu tình rất không thoải mái của người này, Lăng Thần cũng không nghiêm khắc nổi, cuối cùng đau lòng vẫn là mình, hắn nhỏ giọng dỗ dành: "Ngoan, mau đi tắm, chờ một lát ra tới ta cho ngươi đắp người tuyết được không?"

"Thật sao?" Đôi mắt Hạ Thiên Tịch sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần.

Lăng Thần lập tức gật đầu, Hạ Thiên Tịch lúc này mới kéo cái mỏ đang chu lên của mình xuống, cong khóe môi nói: "Đây là ngươi nói, không cho thay đổi."

Lăng Thần gật đầu, Hạ Thiên Tịch mới nghe lời đi tắm rửa.

Lăng Thần đi ra ngoài đem quần áo của Hạ Thiên Tịch sắp xếp tốt, sau đó lại tìm một ít quần áo tương đối dày, lại còn lôi ra mũ và găng tay, nghĩ một lát nữa phải đi ra ngoài không bọc kín một chút, người này bị lạnh cóng chắc chắn lại không thoải mái.

Hơn nữa Lăng Thần còn cố ý đi ra ngoài tìm Libor quản gia muốn một chén canh gừng, đây là trừ hàn khí, nghĩ Hạ Thiên Tịch ở bên ngoài trời lạnh lâu như vậy, để tránh cảm mạo hắn vẫn là dự bị trước.

Kỳ thực, Lăng Thần lo lắng có điểm dư thừa, bọn họ đều là học viên chính thức của trường Quân đội số 1, có thể được trường Quân đội số 1 tuyển chọn, đầu tiên là tố chất thân thể phải tốt. Hạ Thiên Tịch cũng chỉ ở bên ngoài lạnh một lát nếu đã dễ dàng bị cảm, sao có thể trở thành học viên chính thức của trường quân đội số 1 được?

Nhưng, ai bảo quan tâm thì sẽ bị loạn chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.