Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 164: Ngươi nha, sửa miệng cũng quá nhanh đi!



Hiện tại, tiền chính là thượng đế, tuy nói tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì trăm triệu không được.

Lăng Thần lúc sớm tỉnh lại đã bấm dãy số phục vụ, bảo khách sạn mua quần áo đơn giản cho hai người, chỉ là hai bộ quần áo hưu nhàn, còn còn là màu trắng, lại có kích cỡ hai người, cho nên quần áo nhân viên phục vụ đưa tới Lăng Thần xem như vừa lòng.

Mặc xong quần áo rời đi, Lăng Thần đầu tiên là mang Hạ Thiên Tịch đi siêu thị.

"Chúng ta tới siêu thị làm gì?" Hạ Thiên Tịch nắm tay Lăng Thần, hai mắt sáng lấp lánh, căn bản không để ý tới ánh mắt nhìn của mọi người xung quanh.

Tuy hai nam nhân ở chung ở xã hội hiện tại như cũ là việc thực bình thường, nhưng hai nam nhân đẹp mắt như vậy thực khiến người ta không rời nổi ánh mắt! Vì sao hiện tại đàn ông tốt đều gay? Rất nhiều hủ nữ trong lòng rít gào.

"Chọn một ít đồ vật ngươi thích ăn." Lăng Thần một tay đẩy xe, một tay nắm lấy tay Hạ Thiên Tịch nói.

"Ta thích ăn?"

"Ừ"

"Bên này" Hạ Thiên Tịch lập tức chỉ vào khu tràn đầy đồ ăn văn tràn bên kia, hai mắt sáng lấp lánh.

Lăng Thần theo Hạ Thiên Tịch đi vào khu ăn vặt, Hạ Thiên Tịch buông tay Lăng Thần ra, cả người vui đến bất diệc nhạc hồ lấy bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt trên kệ ném vào trong xe đẩy của Lăng Thần.

Lăng Thần lập tức nhăn mặt, ánh mắt rất không tán đồng nhìn đám đồ ăn vặt bị Hạ Thiên Tịch ném vào xe, đều là một ít khoai lát, quả sấy, thịt khô linh tinh, ăn mấy thứ này rất dễ bị nóng trong.

"Tịch Tịch." Nhìn Hạ Thiên Tịch còn đang có xúc thế điên cuồng chọn đồ ăn vặt, Lăng Thần không tán đồng kêu một tiếng.

"Sao vậy?" Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu lên từ trước cái kệ để hàng, thuận tiện đem ba túi cánh gà và một túi quả sấy, một túi bò khô ném vào xe đẩy, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lăng Thần.

"Mấy thứ này..." Lăng Thần cau mày nhìn đồ ăn vặt trong xe đẩy.

"Làm sao vậy?" Hạ Thiên Tịch không rõ nguyên do cười hì hì, nhìn đồ ăn vặt trong xe đẩy, cười nói: "Một cái xe đẩy chắc chắn không đủ, ngươi lại đi lấy một cái nữa đi."

Khu đồ ăn vặt phía trước y còn chưa đi qua đâu, thật vất vả mới dạo siêu thị một lần, y nhất định phải mua cho đủ mới được.

Lăng Thần nghe y nói một cái xe đẩy còn chưa đủ, mày trực tiếp nhăn lại có thể kẹp chết một con muỗi, lạnh giọng ôn hòa dỗ: "Mấy thứ này ăn nhiều dễ bị thượng hỏa dạ dày, không tốt cho cơ thể, chúng ta mua thứ khác ăn có được không?"

Miệng Hạ Thiên Tịch lập tức chu lên, đôi mắt nhỏ u oán đáng thương hề hề trừng mắt Lăng Thần dẩu miệng nói: "Là ngươi bảo ta chọn đồ vật thích ăn, này đều là những thứ ta thích."

Y đã lựa được rồi, hắn cư nhiên còn không đồng ý, đây là ý gì!

"Không phải ta không cho ngươi ăn, chỉ là mấy thứ này rất dễ thượng hỏa, ngươi muốn ăn, chúng ta mua ít đi một chút được không?" Lăng Thần đứng trước mặt Hạ Thiên Tịch dịu giọng dỗ dành.

"Khụ khụ..." Một trận ho khan vang lên bên cạnh hai người, lập tức đánh vỡ không khí ấm áp giữa hai người.

Lãnh mắt đao của Lăng Thần lạnh lùng nhìn qua, khiến cho Trác Viêm và Âu Dương Trần phía sau bọn họ thiếu chút nữa tè ra quần.

Quấy rầy người khác yêu đương là không đúng, nhưng như vậy cũng quá sắc bén đi!

Bọn họ cũng không phải là có thù không đội trời chung, dùng ánh mắt khủng bố như vậy nhìn bọn họ là sao?

Hôm nay Trác Viêm và Âu Dương Trần vốn muốn đi tìm Lăng Thần ra ngoài chơi, lại bị báo là Lăng Thần không có nhà, hai người bọn họ cảm thấy thực kỳ quái, vì Lăng Thần rất ít khi ra ngoài, bình thường đều ở nhà rèn luyện. Bọn họ càng không nghĩ ra Lăng Thần sẽ đi ra ngoài với ai, vì hai người bọn họ là bạn tốt của hắn từ trước tới này, mấy tiểu tử ở đại viện quân khu bọn họ ai nhìn thấy Lăng Thần mà không lạnh run gọi một tiếng Lăng thiếu, ai dám đi cùng Lăng Thần ra ngoài chơi?

Không nghĩ ra hai người cũng không nghĩ tiếp, liền nghĩ đi siêu thị mua chút thiết bị vận động, nào biết hai người cư nhiên gặp Lăng Thần.

Vừa mới bắt đầu bọn họ quả thực không dám tin thân ảnh kia là Lăng Thần, hắn cư nhiên lại đi dạo siêu thị? Quả thực không khoa học nha!

Hai người quả thực là khiếp sợ từ trong ra ngoài, ngay sau đó lại lần nữa nhìn thấy khuôn mặt vốn lạnh lẽo kia của Lăng Thần cư nhiên còn có một mặt ôn nhu như vậy, ánh mắt kia cư nhiên cũng có lúc tràn đầy nhu tình, giọng nói ngày thường lạnh lẽo cơ hồ sắp chảy ra nước, hai người lập tức khiếp sợ giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh!

Mẹ ơi! Bọn họ hôm nay không bị hoa mắt đi!

Vốn dĩ không xác định bọn họ có phải hoa mắt hay không nên hai người mới cố ý ho khan hai tiếng xem rốt cuộc có phải mình bị hoa mắt hay không? Hoặc là thế giới này huyền huyễn? Đương nhiên khi thấy ánh mắt như đao của Lăng Thần liếc lại đây, bọn họ đã biết, thì ra không phải bọn họ hoa mắt, mà là thế giới này huyền huyễn.

"Ha ha, Lăng thiếu, thật...thật trùng hợp..." Trác Viêm cười khan, giờ phút này hắn thật hối hận đến xanh ruột, vì sao lại tới quấy rầy người ta yêu đương, ngươi nhìn xem ánh mắt như đao của Lăng Thần kia, nhìn trên người ngươi như dùng dao cùn xẻo từng miếng thịt vậy.

"Đúng vậy, thật trùng hợp, ha ha...thật trùng hợp..." ánh mắt Hạ Thiên Tịch nhìn hai người quả thực giống như nhìn đồ ngốc, ngốc hề hề.

Ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Lăng Thần: "Ngươi biết hai người bọn họ?"

Nhìn người ngu ngốc như vậy cư nhiên có quen biết với Lăng Thần?

"Không quen." Lăng Thần trực tiếp sảng khoái trả lời.

Hai người: "....."

Đừng khinh người như vậy chứ!

"Ha hả..." Trác viêm cười giả lả một tiếng, nhìn Hạ Thiên Tịch nói: "Vị này hẳn là Hạ thiếu đi!"

Chuyện của Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch đã truyền khắp liên bang, ngay cả thân là tiểu đồng bọn của Lăng Thần bọn họ cũng đều sợ ngây người.

Lăng nguyên soái và Hạ nguyên soái không hợp, này là sự thực cả liên bang đều biết, nhưng con trai bọn họ lại ở bên nhau, lúc trước người biết chuyện này quả thực không có ai tin tưởng, nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều muốn đánh cho tên tung tin kia rác rưởi kia một trận.

Hiện tại nhìn thấy Lăng Thần cư nhiên đối với thiếu niên xinh đẹp dịu dàng như vậy, không cần nghĩ, bọn họ cũng biết thiếu niên này chắc chắn là Hạ Thiên Tịch không cần nghi ngờ.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thiên Tịch, đặc biệt là cánh môi hơi cong lên như trẻ con, bọn họ quả thực rất hoài nghi, y thực sự thành niên rồi sao? Hay vẫn còn là vị thành niên nhỉ?

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Lăng Thần phát hiện tầm mắt hai người luôn dừng ở trên người Hạ Thiên Tịch, thanh âm lạnh lùng lộ ra không vui, ánh mắt như đao nhỏ vèo vèo xuyên qua hai người, hung hăng xẻo thịt hai người, khiến thân thể hai người lạnh phát run.

"Ha hả...không...không nhìn gì cả...." Trác Viêm quả thực muốn khóc, hắn sao lại có tên bạn thấy sắc quên bạn tốt thế này?

"Còn không tránh đường?" Thấy hai người còn trơ mắt đứng trước mặt bọn họ, giọng nói không vui của Lăng Thần trực tiếp vang lên.

Hắn ghét nhất chính là người khác quấy rầy hắn và bảo bối ở chung, cho dù là bằng hữu cũng không được.

Hai người lập tức vẻ mặt khổ bức nhường sang một bên, trơ mắt nhìn hai người đi qua, hai người khóc không ra nước mắt.

Hạ Thiên Tịch rất nhanh quên mất hai người họ, Lăng Thần một tay nắm lấy tay y kéo tới khu đồ ăn vặt càn quét, chẳng qua Hạ Thiên Tịch lúc này cũng không còn sảng khoái tự tay lấy đồ nữa, nếu là thấy thứ mình thích, y sẽ đứng trước kệ hàng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn nó, miệng chu lên rất là trẻ con, Lăng Thần nhìn bộ dạng của y cất bước không nổi, nhìn nhìn vẻ mặt đáng thương hề hề, cuối cùng vẫn không nhịn được, đành phải gật đầu đồng ý.

"Lấy đi!" Giọng nói nam nhân lạnh lùng xen lẫn tràn ngập bất đắc dĩ.

Hai mắt đang đầy tội nghiệp của Hạ Thiên Tịch lập tức phát sáng, mi mắt cong cong, cười hì hì nhìn Lăng Thần khẳng định: "Đây là tự ngươi bảo ta lấy đó nha!"

Nói xong lập tức cầm ba túi lớn ném vào xe đẩy, lông mày Lăng Thần thẳng tắp nhăn lại.

Hạ Thiên Tịch mới mặc kệ sắc mặt Lăng Thần có bao nhiêu dài, dù sao Lăng Thần cũng đã đồng ý.

Lúc này Lăng Thần đã thực hối hận trong lòng, hơn nữa quyết định lần sau tuyệt đối không thể mềm lòng.

Nhưng...khi Hạ Thiên Tịch lại lần nữa dừng trước một kệ hàng, đôi mắt nhỏ đáng thương hề hề nhìn ngươi cùng đồ ăn vặt trên kệ hàng, thấy ngươi thờ ơ, đôi mắt nhỏ lưu chuyển ngập nước, chớp mắt liền thấy nước mắt sắp tràn ra, miệng nhỏ đều bĩu lên cao, có thể trực tiếp treo một chai nước tương, bộ dáng nhỏ nhắn chọc người thương tiếc như vậy, Lăng Thần sao có thể không động lòng!

Cuối cùng, hắn chỉ đành bất đắc dĩ giật khóe miệng nói: "Lấy đi!"

Được Lăng Thần cho phép Hạ Thiên Tịch hoan hô một tiếng, khuôn mặt nhỏ đang ủy khuất lập tức tươi cười đầy cõi lòng, cười hì hì nhìn Lăng Thần khẳng định: "Đây chính là ngươi bảo ta lấy đấy nha!"

Nghe được Hạ Thiên Tịch nói như vậy, khóe miệng Lăng Thần run rẩy lợi hại hơn, trên trán treo đầy hắc tuyến không dễ phát hiện.

Cuối cùng, Hạ Thiên Tịch vẫn là cảm thấy mỹ mãn quét sạch hai cái xe đẩy đầy đồ ăn vặt.

Mỗi tay Lăng Thần đẩy một cái xe đẩy, Hạ Thiên Tịch hai tay thì trống trơn đi cạnh hắn, ánh mắt sáng lấp lánh, mi mắt cong cong, không phải y không muốn đẩy mà là Lăng Thần căn bản không cho y đẩy, sợ xe nặng khiến y mệt.

Mua nhiều đồ ăn vặt như vậy cho Hạ Thiên Tịch xong, Lăng Thần lại mang y đi vào khu rượu và thuốc lá, nhìn ánh mắt Lăng Thần tuần tra liên hồi ở đám thuốc lá rượu vang kia, Hạ Thiên Tịch nghi hoặc hỏi: "Ngươi xem mấy thứ này làm gì? Ngươi hút thuốc sao?"

Y chưa từng thấy Lăng Thần có dấu hiện hút thuốc nha!

"Ta muốn mua chút quà tặng cho phụ thân." Ánh mắt Lăng Thần đầy bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch.

"Mua quà tặng cho phụ thân ngươi làm gì?" Hạ Thiên Tịch nghi hoặc, chẳng lẽ hôm nay là sinh nhật nguyên soái hay gì đó sao?

"Là phụ thân ngươi." Ngữ khí lăng Thần không làm kinh chết ngươi không thôi.

Hạ Thiên Tịch lập tức sợ ngây người, trừng lớn đôi mắt nhìn Lăng Thần, miệng há to đến nuốt được cả một quả trứng gà.

Y chớp chớp đôi mắt, nửa ngày mới tìm về hồn vía của mình, lắp bắp hỏi: "Ngươi...ngươi, ngươi gọi là gì?"

Vừa rồi y không nghe lầm đi!

"Phụ thân." Lăng Thần nhướng mày nhìn biểu tình sợ ngây ngươi của 1/₂, gợi lên khóe môi tà khí cười nói: "Phụ thân ngươi."

Hạ Thiên Tịch: "...."

Phụ thân y khi nào mà đã trở thành phụ thân Lăng Thần rồi? Xin đừng khiến y kinh hách như vậy được không? Sửa miệng cũng quá nhanh rồi đấy!

..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.