Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 167: Ba mươi Tết



Đã đến ngày 30, Hạ Thiên Tịch rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, mấy ngày nay bị phụ thân lôi kéo tiếp khách, y cười đến sắp cứng cả hàm, hôm nay rốt cuộc có thể tạm nghỉ.

Sáng ngày 30, buổi tối hôm nay chính là giao thừa, sẽ không có khách tới bái phỏng, Hạ Thiên Tịch cuối cùng lười biếng một giấc thật thoải mái.

Mấy ngày nay đều bận rộn khiến y không ngủ đủ, hơn nữa buổi sáng còn ra ngoài rèn luyện, thật vất vả hôm nay mới có thể nghỉ một ngày, y cũng liền không dậy sớm rèn luyện, mà là ủ trong chăn lười biếng ngủ.

Có lẽ Hạ Thanh cũng biết thời gian này Hạ Thiên Tịch vất vả, cho nên sáng sớm cũng không gọi y xuống ăn sáng.

Tiểu Bình Quả nằm bên cạnh đầu y, sáng sớm tỉnh lại chít chít, mềm mại kêu to hai tiếng, đôi mắt nhỏ như trái nho đen nghiêng đầu nhìn nhìn Hạ Thiên Tịch không có phản ứng, cái miệng tam cánh dài ra có chút ủy khuất, nó đói bụng, nhưng mà mẫu thân còn không có tỉnh phải làm sao bây giờ?

Tiểu Bình Quả mắt nhỏ nhìn Hạ Thiên Tịch, oạch một cái nhảy xuống thảm dày, lắc lư cái đuôi xù lông đi đến cạnh cửa, ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng kín, nâng lên móng vuốt nhỏ lay mấy lần cũng không mở được, nó quay đầu nhìn trong phòng phát hiện cửa sổ không đóng, thân thể lập tức oạch một cái chạy tới, nhảy lên bệ cửa sổ, đôi mắt nhỏ nhìn qua cửa sổ xuống phía dưới mặt đất, ánh mắt có chút do dự, mặt đất bẩn như vậy nó không muốn nhảy xuống một tí nào.

Đừng thấy tiểu Bình Quả mới sinh ra được có mấy ngày, nhưng nó thực thông minh. Hơn nữa, còn rất yêu sạch sẽ, bình thường đều là lười biếng làm ổ ở trong lòng ngực hoặc là đứng trên vai Hạ Thiên Tịch, sàn nhà sạch sẽ không có thảm mềm mại, nó tuyệt đối sẽ không nhảy xuống đi trên sàn.

Lúc này, Libor quản gia vừa lúc từ trong đại sảnh ra tới, đôi mắt đen láy sáng ngời của tiểu Bình Quả, lập tức ủy khuất chít chít kêu to hai tiếng.

Libor quản gia ngẩng đầu liền nhìn thấy được tiểu Bình Quả ở trên cao, khuôn mặt nghiêm túc hơi mỉm cười.

Đối với tiểu Bình Quả, ông đã gặp nhiều nên không lạ, mấy ngày nay Hạ Thiên Tịch ở nhà đều mang theo con tiểu sủng vật này, cho nên bọn họ cũng biết được tiểu sủng vật của Hạ Thiên Tịch tên tiểu Bình Quả.

Tiểu Bình Quả lập tức nhảy xuống đầu vai Libor quản gia, mềm mại kêu một tiếng, vươn đầu lưỡi lấy lòng liếm liếm cổ Libor.

Nó biết, bình thường ngoại trừ mẫu thân sẽ cho nó ăn ngon, còn có người này cũng sẽ cho mình ăn ngon.

"Đói bụng à?" Ánh mắt Libor quản gia đầy sủng nịnh nhìn con vật nhỏ.

"Chít chít..." tiểu Bình Quả lập tức chớp đôi mắt như trái nho đen bán manh.

"Đi thôi, ta đi lấy cho ngươi chút sữa bò."

"Chi chi......" Tiểu Bình Quả hưng phấn muốn nhảy nhót.

Chờ tiểu Bình Quả rời đi rồi, Hạ Thiên Tịch tiếp tục thoải mái ngủ, làm một quân giáo sinh đủ tư cách, tiểu Bình Quả kêu to y sao có thể không biết, chẳng qua Hạ Thiên Tịch lười biếng không muốn động, cho dù là con của y ở thời điểm y còn chưa tỉnh ngủ cũng cần bị đói.

Hiện tại tiểu Bình Quả rời đi, không còn ai quấy rầy, Hạ Thiên Tịch híp mắt thơm ngọt nằm mơ, nhưng lúc này quang não trên đầu giường lại không thích hợp vang lên. Hạ Thiên Tịch vừa nhắm mắt vừa nhíu mày, vươn tay với quang não trên đầu giường nhưng cũng không nhìn xem là ai, trực tiếp ngắt máy, nhưng quang não bị ngắt chưa được ba giây lại vang lên, Hạ Thiên Tịch lại lần nữa bực bội ngắt tiếp, quang não rất nhanh lại vang lên, y tức giận trực tiếp ngắt nguồn quang não luôn.

Ngay cả ngủ cũng không được yên, thật sự khiến y bực mình.

Ngắt nguồn quang não, không còn ai quấy rầy, y mới thoải mái ngủ tiếp.

Một giấc này, ngủ tận đến hơn 11 giờ trưa, Hạ Thiên Tịch nhìn thời gian đã đến buổi trưa mới lười biếng vươn mình, lúc này tiểu Bình Quả đã được Libor quản gia cho ăn no, ghé đầu lên cạnh vai y, vừa thấy Hạ Thiên Tịch tỉnh, lập tức mềm mại kêu to hai tiếng, nhảy một cái vào trong lòng ngực Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch thân mật cọ cọ cái đầu xù lông của tiểu Bình Quả, cảm thấy nuôi đứa con trai này thật không tồi, y tâm tình vui sướng bẹp bẹp hai cái lên cái đầu xù lông của tiểu Bình Quả, mà cửa đúng lúc này cũng bị mở ra.

Lăng Thần vừa mở cửa liền nhìn thấy hình ảnh Hạ Thiên Tịch hôn cái đầu của tiểu Bình Quả, khuôn mặt lập tức âm trầm xuống.

Hạ Thiên Tịch nghe được tiếng cửa bị mở ra, vừa ngẩng đầu liền thấy Lăng Thần, hai mắt lập tức sáng lên, tính toán thời gian y và Lăng Thần đã gần mười ngày không gặp nhau, thứ nhất là vì ăn Tết hai người đều bận rộn nhiều việc, mỗi ngày cũng chỉ có gọi video trò chuyện một lần, nào có nhìn thấy người thật.

Hạ Thiên Tịch lập tức ném xuống tiểu Bình Quả trong lòng ngực, vui mừng nhảy xuống giường nhào về phía Lăng Thần, hai chân quắp lên eo hắn, đôi tay vòng qua cổ hắn, đầu tiên là bẹp bẹp hôn hai cái lên mặt hắn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, khóe môi cong cong: "Ngươi sao lại tới lúc này? Hôm nay không bận sao?"

"Ừ" Lăng Thần một tay nâng mông y đề phòng y ngã xuống, một tay ôm eo người này, càng thêm vững vàng đem người kéo vào trong lòng ngực, không thoải mái vừa rồi cũng vì đôi mắt sáng ngời cùng khóe miệng cong cong của Hạ Thiên Tịch mà tan thành mây khói, chẳng qua hai tròng mắt sắc bén của hắn không chút để ý liếc mắt tiểu Bình Quả đang liếm móng vuốt, thân thể tiểu Bình Quả lập tức run lên, đem tiểu thân thể của mình cuộn thành một quả cầu, đầu đều chui vào trong thân thể mềm mại.

Mẹ ơi! Nam nhân này thực đáng sợ, chít chít~

Lăng Thần ôm Hạ Thiên Tịch ngồi lên giường, Hạ Thiên Tịch lập tức ngồi trên đùi Lăng Thần, vẻ mặt vui mừng nhìn hắn, trong ánh mắt cùng khóe môi không che giấu được vui mừng.

Cho dù mỗi ngày bọn họ đều gọi video, nhưng gặp được người thật vẫn khiến y cảm thấy trong lòng càng thoải mái.

"Quang não của ngươi đâu?" Lăng Thần nhìn thoáng qua không thấy trên giường, thuận miệng hỏi.

"Ở..." Hạ Thiên Tịch nghĩ nghĩ...

Cuối cùng Lăng Thần tìm được nó ở trong ổ chăn lộn xộn, vừa nhìn liền thấy màu đen màn hình chính là bị tắt máy, hắn ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Thiên Tịch một cái, ngay sau đó mở ra quang não, từng tiếng thông báo vang lên, Hạ Thiên Tịch trong lòng có chút khó hiểu nhìn quang não đang không ngừng vang lên tiếng tít tít không chuyển được tin, lập tức chột dạ hỏi: "Sáng sớm là ngươi gọi tới?"

Ánh mắt Lăng Thần nhàn nhạt liếc nhìn hắn: "Vì sao tắt máy?"

Không biết tắt máy khiến hắn không thấy người sẽ rất sốt ruột sao? Cho dù biết y ở nhà sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng không có được tin tức, y cũng sẽ rất sốt ruột. Cho nên, mặc kệ hôm nay hắn có bận việc gì cũng bỏ qua để chạy tới, chỉ là muốn nhìn một chút người này có phải đang an toàn ở nhà hay không.

"Ta đang ngủ." Hạ Thiên Tịch chu miệng đầy trẻ con chột dạ nói: "Ta vài ngày này chưa được ngủ ngon đâu."

Ngữ khí trẻ con mang theo chút ủy khuất cùng làm nũng.

Lăng Thần nhìn khuôn mặt gầy xuống của y có chút đau lòng, cũng không nói gì nữa, một tay đau lòng sờ gương mặt y, thanh âm hôn hòa mang theo thương tiếc: "Gần nhất không hảo ảo ăn cơm sao?"

Sao mới có mấy ngày không gặp, người này liền gầy nhiều như vậy?

Hạ Thiên Tịch nhìn qua vì sao nhỏ hơn tuổi nhiều? Rõ ràng là người đã trưởng thành, nhưng lại nhìn giống như trẻ vị thành niên?

Chính bởi vì y hơi gầy, vóc dáng tuy không cao bằng Lăng Thần, nhưng cũng không khác mấy với con trai tầm tuổi. Nếu là người không quen thuộc với Hạ Thiên Tịch, ví dụ như lúc ở trường Quân đội số 1, trước mặt người xa lạ, cho dù cảm thấy y nhỏ tuổi là mỹ thiếu niên vô hại, cũng không có ai dám coi khinh y, vì thực lực của y bày ra đó.

Có thể làm cho Lăng Thần cảm thấy Hạ Thiên Tịch là đứa trẻ vị thành niên, là vì Hạ Thiên Tịch cũng chỉ ở trước mặt người thân cận mới có thể lộ ra tính cách trẻ con như vậy, thích làm nũng thích ủy khuất, thoạt nhìn là một thiếu niên thực nhõng nhẽo, nhưng Lăng Thần lại thích biểu lộ chân thật của y như bây giờ.

Nhưng, Hạ Thanh lại tỏ vẻ thực ưu thương, anh cũng muốn cho con trai mình thành thục hơn mà!

Hạ Thiên Tịch bĩu bĩu môi oán giận nói: "Mỗi ngày bị phụ thân gọi đi xã giao, sao có thể hảo hảo ăn cơm chứ? Còn đều là thứ ta không thích ăn."

Đồ ăn xã giao, có ấy người là chân chính muốn ăn? Huống chi đối với người kén ăn như y mà nói, thứ nhất một đoạn thời gian được Lăng Thần chiếu cố, không có người gắp thức ăn mà mình thích cho y, thật đúng là không quen lắm.

Lăng Thần sờ sờ cái bụng kẹp lép của y, nhìn quần áo ngủ trên người y liền biết y còn chưa ăn sáng, hôn hôn khóe miệng ủy khuất của người này, dịu dàng nói: "Mau đi rửa mặt, ta mang ngươi đi ăn món ngươi thích."

"Thật sao?" Hạ Thiên Tịch lập tức sáng mắt, khóe môi nhếch lên rất là đáng yêu.

"Ừ" Lăng Thần gật gật đầu.

Hạ Thiên Tịch lập tức nhảy xuống khỏi người Lăng Thân, hoan hoan hỉ hỉ chạy vào toilet nhanh chóng đánh răng rửa mặt, Lăng Thần nhìn bóng dáng của y, trong ánh mắt hàm chứa ý cười ấm áp.

Hôm nay hắn tới chủ yếu là muốn trông thấy Hạ Thiên Tịch, một việc khác chính là hắn nhờ người lấy cho một ít lá trà không tồi mang tới cho Hạ Thanh.

Hắn đều đem con trai người ta đi mất, cũng không thể cứ tay không mà đến, lá trà lúc ở dưới lầu đã đưa cho Hạ Thanh, nhìn biểu tình của Hạ Thanh hẳn là vừa lòng, Lăng Thần lúc này mới lên lầu tìm Hạ Thiên Tịch.

Một chuyện khác chính là đêm này là đêm trừ tịch, hắn muốn cùng Hạ Thiên Tịch ở bên nhau vào đêm trừ tịch đầu tiên của hai người. Còn có một chuyện rất quan trọng chính là hắn muốn dẫn Hạ Thiên Tịch đi xem nhà mới của hai người, tuy trước mắt hai người còn chưa ở chung, nhưng Lăng Thần đã mua một căn nhà mới ở khoảng cách trung gian giữa hai nhà bọn họ, về sau chính là nhà của bọn họ, hắn muốn dẫn Hạ Thiên Tịch đi xem nhà của hai người.

Hạ Thiên Tịch thực nhanh liền vệ sinh cá nhân xong, thay quần áo mà Lăng Thần giúp y chuẩn bị sẵn, hai người cùng nhau xuống lầu.

Lúc này, tiểu Bình Quả ủy khuất kêu to một tiếng, nhảy lên đầu vai Hạ Thiên Tịch, khi ánh mắt sắc bén của Lăng Thần lia lại đây, bốn tiểu móng vuốt bám không vững vào quần áo Hạ Thiên Tịch, té ngã trên mặt đất, may mà trên mặt đất có thảm dày, cho nên nó không bị té đau.

"Chít chít..." đôi mắt nhỏ của tiểu Bình Quả ủy khuất nhìn Hạ Thiên Tịch.

"Không cho mang theo nó." giọng nói lãnh liệt của Lăng Thần truyền tới, thân thể tiểu Bình Quả run lên.

Hạ Thiên Tịch sờ sờ mũi nhìn tiểu Bình Quả đáng thương hề hề trên mặt đất an ủi: "Con trai, ngươi ngoan ngoãn ở nhà nghe lời, ta về mang đồ ăn ngon cho ngươi nha!"

Kỳ thực y cũng không muốn mang theo tiểu Bình Quả, thật vất vả mới gặp mặt Lăng Thần, hai người đi ra ngoài hẹn hò, ai lại thích có một bóng đèn bên cạnh chứ?

Dưới ánh mắt đầy tội nghiệp của tiểu Bình Quả, hai người không hề có lương tâm đi xuống lầu.

..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.