Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 218: Chúng ta, chia tay đi!



Giây phút Hạ Thiên Tịch xoay người kia, Lăng Thần nhìn bóng dáng y, bóng dáng đầy lạnh lùng quyết tuyệt, thậm chí ngay cả ánh mắt y cũng lạnh như vậy, không có một tia do dự nào.

Tim Lăng Thần, lập tức tràn ngập lạnh băng.

Hạ Thiên Tịch nhẫn tâm tuyệt tình như vậy đã không phải là Hạ Thiên Tịch thích ôm hắn, hôn hắn, làm nũng với hắn nữa!

Hạ Thiên Tịch này khiến Lăng Thần lập tức hiểu rõ, Hạ Thiên Tịch thật sự muốn cùng hắn chia tay.

Giờ phút này, Lăng Thần chỉ cảm thấy lạnh run cả người, hàn khí thẳng tắp tỏa ra ngoài, không suy nghĩ nhiều, trong đầu hắn liền xuất hiện một ý niệm...tuyệt đối không thể cho Hạ Thiên Tịch đi mất.

Hắn có dự cảm, nếu hiện tại hắn không nắm chặt tay Hạ Thiên Tịch, hai người bọn họ có thể thực sự trở thành người xa lạ nhất trong thế giới quen thuộc này.

Trong đầu tưởng tượng sau này Hạ Thiên Tịch và mình trở thành người xa lạ, ánh mắt đào hoa hẹp dài mang theo phong lưu kia, khi nhìn mình không còn ý cười, chỉ có lạnh nhạt xa cách, tim Lăng Thần liền một trận cuống cuồng. Hắn hiện tại chỉ nghĩ tới hình ảnh như vậy thôi, liền không thể chịu đựng được, càng đừng nói tới nếu hình ảnh này thực sự xảy ra.

Lăng Thần tiến lên, vươn tay từ phía sau ôm cả người Hạ Thiên Tịch vào trong lòng, hắn xiết chặt hai tay mình, lực đạo gắt gao ôm chặt eo y, hắn cúi đầu đem đầu đặt trên hõm vai Hạ Thiên Tịch, tiếng nói nghẹn ngào trầm thấp vang lên: "Ngươi đừng đi."

Nghe giọng nói nghẹn ngào hơi mang theo bi thương của hắn, tim Hạ Thiên Tịch bị nhéo đau một chút.

Nhưng là, giữa bọn họ thật sự còn có thể tiếp tục nữa sao?

Tuy đây cũng không phải một vấn đề lớn cỡ nào, nhưng Hạ Thiên Tịch hiểu rằng, y có thói khiết phích tình cảm mãnh liệt, có tính chiếm hữu khiến người giận sôi, vì đã từng thể nghiệm qua cảm giác bị người phản bội, cho nên một lần sống lại, dục chiếm hữu của y có lúc tăng lên mãnh liệt khiến y không chịu đựng nổi, Lăng Thần, hắn có thể chịu đựng sao?

Đây không phải là lần đầu tiên, lần đầu tiên y đã có thể dễ dàng tha thứ, nhưng thực nhanh đã có lần thứ hai, y nếu lại dễ dàng tha thứ, tin rằng rất nhanh lại có lần thứ ba, lần thứ tư...xuất hiện. Cứ xuất hiện, y không thể tưởng tượng cho đến lúc đó y muốn thế nào mới chịu đựng nổi? Hơn nữa, y không muốn bản thân phải chịu ủy khuất, nếu bọn họ không thích hợp y nguyện ý ngay từ đầu bứt ra rời đi.

Hạ Thiên Tịch nhắm mắt đè xuống trái tim bị nắm đau: "Buông ta ra."

Y không phát giận, cũng không giãy giụa, chỉ là mặt vô biểu tình, nhàn nhạt nói một câu, không chút gợn sóng phập phồng thể hiện y không sao cả.

Lăng Thần ôm ở phía sau lưng y thân thể cứng đờ, nhưng trong nháy mắt, hắn lại gia tăng lực đạo cánh tay, không buông ra mà ngược lại lại càng ôm y chặt hơn.

"Ngươi làm ta đau." Hạ Thiên Tịch không thoải mái cau mày.

Sau khi y nói xong, Lăng Thần lập tức buông lỏng y ra, đôi mắt khẩn trương nhìn y, không còn vẻ tà mị cuồng quyến như dĩ vãng nữa, giờ phút này hắn giống như một con cho to bị chủ nhân vứt bỏ, trong ánh mắt nhìn chủ nhân vứt bỏ hắn có khẩn trương cùng bất lực.

Hắn không muốn buông ra Hạ Thiên Tịch, nhưng hắn lại càng không muốn làm y đau.

Hạ Thiên Tịch cảm nhận được tầm mắt nóng rực phía sau lưng, thân thể không cầm lòng được run một chút, y nhắm mắt, nhấc chân cất bước rời đi.

Nếu quyết định muốn chia tay, như vậy y sẽ không có cái gì để lưu luyến.

"Đừng đi." Tiếng nói nghẹn ngào mang theo cầu xin, giống như một đầu dã thú bị thương đang kề cận bên tuyệt vọng phát ra rên rỉ cuối cùng.

Lúc này Lăng Thần không ôm Hạ Thiên Tịch, hắn sợ làm y đau, chỉ gắt gao nắm lấy tay y, lực đạo cũng không dám quá lớn, nhìn bóng dáng lạnh nhạt của Hạ Thiên Tịch, nghẹn ngào nói một câu: "Đừng đi."

Tràn đầy tuyệt vọng cùng cầu xin.

Tim Hạ Thiên Tịch bị nắm đến đau đớn, rõ ràng quyết định muốn bứt ra rời đi, nhưng trong lòng giờ phút này vẫn không khống chế được đau đớn, y cắn môi, không nói gì, vung cánh tay muốn hất tay Lăng Thần ra, mà Lăng Thần tựa hồ đã sớm dự liệu được y sẽ làm như vậy, ngón tay lập tức nắm chặt tay y, lực đạo tuyệt đối sẽ không buông tay.

Hạ Thiên Tịch vung một cái không được, lại vung, vô luận thế nào Lăng Thần cũng không buông tay y ra, động tới miệng vết thương trên ngực Lăng Thần, hắn đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, kêu lên một tiếng, mày nhăn chặt lại, cho dù đau chết hắn cũng không buông tay Hạ Thiên Tịch.

Vết thương này là Hạ Thiên Tịch tạo thành, nhưng hắn chỉ đơn giản xử lý một chút không cho miệng vết thương đổ máu, thay đổi thân quần áo liền đi ra, hiện tại bị động vào, miệng vết thương chắc chắn lại nứt ra rồi, màu máu đã xuyên thấu qua quần áo từng chút từng chút lan ra

Hạ Thiên Tịch nghe thấy hắn kêu rên thống khổ, quay đầu nhìn một chút liền thấy được quần áo trước ngực hắn đã bị máu tẩm ướt, thậm chí, huyết sắc còn lấy tốc độ mắt người nhìn thấy chậm rãi loang ra.

Tim Hạ Thiên Tịch lập tức cuống lên, nhìn Lăng Thần chỉ dùng một đôi mắt nhìn y, không chút nào để ý tới miệng vết thương trên ngực mình, Hạ Thiên Tịch cắn chặt răng, vẫn đau lòng không nỡ....

Cho dù y có thể nói đi thì đi, không mang theo chút do dự nào, nhưng khi nhìn thấy hắn bị thương, y vẫn đau lòng, không có cách nào, ai bảo hiện tại y yêu hắn chứ!

Hạ Thiên Tịch hít sâu một hơi, hốc mắt có điểm điểm ướt át, không vung tay Lăng Thần ra nữa, cắn răng kéo hắn đi tới mép giường ra lệnh: "Ngồi xuống."

Đôi mắt Lăng Thần gắt gao nhìn y, ngoan ngoãn nghe lời ngồi lên giường đệm phía sau.

Hạ Thiên Tịch nhìn nhìn cái giường đệm này, nhịn.

Y duỗi tay mở cúc áo Lăng Thần, muốn thay hắn xử lý miệng vết thương, nhưng Lăng Thần dùng một cái tay khác trở tay cầm lấy cổ tay Hạ Thiên Tịch, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch, không chút dao động.

"Buông ra.""......."Hạ Thiên Tịch liếc mắt nhìn hắn, tươi cười mang theo châm chọc, đôi mắt đen láy mang theo một loại ánh sáng bàng bạc: "Sao vậy? Lại muốn im lặng phải không? Vậy ngươi CMN đừng lôi kéo lão tử, để lão tử đi."

Hạ Thiên Tịch tức giận tới cũng nhanh đi cũng mau, bình thường Hạ Thiên Tịch có cáu kỉnh, chỉ cần y hống một buổi sáng là được, nhưng là hiện tại lại khác, y thật sự muốn cùng chính mình chia tay.

Lăng Thần nhìn đôi mắt đen thuần lộ ra một cỗ hờ hững, sau đó hắn nhìn môi Hạ Thiên Tịch, cánh môi đỏ tươi non đủ, không mỏng giống như môi mình, đều nói môi mỏng là người bạc tình nhất, nhưng hiện tại Lăng Thần đột nhiên cảm thấy, người có đôi mắt phong lưu như vậy mới là người bạc tình nhất.

Lăng Thần mím môi, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tịch ách thanh nói: "Ngươi tức giận, đánh ta mắng ta đều được, chỉ là đừng chia tay với ta được không."

Hắn rốt cuộc nói, nhưng lại vẫn là dỗ dành.

Hạ Thiên Tịch trầm mặc, hai mắt nhìn Lăng Thần.

Con ngươi của Lăng Thần vốn là màu bạc, bình thường tỏa ra một loại ánh bạc lạnh lẽo, nhưng hôm nay, đôi mắt màu bạc lạnh ẩn chứa u ám thâm sâu, bên trong u ám thâm sâu là một mạt đau thương không vứt bỏ được.

Hạ Thiên Tịch hít sâu một hơi, tâm dần dần bình phục lại, không còn phát giận, đôi mắt bình tĩnh nhìn Lăng Thần nói: "Lăng Thần, hai người chúng ta không thích hợp!"

"....... Điểm nào không thích hợp?" Trầm mặc một chút, Lăng Thần mới bình tĩnh hỏi: "Tính tình? Tính cách? Tình cảm?"

Hạ Thiên Tịch nhìn hắn nhếch khóe miệng cười: "Ta biết, ngươi có thể nhân nhượng ta, vô luận tính tình, tính cách ta như nào....... mọi phương diện, ngươi đều có thể nhân nhượng ta, ta cũng xác thực thừa nhận, tại phương diện này trừ bỏ ngươi, chỉ sợ sẽ không có người lại nhân nhượng ta như vậy. Ở phương diện này, ta không thể nói chúng ta không hợp, nhưng ngươi lại xúc phạm đến điểm mấu chốt của ta."

Lăng Thần nghiêm túc nghe, nghe thế một câu nhíu nhíu mày.Hắn vẫn luôn cảm thấy, hắn đối với Hạ Thiên Tịch đã đủ tốt, tốt đến mức khiến Hạ Thiên Tịch không rời khỏi mình, nhưng hiện tại nghe những lời này của Hạ Thiên Tịch, hắn mới giật mình phát hiện, thì ra, Hạ Thiên Tịch cũng là có điểm mấu chốt.

Điểm mấu chốt của Hạ Thiên Tịch kỳ thực giống với điểm mấu chốt của hắn.

Hắn không thích người khác ái mộ Hạ Thiên Tịch, thậm chí nhìn nhiều một chút cũng không muốn, Hạ Thiên Tịch cũng giống hắn, chẳng qua phương pháp xử lý của hắn là đem kẻ ái mộ Hạ Thiên Tịch xử lý rớt, mà phương pháp xử lý của Hạ Thiên Tịch lại là muốn...... Từ bỏ hắn.

Hạ Thiên Tịch là một người tương đối lười biếng, từ khi ở cùng Hạ Thiên Tịch Lăng Thần liền biết, có thể ngồi y tuyệt đối không đứng, có thể nằm y tuyệt đối không ngồi, điểm này Lăng Thần trước nay đều không phản đối, hắn cảm thấy rất tốt, Hạ Thiên Tịch lười biếng, mình cũng đủ cần mẫn là được, việc y không muốn làm thì tìm hắn giúp đỡ là được, hắn vẫn luôn cho rằng hắn đối với Hạ Thiên Tịch cũng đủ tốt, tốt đến mức Hạ Thiên Tịch càng ngày càng lười hắn cũng chưa từng để ý qua.

Bởi vì, chỉ có như vậy, Hạ Thiên Tịch mới có thể sinh ra ỷ lại đối với hắn.

Nhưng hiện tại, Lăng Thần đột nhiên hiểu ra, Hạ Thiên Tịch lười biếng, lười đến mức thậm chí không muốn đi xử lý những kẻ có suy nghĩ ái mộ hắn, chỉ cần lòng hắn đang trên người y, y liền sẽ không lo lắng, càng sẽ không giống như mình đi xử lý những người đó.

Nhưng là, chờ đến khi chính mình phạm vào sai lầm, y lại tàn nhẫn hạ tâm. Chỉ là, lần nhẫn tâm này là đối với mình chứ không phải người khác.

Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch trầm mặc trong nháy mắt.

Là hắn yêu Hạ Thiên Tịch trước, cho nên hắn biết rõ ràng, ai yêu trước người đó thua!

Ngươi nói Hạ Thiên Tịch không yêu hắn sao? Không, Hạ Thiên Tịch yêu hắn, chẳng qua Hạ Thiên Tịch yêu hắn không mãnh liệt bằng hắn yêu Hạ Thiên Tịch mà thôi.

Cho nên lúc này đây hắn thua triệt triệt để để.

Hiện tại Lăng Thần, thật không biết hắn hẳn là phẫn nộ? Hay là nên chỉ trích?

Phẫn nộ bản thân chạm vào điểm mấu chốt của Hạ Thiên Tịch? Hay nên chỉ trích Hạ Thiên Tịch vì sao không yêu mình nhiều như mình yêu y? Nếu, y yêu mình nhiều như mình yêu y, như vậy, hôm nay có thể là một cục diện khác hay không?

Lăng Thần không nghĩ ra cũng không nghĩ nổi, trên thế giới càng là không có nếu.

Mà Hạ Thiên Tịch yêu hắn cũng không nhiều như hắn yêu Hạ Thiên Tịch, cho dù chỉ trích, kỳ thực hắn cũng nên chỉ trích bản thân chứ không phải chỉ trích Hạ Thiên Tịch, đơn giản là mình không làm tốt, mới có thể khiến y yêu hắn không đủ sâu đậm.

Lăng Thần trầm mặc...

Hạ Thiên Tịch nhìn hắn buông lỏng tay ra, Lăng Thần cũng buông lỏng tay đang nắm tay y, Hạ Thiên Tịch lấy đan dược chữa thương trong không gian đưa cho hắn, thở dài một hơi nói: "Chúng ta, vẫn là chia tay đi!"

Sau đó, y xoay người rời đi.

Lăng Thần nhìn bóng dáng y, môi mỏng mím lại, không nói một lời, thân thể càng không có hành động....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.