Chờ Hạ Thiên Tịch rửa mặt xong đi ra, cố ý liếc mắt qua tủ đầu giường, giờ phút này cái hộp nhỏ kia cư nhiên còn đoan đoan chính chính bày biện ở trên tủ đầu giường.
Hạ Thiên Tịch: "....."
Thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
Y đã để ra chỗ rõ ràng như vậy rồi thế mà hắn còn không nhìn thấy?
Hạ Thiên Tịch căm giận đi lên phía trước, vươn tay cầm lấy cái hộp nhỏ, vừa mở ra, Hạ Thiên Tịch sửng sốt.
Bên trong cư nhiên không có gì.
Sao lại không có gì? Tuy vừa rồi để ở đây y cũng không mở ra xem bên trong, nhưng lúc trước nhìn trong không gian vẫn còn mà! Hơn nữa, cái này vẫn luôn để trong không gian của mình, cho dù người khác muốn trộm cũng không trộm được, sao lại không có gì?
"Sao thế?" Lăng Thần đi tới nhìn Hạ Thiên Tịch đang cầm một cái hộp nhỏ tinh xảo vẻ mặt ngốc lăng, khóe môi gợi lên, đôi mắt phượng lóe lên một tia sáng không dễ nhận ra, đi lên trước.
Hạ Thiên Tịch quay đầu chớp chớp mắt nhìn y, ngơ ngác hỏi: "Cái này.....ngươi....."
"Đây là cái gì?" Khi Hạ Thiên Tịch còn chưa hỏi xong Lăng Thần liền cầm lấy cái hộp nhỏ trong tay y, vừa nhìn vừa nói: "Cái này giống hộp đựng nhẫn nhỉ!"
Mắt phượng của hắn nghiêm túc nhìn Hạ Thiên Tịch.
"Ách...." Nói như vậy nhẫn trong hộp không phải Lăng Thần lấy.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch quyết đoán tin tưởng, nhẫn không phải Lăng Thần lấy.
Lăng Thần nhìn cảm xúc dao động trong mắt Hạ Thiên Tịch, trong lòng nhịn cười, cư nhiên đáng yêu như vậy, thật muốn ôm lấy y mà hôn thật mạnh.
Nhưng mà, kỹ thuật diễn của hắn tuyệt đối khiến người không nhìn ra bất cứ sơ hở gì, không khác gì một ảnh đế chính hiệu!
"Không phải." Hạ Thiên Tịch lập tức lấy lại hộp nhẫn trong tay Lăng Thần, nhanh chóng cất vào không gian.
Nếu mất, vậy hiện tại tuyệt đối không thể để mất mặt.
Ánh mắt Lăng Thần bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch lập tức nâng lên khuôn mặt lãnh diễm cao quý, cái cằm nhỏ hếch lên cực kỳ ngạo kiều.
Biểu tình giống như mèo con này, thật sự khiến người ngứa ngáy trong lòng.
Lăng Thần nhịn cười, gợi lên khóe môi nói: "Vậy đi ra ngoài ăn cơm đi!"
"Hừ" Hạ Thiên Tịch lạnh lùng hừ một tiếng, đem bốn chữ lãnh diễm cao quý quả thực phát huy ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Phốc ――
Lăng Thần thật sự không nhịn cười nổi, sao lại đáng yêu như vậy, muốn để hắn không thích cũng không thể được.
Hạ Thiên Tịch lập tức quay đầu nhìn qua, đôi mắt đào hoa hẹp dài vèo vèo như lưỡi dao bắn về phía hắn, quả thực sắc bén.
Lăng Thần lập tức ngậm miệng.
Nữ vương khi mang thai quả thực quá dữ, hắn căn bản không dám chọc.
Đi xuống lầu, Lăng Thần đầy chân chó kéo ghế dựa ra, bữa sáng là món cháo hầm đến mềm mại ăn kèm với đồ chay mặn, chỉ nhìn thôi đã khiến cho người muốn ăn hơn nhiều.
Lăng Thần lập tức bưng cháo lên đút, một thìa cháo một đũa rau và thịt, ăn như vậy quả thực khiến người hâm mộ.
Tuy không có ớt chỉ thiên đỏ chót nữa, nhưng đồ ăn Lăng Thần làm ra cũng đã tận lực phù hợp khẩu vị của Hạ Thiên Tịch, lại còn là dinh dưỡng phối hợp, mỗi ngày đa dạng chủng loại không trùng lặp, vừa thấy chính là đã dùng hết tâm tư.
Nhất định là rất yêu y.
Hạ Thiên Tịch đầy thỏa mãn trong lòng, ngoan ngoãn để hắn đút cơm, đây là chỗ tốt của mang thai, lười đến mức ngay cả tay cũng không muốn nâng, nếu có thể, y thật đúng là muốn cho Lăng Thần ăn cơm thay mình luôn.
Có thể thấy từ khi có hai bánh bao nhỏ này, y đã trở nên có bao nhiêu lười biếng.
Bữa sáng rất nhanh liền ăn xong, cho y ăn no rồi Lăng Thần mới chủ động đi ăn đồ còn lại của y.
Hạ Thiên Tịch lười biếng nằm trên sô pha không nhúc nhích, cuộc sống ăn no rồi ngủ có lẽ cũng chỉ có heo mới hiểu, quả thực quá sảng khoái!
Lăng Thần nhìn người nào đó lười thành như vậy mà nhíu mày, nhanh chóng thu dọn bát đũa, thấp giọng dỗ: "Bảo bối, chúng ta ra ngoài đi dạo đi!"
"Không đi." Hạ Thiên Tịch đầu cũng không chuyển nhìn quảng cáo trên tivi, nhàm chán chuyển kênh.
Lăng Thần thấy biểu tình chăm chú xem tivi của y, quảng cáo có gì hay? Bất đắc dĩ rút điều khiển trong tay y ra.
"Làm gì thế?" Hạ Thiên Tịch lập tức bất mãn nhíu mày, biểu tình rất dữ, hai mắt sắc bén trừng người.
Lăng Thần lập tức đem người hung dữ ôm vào lòng, không quan tâm y giãy giụa, cánh tay gắt gao siết chặt.
"Buông ta ra." Hạ Thiên Tịch hung dữ nói.
"Khuông buông." Lăng Thần kiên định trả lời.
"Mau lên." Hạ Thiên Tịch lấy mắt trừng hắn.
"Không." Lăng Thần lắc đầu, mắt phượng cũng nghiêm túc nhìn người trong lòng ngực.
"......"
Hạ Thiên Tịch tức giận xoay đầu không nhìn hắn, biểu tình không chỉ hung dữ mà càng thêm lãnh diễm cao quý.
Lăng Thần bất đắc dĩ cúi đầu hôn lên trán y: "Bảo bối, gần đây rốt cuộc tức giận gì thế? Cho dù ngươi muốn phán tử hình ta, cũng nên cho ta biết ta phạm vào tội gì chứ? Đúng không?"
Không nói một tiếng liền giận dỗi hắn, còn may hiện tại hắn đã biết nguyên nhân, nếu không biết, quả thực có thể khiến người vội chết.
Lăng Thần nheo đôi mắt phượng tràn đầy ý cười nhìn người yêu ngạo kiều lãnh diễm, đúng là không nghĩ tới, thì ra y lại vội vã không chờ nổi muốn kết hôn cùng hắn như vậy!
Xem ra, đúng là động tác của mình quá chậm khiến cho người nào đó bất mãn, aiz! Kỳ thực vốn dĩ hắn định chờ sau khi y sinh đứa nhỏ ra liền lập tức cầu hôn y, nếu hiện tại người nào đó bởi vì chuyện này mà bất mãn như vậy, hắn cần phải đẩy nhanh tốc độ lên.
Bằng không cứ kéo dài như này, hắn đúng là ăn không tiêu.
Hạ Thiên Tịch không để ý tới hắn, đầu mình ngốc còn một hai phải hỏi y, hỏi y y phải trả lời thế nào?
Chẳng lẽ nói, ngươi còn chưa cầu hôn ta sao?
Làm gì có chuyện tự mình yêu cầu cầu hôn? Cảm giác giống như y vội vã không chờ nổi muốn lập tức kết hôn vậy.
Y mới không có...vội vã không chờ nổi muốn kết hôn.
Không hề vội vã không chờ nổi một chút nào!
"Bảo bối, xem ra ngươi đây là một hai muốn phán án tử hình cho ta nhưng lại không nói rõ nguyên nhân, vậy ta không có cách nào nữa."
"Ngươi không biết tự mình nghĩ à!" Hạ Thiên Tịch lập tức hung dữ trừng hắn.
"Không nghĩ ra được." Lăng Thần vẻ mặt vô tội.
Hạ Thiên Tịch lập tức bị nghẹn lại, đổi thành rống giận: "...... Ngươi ngốc chết đi."
"Ta sao có thể ngốc chết đi chứ? Ta cũng không phải gấu mẹ." Lăng Thần cực kỳ ủy khuất: "Hơn nữa, nếu ta ngốc chết, ngươi không đau lòng à!"
Ngươi không phải gấu mẹ, ngươi là gấu ba, Hạ Thiên Tịch trong lòng trả lời, không kiên nhẫn nói: "Không đau lòng."
"Thật không lương tâm."
"Lương tâm của ta đều bị chó ăn."
Phốc ――
"Không được cười." Hạ Thiên Tịch lập tức trừng mắt.
"Được được được, ta không cười." Lăng Thần lập tức đầu hàng: "Vậy trước đừng cáu kỉnh với ta được không? Chúng ta về nhà một chuyến trước đi."
"Về làm gì?"
"Phụ thân ta đã trở lại."
"Lăng nguyên soái?" Hạ Thiên Tịch lập tức trừng mắt.
Lăng Thần gật gật đầu.
"Nhưng mà khoảng cách hắn gọi điện mới ba ngày ba đêm thôi mà!" Sao nhanh như vậy đã về rồi, hắn là bay hay là biến? Quả thực không khoa học!
"Ngươi không được quên, hắn chính là nguyên soái quân đội, tòa hạm quân dụng khác với tòa hạm bình thường, lợi dụng bước nhảy không gian, xác định địa điểm nhảy tới, rất nhiều phương pháp, có thể thu ngắn thời gian xuống vài lần."
Quả thực thần kỳ.
Có thể so sánh với cân đẩu vân của Tôn Ngộ Không.
"Bọn họ bảo chúng ta về nhà làm gì?" Hạ Thiên Tịch thật cẩn thận hỏi, đừng có là điều như y nghĩ nhé.
Lăng Thần ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch, không nói.
"Kết hôn?"
Lăng Thần gật đầu.
Ngay cả cầu hôn còn không có mà đòi kết hôn, kết hôn cái rắm.
"Không kết hôn." Hạ Thiên Tịch lập tức xù lông, thoát khỏi lồng ngực Lăng Thần đi vào phòng ngủ, sầm một tiếng đóng cửa lại, sau đó nằm trên giường kéo chăn lập tức bọ mình lại thành một con nhộng.
Lăng Thần sờ sờ mũi nhìn cánh cửa đóng chặt, hắn biết sẽ như thế này mà.
Xem ra mình dây dưa thật sự khiến người ta rất bất mãn.
Hạ Thiên Tịch bọc thành một con nhộng lớn nằm trên giường, đợi một hồi vẫn không nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị mở ra, cả người ngây ra, Lăng Thần không theo kịp sao?
Hẳn là sẽ không a! Lúc trước khi mình tức giận hắn đều sẽ trước tiên tới đây dỗ dành, sao lần này lại không cùng lại đây?
Hạ Thiên Tịch lại đợi một hồi, vẫn là im ắng, hơn nữa vì bọc kín quá lại ra một thân mồ hôi, nóng cực kỳ, thân mình y lập tức lăn một vòng từ trong chăn ra liền nhìn thấy cánh cửa đóng kín, căn bản là không có dấu vết người tiến vào.
Nhưng mà, mình còn chưa hết giận đâu, hắn có gì mà tức giận chứ?
Ngọn lửa nhỏ trong lòng Hạ Thiên Tịch bừng bừng cháy lên, nếu hắn dám tức giận, đêm nay tuyệt đối không cho hắn lên giường.
Hạ Thiên Tịch ngồi ở trên giường đợi một hồi, cửa như cũ không có bị người mở ra, hơn nữa bên ngoài cũng nghe không nghe thấy bất cứ tiếng động gì.
Chẳng lẽ, hắn thật đúng là tức giận?
Hạ Thiên Tịch lập tức xuống giường mở cửa phòng đi ra ngoài, trong phòng khách im ắng, đừng nói bóng người, ngay cả một cái quỷ ảnh cũng không có, trống trải quả thực có chút dọa người.
Hốc mắt Hạ Thiên Tịch không hiểu sao lại đỏ lên, cảm giác bản thân quả thực ủy khuất muốn chết.
Y thừa nhận mình cũng có chút gây sự vô cớ, nhưng sao hắn lại không nói một tiếng liền đi? Còn ném mình lại ở nhà một mình, quả thực không có trách nhiệm.
Hạ Thiên Tịch càng nghĩ, trong lòng càng ủy khuất, hốc mắt rất nhanh liền đỏ, cực kỳ tức giận nghĩ, đêm nay tuyệt đối không cho hắn lên giường.
Suy nghĩ cực kỳ cực kỳ kiên định.
Hơn nữa ngọn lửa nhỏ trong lòng còn càng ngày càng lớn, chỉ một lát đã biến thành hừng hực liệt hỏa, nếu hiện tại Lăng Thần xuất hiện, tuyệt đối sẽ bị lửa giận của y thiếu đến cặn bã cũng không còn.
Thực đáng tiếc, Lăng Thần không có xuất hiện.
Chờ đợi tiếng thứ nhất, Hạ Thiên Tịch rất tức giận, hậu quả tuyệt đối sẽ rất nghiêm trọng.
Chờ đợi tiếng thứ hai, hừng hực liệt hỏa có chút chuyển biến, hơi hơi có chút lo lắng.
Chờ đợi tiếng thứ ba, quả thực rất lo lắng, rất ủy khuất.
Tiếng thứ tư, nước mắt chảy ào ào.
.....
Mắt thấy thời gian từng giây từng giây trôi qua, đã là buổi chiều rồi, Hạ Thiên Tịch đợi mấy tiếng, vừa ủy khuất vừa thương tâm, cho dù mình gây rối vô cớ, hắn cũng không nên ném mình ở lại trong nhà một mình thời gian dài như vậy chứ!
Hạ Thiên Tịch căm giận vứt quang não của mình lên giường, không đợi nữa, cho dù hiện tại hắn trở về, y cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.