Sáng sớm hôm nay, mặt trời bên ngoài còn chưa quá nắng, Hạ Thiên Tịch quyết định đem hai đứa con ôm ra ngoài tắm nắng.
Y và Lăng Thần mỗi người ôm một đứa.
Y ôm con trai lớn trong lòng ngực, khuôn mặt nhỏ cực kỳ lãnh khốc, đôi mắt như nho đen sáng lấp lánh, cái miệng chu lên rất là nhuyễn manh.
Rõ ràng một bánh bao mềm mại đáng yêu đến mức khiến người phun máu, nhưng cố tình vẻ mặt lại lãnh khốc, thật sự khiến người nhìn nhịn không được bật cười.
Mà trong ngực Lăng Thần là con trai nhỏ Hạ Lê, một khuôn mặt nhỏ mềm mại vui tươi hớn hở, núm đồng tiền cực kỳ mê người, đôi mắt hẹp dài đặc biệt phong lưu, vừa thấy liền biết sau này lớn lên chắc chắn cực kỳ giống Hạ Thiên Tịch.
Tiểu Hạ Lê nhìn anh trai bên cạnh, vui tươi hớn hở vươn tay muốn chơi với nhóc, tiểu Lăng Duệ rất là khinh thường, khuôn mặt lãnh khốc cư nhiên quay đầu sang một bên.
Hừ! Ngốc như vậy ai muốn chơi với ngươi!
Tiểu Hạ Lê tủi thân lập tức mím môi, hốc mắt nhanh chóng ngưng tụ ra nước mắt trong suốt, chỉ cần chớp mắt một cái là rơi xuống.
Đôi mắt nhỏ ủy khuất quả thực khiến người đau lòng.
Núm đồng tiên vui tươi hớn hở cũng đã biến mất.
Hạ Thiên Tịch nhìn một màn này, xoa xao đầu con trai, mái tóc màu đen thực mềm mại, cảm xúc cực kỳ tốt, khiến y có chút yêu thích không buông tay.
Nhưng rõ ràng tiểu Lăng Duệ rất không quen, đừng thấy người ta nhỏ tuổi, nhưng đã có khí chất cực kỳ lãnh khốc huyễn.
Nhưng người xoa đầu mình là ba ba, là người thân nhất, vì thế nhóc chỉ có thể nhịn xuống cảm giác không thoải mái trên đầu.
"Trứng Trứng, con không thể bắt nạt em trai biết không? Em ấy chính là em trai con, về sau chỉ có thể cưng chiều em ấy." Tuy hiện tại con trai còn chưa nghe hiểu y nói gì, nhưng Hạ Thiên Tịch vẫn quyết định dạy dỗ con trai tư tưởng làm anh nhất định phải cực kỳ yêu thương em trai mình.
Chỉ có huynh hữu đệ cung, gia đình mới xem như hài hòa mỹ mãn.
Vẻ mặt Lăng Thần hơi cứng đờ!
Nhũ danh này, hắn tin con trai có một khuôn mặt lãnh khốc huyễn như vậy tuyệt đối sẽ không thích.
Hơn nữa nghe cái nhũ danh này, cũng khiến cho người có cảm giác đản đản...muốn làm chuyện xấu!
Lăng Thần nhịn xuống muốn cười trong lòng, khụ khụ ho khan hai tiếng nhìn Hạ Thiên Tịch đang dỗ con trai ở bên kia: "Bảo bối, ngươi cảm thấy Tiểu Duệ hoặc là Duệ Duệ thế nào?"
"Hả?" Hạ Thiên Tịch khó hiểu nhìn Lăng Thần.
Khi hai người lớn nói chuyện phiếm, đầu tiểu Lăng Duệ rốt cuộc được buông tha, mặt bánh bao nhỏ lãnh khốc huyễn cực kỳ nghiêm túc.
Không nghe thấy tiếng cười ríu rít bên tai mỗi ngày, tiểu Lăng Duệ quay đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ của tiểu Hạ Lê ủy khuất, con ngươi màu bạc bao trùm một tầng hơi nước, chớp mắt một cái là rơi xuống liền.
Tiểu Lăng Duệ nhíu mày mím môi, cuối cùng vẫn vươn nắm tay nhỏ phấn nộn chạm vào bàn tay nhỏ của em trai đang vươn ra, tiểu Hạ Lê lập tức nín khóc mỉm cười, hơn nữa nhanh chóng dùng hai bàn tay nhỏ bắt lấy nắm tay tiểu Lăng Duệ, chặt chẽ không buông.
Tiểu Lăng Duệ: "....... "
Sao lại cảm giác như bị lừa nhỉ?
Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ vui tươi hớn hở của em trai, ngô....vẫn là cười rộ lên đạp, khuôn mặt nhỏ vừa rồi nhăn thành một đống quả thực xấu muốn chết, nếu nắm tay nhỏ của mình có thể khiến nhóc cao hứng như vậy, thì để cho nhóc nắm đi.
Ngô! Nhóc quả nhiên là một người anh trai 10 tốt!
"Khụ khụ!" Lăng Thần ho khan hai tiếng che dấu một chút sự khinh bỉ của mình đối với nhũ danh của con trai lớn, hơi uyển chuyển nói: "Ngươi cảm thấy hai cách gọi này làm nhũ danh cho con trai lớn được không?"
"Vì sao?" Hạ Thiên Tịch cực kỳ khó hiểu: "Con trai lớn ta đã đặt nhũ danh rồi mà."
Con trai thật sự sẽ thích sao? Hắn cực kỳ hoài nghi!
Hạ Thiên Tịch: "......."
"Ngươi dám cười nhạo nhũ danh của con trai ta?" Hạ Thiên Tịch giận!
Kỳ thật, cười nhạo nhũ danh con trai cũng không quan trọng, quan trọng là cười nhạo nhũ danh của con trai còn không phải là cười nhạo y sao? Phải biết là, nhũ danh của con trai là do y đặt đấy!
Ánh mắt Hạ Thiên Tịch hung ác nhìn Lăng Thần.
Lăng Thần lập tức ngậm miệng lại, khôi phục lại phong cách lãnh diễm cao quý mọi khi!
Ánh mắt Hạ Thiên Tịch hung dữ, đừng tưởng ngươi giả bộ là có thể lừa được lão tử, lão tử có hỏa nhãn kim tinh đấy.
Lăng Thần lập tức lắc đầu, hơn nữa dùng ánh mắt cực kỳ cưng chiều nhìn Hạ Thiên Tịch: "Không có, ta làm sao dám cười nhạo nhũ danh ngươi đặt cho con trai bảo bối chứ?"
Khi y gọi hì không cảm thấy có cái gì mất tự nhiên, nhưng khi Lăng Thần gọi ra miệng lại cảm thấy khiến người nhịn không được liền muốn...cười a!
Cho nên Hạ Thiên Tịch lập tức bật cười ra.
Lăng Thần bất đắc dĩ giật nhẹ khóe miệng, dùng ánh mắt ngươi thấy đúng không, ta đã nói con trai chắc chắn cũng sẽ không thích đúng không nhìn Hạ Thiên Tịch.
"Khụ khụ!" Hạ Thiên Tịch che giấu cảm xúc xấu hổ của mình, thật là nhịn không được muốn cười.
Được rồi! Hiện tại y mới phát hiện cái nhũ danh này thật sự khiến người bế tắc!
Cho nên chắc chắn con trai sẽ không thích gì đó....tạm thời hắn liền tha cho con trai một con ngựa đi!
"Vậy ngươi nói sửa nhũ danh gì cho con trai?" Hạ Thiên Tịch cúi đầu nhìn tiểu Lăng Duệ trong lòng ngực.
Tiểu Lăng Duệ chu cao miệng, vẻ mặt lãnh khốc huyễn, mặt bánh bao mềm mại cùng biểu tình lãnh khốc huyễn thật sự có hiệu quả đánh sâu vào thị giác, tuy cực độ không hòa hợp, nhưng hiện lên trên người con trai lại chỉ khiến người cảm thấy rất đáng yêu!
Thật sự nhịn không được muốn xoa bóp khuôn mặt của nhóc.
Vì thế Hạ Thiên Tịch quả thực vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mập mạp của con trai.
Làn da mềm mại mượt mà, xúc cảm quả thực siêu cấp thoải mái!
Mềm mụp giống như cao su non, thật sự không muốn buông tay một chú nào.
Tiểu Lăng Duệ: "........"
Nhéo mặt gì đó quả thực làm các bánh bao thần phiền.
Chỉ là, ngươi nhéo mặt lại là ba ba, cho nên nhóc chỉ có thể bĩu môi, biểu tình trên mặt càng thêm lãnh khốc huyễn, lấy cái này để biểu đạt sự bất mãn của bản thân.
Thực đáng tiếc, Hạ Thiên Tịch từ trên khuôn mặt lãnh khốc huyễn này căn bản không nhìn ra con trai bất mãn, vì thế nhéo mặt con trai càng thêm vui sướng.
Lăng Thần: "......."
Hắn không chút nghi ngờ, nếu con trai có thể nói, chắc chắn sẽ nghiêm túc cự tuyệt động tác nhéo mặt, hơn nữa về sau sẽ có bóng ma cực kỳ khắc sâu với động tác này.
"Khụ khụ! Bảo bối, hay gọi là Tiểu Duệ hoặc Duệ Duệ đi, ngươi cảm thấy cái nào hay hơn." Mắt thấy con trai lớn lãnh khốc huyễn sắp không trụ được nữa muốn khóc rồi, Lăng Thần kịp thời nói sang chuyện khác hấp dẫn lực chú ý của Hạ Thiên Tịch.
Nếu không lát nữa nếu thật sự khóc, chỉ nghĩ tới thôi đã khiến người cảm thấy cực kỳ khó dỗ.
Hắn không hề hi vọng con trai khóc một chút nào.
Cuối cùng người đau đầu vẫn là hắn.
Vì mỗi lần con trai khóc, Hạ Thiên Tịch sẽ không chút do dự đổi em bé với Lăng Thần, đem đứa không khóc ôm lấy, đứa khóc thì cho hắn dỗ.
Lưu lạc thành ông bố bỉm sữa siêu cấp Lăng Thần quả thực không còn gì để nỏi, nếu không dỗ được con trai, vậy việc gì một hai phải nghịch đến mức khiến đứa nhỏ khóc chứ?
Không sai! Chính là nghịch!
Hạ Thiên Tịch cực kỳ thích dùng ngón tay chọc chọc, véo véo, xoa xoa, bóp bóp...v.v mặt và tóc của con trai, cho nên con trai nhỏ thường xuyên bị y nghịch cho tới khóc.
Ngẫm lại tuổi thơ của tiểu Hạ Lê, đều là cực kỳ khổ bức!
"Con trai của ta sao có thể đặt tùy tiện như vậy, không được, ta phải nghĩ lại." Hạ Thiên Tịch không chút do dự cự tuyệt.
Kiên quyết không lấy cái nhũ danh này.
"Vậy bảo bối cảm thấy nhũ danh như thế nào mới thích hợp?" Nhũ danh con trai nhỏ không tồi, tên Thừa Thừa, ít nhất không khiến người khác liên tưởng đến này nọ gì kia...ha ha!
Con ngươi Hạ Thiên Tịch đảo tròn một vòng: "Ừm....hay là tên Hoan Hoan?"
Lăng Thần" "........"
"Nhạc Nhạc?"
"......"
"Tròn Tròn?"
"........"
Vẻ mặt Lăng Thần quả thực như bị táo bón!
Còn có thể kỳ quái hơn nữa được không?
Hạ Thiên Tịch giận: "Ánh mắt của ngươi là có ý gì?"
Ánh mắt trần trụi khinh bỉ, quả thực không thể chịu đựng.
"Khụ khụ! Hay là đừng lấy nhũ danh bình thường như vậy? Chúng ta lấy một cái không giống người thường được không?" Lăng Thần cẩn thận châm chước dùng từ nhìn tiểu tức phụ.
Hắn tin con trai tuyệt đối sẽ không thích nhũ danh nữ tính như vậy.
Lấy nhiều cái như vậy cũng không hài lòng, vậy thì phải lấy cái gì mới được?
Bình thường mới đúng có phải không!
Không phải có câu nói như thế này sao, đứa nhỏ đặt tên càng xấu thì càng dễ nuôi sao, quả thực không hiểu sự vất vả của người làm ba như y, suy nghĩ một chút đã thấy cực kỳ ủy khuất.
Hạ Thiên Tịch quay đầu giận dỗi.
Lăng Thần vừa thấy, lập tức cười dỗ dành: "Bảo bối, nghe ngươi, ngươi nói lấy cái gì thì chúng ta lấy cái đó được không? Đừng tức giận, ta đều nghe ngươi hết."
Dù sao cũng là nhũ danh của con trai hắn, cũng không phải nhũ danh của hắn, đến lúc đó con trai không thích là chuyện của con trai, hắn chỉ cần phụ trách dỗ tiểu tức phụ của mình vui vẻ là được rồi.
Quả thực đúng là một người cha cực kỳ không có trách nhiệm.
"Hừ." Hạ Thiên Tịch ngạo kiều rầm tì, như vậy còn tạm được.
Lăng Thần buồn cười nghiêng đầu hôn lên khóe miệng y.
"Làm gì vậy? Con trai còn đang ở đây đấy?" Hạ Thiên Tịch vẻ mặt ghét bỏ lui về phía sau, từ nhỏ đã cho con trai nhìn hình ảnh này, vạn nhất ảnh hưởng tới giáo dục thì phải làm sao?
"Không sao, bọn chúng cũng không hiểu."
Người cha cực kỳ vô lương, không quan tâm tới giáo dục con cái một chút nào.
Hạ Thiên Tịch cho hắn một cái lườm trắng mắt: "Ngươi nói con trai lấy nhũ danh gì?"
"Ta toàn bộ đều nghe theo ngươi." Lăng Thần rất thượng đạo.