Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 376: Khiếp sợ! Đắc ý trong lòng!



"Ngươi nói tang thi đang êm đẹp muốn tinh hạch làm gì?"

Hai người ẩn nấp thân ảnh đi trên đường, Hạ Thiên Tịch cúi đầu vô luận nghĩ như nào cũng không nghĩ ra, tang thi cũng không phải chiến sĩ cơ giáp nhân loại, đang yên đang lành muốn tinh hạch làm gì?

"Tự nhiên là có tác dụng của nó." Lăng Thần cười nắn cái mũi Hạ Thiên Tịch: "Được rồi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa."

"Hay là như này đi, chúng ta đi theo những tang thi tới đây lấy tinh hạch xem, bọn chúng muốn tinh hạch làm gì?" Hai mắt Hạ Thiên Tịch sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần.

Đôi mắt đào hoa hẹp dài ngẫu nhiên nghịch ngợm một lần, vẫn thực đáng yêu.

Lăng Thần tự nhiên không thể cự tuyệt đôi mắt sáng lấp lánh đáng yêu của bảo bối nhà mình, chẳng qua: "Bảo bối, vậy người không nên cho ta chút phần thưởng sao?"

"Xí, ta vì sao phải thưởng cho ngươi?" Hạ Thiên Tịch bĩu môi.

Sao không thấy ngươi cho ta phần thưởng?

Hừ hừ!

Ngạo kiều hất đầu.

"Vậy ta thưởng cho bảo bối vậy." Lăng Thần giống như có thuật đọc tâm, cười nhạt, cúi đầu hôn lên mặt Hạ Thiên Tịch một cái.

Da thịt trơn mượt, xúc cảm thật đúng là không phải tốt bình thường.

Lăng Thần tâm viên ý mãn nheo lại đôi mắt, thật muốn ôm bảo bối nhà mình vào trong lòng ngực hảo hảo yêu thương một phen.

"Đi đi." Hạ Thiên Tịch không kiên nhẫn lập tức xoay người.

Thật là càng ngày càng lưu manh, phong cách lãnh diễm cao quý của ngươi trước kia đi đâu mất rồi?

Lăng Thần cười cười bước nhanh đi lên phía trước đi vào bên cạnh y, dắt tay y.

Tiểu chibi trong lòng Hạ Thiên Tịch ngạo kiều hừ hừ hai tiếng, trong ánh mắt rất có vài phần khinh thường, nhưng cũng không nỡ buông tay Lăng Thần ra.

Căn cứ Tiểu La dặn dò, tang thi tới đưa đồ ăn cho bọn họ rồi lấy tinh hạch đều vào sáng sớm.

Để tránh bỏ lỡ theo dõi đám tang thi đó, Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch hai người liền ẩn nấp hơi thở chú ý linh lực dao động, chỉ cần hai người bọn họ không muốn bị người phát hiện, trừ khi hiện tại có một tang thi cấp 8 cao hơn Hạ Thiên Tịch, bằng không thật đúng là không có ai có thể dễ dàng phát hiện hai người.

Đương nhiên, nếu hai người bọn họ có ý định muốn tránh né ẩn nấp, chỉ cần Tiểu Cửu hỗ trợ, do dù là tang thi cấp 9 cũng không dễ dàng phát hiện hai người tồn tại.

Rất nhanh, một thang thi cấp 5 dẫn theo một tang thi cấp 3 đem một ít màn thầu và nước đưa tới, mà lão nhân ở nơi này thì đem tinh hạch kiếm được tối qua cung kính giao cho tang thi, tang thi cầm tinh hạch liền rời đi.

Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần lập tức đi theo, đi thời gian rất lâu, mới tới một tòa lâu đài kiến trúc cổ, trong khu kiến trúc có thể nhìn thấy tang thi khắp nơi, chẳng qua đám tang thi này đều là tang thi cao cấp, hơi có chút trí tuệ, thấp nhất chính là cấp 5, bình thường dưới cấp 5 đều là tang thi không có trí tuệ, là không vào được nơi này.

Bảo hộ ở hai bên đường đi vào lâu đài cổ đều là tang thi cấp 5, tận đến tang thi cầm tinh hạch kia đi vào cửa, có một tang thi giống như quản gia cư nhiên là cấp 7.

Vì sợ bị người phát hiện, Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần càng không dám hô hấp, ngừng lại hơi thở, trên người không chút chút linh lực dao động nào.

Tang thi cấp 7 ngày tiếp nhận tinh hạch tang thi cấp 5 mang tới, sau đó xua xua tay cho tên này lui ra, tự mình đi vào sâu trong lâu đài.

Hạ Thiên Tịch nhíu nhíu mày, để tránh cho tang thi cao cấp ở sâu trong lâu đài phát hiện, Hạ Thiên Tịch lập tức thương lượng với Tiểu Cửu, để Tiểu Cửu yểm hộ hai người một chút.

Sâu trong lâu đài cổ không có tang thi thủ vệ, mãi cho tới tận cùng bên trong cũng không thấy một tang thi cao cấp nào, nhưng chờ tên tang thi cấp 7 này đi tới trước cửa một phòng ở tận cùng bên trong, chỉ thấy gã cung kính gõ cửa.

"Vào đi." Bên trong cánh cửa truyền ra giọng nói thanh lãnh.

Gã tang thi cấp 7 này lập tức cung kính đi vào.

Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần đương nhiên cũng đi theo vào, dù sao hiện tại bọn họ đều đã thâm nhập đại bản doanh của tang thi, nói không chừng tang thi bên trong chính là tang thi vương thì sao, có khả năng là tang thi cấp 9, Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần liếc nhìn nhau, đều thấy được ngưng trọng trên mặt đối phương.

Hai người ngừng thở, thật cẩn thận đi vào.

Nhưng là, sau khi Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần đi vào, lập tức liền mở to hai mắt nhìn, cằm khiếp sợ đều sắp rớt xuống mặt đất.

Một mái tóc dài màu xanh băng chạm xuống đất kia!

Quả thực quen thuộc!

Một đôi đồng tử huyết sắc kia!

Lại càng quen thuộc đến tận xương tủy!

Dạ Đồng!

Cư nhiên là Dạ Đồng!

Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, người ở đây cư nhiên là Dạ Đồng.

Có thể là vì Hạ Thiên Tịch quá chấn kinh, tại một giây này linh lực dao động hơi lớn một chút, gã tang thi cấp 7 kia không phát hiện ra có gì không ổn, nhưng đôi mắt đỏ như máu của Dạ Đồng lại hướng về phía hai người liếc mắt một cái, sau đó khuôn mặt thanh lãnh nói với gã tang thi cấp 7 trước mặt: "Để xuống!"

"Vâng." Gã tang thi cấp 7 này cung kinh đặt khay tinh hạch trên tay xuống, sau đó cung kinh lui ra ngoài.

Khi cửa bị đóng lại, ánh mắt Dạ Đồng lại lần nữa nhìn về phương hướng hai người Hạ Thiên Tịch, tuy phương hương này không có một bóng người, nhưng hắn vẫn lạnh lùng nói một câu: "Nếu tới, vậy xuất hiện đi!"

Hạ Thiên Tịch còn đang trong khiếp sợ, câu hỏi nào trong đầu cũng không thể trả lời.

Dạ Đồng...... Dạ Đồng cư nhiên là tang thi?

Nhưng ―― từ trước tới nay bọn họ chưa từng cảm nhận được bất kỳ hơi thở tang thi nào từ người Dạ Đồng mà!

Dạ Đồng ở cùng bọn họ thời gian lâu như vậy, nếu Dạ Đồng là tang thi, vì sao bọn họ không hề cảm nhận được chút bất ổn nào?

Không đúng, Dạ Đồng nhất định không phải tang thi, Dạ Đồng sao có thể là tang thi?

Hạ Thiên Tịch rối rắm mày đều nhíu chặt với nhau.

Lăng Thần cười cười, vươn tay xoa xoa mày y, dắt tay thu hồi kết giới trên người hai người.

Hai người lập tức xuất hiện ở trong phòng.

Nơi này dù sao cũng là đại bản doanh cảu tang thi, hơn nữa khứu giác của tang thi cực kỳ nhanh nhạy, bởi vậy tang thi cấp thấp chỉ có thể dùng khứu giác và thị giác tìm kiếm hơi thở nhân loại, cho nên để tránh cho hai người bị phát hiện, Lăng Thần giơ tay bố trí một cái kết giới trong phòng.

"Ngươi......" Hạ Thiên Tịch nhìn Dạ Đồng, hồi lâu cũng không nói nên lời dù chỉ một câu.

Chủ yếu chính là, y căn bản chính là không có lời nào để nói.

Y phải nói thế nào?

Chẳng lẽ há miệng liền hỏi, ngươi sao lại là tang thi? Ngươi tiến vào nhân loại có mục đích gì? Ngươi....cũng ăn thịt người?

Chỉ nghĩ một chút như vậy, da gà trên người Hạ Thiên Tịch đều nổi lên, quả thực không thể tưởng tượng nổi hình ảnh Dạ Đồng ăn thịt người.

Hình ảnh kia quả thực quá đáng sợ, khiến người không dám nhìn thẳng!

Lăng Thần dắt tay Hạ Thiên Tịch đi lên trước, nhướng mày ngồi xuống, sau đó tự rót cho mình và Hạ Thiên Tịch một ly trà, uống một ngụm, gợi lên khóe môi nhìn Dạ Đồng nói: "Thật không nghĩ tới."

Cho dù là hắn, cũng không thể ngờ tới.

Dạ Đồng cư nhiên là......

Vấn đề là, bọn họ cư nhiên còn ở bên nhau thời gian dài như vậy, hắn cư nhiên không hề phát hiện ra.

Trong lòng Lăng Thần có hối hận, may mà Dạ Đồng không làm gì nguy hiểm đối với bọn họ, bằng không, hắn lúc đó thật sự sẽ hối hận muốn chết.

Cùng một tang thi ở chung lâu như vậy, hắn không hề phát hiện ra một chút nào, Lăng Thần không thể không hối hận.

Dạ Đồng không nói chuyện, chỉ nhìn nhìn hai người, không hề có chút xấu hổ nào khi bị hai người phát hiện.

"Đừng nghĩ, uống chút nước trà đi." Lăng Thần đemn ước đưa tới bên miệng Hạ Thiên Tịch.

một chút cũng không có bị hai người phát hiện xấu hổ.

Hạ Thiên Tịch há miệng uống một ngụm.

Tuy ở trong mắt người khác là khoe ân ái, nhưng hai người cũng chỉ là hành động bình thường như lúc ở chung thôi, Hạ Thiên Tịch sớm đã quen với sự chiếu cố của Lăng Thần với mình, cho nên không hề cảm thấy có bất cứ cái gì không ổn.

Lăng Thần thì lại càng không thèm để ý, hắn hận không thể khoe ân ái cho người khắp thiên hạ xem, để người khắp thiên hạ đều biết hai người là một đôi.

Dạ Đồng nhìn hai người, ánh mắt đỏ như máu lóe lóe, ngay sau đó thu hồi tầm nhìn.

Bị Lăng Thần đãnh gãy suy nghĩ, Hạ Thiên Tịch rốt cuộc không nghĩ nữa, nhưng vẫn nhịn không được vò đầu bứt tai: "Vậy...... Ngươi thật là tang thi?"

Hạ Thiên Tịch thật sự là nghi ngờ không thôi.

Khóe môi Dạ Đồng nhếch lên, gật gật đầu: "Ừ."

Hạ Thiên Tịch: "......"

Cư nhiên đúng là tang thi!

"Nhưng mà, chúng ta ở bên nhau thời gian dài như vậy, vì sao chúng ta từ trước tới giờ đều không hề phát hiện ra một chút dấu vết của tang thi nào ở trên người của ngươi?" Đây là việc Hạ Thiên Tịch nghĩ không ra, ngay cả Lăng Thần cũng có chút nghĩ không ra.

"Lúc trước, thực lực của ta cao hơn các ngươi." Dạ Đồng nhàn nhạt nói.

Lời nói quả thực cực kỳ thiếu đánh.

Hai người: "......"

Cho dù là cao, có thể cao hơn bao nhiêu?

"Ta lúc trước là cấp 9." Thần sắc Dạ Đồng bình thản.

Nhưng khuôn mặt kia, quả thực nhìn kiểu gì cũng thấy thiếu đánh.

Hạ Thiên Tịch: "......"

Lăng Thần: "......"

Cấp 9!

Lúc trước bọn họ cũng chỉ là một cái sơ cấp cặn bã, nếu có thể phát hiện ra thân phận của Dạ Đồng mới chân chính là quái dị thì có!

Quả thực, có chút không dám tưởng tượng.

Hạ Thiên Tịch hít ngược một hơi khí lạnh.

"Vậy ngươi hiện tại là cấp mấy?"

"Cấp 10."

Hạ Thiên Tịch: "......"

Cư nhiên, còn cao hơn cả hai người bọn y!

Đôi mắt nhỏ của Hạ Thiên Tịch lập tức u oán nhìn về phía Lăng Thần, ngươi nhìn xem, ngươi cư nhiên còn không có thực lực cao bằng người khác.

"Bảo bối." Lăng Thần cong cong khóe môi cười cười: "Chúng ta không già như hắn, tự nhiên thực lực không bao bằng hắn."

Tang thi muốn đạt tới tu vi cấp 9, không chỉ sống mấy trăm năm đâu.

Ngươi cho rằng tu vi của tang thi là dễ dàng tu luyện ra được như vậy sao?

Dạ Đồng: "......"

Đây tuyệt đối là ghen ghét trắng trợn đi! Đúng không đúng không!

Hạ Thiên Tịch cười híp mắt nhìn nam nhân của mình, gật đầu thật mạnh,  câu nói này quả thực quá đúng!

Cần phải hung hăng hôn cho một cái!

Hạ Thiên Tịch không chút cố kỵ có người trước mặt, ôm Lăng Thần hung hăng hôn lên mặt hắn một cái thật mạnh.

Đúng vậy, nam nhân của y không nhiều tuổi bằng hắn, thực lực không cao bằng hắn, quả thực quá chính xác.

Nếu nam nhân của y lớn tuổi như hắn, nói không chừng hiện tại đã thành thần.

Hạ Thiên Tịch đắc ý trong lòng

..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.