Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 380: Tiểu Bình Quả bá khí trắc lậu!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gràoo――

"Kêu ngốc cái gì thế?" Hạ Thiên Tịch vỗ đầu Tiểu Bình Quả một chút.

Tiểu Bình Quả lập tức dùng cái lông xù xù cọ cọ tay Hạ Thiên Tịch, tỏ vẻ vô cùng thân mật.

Một con thú cưng cỡ lớn như vậy đứng ở trước mặt Hạ Thiên Tịch cụp mi rũ mắt làm nũng, còn vươn cái đầu lưỡi đầy đặn liếm liếm ngón tay Hạ Thiên Tịch, mở một đôi mắt hổ thật lớn đáng thương nhìn Hạ Thiên Tịch.

Dạo gần đây nó toàn bị nhốt trong không gian thật sự là vô cùng thê thảm, nếu không phải hôm nay chủ nhân thả nó ra, nó sắp cho rằng bản thân bị quên mất rồi, quả thực đúng là một tồn tại bi ai.

Cho nên khi Tiểu Bình Quả được thả ra tuy có thể nói tiếng người, nhưng nó cũng không muốn nói chuyện, chỉ mở tôi đôi mắt hổ, đáng thương hề hề nhìn Hạ Thiên Tịch, có người làm phụ thân như các ngươi sao? Cứ đem con trai ném sang một bên không quan tâm, quả thực không có trách nhiệm.

"Khụ!" Hạ Thiên Tịch ngại ngùng giơ tay sờ sờ mũi, gần đây đúng là y quên mất Tiểu Bình Quả, vì vừa rồi còn đang tức giận Lăng Thần, y mới nhớ ra Tiểu Bình Quả, nhìn con trai đáng thương đang thương tâm, Hạ Thiên Tịch lập tức vuốt lông cho nó, dùng ngón tay nhẹ nhàng gom lại lớp lông thật dài của nó, Tiểu Bình Quả cực kỳ thoải hái híp lại hai mắt.

Lăng Thần cực kỳ ghen ghét nhìn một màn này, tuy tranh sủng với một con vật có chút hơi mất mặt, nhưng hắn cực kỳ không thích người của mình để tâm tới một con vật còn vượt qua cả mình.

Nhưng Lăng Thần không dám lên tiếng phản đối, dù sao vừa rồi hắn khiến bảo bối tức giận, hiện tại là thời điểm hắn phải xoa dịu bảo bối, chỉ có thể nhịn lại.

Tiểu chibi trong lòng Lăng Thần cực kỳ hẹp hòi ghi nhớ một bút này.

Thân thể to lớn của Tiểu Bình Quả bất ngờ rùng mình một cái, đôi mắt hổ tròn xoe mở ra, kỳ quái, không có hàn ý tồn tại mà!

Khi Lăng Thần đi lên phía trước, Hạ Thiên Tịch dựa vào trong lòng ngực hắn hỏi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lông cho Tiểu Bình Quả, biểu bình có hơi hạ xuống.

"Sao thế?" Lăng Thần cúi đầu hôn lên má y, đem người ôm vào trong ngực hỏi: "Không thoải mái? Hay là ngươi đừng đi nữa, ta tự mình đi là được rồi."

Cũng không phải việc trọng đại gì cho lắm, mọt mình hắn hoàn toàn có thể thu phục tên phản loạn Kent.

Hạ Thiên Tịch lắc đầu, hít hít cái mũi hơi chua xót: "Ta nhớ các con."

Đã hơn ba năm rưỡi rồi  bọn họ chưa từng liên lạc, vì Xích Tinh không có tín hiệu liên hệ với bên ngoài, từ sau khi trở về từ Xích Tinh bọn họ liền người ngựa không dừng chạy tới Đế Quốc, ngay cả thời gian đi nhìn mặt con trai một chút cũng không có, vừa rồi nhìn bộ dáng làm nũng của Tiểu Bình Quả với y, thật sự khiến y cực kỳ nhớ thương con trai.

Hai đứa nhỏ không biết hiện tại lớn như nào rồi? Cao bao nhiêu? Đã biết gọi ba ba phụ thân gì chưa? Có lẽ là biết đi rồi nhỉ!

Nghĩ tới một cái liền không dừng lại được, nỗi nhớ hai đứa con lập tức lan tràn, Hạ Thiên Tịch cúi đầu cảm xúc rất mất mát, nhìn quả thực khiến người đau lòng.

"Bảo bối, bảo bối......" Lăng Thần đau lòng mau chóng dỗ dành: "Ngươi đừng khóc, chờ giết tên Kent xong, ta liền cùng ngươi về nhà, chúng ta đi gặp mấy đứa con trai được không?" Hắn cúi đầu hôn lên mặt y an ủi: "Ngươi đừng khóc, ngoan, nhìn ngươi khóc, ta đau lòng."

Hạ Thiên Tịch chua xót hốc mũi, y cũng không muốn làm ra vẻ như vậy, nhưng cứ cảm thấy đột nhiên rất nhớ con trai.

Nhưng y vẫn lắc lắc đầu: "Thôi, trước không đi nhìn bọn nhỏ, hiện tại tiền tuyết đã rất nguy cơ, chúng ta vẫn đi lên tiền tuyến trước đã!"

Giải quyết xong việc ở đây bọn họ lập tức phải lao lên tiền tuyến, tuy nói từ nơi này tới Liên bang cũng không mất quá nhiều thời gian, lấy tốc độ của hai người, chỉ cần một buổi sáng phi hành là sẽ tới Liên bang, nhưng Hạ Thiên Tịch vẫn không muốn đi.

Y nhớ mấy đứa con không phải là giả, nhưng y cũng cực kỳ sợ hãi, nếu y trở về, nhìn thấy hai đứa con trai, nếu y đột nhiên không nỡ rời đi thì phải làm sao?

Lại lần nữa trải qua một lần thống khổ rời xa con trai, y rất sợ bản thân đến lúc đó không chịu đựng nổi, cho nên biện pháp tốt nhất chính là mau chóng giải quyết xong chuyện này, sau đó lập tức lao tới tiền tuyến, đem vấn đề ở tiền tuyết xử lý tốt, sau đó về nhà cùng mấy đứa con trai vĩnh viên không bao giờ rời xa.

"Chủ nhân, chủ nhân, ta thăng cấp." Tiểu Bình Quả dùng cái đầu to xù lông cọ cọ ngón tay Hạ Thiên Tịch có vài phần đắc ý dào dạt nói.

Mấy năm nay bị chủ nhân bỏ quên trong không gian, linh khi trong không gian của Hạ Thiên Tịch cực kỳ nồng đậm, Tiểu Bình Quả lại không có việc gì khác để làm, chỉ có thể tu luyện, trải qua mấy năm tu luyện, còn có đan dược hệ thống khen thưởng gì đó, đều ở trong không gian, Hạ Thiên Tịch cũng không đi lấy, kết quả đan dược trở thành lương thực của Tiểu Bình Quả, vừa có đan dược vừa có linh khí, mấy năm nay bắt đầu từ khi y mang thai đến bây giờ đều đặt Tiểu Bình Quả trong không gian, thời gian đã là 5 năm, Tiểu Bình Quả lập tức thăng cấp.

Ở trước mặt Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần, Tiểu Bình Quả ngẩng cái đầu to lông xù xù, đôi mắt hổ tròn xoa cực kỳ đắc ý, hai bên sườn thân thể dài hơn một mét đột nhiên mọc ra hai đôi cánh thật lớn, chỉ đôi cánh này cũng ước chừng dài tận 3 mét.

Đây là hình ảnh như hổ thêm cánh, nhìn thực sự rất chấn động nhân tâm.

Tiểu Bình Quả đắc ý dào dạt mở ra cái miệng rộng như bồn máu, chuẩn bị rống một tiếng, lại bị Hạ Thiên Tịch vỗ vào đầu một cái.

"Không được kêu." Bốn phía đều là người, nó gào một cái tuyệt đối sẽ đánh thức người khác, đến lúc đó rút dây động rừng thì không tốt.

Tiểu Bình Quả vô cùng u oán ngậm miệng lại, khiếp sợ qua đi Hạ Thiên Tịch nhảy lên trên lưng Tiểu Bình Quả, Lăng Thần ngồi ở phía sau ôm eo y, có Tiểu Bình Quả ở phía trước mở đường, vừa lúc bớt cho bọn họ phải đi đường.



Hiện tại đã là sau nửa đêm, trong quân đội tuy rằng có không ít binh lính tuần tra, nhưng đám binh lính tuần tra này tuyệt đối sẽ không ngờ có người từ trên trời giáng xuống, Tiểu Bình Quả cực kỳ đắc ý, nó đã tiến giai hai lần, chỉ cần tiến giai thêm một lần nữa, nó sẽ trở thành Lục Dực Thiên Hổ chân chính, nhưng cho dù là hiện tại, nó cũng dám nói ở chỗ này tuyệt đối sẽ không có ai là đối thủ của nó.

Kent sống trong hoàng cung, từ sau khi giết chết Salia nữ vương, gã liền tự phong mình là hoàng đế, lần này tang thi tổng tiến công, gã lại rúc đầu không ra, rất rõ ràng là muốn tang thi và Liên bang lưỡng bại câu thương, sau đó gã làm ngư ông đắc lợi, sau đó thống nhất Thứ Nguyên Tinh Tế.

Gã nghĩ thì rất tốt đẹp, nhưng thực đáng tiếc, nếu gặp phải bọn họ, như vậy cái mộng tưởng này cũng chỉ có thể là mộng tưởng mà thôi.

"Có muốn kích thích một chút không?" Lăng Thần đột nhiên nói.

"Kích thích như thế nào?" Hạ Thiên Tịch nghi hoặc chớp chớp mắt.

Lăng Thần nhếch khóe môi, trực tiếp ra lệnh cho Tiểu Bình Quả: "Đi xuống."

Tuy Lăng Thần không phải là chủ nhân của mình, nhưng hắn chính là nam nhân của chủ nhân mình, cho nên mình cần phải nghe lệnh, hơn nữa hắn còn rất nguy hiểm, không nói mình tuyệt đối không đánh lại hắn, nhưng nếu bọn họ đánh nhau, chủ nhân chắc chắn sẽ không giúp đỡ mình.

Tiểu Bình Quả đưa ra kết luận này trong lòng không nghĩ thêm nữa, cực kỳ bi phẫn nghe lời bay một phát từ trên trời xuống, còn cực kỳ bi phần gào một tiếng.

Gràoo ――

Tiếng rống giận tận trời vang lên trong màn đêm yên tĩnh, cực kỳ dọa người, đặc biệt là khi ngẩng đầu nhìn thấy một quái vật thật lớn từ trên bầu trời bay xuống, một màn này tuyệt đối chấn động nhân tâm.

Tiểu Bình Quả chở hai người rơi xuống trong hoàng cung, hai đôi cánh lớn của nó duỗi thẳng tắp trên không, thoạt nhìn cực kỳ có khí thế bá vương.

Không biết có phải binh lính tuần tra trong hoàng cũng bị một màn này dọa sợ choáng váng hay không, đều ngây ngốc nhìn Tiểu Bình Quả trước mắt, nửa ngày đều lặng ngắt như tờ.

Tiểu Bình Quả cực kỳ vừa lòng với một màn mình tạo ra này, nó vốn dĩ chính là vương giả trời sinh, vốn dĩ nên được mọi người chú mục, loại cảm giác này cực kỳ tốt, Tiểu Bình Quả cực kỳ hưng phấn ngẩng cái đầu xù lồng ngửa mặt lên trời giống to.

Gràoo ――

Cánh sải thẳng tắp, thân hình đứng cực kỳ tiêu chuẩn, một tiếng gào vang lên, quả thực chính là thú lâm thiên hạ, cực kỳ khí phách!

"Quái vật......"

"Chạy mau!"

"Quái vật tới, quái vật tới......"

......

Ngay lập tức, binh lính phản ứng lại lập tức sôi nổi chạy trốn, lấy chiều cao hơn hai mét của Tiểu Bình Quả, một chân dẫm xuống cũng có thể lập tức dẫm chết vào người.

Kỳ thực Tiểu Bình Quả vẫn hơi buồn bực một chút, nó vốn đang muốn đem thân hình lớn hơn chút nữa, nhưng địa phương hoàng cung này quả thực quá nhỏ, nó mà to lên thêm, cánh không sải ra được, thì không tốt.

Trong nháy mắt cả hoàng cung gà bay chó sủa.

Hạ Thiên Tịch nhíu mày nhìn Lăng Thần: "Đây là kích thích mà ngươi nói?"

Lăng Thần gật đầu, gợi lên khóe môi tà khí: "Như này chẳng lẽ còn không đủ kích thích?"

Điều này đối người khác mà nói là đủ kích thích nhỉ!

Một quái vật to lớn đột nhiên từ trên trời giáng xuống như vậy.

Hạ Thiên Tịch có chút rối rắm nhìn một màn gà bay chó sủa này, Tiểu Bình Quả tự mình cảm thấy cực kỳ tốt đẹp đem cánh sải đến thẳng tắp, ngẩng đầu đứng thẳng thân thể, thoạt nhìn rất bá khí trắc lậu, cực kỳ uy vũ.

"Súc sinh, ngươi cư nhiên dám chạy tới nơi này." Ngay lập tức phía dưới có mấy chiến sĩ cơ giáp bay tới, có cấp 5 cũng có cấp 6, nhưng đại đa số đều là chiến sĩ cơ giáp cấp 5.

Trong mắt những người này, bọn họ hoàn toàn coi Tiểu Bình Quả trở thành thú biến dị.

"Ngươi cư nhiên dám mắng ta là súc sinh?" Tiểu Bình Quả trừng lớn một đôi mắt hổ, trong đôi mắt tròn xoe tràn ngập không thể tin nổi, nó cư nhiên bị một nhân loại mắng chửi, quả thực  không thể tha thứ.

Tuy nó là thú, nhưng thú cũng thì có thú quyền, nhân loại đáng giận này cư nhiên có gan mắng nó, cần phải trừng phạt.

Gràoo ――

Tiểu Bình Quả rống một cái quả thực khí phách mười phần.

Chiến sĩ cơ giáp tiến đến vốn định giết Tiểu Bình Quả, không nghĩ tới Tiểu Bình Quả cư nhiên biết nói tiếng người, bọn họ đều bị Tiểu Bình Quả nói ra tiếng người làm chấn động, căn bản là chưa phản ứng lại được.

Tiểu Bình Quả nhảy thân hình to lớn của mình, nâng lên một cái chân trước, hung hăng đá vào người nhân loại dám can đảm mắng nó kia, chiến sĩ cơ giáp cấp 5 này lập tức bị Tiểu Bình Quả đá văng lên không trung, ở trên bầu trời xẹt thành một đường cong duyên dáng sau đó rơi xuống dưới, ngay cả tiếng cũng không kêu kịp, lập tức toi mạng.

Hiện trường, lại lần nữa lặng ngắt như tờ.

+

..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.