Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 59: Tính cách của Lăng Thần



"Trong ba lô của ta có 20 túi dịch dinh dưỡng, chỉ cần người mang theo hắn, ta hiện tại liền cho ngươi". Hạ Thiên Tịch dương dương cằm chỉ vào Tinh Dạ nói với nam sinh.

"Thật sao?" Đôi mắt nam sinh nháy mắt sáng ngời nó "Ngươi cho ta 20 túi ta liền cõng hắn chạy." Nam sinh nói xong lập tức chạy về phía Tinh Dạ, nói thật Tinh Dạ có thể chạy đến lúc này cũng đã là cực hạn của hắn, Hạ Thiên Tịch nhìn sắc mặt hắn trắng bệch nhợt nhạt, nhớ tới trong ba lô của mình có một ít dịch dinh dưỡng, dù sao y cũng không uống những thứ này, sao không cho người khác.

Trong rừng rậm Tử Vong bởi vì có được không ít linh quả, Hạ Thiên Tịch trên cơ bản mỗi ngày đều dựa vào linh quả cùng thịt nướng Tinh Dạ làm sống qua, đối với dịch dinh dưỡng trường học phát qua y cũng chỉ uống mấy túi.

Tinh Dạ cũng đã kiên trì không nổi nữa, chân mỏi thiếu chút nữa ngã xuống, nam sinh cao lớn chân dài một bước vượt tới bên người Tinh Dạ giơ tay đỡ thân thể đang lung lay sắp ngã của hắn, vượt lên trước mặt ngồi xổm xuống trầm giọng "Nhanh lên, mau lên lưng ta."

Tinh Dạ dùng một đôi mắt như nai con sợ hãi nhìn nam sinh, ánh mắt nhìn quần áo dơ hề hề trên người nam sinh có kháng cự rõ ràng, hắn chính là một người có tính khiết phích trầm trọng.

"Tinh Dạ, ngươi muốn bị đào thải sao? Trở lại trường quân đội số 1 liền có thể tắm rửa." Biết nội tâm ý nghĩ của Tinh Dạ, Hạ Thiên Tịch lập tức nói.

Quả nhiên, Tinh Dạ mày nhăn rõ sâu, nhưng vẫn là có điểm do dự, hắn thực không thể chịu đựng được đồ vật bẩn thỉu như vậy được, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể gắt gao cắn răng chịu đựng.

Tinh Dạ leo lên lưng nam sinh, nam sinh cõng Tinh Dạ lên chạy đến bên người Hạ Thiên Tịch nói "Ta tên Thẩm Hạo, hiện tại có thể đưa dịch dinh dưỡng cho ta chứ?"

Hạ Thiên Tịch lấy ba lô trên người, đối với đồ vật sinh hoạt chung y đều để trong ba lô đeo bên người, nếu y trước mặt đám đông mà lấy đồ từ trong không gian khẳng định sẽ khiến người hoài nghi.

Thẩm Hạo kiểm tra một chút dịch dinh dưỡng trong ba lô của Hạ Thiên Tịch, vừa đúng 20 túi, mắt Thẩm Hạo sáng lên, trực tiếp lấy ra hai túi đổ vào miệng, sau đó tự mình kéo khóa ba lô của Hạ Thiên Tịch nhếch môi cười "Cám ơn."

Hạ Thiên Tịch lắc đầu không nói nữa.

"Tịch Tịch ta cũng cõng ngươi nữa!" Lăng Thần vừa thấy Hạ Thiên Tịch cùng Thẩm Hạo nói chuyện lập tức không khỏi dấm chua nổi lên, biệt nữu nói, thân là trượng phu của phu nhân nhà mình, sao có thể kém hơn so với nam nhân khác?

"Ngươi chịu được?" Hạ Thiên Tịch nhìn Lăng Thần cười hỏi.

"Tịch Tịch, không cho ngươi nghi ngờ thể lực của ta." Lăng Thần nháy mắt đen mặt, thân là trượng phu, không có một người nam nhân nào thích bị phu nhân của mình nghi ngờ thể lực, điều đó tuyệt đối là vũ nhục một trượng phu như hắn.

Khóe miệng Hạ Thiên Tịch giật giật, y dám khẳng định Lăng Thần nói là có ý tứ khác.

Có điều Hạ Thiên Tịch coi như cũng có chút lương tâm, không có thật sự để Lăng Thần cõng y nói "Không cần, ta có thể tự mình chạy."

"Ân, Tịch Tịch đương nhiên có thể chạy."Lăng Thần biểu tình sủng nịnh, trong giọng nói mang theo chút tự hào, thoạt nhìn thể lực Tịch Tịch không tồi, như vậy về sau ở trên giường khẳng định cũng có thể làm hắn tận hứng.

Hạ Thiên Tịch chợt cảm giác được sống lưng lạnh lẽo, thân thể có điểm lạnh.

Kỳ quái, rõ ràng y mệt đến muốn hộc máu, toàn thân đầy mồ hôi đến mức có thể tắm, sao có thể lạnh chứ?

Mà giờ phút này trong tòa hạm nhìn thấy nhóm học viên chạy phía sau, một ít huấn luyện viên nhịn không được chua lòm nói "Lan Địch trung giáo, như vậy là phạm quy đi!"

Ai bảo trong đội họ không có người thể lực tốt như vậy chứ?

"Này này này, Phí Lai, các ngươi cũng không thể đố kị hận nha, Lan Địch trung giáo vừa mới bắt đầu cũng không nói không thể mang người chạy a!" Cadien vẻ mặt thần sắc đắc ý, ai bảo trong đội ngũ của hắn có những bốn mầm mống tốt chứ! Đương nhiên làm hắn hưng phấn đắc ý.

Mọi người thấy Cadien vẻ mặt đắc ý, thật muốn xông lên đánh hắn một trận, quả thực CMN thiếu đánh.

"Ân, bọn họ không bị coi là phạm quy." Trên khuôn mặt nghiêm túc của Lan Địch trung giáo có chút đạm đạm vui mừng, thoạt nhìn mầm mống tốt năm nay nhiều hơn năm trước.

"Đó là đương nhiên, có bản lĩnh các ngươi cũng cầu đội mình có mầm mống tốt như vậy a! Hừ hừ..." Cadien vẻ mặt đầy đắc ý ngạo kiều hừ hừ.

Mọi người thấy hắn thật sự là thiếu đánh, mấy người huấn luyện viên cho nhau ánh mắt lập tức xông lên ấn ngã Cadien xuống bắt đầu đánh hắn.

"CMN, không cho đánh lén...ngao...lão tử không để yên cho các ngươi..."

"..."

Tại khoảng cách tới trường quân đội số 1 càng ngày càng gần, khoảng một giờ lộ trình nữa, Lăng Thần không thể nói là không duy trì được, nhưng là thể lực hắn rõ ràng đi xuống rất nhiều, tiếng thở dốc tuy rằng còn đều đều, nhưng là thanh âm đã rất lớn, Hạ Thiên Tịch rốt cục xem như lương tâm phát hiện không dựa vào Lăng Thần nữa, xoay mặt ngạo kiều nói "Ta có thể tự mình chạy."

Phượng mâu Lăng Thần híp lại, trong con ngươi bạc sắc là thần sắc sủng nịnh, hắn thích tính cách ngạo kiều như vậy của phu nhân.

Trải qua sáu tiếng đồng hồ, đội ngũ bọn họ rốt cục về tới trường quân đội số 1, hoàn hảo Lan Địch trung giáo cũng coi như là có tính người, tại một giờ cuối cùng để bọn họ dừng chạy bộ, đi bộ trở về, cho nên bọn họ hiện tại trong một giờ về tới trường quân đội số 1 không có mệt chết, nhưng là cũng có rất nhiều người đều mệt đến trực tiếp ngồi xuống dưới đất không do dự.

Mà lúc này trên đường tổng cộng có 113 học viên rời khỏi, đội ngũ Hạ Thiên Tịch nguyên bản là 23 người, trên đường bỏ cuộc là 3 nữ sinh cùng 1 nam sinh, hiện tại còn lại 19 người.

"Hi! các nhóc con, các ngươi quả thực quá đáng yêu, có thể kiên trì trở về quả thực làm ta ngoài ý muốn, cho nên ta phải thưởng cho các ngươi." Cadien vẻ mặt cười mị mị đi vào trước đội ngũ của hắn, nhìn mọi người nói "Được rồi, thông tin mới của các ngươi đều ở trên quang não, hiện tại trước đi tìm ký túc xá của các ngươi, ngày mai ta sẽ nói cho các ngươi, phần thưởng của các ngươi là gì."

Mọi người được giải tán vẻ mặt lập tức hưng phấn nhìn quang não của mình, hướng tới ký túc xá của mình đi đến, hiện tại bọn họ thầm muốn thống thống khoái khoái tắm rửa một cái, sau đó hung hăng ngủ một giấc.

"Tịch Tịch ngươi ở ký túc xá nào?" Lăng Thần lập tức giống như kẹo kéo dính tới.

Hạ Thiên Tịch nhíu nhíu mày "Dừng lại, về sau không cho ngươi gọi ta là Tịch Tịch."

Còn Tịch Tịch, sao không gọi là Đông Đông luôn đi? Nghe thật buồn nôn, khiến người nổi cả da gà.

Trước kia y không phản đối là vì trong rừng rậm Tử Vong y không muốn phát sinh xung đột với Lăng Thần, nhưng hiện tại không giống vậy, đã tới trường quân đội số 1, Hạ Thiên Tịch thầm nghĩ nhanh chóng thoát khỏi Lăng Thần.

"Không gọi Tịch Tịch thì gọi là gì?" Lăng Thần trực tiếp nhướng mày hỏi.

"Hạ Thiên Tịch." Đương nhiên, tốt nhất là bọn họ sẽ không gặp lại, sau đó cái gì cũng không cần gọi.

"Không được." Lăng Thần không chút suy nghĩ lập tức cự tuyệt, thân là phu nhân của mình, gọi y là Hạ Thiên Tịch có vẻ quan hệ của bọn họ như hai người xa lạ.

Lăng Thần không thích Hạ Thiên Tịch đối với hắn xa cách, rõ ràng bọn họ là hai người thân mật nhất trên thế giới, sao có thể xa cách như vậy.

"Không được cũng phải được." Hạ Thiên Tịch mân miệng nói "Tóm lại, ngươi không thể gọi ta Tịch Tịch."

Buồn nôn muốn chết, hai người bọn họ lại không có quan hệ gì, đừng khiến cho bọn họ giống như là người thân quen.

"Ta đây trực tiếp gọi ngươi phu nhân." Lăng Thần nheo lại phượng mâu dị thường kiên định nói, ánh mắt lập lòe giảo hoạt, bỗng nhiên hắn gợi lên khóe môi ta tự nhìn Hạ Thiên Tịch thong thả nói "Phu nhân, quả thực so với Tịch Tịch, ta càng muốn gọi ngươi phu nhân hơn."

Như vậy, trực tiếp liền tuyên bố Hạ Thiên Tịch là của hắn, xem ai về sau có can đảm tưởng nhớ phu nhân hắn! Lăng Thần trong lòng là một mạt lãnh lệ lóe qua.

Phốc!

Hạ Thiên Tịch trực tiếp phun máu.

Cái này là gì? Cái này chính là trên có chính sách dưới có đối sách!

Hạ Thiên Tịch run rẩy khóe miệng trừng mắt vô hạn phong tình với Lăng Thần, con ngươi đen như mực quả thực không nói nên tình tự gì, có giận dữ, cũng có bất đắc dĩ, càng nhiều là không còn gì để nói cùng tạc mao...

Nhìn thần sắc khuôn mặt Hạ Thiên Tịch vừa muốn tạc mao vừa phải ẩn nhẫn, đôi mắt đào hoa thon dài, vốn dĩ cũng không lớn lại bị y dùng lực trừng cho thật lớn, ánh mắt đen bóng ướt át phảng phất mang theo mờ mịt sương mù, cố tình con ngươi lại giống như điểm thêm hoa đào nở rộ, rất là hấp dẫn người.

Ánh mắt Lăng Thần trở nên sâu thẳm rất nhiều, khóe môi gợi lên ý cười tà tứ, thong thả mà lại ái muội nói "Phu nhân, ngươi nếu cứ như vậy thẳng thắn câu dẫn ta, ta sẽ là không nhịn được nha!"

Nhiệt độ hô hấp phả vào mặt, thanh âm trầm thấp trong bóng đêm mang theo một loại mị lực mê hoặc lòng người.

Hạ Thiên Tịch rùng mình một cái, y sao có thể quên, Lăng Thần tên này chính là một tên yêu nghiệt.

Chẳng qua gần đây Lăng Thần đều vô điều kiện sủng nịnh y, cho nên y đã quên tính cách nguyên bản của Lăng Thần, người này...tuyệt đối là một tên da mặt dày có một không hai, khác biệt hoàn toàn với khí chất dáng vẻ bên ngoài của hắn, cố tình lại không có ai biết điều đó.

Sắc mặt Hạ Thiên Tịch nháy mắt biến hóa đủ mọi màu sắc, chỉ phải cắn răng nuốt ngụm máu trong cổ họng xuống rồi oán hận nói "Không cho gọi phu nhân." Sau đó ý cũng không quay đầu lại lập tức bước đi, y cảm thấy bản thân nếu ở lại chỗ này nhất định sẽ bị Lăng Thần làm cho tức đến hộc máu.

"Vậy gọi là gì? Hạ Hạ? Tịch Tịch? Bảo bối?"

Bùm!

Hạ Thiên Tịch muốn quỳ!

"Tịch Tịch" Hạ Thiên Tịch nghiến răng nghiến lợi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.