Trọng Sinh Chi Cưu Triền

Chương 2



CHƯƠNG 2 – GẶP LẠI HỨA KIỆT

Ngồi dậy nhịn không được nhéo nhéo mặt mình, đau, là thật rồi.

Mặc gọn quần áo ra khỏi phòng, vừa nhìn thấy cha cầm tờ báo nằm trên ghế salon như ngày xưa, tim hơi thả lỏng.

Cha đẩy cái kính trên mũi, nhìn tôi trầm tĩnh cười nói: “Con làm sao thế? Sắc mặt khó coi như vậy.”

Tôi lắc đầu ngồi ở đối diện ông: “Chắc do tối qua con nghỉ ngơi không tốt thôi ba à.”

“Đừng quá lao lực, không phải chỉ là một kỳ thi vào đại học thôi sao, cố gắng hết mình là tốt rồi con à.” Cha buông báo, nhấp một ngụm trà hướng về phía tôi cười cười nói.

Tôi gật đầu, ông chưa bao giờ theo đuổi cái ý tưởng muốn con ngoan phải dạy bằng roi vọt hoặc là gia trưởng chỉ cần thành tích không cần những thứ khác, cho nên ở trong nhà vẫn luôn tìm được một ít đĩa CD trò chơi và mấy thứ như thế.

Lúc ăn cơm, tôi chợt nhận ra căn nhà này dường như thật quá rộng rãi vắng vẻ, những chuyện tôi chưa từng nghĩ trong dĩ vãng nay lại nổi lên trong lòng. Vì vậy tôi mở miệng: “Ba, mẹ đi nhiều năm như vậy rồi, ba sao không tìm người sống chung.”

Cha nghe xong thì sửng sốt, lập tức bật cười nói: “Con ngủ không ngon chẳng lẽ là do lo lắng chuyện này.”

Tôi khẽ dạ một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Cha nhìn thần sắc của tôi, chậm rãi thu hồi tươi cười thản nhiên: “Mấy năm nay đều quen một mình rồi, cũng không nghĩ tới chuyện này, chờ con trưởng thành rồi tính sau.”

“Ba, con đã mười tám tuổi rồi. Ở trong mắt cha mẹ, con cái vĩnh viễn không bao giờ lớn, có người thích hợp thì cha nên quyết định đi thôi.” Tôi nâng lên bánh kem, che dấu đôi má đang ửng đỏ, kiên quyết nói.

Cha gật đầu không nhắc lại, nhưng từ nét mặt của ông cũng thấy có lẽ ông cũng không cho đây là chuyện gì quan trọng lắm.

Kỳ thực cha cũng không già, vừa qua tuổi bốn mươi, nhìn không đến nỗi nào, khuôn mặt cũng có chút tuấn tú, lại thêm tính cách nội liễm cùng trầm tĩnh của đàn ông trưởng thành, người như vậy đáng lẽ không nên vượt qua những năm tháng cuối đời trong bệnh viện.

Ăn xong bữa nhẹ thì tôi tới trường, cha cũng phải đi ra ngoài, đơn giản là tăng chút quan hệ.

Tôi chăm chú nhìn đồng hồ, hai mươi tám tháng ba, thật là năm tôi mười tám tuổi sao?

Tới cổng trường, nhìn một nam một nữ đứng ở đó, tôi hơi sửng sốt, người con trai kia là Hứa Kiệt, người con gái là chị của cậu – Hứa Phương, bọn họ là cùng một thôn đi tới đây.

Hứa Kiệt nhã nhặn trắng nõn, mang theo một đôi mắt rất ôn nhã.

Sau khi tôi chết, đều là cậu một mực chiếu cố người cha đã phát điên của tôi, nguyên nhân thì tôi nghĩ có lẽ là do lần tôi đưa cậu tới bệnh viện trước đó.

Tôi đi qua, Hứa Phương giống hệt như trong trí nhớ, cô quăng cho Hứa Kiệt một cái tát, thóa mạ: “Mày là đồ mất dạy, đem ba má đều chọc giận tới mang bệnh, hiện tại tao cho mày biết, Hứa gia chúng tao không có người như mày, tương lai của mày cùng chúng tao cũng không quan hệ, bây giờ mày thích thì học không thích cũng đừng về nhà.” Nói xong, cô đẫm nước mắt, xoay người rời đi.

Nếu như nói, lúc bắt đầu đối với việc mình có thể sống lại thì tôi có chút hoài nghi, vậy hiện tại tôi một điểm đều không nghi ngờ rồi, vì sự tình như tôi thực sự đã từng trải qua.

Tôi nhớ kỹ, chuyện Hứa Kiệt là đồng tính luyến ái truyền ra từ quê cậu, cha mẹ của cậu từ nay về sau đều không muốn nhận thức đứa con này. Gia đình cậu cũng không giàu có gì, cho nên ở trường rất tiết kiệm, ăn cơm ở trường cũng là suất kém nhất, nhưng học tập lại rất tốt, trường của chúng tôi dựa vào tỷ suất lên lớp mà thưởng nhiều hay ít cho thầy cô giáo, cho nên chủ nhiệm lớp cũng đối xử với cậu rất tốt, thường xuyên giới thiệu cho cậu vài việc làm thêm nhẹ nhàng, để tránh cậu làm việc cực nhọc ảnh hưởng học tập, chỉ là về sau… Đại khái chỉ có thể dùng từ cảnh còn người mất để hình dung.

Má trái trắng nõn của Hứa Kiệt lưu lại năm dấu ngón tay, mũi chảy ra huyết, thân thể nhoáng lên liền ngã xuống hôn mê bất tỉnh. Tôi tiến lên đỡ được cậu, sau đó giống như trước đây, đem người đưa tới bệnh viện gần nhất.

Bác sĩ nói là do dinh dưỡng không đầy đủ cùng áp lực tâm lý tạo thành, kêu tôi ngày sau nhớ chú ý nhiều hơn, sau đó kê rất nhiều thuốc, tôi cảm ơn rồi đi lên lầu hai lấy thuốc.

Làm xong tất cả, tôi ngồi ở trong phòng bệnh của cậu, đọc báo giết thời gian, Hứa Kiệt còn chưa tỉnh lại.

Nhưng một chữ cũng không lọt vào đầu tôi, ngày xưa tôi chỉ đưa cậu ấy vào viện, bởi vì vội vàng nên để thuốc lại rồi rời đi.

Tôi không khỏi đưa ánh mắt đặt ở trên mặt Hứa Kiệt, với tôi mà nói bất quá là việc nhỏ tiện tay, với cậu lại là quan tâm, ngực không khỏi có chút ấm áp…

Lúc này Hứa Kiệt ở trên giường bệnh nức nở một tiếng, tôi gấp tờ báo lại, nhìn về phía cậu, cậu giật giật tay đang truyền nước biển vươn lên xoa xoa huyệt thái dương.

“Hồi máu rồi.” Tôi đè cái tay đang tính lộn xộn của cậu xuống, nói.

Cậu bỗng nhiên cứng đờ quay đầu nhìn về phía tôi, kinh ngạc thốt lên: “Hàn Hiểu?”

“Thấy thế nào rồi?” Tôi đứng lên, đá đá cái chân đã có chút tê tê.

Cậu tựa hồ còn chưa từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, tôi kiên trì chờ cậu hoàn hồn, sau khi sống lại, tôi nghĩ thứ tôi có nhiều nhất chính là kiên trì.

“Đã ổn rồi.” Cậu chậm rãi thu hồi khiếp sợ, ngồi dậy nhìn tôi.

Tôi giúp cậu đặt một chiếc gối vào sau lưng.

“Hàn Hiểu, hôm nay là cuộc thi thử tiếng Anh đấy, cậu đi về trước đi, một mình tôi ở đây được rồi.” Cậu hướng tôi ôn hòa nói, đôi mắt trong suốt hàm chứa ý cười như cơn gió đầu xuân.

Tôi liếc mắt, đem tay đút vào túi quần, thờ ơ trả lời lại một câu: “Không sao đâu, tôi vừa gọi điện thoại xin nghỉ rồi.” Kỳ thực là muốn xin nghỉ, thế nhưng đã quên.

Cậu sửng sốt, phảng phất có chút không giải thích được nhìn tôi, sau đó trên mặt hiện lên một tia bừng tỉnh đại ngộ, cậu đại khái nghĩ rằng tôi đối xử tốt với cậu như thế là vì cậu là đồng hương của Hứa Khả.

Tôi cũng không giải thích nhiều, đi tới bên cửa sổ kéo rèm nhìn ra ngoài, cậu không có khả năng lý giải tâm tình của người đã trải qua một lần sinh tử, cậu cũng sẽ không biết tới đoạn thời gian cậu đã chiếu cố cha tôi, còn tôi đây, một linh hồn đã bất đắc dĩ như thế nào mà nhìn cha mình phát điên, là cậu đã kiên nhẫn chiếu cố một lão nhân già đi mười tuổi chỉ trong một đêm.

Muốn khóc đều khóc không ra, muốn cười lại không thể, cảm giác muốn chết đi lại càng khó hơn, những cảm xúc như thế, tôi không muốn thử qua nữa…

“Hàn Hiểu, cậu không sao chứ?” Phía sau Hứa Kiệt tựa hồ đang do dự, cuối cùng chỉ mở miệng nhẹ giọng hỏi, khuôn mặt khó coi của tôi được in rõ ràng lên mặt kính thủy tinh, còn có, nét lo lắng của cậu ở sau lưng tôi cũng được chiếu lên rõ ràng.

Tôi quay đầu lại nhìn cậu rồi nói: “Quay về tới trường học bây giờ chỉ sợ lời đồn đại cũng đã lan xa, cậu định làm như thế nào?”

Tôi biết Hứa Kiệt là một người đồng tính luyến ái, sau khi chuyện này truyền ra, cậu vẫn luôn bị mọi người chỉ trỏ, chị của cậu ban đầu đại khái chỉ là muốn giáo dục cậu, thế nhưng cô không biết chọn nơi chốn cũng không chọn đúng thời gian.

Tốc độ truyền bá của lời đồn thì chắc hẳn ai cũng biết, cho dù Hứa Kiệt lúc đó không thừa nhận, nhưng mọi người chỉ biết nhớ kỹ rằng cậu không phủ nhận.

Về sau, tôi nhớ kỹ những ngày đầu của cậu rất khó khăn, vì gia đình thực sự chặt đứt mọi quan hệ với cậu, cha mẹ chỉ cho cậu một chút tiền phí sinh hoạt cùng học phí, cũng nhờ Hứa Khả nhắn lại rằng sau khi kết thúc trung học thì cũng đừng về nhà, cậu bởi vậy mà cũng bỏ lỡ dịp được đề cử đi học (suất lên thẳng đại học) của trường, ngày nghỉ cũng không ai nguyện ý thuê cậu, bản thân cậu không thể làm gì khác hơn là đi tới công trường lao động kiếm tiền. Bất quá cậu vẫn vượt qua, rất không chịu thua kém mà thi vào Bắc Đại, nhưng trên bảng danh sách của trường cũng không có tên cậu, thị khu thưởng cho hai vạn đồng đều bị chủ nhiệm lớp cậu cầm mất… Sau đó cậu đi làm ngôi sao hay gì đấy, nhưng cụ thể làm gì thì tôi không quan tâm, khi đó trong đầu tôi đang tràn đầy hình bóng Hứa Khả…

Cậu đại khái thật không ngờ tôi sẽ hỏi trắng ra như thế, biểu tình trên mặt đầy sửng sốt, thật lâu sau lại cười nói: “Sắp thi vào trường đại học rồi, nhân tiện dịp này đi thuê nhà bên ngoài vậy.” Khuôn mặt ôn nhuận mang theo cay đắng, nhưng không vì tính hướng của mình mà cảm thấy khổ não, mà là đối cuộc sống cảm thấy bất đắc dĩ.

“Cậu sợ không?” Hứa Kiệt đột nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt của tôi, cậu hỏi: “Sợ bị tôi truyền nhiễm bệnh AIDS hay mất thứ như thế không?”

“Cậu lạm giao à?” Tôi thản nhiên nói: “Cậu bệnh đến thế rồi sao?”

Cậu sắc mặt đỏ bừng, đầu lắc lắc y như một cái trống bỏi: “Tôi không có, tôi chưa từng có… Lần này về nhà bị cha mẹ thấy tạp chí trong túi xách, tôi không muốn để họ khổ sở, hơn nữa tôi chưa bao giờ cùng người khác…” Câu nói kế tiếp cậu không có nói ra khỏi miệng, khuôn mặt hồng hồng xinh đẹp như một cô gái nhỏ.

“Vậy cậu lo lắng cái gì.” Tôi nhìn bức tường trắng xóa, mở miệng nói, Hứa Kiệt thở nhẹ một hơi, biểu tình trên mặt buông lỏng ra.

Tôi đột nhiên nghĩ, Hứa Kiệt sau này sở dĩ nguyện ý chiếu cố cha tôi, đại khái là ở khi lời đồn đại bay đầy trời, tôi mỗi lần thấy cậu vẫn có thể gật đầu chào hỏi hay giơ tay vẫy vẫy.

Khi đó không vì cái gì khác, chỉ vì cậu là đồng hương của Hứa Khả, chưa từng có ý nghĩ khác với cậu, cũng chưa từng nghĩ rằng người này vẫn luôn đặt ở trong lòng như thế, vài năm sau lại còn có thể quay về chiếu cố người cha không nơi nương tựa của tôi.

Hứa Kiệt, nên nói cậu là đồ ngốc không đầu óc, hay là một thiên sứ đây?

Tôi cùng cậu chìm trong yên tĩnh, thời gian trôi từng giây, thẳng đến khi những giọt nước truyền nhỏ hết.

Lúc đi, cậu còn có chút váng đầu, sắc mặt rất khó nhìn. Tôi đem tay của cậu quấn lên trên cổ mình, sau đó đỡ cậu ra ngoài, cậu nhìn tôi với vành mắt ửng đỏ.

“Tìm chỗ ăn một chút gì đi, cậu cần dinh dưỡng và nghỉ ngơi.” Tôi nhìn xe cộ tấp nập, nói: “Hay thôi, nhà của tôi cách đây không xa, đến nhà của tôi nghỉ ngơi đi.”

“Như vậy được chứ?”

“Có cái gì không được? Quay về trường học cậu cũng không nghỉ ngơi được.”

“Được rồi, đã làm phiền cậu.”

Tôi ừ một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.