Trọng Sinh Chi Cưu Triền

Chương 28: Hứa kiệt (2)



CHƯƠNG 28 – PHIÊN NGOẠI: HỨA KIỆT (2)

Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện tôi là đồng tính luyến ái sẽ bị cha mẹ biết, tôi cũng chẳng bao giờ sẽ nghĩ chuyện này làm họ ngã bệnh. Chị gái kéo tôi ra khỏi bệnh viện, những lời mắng nhiếc xen lẫn tiếng khóc của chị khắc sâu vào đầu tôi, khiến tôi hỗn loạn. Trong đầu trống rỗng, tôi muốn nói với chị tôi đâu sai, nhưng tôi nói không nên lời, chỉ có thể nghe chị la mắng.

Sau đó tôi nhìn thấy Hàn Hiểu, lúc đó chị tôi vẫn đang mắng tôi, chị rất tức giận nên không thèm quan tâm tới những bạn học đang đi ngang qua người chúng tôi. Thời khắc nhìn thấy Hàn Hiểu, tôi không biết mình đang có biểu tình gì, tôi thậm chí không biết dùng tâm trạng gì để đối mặt anh, ở lúc tôi luống cuống vì sự thực bị vạch trần. Anh nhìn tôi một hồi, trong mắt đầy phức tạp khó phân biệt, tựa hồ mang theo một tia kinh hỉ lại có một chút sờ sợ.

Chị gái cho tôi một cái tát rồi xoay người rời đi, Hàn Hiểu đi tới bên cạnh tôi, tôi còn chưa kịp mở miệng, chỉ cảm thấy đầu cháng váng, trong mông lung cảm thấy mình rơi vào một cánh tay cứng cỏi.

Dù tôi ngủ thật trầm nhưng vẫn mang theo bất an, trong mộng xuất hiện hình ảnh chị tôi khóc lóc, hết hồn mở mắt ra, đập vào mắt là bức tường trắng bóc, còn chưa kịp phản ứng, tôi nghe được thanh âm Hàn Hiểu. Thời khắc đó tôi tưởng chính mình bị ảo giác, giật mình mở mắt, anh đứng ở nơi đó, thần sắc có chút lạnh lùng nhưng ngoài miệng lại nói lời quan tâm.

Tôi mơ hồ thấy tâm tình của anh không hề tốt, muốn hỏi lại thấy mình không có tư cách gì.

Sau đó ngày ngày trôi qua như một giấc mộng, Hàn Hiểu và tôi chỉ tính là quen biết sơ nhưng nay lại đối xử với tôi vô cùng tốt. Anh thậm chí không giống người khác phỉ nhổ chuyện tôi là kẻ đồng tính.

Dần dần, tôi buông ra nút thắt trong lòng, khi đêm khuya nhân tĩnh tôi rốt cục có thể tự nói với mình, tôi thực sự không sai.

Lời đồn đại trong trường học càng nhiều lên khiến tôi thở không nổi, nhưng Hàn Hiểu vẫn luôn bồi ở bên cạnh tôi, thật giống như mộng, anh đối xử với tôi thật tốt quá. Tôi phảng phất có loại cảm giác chỉ cần tôi mở miệng nói muốn, anh đều có thể cho tôi.

Tôi ở trong nhà anh, cùng anh ngủ chung một cái giường, tràn đầy trong mắt anh không còn là Hứa Khả anh vốn yêu say đắm mà là tôi, quan trọng nhất là khi lời đồn đại ngày một nhiều thì anh vẫn luôn bồi ở bên cạnh tôi, tôi không biết là vì sao, mơ hồ nghĩ rằng thế này không đúng, nhưng lại thấy vui mừng vì được anh quan tâm.

Tôi biết bác Hàn không quá thích tôi cùng Hàn Hiểu đi lại gần gũi, đại khái là bởi vì thanh danh của tôi, tôi cũng cẩn thận cất giấu phần tình cảm này, trải qua lời đồn đại, tôi không muốn Hàn Hiểu cũng bị chửi rủa giống tôi.

Hàn Hiểu tựa hồ thay đổi rồi, khóe miệng không còn tươi cười nhàn nhạt ngày xưa, có chăng chỉ là đôi mắt đầy lạnh lùng đạm nhiên, anh tựa hồ đã đóng kín trái tim mình, mặc cho ai đều không thể đi vào. Anh né tránh Hứa Khả, cô bị bệnh anh cũng không lộ một tia cảm tình, một điểm cũng không si tình giống ngày xưa, tôi đã muốn hỏi anh từ rất lâu rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chung quy thì tôi không có tư cách.

Sau đó anh nói anh cùng Hứa Khả còn chưa bắt đầu nên không có kết thúc, trong lòng tôi dâng lên tất cả tư vị, cuối cùng không một lời nào có thể rời khỏi miệng.

Về sau tôi cùng Hàn Hiểu thi chung một trường đại học, anh biết rất nhiều chuyện mà tôi luôn giấu kín, tỷ như chuyện tôi thích hát. Kỳ thực từ rất nhỏ tôi đã thích hát, chỉ là, thân là một đứa trẻ nơi thôn quê thì làm sao có tiền hay có tinh lực mà đi theo nghề ca hát, cha mẹ cũng kêu tôi đừng nghĩ bậy bạ mơ tưởng như thế, quan trọng nhất là chuyên tâm học hành. Cho nên cái ước mơ xa xỉ kia từ lâu tôi đã không còn nhớ rõ rồi, chưa từng nghĩ Hàn Hiểu lại từng bước một khiến tôi nhớ tới cảm giác khi hát.

Tôi trước đây từng nghĩ mình phải chăm chỉ tới trường, nỗ lực kiếm tiền, tương lai có thể cho cha mẹ sống sung sướng vui vẻ, tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ để cho bọn họ bị thương tổn, thế nhưng mọi thứ hiện tại đều làm tổn thương những người đã sinh thành giáo dưỡng tôi rồi.

Tôi chỉ nguyện có thể sớm ngày kiếm tiền, để cho bọn họ có thêm ngày sung sướng.

Hàn Hiểu nói với tôi rằng giọng hát của tôi rất êm tai, tôi nghe xong trong lòng mơ hồ mừng rỡ, đêm đó trong KTV anh cười với tôi, rất nhạt nhưng rất dễ nhìn.

Ở đại học, Hàn Hiểu vẫn như cũ là nhân vật phong vân trong trường, tuy rằng không cùng một chỗ, nhưng tôi mỗi ngày đều có thể nghe được chuyện liên quan tới anh. Người khác đều nói anh đẹp anh khốc, kỳ thực tôi vẫn thích bộ dáng khẽ nhếch môi cười của anh. Anh thay đổi, tôi cũng thay đổi, Hứa Khả cũng thay đổi. Nhưng tất cả tại sao lại thành ra thế, tôi không biết.

Khi họp mặt đồng hương, Hàn Hiểu thất thố, bộ dáng anh nhìn Hứa Khả không giống như đang nhìn người mình yêu mà là nhìn kẻ thù, trong lòng anh có chuyện, nhưng tôi biết anh sẽ không nói, ngày đó anh uống rất nhiều rượu, tôi ở một bên đau xót.

Trong nhà nghỉ tôi lén hôn anh, nhỏ giọng tỏ tình, lúc đó cũng chỉ nghĩ, làm tròn giấc mộng của mình một lần mà thôi.

Tôi chẳng bao giờ nghĩ tới Hàn Hiểu sẽ đồng ý cùng tôi kết giao, tuy rằng khi đó anh tựa hồ có chút say, tôi nhìn ngắm khuôn mặt anh mà một đêm không ngủ.

Tôi thích Hàn Hiểu, nhưng anh không phải người như tôi, nếu không lúc đầu sẽ không theo đuổi Hứa Khả, còn theo đuổi nhiều năm như vậy. Hiện tại tôi vẫn thích anh, thậm chí có thể nói rằng tôi thương anh, thế nhưng anh đột nhiên nói muốn cùng tôi kết giao, tôi vẫn không thể tin được.

Hàn Hiểu, anh có biết lời anh đã nói có ý gì không?

Ngày thứ hai tôi cẩn thận dè dặt hỏi ra, tâm trạng mang theo một tia chờ mong, Hàn Hiểu sửng sốt nhìn tôi, biểu tình như vậy tựa hồ có chút kinh ngạc, lòng tôi lạnh lẽo, anh không muốn cùng tôi hẹn hò, anh không muốn mà.

“Cậu không muốn?” Ở trước khi tôi mở miệng, anh đột nhiên hỏi câu đó, tôi ngửa đầu nhìn anh. Anh mỉm cười, mặt mày cong cong, vẫn ấm áp nhu hòa như lần đầu tiên tôi gặp, chỉ là trong mắt không có nhu hòa mà lúc này là phiếm lãnh ý.

Thế nhưng mặc kệ thế nào, tôi vẫn thích anh.

Sau đó chúng tôi ở chung, lúc chúc mừng nhà mới tôi nói muốn anh lưu lại. Lúc đó tâm tư của tôi rất đơn giản, tôi muốn lưu lại cho mình một hồi ức trân quý nhất, dù cho ngày sau không còn được như thế này cũng thật tốt.

Đêm đó ôm nhau rất đau đớn, nhưng tôi thật cao hứng. Ngày sau cho dù thành người xa lạ, tôi cũng mãn nguyện.

Sau đó bất an của tôi có lẽ ảnh hưởng tới anh, Hàn Hiểu chăm chú nhìn tôi nói, trừ phi tôi mở miệng yêu cầu, bằng không anh sẽ không bao giờ rời khỏi tôi. Tôi ôm anh, trong tim có một tia mất mát.

Hàn Hiểu không thương tôi, thậm chí có thể nói là không thích, cùng tôi ở chung luôn mang theo chiếu cố, theo thói quen chiếu cố tôi, theo thói quen đối tốt với tôi, theo thói quen đem tất cả những thứ tôi muốn đến cho tôi, thậm chí bao gồm chính anh, đây không phải là ái tình, nhưng cũng làm cho người ta cảm động.

Tôi không biết cứ mãi như thế, thói quen của anh có thể biến thành yêu thích hay không, hôm nay, tôi chỉ có thể cẩn thận bảo hộ phần tình cảm không thay đổi nhưng cũng chẳng công bằng này.

Nhưng ngẫu nhiên trong lòng lại rất mâu thuẫn, vừa mong muốn anh thích tôi mới ở chung với tôi, cùng lúc lại nghĩ như thế thật không tốt, cảm thấy ái tình của bản thân mình thật đáng khinh.

Tôi từng len lén nghĩ tới, bản thân thực sự thích Hàn Hiểu, nếu anh đã đồng ý rồi, tôi đây sẽ không buông tay, tôi vốn là một kẻ ích kỉ.

Anh cho tôi một lần cơ hội, đem quyền chủ động giao hết vào tay tôi, tôi mong muốn mình có thể vẫn luôn nắm chặt, kiên trì, thẳng đến khi anh yêu tôi, cũng không rời khỏi tôi.

Chỉ là Hàn Hiểu à, cứ bất an mãi như thế em thật sẽ đợi được đến lúc anh yêu em sao? Em từng nghĩ biết đâu có một ngày kiên trì không nổi nữa mà mở miệng nói với anh lời chia xa?

Nghĩ vậy thôi mà cả người tôi phát run, cái suy nghĩ này còn đáng sợ hơn cả ác mộng ban nãy.

Lúc này cửa bị đẩy ra, có ai đó mở đèn, tôi cảm giác được cằm của mình bị người nâng lên, Hàn Hiểu nhìn tôi hơi nhăn lại mi phong anh khí, thấp giọng nói: “Hứa Kiệt, em làm sao vậy?”

Tôi nhìn anh, trong lòng run rẩy không ngớt, sau đó tiến lên ôm cổ anh đem cái ác mộng kia nói ra.

Tuy rằng tôi càng muốn giao sợ hãi trong trái tim nói ra, nhưng chung quy nói không thành lời.

Hàn Hiểu, em thực sự rất thích anh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.