Sáng sớm ngày 14-2, Hàn Tín Chi bị một tiếng thét chói tai vào lúc sáng tinh mờ làm mất giấc ngủ. Thanh âm kia là của Âu Phong Minh, hắn nghe thấy mà trong lòng hơi căng thẳng, vội vàng ngồi dậy, chỉ thấy Âu Phong Minh mặc áo ngủ đi chân trần đứng trước gương mà lang khóc quỷ gào.
Âu Phong Minh từ cái gương nhìn thấy người trên giường đã ngồi dậy, mi phong anh khí vẫn đang nhăn, thanh âm cũng càng thêm bén nhọn ba phần.
“Cậu làm sao vậy?” Y thấy người nọ đi xuống giường, tới bên cạnh mình hỏi han.
Âu Phong Minh nhấp miệng chỉ vào một góc cái trán, nói: “Tín, anh xem, tôi bị mọc một cái mụn.”
Hàn Tín Chi nghe xong mi phong khẽ nhíu, giữa mày hiện lên một tia nhẫn nại, hai tay cố sức nắm chặt, khóe miệng nhếch lên tươi cười tuấn nhã phong lưu, hắn nói: “Mọc một cái mụn thôi mà, có gì không tốt đâu chứ, nó không phải chứng tỏ cậu vẫn còn trẻ đấy sao.”
Nói xong, khóe miệng Hàn Tín Chi tươi cười càng ngày càng sâu, Âu Phong Minh nghe xong sắc mặt hơi đăm chiêu, sau đó bỗng nhiên lấy lại tinh thần ôm lấy Hàn Tín Chi, nói: “Tín, anh nói đúng qua đi, tôi chính là yêu tinh không già trong truyền thuyết nha, ha ha, vậy là anh chiếm được tiện nghi rồi đi.”
Khóe miệng Hàn Tín Chi khẽ nhếch, khuôn mặt nho nhã mang theo hai phần phức tạp cùng khoan nhượng.
“Tín, chúng ta… Ngày hôm nay…” Lúc Âu Phong Minh ôm Hàn Tín Chi, ngực y đập đến cực kỳ lợi hại, hắn nhớ tới hôm nay là ngày gì thì không nhịn được mà thì thào hai tiếng, lại nhìn đến Hàn Tín Chi không lộ vẻ gì cả, y lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là, ngày hôm nay tôi sẽ về sớm đấy. Anh cũng phải sớm về đó nha. Chúng ta ăn cơm sớm rồi cùng đi hẹn hò, nha.”
Hàn Tín Chi nhìn y, không gật đầu cũng không lắc đầu, Âu Phong Minh chu miệng, trong lòng mang theo tia mất mát. Song lại nghĩ bây giờ người này là của mình rồi, lễ tình nhân hay gì gì đó cũng chẳng cần quan tâm, vì vậy trên mặt lại lộ ra tươi cười xinh đẹp.
Hàn Tín Chi nhìn y, làn mi hơi chớp, sau đó lẳng lặng đem thần tình của mình giấu đi. Âu Phong Minh còn đang chìm đắm ở sau bữa cơm chiều, cho nên không thấy được trong con ngươi của hắn lóe qua một tia ôn nhu.
Lễ tình nhân đối với một số người thì là ngày cực kỳ đặc biệt, nhất là Hàn Hiểu.
Lúc thấy Hàn Hiểu, Âu Phong Minh mới vừa ăn xong bữa sáng do người thương của mình làm, tâm tình tốt đẹp của y bị phá tan nát tới không còn một mảnh nhỏ. Hàn Hiểu lãnh đạm nhìn hắn thản nhiên nói: “Hứa Kiệt tôi mang đi rồi, ngày hôm nay cậu ấy không rảnh đi quay hay chụp gì với anh.”
“Ê, cậu đây là có thái độ gì, kiêu ngạo như thế, đừng tưởng rằng cậu là ông chủ của tôi thì có thể đối xử với tôi như vậy nhá.” Âu Phong Minh nhìn Hàn Hiểu, không vui nói.
Hàn Hiểu mặt không đổi sắc nhìn y, hồi lâu khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nghiền ngẫm nói: “Anh cũng biết tôi là ông chủ của anh cơ đấy.”
Một câu nói thốt ra, sắc mặt Âu Phong Minh đỏ bừng, tàn bạo nhìn chằm chằm Hàn Hiểu, sau đó trên mặt lộ ra một tia tươi cười có thể nói là rất khiến người buồn nôn, nói: “Hàn Hiểu, cậu sao có thể nói tôi như thế, dù nói kiểu gì thì tôi cũng được tính như trưởng bối của cậu, lẽ nào Tín không dạy cậu phải lễ phép với trưởng bối ư?”
Khóe miệng Hàn Hiểu co rút, khuôn mặt tuấn mỹ có phần vặn vẹo, đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai thì phía sau anh truyền đến thanh âm nhu hòa của Hứa Kiệt. Khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Hiểu vì thanh âm của Hứa Kiệt mà thoáng dịu đi, chờ con người xinh đẹp tinh xảo tiến phòng vào, anh khẽ mỉm cười nói: “Đi thôi.”
Hứa Kiệt lộ ra tươi cười xinh đẹp, sau đó hướng Âu Phong Minh thấp giọng nói: “Chú Phong Minh, chúng con đi trước nhé.”
Thấy Hứa Kiệt như thế, Âu Phong Minh nhất thời như bóng cao su xẹp hơi, sau đó hữu khí vô lực phất phất tay. Hàn Hiểu nhìn y hừ lạnh một tiếng, lôi kéo người rời đi…
Âu Phong Minh nhìn đôi tình nhân này biến mất ở trong tầm mắt của mình, sau đó thở dài một hơi, suy nghĩ một chút y gọi điện thoại cho Dương Thần, điện thoại mới vừa chuyển được y liền quát: “Cái thằng này, lại đang làm cái gì đấy. Không phải đã nói cho con rồi sao? Ngày hôm nay có thông cáo, có thông cáo, đừng tưởng rằng có Phương Thiển làm chỗ dựa cho con thì con không chịu nghe lời của chú nhá, nghe được chú nói không đấy, nếu không tới đây, chú… chú sẽ áp chế con đấy.”
Phát tiết qua đi, khó chịu trong lòng Âu Phong Minh cũng vơi mấy phần, đắc tội không nổi Hàn Hiểu, đắc tội không nổi Hứa Kiệt, y còn đắc tội không nổi Dương Thần sao? Dù sao cũng là cháu trai của mình, nói hai câu sau lưng cũng sẽ không chạy tới chỗ Phương Thiển cáo trạng, thật tốt… Âu Phong Minh cảm thấy mỹ mãn mà chuẩn bị thu hồi điện thoại.
Lúc này trong điện thoại truyền đến một thanh âm dễ nghe mà lạnh lẽo: “Âu Phong Minh, lời anh mới nói lúc nãy là nói với Dương Thần sao?” Nghe thanh âm ấy, đầu Âu Phong Minh trong nháy mắt phình lớn. Phương Thiển, người hay tiếng đều rất xinh đẹp dễ nhìn dễ nghe, cũng không biết Dương Thần làm thế nào đem người cướp tới tay, đương nhiên hiện tại không phải lúc xoắn xuýt mất việc này, trong lòng hắn chột dạ, có chút lắp bắp nói: “Phương… Phương Thiển à…”
Phương Thiển nhẹ nhàng cười hai tiếng rồi cúp điện thoại, nhìn điện thoại bị cúp, Âu Phong Minh đột nhiên ô một tiếng, thanh âm bi thảm nói không nên lời.
Thế cho nên Hứa Kiệt cùng Hàn Hiểu đang đi tới bãi đỗ xe cũng nghe được rồi.
“Hàn Hiểu, bỏ lại chú Phong Minh như thế hình như không tốt đâu, để lại cho chú ấy rắc rối lớn như vậy.” Trên mặt Hứa Kiệt mang theo tia không đành lòng.
Hàn Hiểu nhẹ nhàng nhếch miệng khiến phân lạnh lùng trên mặt giảm bớt, nói: “Anh ta sẽ biết giải quyết mà, đừng nghĩ tới anh ta nữa. Hôm nay em muốn đi tới nơi nào, anh đi cùng em.”
Hứa Kiệt nghe xong mặt mày sáng ngời, trên mặt lộ ra tươi cười xinh đẹp.
“Chúng ta đi hẹn hò đi.” Hứa Kiệt thấp giọng nói. Hàn Hiểu gật đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nhu hòa.
Âu Phong Minh bịa ra một lý do cực kỳ hợp lý để giải thích cho bên tổ chức, lại đáp ứng bọn họ hôm nào đó sẽ để Hứa Kiệt cùng Dương Thần cùn tham dự một chương trình mới rời khỏi trường quay.
Lúc này, Bắc Kinh vẫn còn mang theo hơi lành lạnh nhàn nhạt, Âu Phong Minh không nhịn được, mặc thêm một chiếc áo gió nữa. Khi đi ra khỏi trường quay, y khựng lại trừng mắt nhìn người đàn ông tuấn nhã đứng trước mặt.
Sau đó mang tươi cười kinh hỉ trên mặt đi tới: “Tín, sao anh lại tới đây.”
“Trong công ty không có việc gì nữa nên đi tới đây.”
Hàn Tín Chi thản nhiên nói, Âu Phong Minh nghe xong khóe miệng lộ ra nụ cười toe toét, trong lòng cũng dâng lên tia cảm động. Hai năm trước Hàn Tín Chi đem công ty từ thị trấn nhỏ dọn tới Bắc Kinh. Suốt quãng thời gian qua hắn vẫn luôn nỗ lực làm nó dần phát triển nên làm sao có thể không có việc gì chứ, đại khái đây là chút ôn nhu cho y mà người này không muốn thể hiện quá rõ ràng.
Kỳ thực lần đầu tiên thấy người này y chỉ cảm thấy hắn cô độc, nhưng mà là cô độc ôn nhu. Khi đó trái tim trong ***g ngực y không hiểu sao lại đập càng thêm gấp gáp, y nghĩ y thích người này mất rồi, chỉ đơn giản là nhìn thấy hắn đã cảm thấy lòng tràn đầy an bình, loại tư vị này là điều y chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được cảm nhận qua.
Y biết muốn làm một người tịch mịch rung động là điều không dễ dàng, cho nên y quyết quấn quýt không buông. Có lẽ người này ngay từ đầu cũng không thích y, chỉ là muốn lưu lại một chút ấm áp, sau đó y từ từ chậm rãi tiến vào cuộc sống của hắn, dụ dỗ hắn, khiến hắn không bao giờ rời khỏi y nữa. Mà hôm nay, người này thật sự đã không bao giờ rời khỏi y nữa rồi.
Hạnh phúc là phải do tự mình đoạt lấy, lúc ngồi trên xe Âu Phong Minh đã nghĩ thế.
“Muốn đi nơi nào?” Hàn Tín Chi nhìn y thản nhiên hỏi.
“Về nhà là tốt rồi.” Âu Phong Minh nói, Hàn Tín Chi nhìn thoáng qua người bên cạnh đang hăng hái bừng bừng, không nói gì mà trực tiếp lái xe rời đi, khóe miệng Âu Phong Minh cười đến càng cong lên.
Sau khi hai người lái xe trở về, thấy đồ ăn ngập tràn trong tủ lạnh, Hàn Tín Chi đem Âu Phong Minh đẩy khỏi nhà bếp rồi nói: “Cậu đứng ở chỗ này làm cái gì vậy, lại không giúp được gì, thôi cứ ra ngoài ngồi chờ ăn đi.”
Âu Phong Minh vừa nghe liền có chút không vui, nói: “Tôi nói Tín nha, anh sao có thể nói thế được chứ? Cứ như tôi không biết làm cái gì hết vậy.”
Nhìn y giả bộ ủy khuất, Hàn Tín Chi rất đạm nhiên nói: “Cậu vốn đã chẳng biết làm cái gì rồi mà, chỉ rửa bát có một lần thôi mà nhà chúng ta phải mua lại toàn bộ bát đĩa.”
Âu Phong Minh nhìn hắn mà nhấp nhấp môi, sau đó xoay người ngồi vào trên ghế salon, Hàn Tín Chi chờ y đi rồi hắn mới bật lên bếp ga.
Âu Phong Minh lại ở trong phòng khách len lén nhếch miệng lên cười trộm, lý do là vì ba chữ ‘nhà chúng ta’.
Lúc Hàn Tín Chi đem thức ăn bưng lên, Âu Phong Minh cũng thành thành thật thật ngồi ăn. Lại chờ Hàn Tín Chi rửa xong bát, y thần thần bí bí đem người lôi kéo rồi nói: “Tín, đi theo tôi đi.”
Dứt lời liền đem người kéo vào trong phòng.
Hàn Tín Chi nhìn dáng dấp y thần kinh hề hề mà nhịn không được kéo kéo khóe miệng, chẳng qua cũng không nói gì nhiều, chỉ đi theo y vào trong phòng.
Sau khi đi vào, hắn vốn tưởng rằng Âu Phong Minh sẽ nhào tới trên người hắn như mọi khi, ai biết sau khi đi vào Âu Phong Minh lại buông lỏng hắn ra.
Nhìn cái tay trống trơn, Hàn Tín Chi đột nhiên nghĩ có chút mất mát, có điều hắn nhanh chóng thu hồi mất mát này, trên mặt khôi phục trầm tĩnh như xưa.
Âu Phong Minh từ trong tủ quần áo bới tìm thật lâu, cuối cùng thần thần bí bí cầm ra một quyển sổ màu đỏ, Hàn Tín Chi vừa thấy liền sắc mặt tối sầm, con ngươi hơi nhíu lại, không tự giác phát ra hai phân sắc bén.
“Tín, anh xem.” Âu Phong Minh giơ lên tờ giấy hôn thú màu đỏ, còn coi như bảo bối mà hô lên với Hàn Tín Chi.
Hàn Tín Chi hé mắt nhìn thoáng qua rồi nói: “Thật đáng vui mừng mà.”
Khóe miệng Âu Phong Minh ý cười càng đậm, trong đôi mắt thật to lóe ra quang mang không biết tên, sau đó không đợi y nói cái gì, Hàn Tín Chi đã rũ xuống con mắt nhìn ngón tay của mình, thản nhiên nói: “Nhà là của cậu, tôi sẽ dọn đi. Ở chung lâu vậy mà không biết cậu đã kết hôn, nhìn giấy chứng nhận như vậy hẳn cũng lâu năm rồi. Chúc mừng!”
Nói xong xoay người rời đi, Âu Phong Minh sửng sốt sau đó ở lúc người ta mở cửa đi ra thì ôm chặt lấy từ phía sau, nói: “Tín, tôi vứt cả mặt mũi đi để truy anh tới tay, sao anh có thể rời đi mà không chịu trách nhiệm như thế, đời này anh đừng mơ tưởng.”
Thân thể Hàn Tín Chi đột nhiên cứng đờ, như là mất đi khí lực nên không có hành động.
“Tín, sao anh lại ghen nhỉ, người ghen phải là tôi chứ.” Lúc này Âu Phong Minh ghé vào lỗ tai của y, buồn bã nói: “Giấy hôn thú này là của anh mà.”
Hàn Tín Chi nghe xong trong lòng khựng một cái, quay đầu lại, chỉ thấy Âu Phong Minh có chút ngượng ngùng đem giấy hôn thú đưa cho hắn. Hàn Tín Chi nhận lấy rồi chuẩn bị muốn ném nó lên mặt đất, Âu Phong Minh biến sắc nói: “Anh nhìn chút đi.”
Nhìn dáng vẻ y lo lắng, Hàn Tín Chi nhướng nhướng mày, trên mặt tuấn nhã không hề đổi sắc khiến Âu Phong Minh cảm thấy chột dạ. Hàn Tín Chi đem giấy hôn thú mở ra, sau đó thấy ảnh chụp bên trong đã bị đổi thành của y và hắn, tên được dùng bút xóa để chỉnh sửa lại, từng chữ từng chữ viết rất cẩn thận tinh tế.
Âu Phong Minh thấy hắn nhìn hồi lâu mà vẫn không lên tiếng, vì vậy giương mắt, trừng trừng nhìn rồi nói: “Tín, tôi nói cho anh biết nha, này… Giấy hôn thú này là thật đó, anh không thể… Không thể tùy tiện cùng tôi ly hôn đâu nhé.”
Hàn Tín Chi đem giấy hôn thú đặt ở trên bàn trà, lại nhìn người trước mắt đang khẩn trương hề hề, hắn nói: “Sao cậu có thứ này thế?”
“Lần trước giúp anh dọn nhà thấy được, liền cầm luôn, nó là của hai chúng ta mới là thích hợp nhất.” Âu Phong Minh nói liên miên rồi nhịn không được đắc ý dào dạt mà hỏi: “Thế nào, chúng ta xứng đôi phải không, bà dì kia làm sao hợp với anh được chứ.”
“Xấu muốn chết.” Hàn Tín Chi nhìn y thản nhiên nói, Âu Phong Minh nghe xong sắc mặt nhất thời suy sụp, con ngươi có chút ủy khuất.
“Nhưng mà tôi thích.” Hàn Tín Chi đột nhiên tiến lên nâng cằm hôn lên miệng Âu Phong Minh.
Âu Phong Minh mở to đôi mắt, sau đó hai tay ôm cổ hắn, nhiệt liệt hôn trả lại.
Số lần Hàn Tín Chi chủ động hôn y cũng không vượt quá một bàn tay, cho nên mỗi một lần đều rất trân quý.
Hôn môi hôn môi rồi không biết từ khi nào hai người đi lên tới tận giường, đây đó có phần nóng bỏng, vội vàng xé rách quần áo, không bao lâu hai người đã tương đối xích lõa, vuốt ve, âu yếm… Tiến nhập, rút ra đẩy vào, thở dốc, rên rỉ…
Kích tình qua đi, Hàn Tín Chi nằm úp ở trên bờ ngực trắng nõn của Âu Phong Minh mà thở dốc, Âu Phong Minh híp mắt, cả người như là con mèo nhỏ lười nhác.
“Tổng thể của cái tấm ảnh kia xấu quá.” Hàn Tín Chi thản nhiên nói: “Hôm nào chúng ta đi chụp một đôi ảnh chân thực hơn.”
“Thực á?” Âu Phong Minh vừa nghe, đôi mắt bỗng nhiên mở lớn, thân thể vừa ngồi dậy lại lập tức nằm xuống, hoàn toàn đã quên thứ kia của người nào đó vẫn đang nằm trong cơ thể y.
Chỉ đơn giản là đứng lên ngồi xuống như thế, mà y vẫn rõ ràng cảm giác thứ gì đó trong cơ thể mình lại trướng lên.
Y chớp nha chớp đôi mắt lấp lánh, khóe miệng nhếch lên nhìn Hàn Tín Chi thì thầm nói: “Anh còn có thể sao?”
Hàn Tín Chi nghe xong đôi mày nhíu lại, khóe miệng nhếch ra nụ cười lạnh, hắn nói: “Cậu có thể thử, dù sao thời gian còn dài…” Lập tức lại áp lên người nào đó.
Thời gian đích xác còn rất dài, từ ban ngày đến đêm tối, từ đêm tối đến ban ngày, chậm rãi làm bạn, thẳng đến khi chậm rãi già đi.