Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 47: Cả đời cầu gì hơn



Các học sinh lên 12, trạng thái chỉnh thể biến thành hai cực. Một loại dùng sức học, một loại vung sức chơi.

Lâm Cường cùng Trần Yến chính là loại đầu, bọn họ nắm chặt thời gian cuối cùng để học tập ngày đêm: học bài, làm bài, một chút thời gian trống cũng không muốn buông tha.

Lớp Tô Nham, trên cơ bản đều thuộc về loại đầu. Trong phòng không tiếng cười đùa, yêu sớm cũng biệt tích, cuốn lịch đếm ngược thời gian thi vào đại học bắt mắt cạnh bảng đen như trường tiên vô hình, vô thanh vô tức quất vào mộng tưởng của mỗi học sinh.

Khiến người ta bất ngờ chính là cả Tần Việt cũng bắt đầu học. Tần Việt không chỉ nghiêm túc nghe giảng, lúc nghỉ hè còn trở thành học sinh chuyên mỹ thuật. Hiện tại mỗi ngày rút ra một ít thời gian đến phòng vẽ học phác hoạ màu nước cơ bản, có lẽ cậu thật sự có thiên phú có tài năng. Tuy trước kia chỉ vẽ chút tạp nham hỗn loạn, hiện tại học tập cơ bản lại tiến bộ rất nhanh, hạ bút hữu thần, học tương đối khá. Giáo viên bảo Tần Việt chờ đến tháng ba năm sau tham gia liên khảo mỹ thuật, muốn qua hoàn toàn không có vấn đề.

Liên khảo mỹ thuật của Tần Việt thoáng cái trôi qua, yêu cầu điểm các môn văn hóa liền thấp hơn rất nhiều, so với học sinh chuyên thể dục càng có ưu thế. Cậu không phải người vụng về như Trần Yến, trước kia cậu chỉ không muốn học. Hôm nay chuyên tâm học, còn có Tô Nham và Lương Khuê thay phiên dạy kèm cho cậu, thi đảm bảo được khoảng bốn trăm điểm, sẽ lên được cao đẳng. Dùng lời của Lương Khuê, Tần Việt nếu thi đậu cao đẳng, ba cậu ta đang ngủ cũng có thể cười tỉnh. Dù sao lấy Tần Việt trước kia, không người nào trông cậy cậu thi vào nổi cao đẳng chính quy.

Lương Khuê nhờ cha tìm người mô phỏng mấy bộ đề thi đại học A, cha hắn vừa nghe đại học A, mừng rỡ không nói hai lời liền tìm người hỏi thăm. Ông muốn tìm đề tốt nhất sát nhất cho con, trong tuần đó liền gởi cho Lương Khuê cả một thùng lớn. Có vài đề là bài thi đóng dấu, có vài đề là bài ghi chép cá nhân

Tô Nham nhìn những tư liệu học này, tự đáy lòng nói:“Cha cậu thật tốt với cậu, rất chu đáo.”

Lương Khuê vỗ vỗ tay y:“Tô Nham, tớ cũng tốt với cậu vậy.”

Tô Nham cười cười, chuyên tâm nhìn những đề thi kia. Vốn những thứ này là phúc lợi Lương Khuê hỏi cha mà có, hắn liền rất nghiêm túc nghiên cứu đề hình học, mục tiêu hoàn toàn đặt vào đại học A. Tô Nham muốn thi vào đó, hắn cũng không thể cản trở. Muốn cùng Tô Nham bên nhau, phải tự mình cố gắng theo sau. Cũng không thể như Từ Vệ kia, làm bạn gái bỏ đại học, ủy khuất ở cao đẳng. Tuy nói người có tình sẽ thành thân thuộc là chuyện tốt nhưng Lương Khuê cảm thấy rất đáng tiếc. Nếu Tô Nham vì hắn mà làm như vậy, hắn sẽ không vui.

Tô Nham cùng Lương Khuê nghiên cứu toàn bộ tư liệu xong liền nghỉ xả hơi. Giáo viên cũng không giảng bài, phun ra một câu : “ Các em tự học. ”

Tô Nham cùng Lương Khuê ngược lại rất thư giãn, người khác trong đầu buồn bực làm bài, hai người bọn họ đọc tiểu thuyết rồi lại đọc truyện tranh. Hết giờ liền giảng bài cho Tần Việt.

“Tần Việt cậu ngừng bút đi, ăn hoa quả đã.” giữa trưa ánh nắng tươi sáng, cuối lớp học, Tô Nham và Tần Việt song song mà ngồi.

Tần Việt nhận quả táo vui thích cắn, mơ hồ không rõ nói:“Công thức này tớ đã hoàn toàn hiểu.”

Tô Nham mỉm cười gật đầu:“Ừ, đầu xoay chuyển rất nhanh, vận dụng vô cùng linh hoạt. Chính cậu củng cố một chút sẽ không việc gì.”

“Gần đây thật sự làm phiền cậu, mỗi ngày bắt cậu giảng bài cho tớ.”

“Tớ nhàn rỗi cũng không có chuyện làm, hơn nữa, dạy bảo người khác kỳ thật rất có cảm giác thành tựu.”

“Phụt, Tô Nham sau này cậu muốn làm giáo viên?”

“Không được sao?”

“Cậu thật muốn làm giáo viên?” Tần Việt kinh hãi:“Không phải không được…… Tớ cảm thấy…… Cậu đừng giết hại nụ hoa tổ quốc ổn hơn.”

“Shit, tớ tồi thế sao, hử?”

Tần Việt gật đầu:“Có , tuyệt đối có, ha ha ha.”

Tần Việt cười to, Tô Nham cũng buồn cười.

Lương Khuê mang cơm trưa trở về hiếu kì hỏi:“Hai người cười cái gì?”

“Cười anh như thằng bán cơm hộp.”

“Hừ, anh mày là vì ai hả ? Các anh hai, tranh thủ ăn đi.”

Ba người hi hi ha ha hưởng dụng cơm trưa ngon lành, trong lớp lục tục trở về không ít người. Học sinh rất ít nói chuyện với nhau, gặp mặt quen sơ, về vị trí liền tự làm bài. Có thể nắm chắc thư thái như Tô Nham, dù sao cũng là số ít.

Lương Khuê bỗng nhiên thần bí nói:“Tô Nham, cậu đoán coi hôm nay giữa trưa tớ nhìn thấy ai với ai?”

“Ai với ai?” Tô Nham nhướng mày.

Lương Khuê cười nhẹ:“Lâm Cường và Trần Yến.”

“Bọn họ?” Tô Nham sững sờ.

“Ờ, giữa trưa tớ đang chờ xào rau ở căn tin lầu hai, tình cờ thấy Lâm Cường đang đứng ở cửa sổ khác mua thức ăn. Cậu ấy không phát hiện tớ, tớ lại thấy cậu ta mua đồ mang đến cho nữ sinh đối diện. Shit, thời gian ngắn không thấy Trần Yến, cậu ấy thay đổi thật nhiều!” Lương Khuê hưng phấn không thôi kể.

Tô Nham chớp mắt, cẩn thận tưởng tượng thật sự lâu lắm rồi chưa trông thấy Trần Yến. Lớp bọn họ cách nhau khá xa, sau khi lên 12 lại rất bận rộn. Trần Yến không tới tìm bọn họ, họ cũng không đi tìm Trần Yến.

“Thay đổi thế nào?” Tần Việt cắn viên thịt hiếu kỳ vặn hỏi.

“Đẹp lắm! Nhất định là đang yêu, con gái đang yêu, chậc chậc, cảm giác kia thật khác biệt. Trần Yến tỉa đi tóc mái, hình như là kiểu Vidal Sassoon gì gì đó, còn mặc váy đẹp nữa, oa shit, rất có phong phạm mỹ nữ á, xinh đẹp nhẹ nhàng hơn trước kia nhiều. Tớ liền nói Lâm Cường hấp tấp vội vàng cái gì, hóa ra là gạt chúng ta đi làm chuyện này.”

Tần Việt ghé vào cửa sổ đột nhiên đứng dậy phất tay kêu to:“Trần Yến! Trần Yến!”

Trần Yến đang đi trên đường nhỏ giữa bồn hoa dưới lầu ngẩng lên, trông thấy Tần Việt trên lầu ba liền cười một tiếng:“Cậu bảo tớ chuyện gì?”

Tần Việt gật đầu:“Lên đây chơi, vào lớp chúng tớ ngồi một chút.”

“Ừ.”

Trần Yến chốc lát đã tới, tóc chỉ tới lỗ tai, kiểu tóc xinh đẹp lại đáng yêu lộ ra cổ, nổi bật lên chiều cao thon thả của cô. Nữ đại thập bát biến ( từa tựa như con gái 18 tuổi sẽ xinh đẹp hơn ), thân hình cũng tương đối cân xứng, không đến mức duyên dáng nhưng tư thái kia cũng tương đối khá, phối hợp với làn váy tươi mát, con gái tuổi này sao lại không đáng yêu .

Tô Nham nhìn Trần Yến chậm rãi đi tới, nhớ tới bộ dáng lúc mới gặp cô hồi lớp mười, chỉ có thể dùng một câu để hình dung _ xưa đâu bằng nay.

“Mấy ngày không thấy thật là lau mắt mà nhìn nghen!” Lương Khuê khoa trương cười đùa.

Trần Yến ngại ngùng nói:“Các cậu đừng cười tớ.”

“Ha ha, không cười cậu, nhưng cậu thật không hiền nha, dám yêu luôn. Sao không nói cho chúng tớ biết? Thiệt là kì cục nha~.”

Trần Yến sắc mặt đỏ bừng:“Nói bậy, làm gì có.”

“Ôi yêu, còn không thừa nhận nữa. Có muốn chúng tớ hỏi Lâm Cường một chút không?”

“Đừng nói bậy, giờ đang bận thi đại học, ai nói những điều này chứ. Tớ cùng Lâm Cường giống như các cậu thôi, chỉ là bạn bè bình thường.”

“Gạt người, rõ ràng tớ trông thấy hai người các cậu cùng ăn cơm.”

“Đó chỉ là ăn cơm bình thường!” Trần Yến vội la lên.

Tô Nham ngăn Lương Khuê lại, cười nói với Trần Yến:“Trần Yến, sau này có bạn trai nhớ nói cho chúng tớ biết, chúng tớ giúp cậu kiểm tra.”

Trần Yến im lặng gật đầu.

“Cậu có thấy căng thẳng lắm không? Chuẩn bị thi trường nào?”

Trần Yến chân thành nói: “ Nguyện vọng một là cao đẳng, tớ muốn học học viện sư phạm, tương lai làm giáo viên.”

“Giáo viên? Rất hợp với cậu.”

Mấy người tùy ý hàn huyên, trong phòng người càng đến càng nhiều. Chờ Lâm Cường trở về, đột nhiên phát hiện Trần Yến và mấy người Tô Nham đang cùng nói chuyện phiếm, ngẩn người, vội vàng đi tới.

“Các cậu đều ở đây à, nói chuyện gì thế?”

“Nói chuyện cậu có phải đang yêu không, gần đây luôn không thấy bóng dáng.” Lương Khuê trêu ghẹo nói.

Lâm Cường đỏ mặt:“Cái rắm, bịa chuyện.”

Trần Yến đứng dậy mỉm cười nói:“Tới giờ lên tiết rồi, tớ về phòng trước, lần sau lại nói tiếp nha.”

“Đi thong thả.”

Trần Yến vừa đi, Lương Khuê liền vây quanh Lâm Cường ồn ào:“Đi mất rồi cậu còn nhìn gì nữa, nhóc con không thành thật, có việc không nói cho chúng tớ.”

“Chuyện rắm, tớ bận thi đại học mà.”

“Được rồi được rồi.” Tô Nham không kiên nhẫn phất tay, ai nấy trở về vị trí cũ.

Lương Khuê lặng lẽ hỏi Tô Nham:“Cậu làm sao thế?”

“Không sao, chuyện hai người bọn họ cậu đừng nhúng tay.”

“Tuân mệnh.”

Có cuốn lịch đếm ngược nhắc nhở cuộc thi đại học, luôn làm thời gian trôi qua đặc biệt nhanh.

Mùa đông, lớp 12 lưu hành trò chụp hình hàn quốc và lưu bút.

Tô Nham không chuẩn bị mấy thứ này, lại nhận được rất nhiều lưu bút, có lớp mình cũng có lớp khác. Có ít người thậm chí y không biết, nhưng người khác muốn y lưu lại đôi lời, y cũng không cự tuyệt.

“Tô Nham…… Cậu có hình hàn quốc hay ảnh chụp không? Có thể cho tớ một tấm không?” Nữ sinh lớp bên cạnh cầm quyển lưu bút chờ mong nhìn Tô Nham.

Tô Nham uyển chuyển cự tuyệt:“Thực xin lỗi, tớ không có.”

“ Vậy à…… Cám ơn cậu đã viết vào lưu bút của tớ.” Nữ sinh tiếc nuối rời đi.

Ngày hôm sau, Tô Nham lập tức có hình hàn quốc, ảnh chụp y cùng Lương Khuê, có điều ai cũng không hay.

Vào tối đêm đông, phòng vẽ tĩnh lặng.

Tần Việt cầm bút máy, tập trung tinh thần lưu loát vẽ lên bức tranh.

Tô Nham từ cửa sau lén lút tiến đến, cười hì hì nhìn con mèo trắng trên bàn vẽ.

Đúng vậy, Tần Việt vẽ một chú mèo trắng. Con đường đen tối, làm nổi lên thân hình của chú mèo trắng tinh, cặp mắt mèo nhìn thẳng phía trước, sống động như một con mèo thật.

“Khi nào vẽ xong?” Tô Nham có phần vội vàng hỏi.

Tần Việt thở ra:“Hôm nay có thể thu bút .”

“Thật tốt, cám ơn quà của cậu, tớ rất thích.”

“Là tớ cám ơn cậu mới đúng.”

“Cậu có vẽ cho Lương Khuê cái gì không?”

“Ngày mai bắt đầu vẽ, vẽ một con chó đen thật lớn, cậu cảm thấy thế nào?” Tần Việt cười xấu xa.

Tô Nham thoáng tưởng tượng đến chú chó đen, buồn cười gật đầu:“Rất tốt! Phi thường thích hợp với cậu ta.”

“Ha ha, nhớ giữ bí mật, tớ cho ảnh một bất ngờ nha.”

“Ok.”

Trước khi vào lớp tối, Tô Nham cầm bức tranh đã hoàn thành trở về phòng học.

Cả bức tranh cao hơn nửa người, mở ra, chú mèo trắng to lớn bắt mắt phảng phất muốn từ trong tranh nhảy ra, tiểu đề viết rõ:

Tặng người bạn Tô Nham của tớ, chúc cả đời hạnh phúc.

– Tần Việt

Ba ngày sau, Lương Khuê thu được quà của Tần Việt, một bức tranh vẽ chú chó lớn đen tuyền chèn cả trang giấy.

Trên trang giấy trắng noãn, chú chó săn lông đen nhánh tỏa sáng oai phong khí phách hiên ngang nhấc chân chạy đến, thè cái lưỡi lớn, ngẩng cao đầu, đôi mắt cười tươi nịnh nọt lại dịu dàng. Trên chiếc vòng kim loại còn có hai kí hiệu ‘SY’ đáng ngờ, sợi xích thật dài kéo đến vô tận, điểm cuối xa xa, phảng phất có một con mèo trắng lẻn qua.

Tặng anh họ Lương Khuê của em, chúc cả đời mỹ mãn.

– Tần Việt

Lương Khuê thu được quà rất mừng rỡ, đặc biệt tìm người đống khung hai bức tranh, mèo trắng để trong nhà Tô Nham, chó đen để tại ký túc xá của Lương Khuê.

Tô Nham bắt đầu khí thế ngất trời an bài tiệc tối nguyên đán, cổ vũ các học sinh luyện tập tiết mục, thu tiền quỹ. Năm cuối cấp, tất cả mọi người muốn náo nhiệt chút, bởi vậy có mấy tiết mục lớn. Thí dụ như có năm nam sinh cùng tập nhảy hiphop, tất cả nữ sinh toàn lớp cùng luyệnđiệu múa dân tộc. Còn có Lương Khuê cùng mấy phần tử khôi hài cùng bắt chước trích đoạn [ đông thành tây tựu ].

Lỗ tai của Tô Nham bị tra tấn, thời thời khắc khắc bị ‘Thỉnh cô nương nghe đôi lời, nghe xong một câu của ta, hi vọng cô không chê! Kỳ thật ta đây một câu này một câu kia một câu………’ vờn quanh.

Cũng ngày Nguyên đán đó, Tô Nham bảo mọi người mau chóng bố trí lớp học, chạy trước chạy sau chạy gãy cả chân.

Tối hơn sáu giờ mua đồ ăn về, điều chỉnh âm lượng ti vi.. vân vân, các gíao viên vừa đến, tiệc tối liền bắt đầu .

Tô Nham cuối cùng thở phào, đem gậy giao cho uỷ viên văn nghệ Hứa Hồng.

Lớp 12 cuối cấp, buổi tiệc nguyên đán cuối cùng. Trong không khí nhiệt liệt, dường như có lẫn chút thương cảm quấn quanh không đi, tiếng vỗ tay kịch liệt, tiếng cười thoải mái, có người xem hài nói cười ra nước mắt. Có người nghe tình ca ly khai dạ tiệc.

Vũ đạo rất lóa mắt, tiếng ca rất cảm động.

Bọn Lương Khuê bắt chước trích đoạn khôi hài cười đến đau bụng.

Biểu muội, ta là anh họ Hồng Thất ngươi nha!

Thỉnh cô nương nghe một chút, nghe xong một câu của ta, hi vọng cô không chê! Kỳ thật ta đây nói câu này câu này câu này………’

Câu này câu này câu này rằng……

Tôi yêu em I love you

Lương Khuê ăn mặc kì lạ không đâu vào đâu, còn đặc biệt đeo một cái miệng lạp xưởng. Lời kịch kia vừa nói ra, toàn lớp cười vang, cười đến ngã lăn bò càng.

Tô Nham cũng đang cười, cười nhìn Lương Khuê trên sân.

Người này khôi hài lại rất biết chọc cười. Người bên cạnh hắn, luôn không thiếu nụ cười.

Lương Khuê quái thanh quái khí chít chít oa oa tiếp tục hát vang ‘Hiểu rõ quả thực yêu nhất em yêu em yêu em tôi love em……’

Chỉ là đôi mắt kia hữu ý vô ý nhìn về phía Tô Nham. Người khác có lẽ không bắt bẻ, Tần Việt và Tô Nham thì hiểu.

Tần Việt chống cằm vụng trộm dò xét Tô Nham, cậu thầm nghĩ _ anh họ ngốc ra sức lấy lòng như vậy, cho dù là tảng đá cũng sẽ rung một cái.

‘Biểu muội, ta là anh họ Hồng Thất của ngươi nha!’

Lương Khuê hô to một tiếng, đến đây biểu diễn chấm dứt.

Toàn lớp vang lên nhiệt liệt tiếng vỗ tay, toàn bộ vây quanh Lương Khuê lớn tiếng nghị luận:“Chết cười tớ, ha ha ha, Lương Khuê cậu biểu diễn không giống, nhưng càng khôi hài, ha ha ha, tiếng của cậu chọc cười chết tớ! Ôi!”

Lương Khuê dương dương đắc ý: “ Tớ thay đổi cải cách, phong cách Lương Thị, độc nhất vô nhị.” Nói xong hấp tấp ngồi trở lại bên người Tô Nham, nhỏ giọng hỏi thăm:“Ha ha, tớ diễn được không?”

“1+1=?” Tô Nham cười hỏi.

Lương Khuê đập bàn:“Fuck! Cậu lại cười tớ 2(nhị=ngốc) có phải không?”

Tô Nham đứng dậy:“Cậu hiểu là tốt rồi, 2 thiếu(nhị thiếu ).”

Tô Nham cầm lấy microphone, dựa lưng vào bàn, trên màn hình hiện lên [ cả đời cầu gì hơn ].

Ấm lạnh nào cũng có thể tan vỡ, quay đầu lại bao nhiêu cái thu

…… Ta nhận được điều gì.

Cả đời cầu gì hơn……

Trong mê võng vĩnh viễn nhìn không thấu, không ngờ thứ tôi mất đi, lại là tất cả của tôi.

Lương Khuê chuyên tâm nghe, càng nghe càng uể oải. Ánh mắt hắn chớp cũng không chớp lắng nghe những ca từ kia, đột nhiên rất muốn hút điếu thuốc, rất muốn uống ngụm rượu cay.

Trong phòng yên tĩnh, chăm chú nghe lời hát, nghĩ tâm sự, ngẩn người, nhất hữu tận hữu.

Tần Việt gục xuống bàn, cầm bút máy vẽ loạn bôi loạn, loạn thất bát tao bất tri bất giác viết trên mặt giấy ‘Quyết định buông tha hay cầm giữ’

Buổi tiệc nguyên đán cuối cùng của cao trung đã chấm dứt, để lại bao thương cảm cùng luyến lưu.

Quyển lịch đếm ngược trên bảng đen nhanh chóng mỏng dần, không vì bất cứ kẻ nào mà níu kéo thanh xuân.

Từng tờ từng tờ rơi đi, là tuổi trẻ của ngày hôm qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.