Đối với Tô Nham mà nói, được nhìn thấy người ngoài cửa, là đủ rồi.
Đối với Lương Khuê mà nói, nhìn thấy Tô Nham còn sống, là đủ rồi.
Vợ chồng Lương Hưng Quốc vội vàng chạy đến bệnh viện, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Hai người con trai lẳng lặng ôm nhau trước cửa phòng giải phẫu.
Trong lúc nhất thời, trong lòng hai người ngũ vị tạp trần, nói xấu hổ không
phải, nói cảm khái cũng không. Bọn họ cũng không nói lời nói, chờ cho
đến khi hai người kia tự giác tách ra rồi đi qua.
Vừa rời nhau hai người đã giật mình, trên quần áo dính không ít máu, hai tay, trên mặt
Lương Khuê, đỏ rực như bị tạt sơn. Mùi máu tanh xông vào mũi ngột đến
Lương mụ mụ chóng mặt, run rẩy nói: “Con, các con… Chuyện gì xảy ra?”
“Ói máu! Là bệnh gì, có kiểm tra kĩ càng chưa, sao giờ đã xuống giường thế?”
Tô Nham không biết giải thích thế nào, chỉ có thể tận khả năng biểu hiện
mình khỏe mạnh rắn chắc chút, trung khí mười phần nói: “Con chỉ là nhất
thời khí úc xuất huyết, kỳ thật không có việc gì.”
“Khí úc xuất
huyết! Các con cãi nhau? Còn có thể làm người sống tức đến xuất huyết
a?” Lương mụ trừng to mắt không thể tin nhìn bọn họ.
Lương Khuê thần sắc tối sầm lại, đúng lúc một vị bác sĩ tốt bụng đi tới, cổ quái nhìn Tô Nham.
Tô Nham cười với bọn họ: “Tôi không sao, đúng không?”
Bác sĩ trầm giọng nói: “Cũng không có việc gì, chúng ta lại kiểm tra một lần mới dám nói.”
Tô Nham gật đầu: “Cũng tốt, tôi kiểm tra lần nữa, để mọi người khỏi lo lắng.”
Sau khi Tô Nham cùng bác sĩ đi kiểm tra, Lương Hưng Quốc không giải thích
được hỏi Lương Khuê: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Làm phẫu thuật? Cha
thấy không giống a.”
“… Con không biết…”
“…”
Tô Nham
khỏe mạnh rời khỏi bệnh viện, chỉ có bản thân y biết mình không có việc
gì. Nhưng Lương Khuê hiển nhiên không tin, kiên quyết không cho Tô Nham
trở lại ký túc xá trường học, mà kéo đến nhà trọ.
Hai người vừa về nhà, Lương Khuê liền bắt Tô Nham đi nghỉ ngơi.
“Cậu nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay tớ cũng không trở lại ký túc xá. Muốn
ăn cái gì? Tớ gọi điện bảo dì Hồng làm, làm xong gọi dì đưa tới.”
Tô Nham nghĩ nghĩ, thành thật nói: “Muốn ăn cá chua, còn có thịt bò xào tiêu.”
Lương Khuê trừng mắt: “Món nặng như vậy không được ăn.”
“Lương Khuê, tớ thật không có việc gì…”
Lương Khuê hé miệng không nói, ngồi bên giường ngẩn người.
Tô Nham lúc này thoạt nhìn quả thực không có việc gì, chỉ là hắn làm thế
nào cũng không thể quên hình ảnh Tô Nham ói máu. Chuyện đột ngột như
vậy, ai biết sau này còn xảy ra hay không…
Hắn đương nhiên hi vọng không có lần thứ hai, nhưng hắn sợ, nhịn không được lại nghĩ về chuyện ấy.
Tô Nham ngồi xuống ôm cổ Lương Khuê, nghiêng qua ghé vào tai hắn cười nói: ” Đừng xị mặt thế mà, tớ thật không có chuyện gì.”
Lương Khuê nâng hai tay lên, trước lúc rời bệnh viện hắn đã rửa sạch máu,
dùng xà phòng rửa mấy lần, nhưng hắn vẫn cảm thấy trên đó có mùi máu
tươi nồng nặc như trước, làm hắn hít thở không thông.
Tô Nham
không có cách nào nói cho hắn biết sự thật, nói một lần lại một lần tớ
không sao, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Lương Khuê cũng không có
cách nào an tâm. Đổi lại là y, cũng sẽ lòng còn sợ hãi.
Tô Nham chỉ có thể yên lặng ôm hắn, để nhiệt độ giúp nhau sưởi ấm, chứng minh bọn họ vẫn thật sự còn sống.
Đêm hôm đó bọn họ cái gì cũng không làm, ôm nhau đến tận rạng sáng.
Ánh mặt trời rực sáng, lại là một ngày đẹp trời.
Lương Khuê vốn định bắt Tô Nham xin nghỉ, nhưng Tô Nham không chịu, kiên trì về học.
Hai người ăn sáng ở một tiệm ăn cạnh trường, Lương Khuê nhìn Tô Nham từng
ngụm từng ngụm ăn mì thịt bò, biểu lộ có chút ngốc. Ngày hôm qua còn ói
máu nhập viện, hôm nay cứ ăn ngốn ngáu như thế… Hắn đại khái thật sự
phải tin rằng, Tô Nham không có việc gì .
Tô Nham ăn ngon lành, ăn xong sạch sẽ một to lớn, lại muốn mười cái bánh bao hấp, phân cho Lương Khuê năm cái, y ngậm bánh bao ú ớ nói: ” ậu au ăn, ập ức i ọc.” [cậu
mau ăn, lập tức đi học]
Lương Khuê hoàn hồn, vội vàng sụt sụt ăn mì.
Sau khi vào trường, hai người mỗi người một ngả.
Tô Nham đi phía trái, Lương Khuê hướng bên phải.
Thời gian này rất nhiều học sinh vội vàng đi học, hai người rất nhanh chìm vào biển người.
Hai bên đường nhỏ đầy lá vàng bị gió thu thổi rơi, vàng ươm, đỏ au trải đầy mặt đất, gió mát thổi tới, hơi se lạnh.
Tô Nham không hiểu sao lại dừng bước, chậm rãi quay đầu.
Trên một lối nhỏ khác, trong biển người, Lương Khuê cùng y xa xa nhìn nhau.
Tô Nham khẽ giật mình, tim đập mạnh một chút.
Lương Khuê từ xa xa cười cười với y.
Tô Nham mỉm cười lại, nhịn không được khoát khoát tay nói: “Chớ nhìn ngốc thế, tớ khỏe mà.”
Đáng tiếc cách quá xa, Lương Khuê không cách nào nghe thấy.
Lương Khuê trông thấy Tô Nham đang nói chuyện, lại nghe không được y nói gì,
lúc này xuyên qua đám người, vội vàng chạy đến trước mặt Tô Nham hỏi:
“Cậu vừa nói cái gì?”
Đôi mắt Tô Nham chớp cũng không chớp nhìn hắn, hắn đột nhiên rất muốn vươn tay ôm lấy y.
Nhưng trong đám người đông đúc, hắn đành nhịn xuống.
Tô Nham không nói chuyện, cúi đầu sờ mó trong bọc, lấy ra một quả cà chua
thật to đưa cho Lương Khuê: “Cà chua này cho cậu đi học ăn vụng.”
Lương Khuê ngạc nhiên nhận lấy quả cà chua, Tô Nham không đợi hắn nói chuyện đã xoay người đi.
Thẳng đến đưa mắt nhìn bóng lưng Tô Nham đi xa, Lương Khuê mới nhìn cà chua
cười ngây ngô vài tiếng, lắc lắc đầu xoay người chạy đi học.
Giữa trưa hai người cùng ăn cơm tại căn tin, Tô An Bình gọi tới.
Lương Khuê bắt máy nghe, Tô An Bình lại rất lâu không nói gì.
Lương Khuê biết tâm tình của hắn lúc này có lẽ rất phức tạp, bởi vậy cũng không treo máy, kiên nhẫn chờ hắn mở miệng.
Qua không lâu, Tô An Bình hình như tâm tình tốt lên, rốt cục lên tiếng,
nghe tiếng thôi đã biết hắn rất tiều tụy, trong lòng tiều tụy.
“Lương Khuê… Mày nói tao giúp An Tử được không? Có đủ nghĩa khí huynh đệ không?” Tô An Bình thở dài hỏi hắn, cũng là tự hỏi.
Lương Khuê ừ một tiếng, không muốn nhiều lời.
“Tao đối tốt với An Tử như vậy, nó lại hại tao như thế, tao thật sự không
hiểu.” Tô An Bình tâm tình có phần kích động nói, tiếng hít thở rất
nặng.
Lương Khuê nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ nó không nghĩ tới sẽ bị
cảnh sát tìm được, chỉ là trùng hợp cảnh sát đến, liên lụy đến mày, cũng hết cách .”
“Tao cũng hi vọng như thế, chỉ là… Tao cảm thấy tao
như thằng ngu. Thành phố A lớn như vậy, phòng vắng rất nhiều, trừ nhà cũ của tao, An Tử không có lựa chọn khác sao? Nó đặc biệt tìm tớ mượn chìa khóa giấu thuốc tại đó. Tiểu Mễ nói… Chỉ cần có chút đầu óc đều biết
không thể mượn, mượn có lẽ sẽ xảy ra vấn đề. Chỉ có tao quá ngốc, không
chút do dự cho An Tử mượn, không hoài nghi ý đồ của nó chút nào. An Tử
phỏng chừng cũng đã quen, biết tao dễ nói chuyện, có chuyện thì trực
tiếp tìm tao, không sợ tao không chịu.”
“Phòng nhân chi tâm không
thể không có.” Lương Khuê trả lời có điểm qua loa, theo cái nhìn của
hắn, Hoàng Thịnh An là tai họa, nhưng Tô An Bình cũng thật sự có chút
không cảnh giác. Biết Hoàng Thịnh An giờ làm ăn trái pháp luật, gã nói
mượn nhà, Tô An Bình nên suy nghĩ thật kỹ chứ, tối thiểu phải hỏi mượn
làm gì một tiếng, nếu chỉ là không có nơi qua đêm, cần gì phải mượn
phòng vắng vẻ như vậy, Tô An Bình quả thật quá tin tưởng Hoàng Thịnh An, hắn hoàn toàn không nghĩ tới chỗ có hại.
Lương Khuê nháy mắt với
Tô Nham, Tô Nham ngầm hiểu đi mua một ít rau trộn rong biển, Lương Khuê mừng rỡ, vừa nghe điện thoại vừa chậm rãi nhai rong biển.
Tô Nham ăn xong cơm trưa còn chưa đã ghiền, lại chạy đi mua một cái bánh trứng
gà ăn tiếp. Ăn đến miệng đầy mỡ, Lương Khuê chằm chằm vào hơi nở nụ
cười.
“Cảnh sát muốn tao phối hợp với bọn họ, nói nếu tao biết chỗ An Tử, liền cung cấp manh mối cho họ.” tiếng Tô An Bình xa xôi nói.
Lương Khuê biết rõ hắn khẳng định đang vướng mắc, bởi vì An Tử phản bội mà phẫn nộ, lại do dự có cần bán đứng An Tử hay không.
“Tao phỏng chừng An Tử sau này sẽ không tìm mày nữa đâu.” Cho nên, Tô An
Bình căn bản không cần mâu thuẫn. Dùng sự thông minh của An Tử, biết rõ
nơi này lòi, sau này chắc chắn sẽ không gọi điện thoại cho Tô An Bình,
càng sẽ không tìm hắn. Một khi liên lạc, hành tung của hắn rất dễ bại
lộ. Hoàng Thịnh An cũng không trọng tình trọng nghĩa như Tô An Bình.
Lời Lương Khuê nói làm Tô An Bình không kịp phản ứng hơn nửa ngày.
Cuối cùng Tô An Bình mới nói: “Từ nay coi như không biết Hoàng Thịnh An.”
Nói xong nặng nề cúp điện thoại.
Lương Khuê thở dài, Tô An Bình không có gì không tốt, chỉ là tin lầm người.
Nhưng cả nhiệt tình căm phẫn dùm An Bình hắn cũng không còn. Hắn bắt đầu trở nên hẹp hòi, thầm nghĩ Tô Nham không có chuyện là tốt rồi.
“Ăn no, đi thôi. Còn có thể ngủ trưa một tiếng, buổi chiều sau khi tan học
chúng ta đi ăn thịt thỏ nướng nữa, kỳ thật cá nướng tiệm này cũng rất
tuyệt.” Tô Nham cầm cặp lên nói.
“Ừ, lần này hai chúng ta cùng đi.”
Sau khi chương trình học buổi chiều kết thúc, hai người đi thẳng đến xe
điện ngầm đứng. Hôm nay ai cũng không lái xe, chen lên xe điện ngầm dồn
đống.
Lương mụ mụ gọi tới hỏi họ có trở lại ăn cơm được không,
Lương Khuê nịnh nọt bám dính mẹ nửa ngày, sau khi kết thúc ha ha cười
với Tô Nham: “Hôm nay nhà nấu canh bồ câu, chúng ta ăn cơm tối xong trở
về ăn khuya a. Mẹ tớ nói, cậu nhất định phải đến, mẹ nói cậu ói máu nhất định là tổn thương nguyên khí rồi, phải bồi bổ.”
Tô Nham mỉm
cười: “Canh bồ câu dễ uống, tớ đương nhiên đi.” Y cười đến sức sống sáng rực, Lương Khuê thực cảm thấy vô cùng đẹp mắt. Vừa định vụng trộm đi
đến nắm tay y, Tô Nham đột nhiên sắc mặt đại biến, nụ cười biến mất, lại giống như ngày đó kinh ngạc nhìn về nơi nào đó.
Lương Khuê vừa
thấy y như vậy ngực liền phát căng, vươn tay ôm chặt eo y, để tránh y
lại giống ngày đó xông thẳng ra. Xiềng xiếc tự do của Tô Nham rồi,
Lương Khuê mới theo tầm mắt nhìn sang, xe điện ngầm đầy người, Lương
Khuê căn bản nhận không được người làm Tô Nham sắc mặt đại biến là ai.
Lương Khuê lo lắng không thôi, nhẹ giọng hỏi thăm: “Là ai? Rốt cuộc là
ai đáng sợ như thế? Cậu chỉ tớ nhìn một chút, tớ muốn biết chuyện gì xảy ra.” Hắn hỏi nửa ngày không được trả lời, quay đầu nhìn Tô Nham, Tô
Nham sớm đã thu hồi tầm mắt, đang nhìn mặt đất ngẩn người.
“Tô Nham?”
“Hử?”
“Cậu lại nhìn thấy ai?”
Tô Nham trầm mặc không nói.
“Tô Nham…” Lương Khuê vô lực cười khổ: “Đừng luôn không nói lời nào, chớ im lặng với tớ, có phiền não gì nhất định phải nói cho tớ biết. Cậu thà
nghẹn ói máu, cũng không muốn nói với tớ sao?”
Những chuyện cũ
kia, y phải nói cho Lương Khuê thế nào? Lương Khuê tin hay không là
chuyện khác. Nói ra, dường như cũng không còn có thề bình thản quen nhau như vậy nữa. Những gánh nặng kia, một mình y gánh vác đã nhiều năm, nếu nói cho Lương Khuê, có chút không công bằng với Lương Khuê. Lương Khuê
nơi này, chưa từng đích thân trải nghiệm.
Nếu y nói y từng bị giết chết .
Lương Khuê sẽ tin sao?
Lương Khuê dám tin sao?
Nói ra, sẽ chỉ làm Lương Khuê hoảng loạn. Có lẽ sẽ kích động, đâm chết hung thủ dùm y…
Đây không phải là kết quả Tô Nham truy cầu.
Tô Nham vỗ vỗ tay Lương Khuê, nói dối: “Tớ mơ thấy một cơn ác mộng, kết
quả không ngờ lại nhìn thấy người trong mộng trong hiện thực, cho nên
rất khiếp sợ, có chút khủng bố.”
Lương Khuê tâm tư vừa động, trong đầu bỗng hiển hiện một hình ảnh, cơn ác mộng thời cao trung hắn đã từng mơ thấy.
Hắn khóc rống trước mộ phần của Tô Nham…
Đích thật là cơn ác mộng đáng ghét.
Hắn hiểu rất rõ, bởi vậy cũng không ép Tô Nham nói ra.
“Mộng chỉ là mộng thôi, sau này chớ suy nghĩ lung tung nghen hông.”
Tô Nham lại nở bừng nụ cười an tâm.
Lộ ra nụ cười, trong lòng y vẫn rất bất an.
Vừa rồi không biết có phải nhìn lầm hay không, người trông thấy đối diện
cục cảnh sát hình như đang đứng trên xe điện ngầm. Nhưng không đợi y xác nhận, lại như tan biến.
Có rất nhiều nghi vấn, làm y thậm chí không dám suy nghĩ nhiều.
Y sợ nghĩ sâu, sẽ kích động ói máu lần nữa.
“Nham Nham không cần sợ, ta cam đoan lần này không ai có thể sát hại ngươi.”
Lời này làm Tô Nham an tâm không ít, sau khi đến quán lẩu, rốt cục khôi phục tâm tình chén lấy đống thịt thỏ ngon tuyệt.
Hai người buổi tối ăn canh bồ câu ở Lương gia, khoảng mười giờ lái xe đến nhà trọ nghỉ ngơi.
Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, hai người kích tình triền miên. Tiếng thở dốc ồ ồ quanh quẩn trong phòng, một phòng yên tĩnh.
Đinh đinh đang đang một hồi chuông thanh thúy rung động, Tô Nham nhíu mày vươn
tay cầm điện thoại, lại thấy dãy số rất lạ, nhưng tiếng chuông vang lên
không ngừng, Tô Nham tay bấm liền tiếp, nháy mắt kết nối y nghĩ thầm
shit thật, số đầu này nhìn có hơi quen, hình như là số bên Mỹ thì phải.
“Tô Nham!”
Tiếng của Trần Oản Oản từ bờ đại dương bên kia truyền đến.
Tô Nham bên cạnh nghiêng đầu, muốn tắt điện thoại.
“Không được treo! Đừng treo! Tô Nham, tôi biết anh ẩn số của tôi, Lương Khuê
có bên cạnh anh không? Tôi nói ra suy nghĩ của mình, ảnh không ở thì tôi nói cho anh nghe, họ Lương anh không nên quá mức bất phân, lúc trước
chúng ta giao dịch tốt, anh đừng qua cầu rút ván không để ý người khác,
bây giờ còn dám trả đũa. Tôi thừa nhận tôi gửi ảnh qua bưu điện cho cha
anh là tôi không đúng, nhưng chuyện chỉ chút xíu thế thôi, các người trả thù thật quá đáng! Một mình tôi làm một mình tôi chịu, vì sao quấy rối
ba mẹ tôi, bọn họ làm việc cũng không dễ dàng, tại sao dám áp chế phát
triển của ba tôi!”
“Qua cầu rút ván chính là cô, Trần tiểu thư.
Thế nào, cô cho rằng Trầm Thành không còn uy hiếp đối với cô, cho nên
liền công phu sư tử ngoạm đơn phương uy hiếp Lương Khuê đòi tiền mua cho cô hàng hiệu hưởng thụ cuộc sống? Trần Oản Oản, tiền là do bản thân
kiếm, không phải đòi hỏi người khác. Cô không biết suy xét như vậy, cho
dù không có Trầm Thành, cô sớm muộn cũng có ngày nếm phải hậu quả xấu.”
“Anh đương nhiên có thể nói lời hay! Anh cứ đắc ý đi, anh ở với Lương Khuê,
cái gì cũng không thiếu, muốn cái gì có cái đó. Tôi không hiểu, vì sao
cha anh ta không ngăn cản hai người các anh.”
“Ha ha, cô không
hiểu còn nhiều lắm, cô có một cái đầu ích kỷ, suốt ngày chỉ muốn bản
thân mình sung sướng, sao có thể hiểu được thế giới của người khác.”
“Tô Nham, tôi không phải cãi nhau với anh. Phiền anh giúp tôi chuyển lời
cho Lương Khuê, đừng đến làm phiền ba mẹ tôi! Chúng ta sau này coi như
không biết, tạm biệt!”
Cúp điện thoại, Tô Nham như có điều suy nghĩ.
Lương Khuê nói: “Cha tớ nếu đã ra tay, cũng không thể tùy tiện bỏ qua đâu.”
Tô Nham trầm tư hỏi hắn: “Trầm Thành giờ có biết tung tích của Trần Oản Oản không?”
“Tớ không biết, hừ, sao tớ lại liên lạc với Trầm Thành.” Lương Khuê nhướng
mày nói: “Cậu chẳng lẽ muốn nói cho Trầm Thành biết? Nhưng mà… Tớ cảm
thấy thời gian đã qua lâu như vậy, Trầm Thành thằng côn đồ đó phỏng
chừng đã sớm quên Trần Oản Oản rồi?” Hắn sớm đã cảm thấy, Trầm Thành hẳn không còn uy hiếp đối với Trần Oản Oản.
Tô Nham mỉm cười: “Vậy cũng không chừng.”
Y nhớ rất rõ, Trầm Thành kiếp đó dụng tâm với Trần Oản Oản thế nào, hơn
nữa tính cách kia, không chừng vẫn cố chấp như trước. Phần cố chấp này
không nhất định là yêu.
Tô Nham đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, nếu y vì một người ngồi hai năm tù, người kia, y nhất định cả đời khó quên.