Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí

Chương 11



Chuẩn xác mà nói, là có bé sủng vật nào đó giúp cậu phân ưu giải nạn.

Tác Phi vừa thành công khoét một lỗ lớn trên đùi mãnh thú thì thú nhỏ đã từ xa phi một cái vèo lên người nó, há mõm bắt đầu gặm lấy gặm để. Tác Phi có chút không để bụng, một đống thịt lớn như vậy, để sủng vật dễ thương ăn một chút cũng không sao, cậu là một chủ nhân rất hào phóng nha.

Nhưng suy nghĩ này vừa hiện lên, nguyên một cái chân thú to đùng đã biến mất không thấy tăm hơi!

Tác Phi mắt trợn tròn nhìn vào cái chân khô quắt chỉ còn lại da bọc xương, lại ngẩng đầu nhìn lên bé con mắt lấp lánh mặt chờ mong nhìn mình, nhất thời tự an ủi bản thân… Nhất định là ảo giác.

Trong lúc đang ngơ ngác, Tác Phi lại đi xẻ một cái chân khác. Đồng dạng, vừa mới tạo ra vết cắt, thú con liền vẻ mặt hưng phấn nhào tới, tiếp tục ăn. Cũng chỉ còn lại da lông cùng xương cốt.

Đến lúc này Tác Phi không còn cách nào an ủi mình. Thật là do cái cục lông nhỏ bằng hai bàn tay này gặm hết rồi!! Tình cảnh này như là thấy một con kiến một mình quất hết hai cái chân voi, mà mấu chốt là con kiến còn không bự ra chút xíu nào hết!

Tác Phi xách cổ thú con lên, nâng lên hạ xuống. Trọng lượng cũng chỉ có ba bốn cân, vậy hai cái chân thú siêu bự đâu? Tan theo không khí rồi hả?

Không hiểu thú ngữ thực là bi ai, không câu thông được nha. Tiểu gia hoả này đã ăn mất rồi, đừng nói nhổ ra cũng không biết lấy đâu ra mà nhổ. Tác Phi bất đắc dĩ, trước hết không nghiên cứu chuyện này, tiếp tục cắt thịt.

Đáng tiếc cậu đánh giá quá thấp sủng vật nhỏ của mình. Chỉ cần cậu đem tầng da lông bảo hộ kia mở ra, thịt của mãnh thú sẽ trong thời gian siêu ngắn bị nhai nuốt sạch sẽ, ngay cả cặn cũng không còn…

Nhờ vậy cậu mới có thể lột lông, thu xương thú với tốc độ ánh sáng, bởi vì… cả một cự thú khổng lồ như vậy, cũng chỉ còn một cái chân trước! Đây là nhờ Tác Phi nhanh tay lẹ mắt ném vào túi không gian mới bảo tồn được đó!!

Nhìn chằm chằm cái vẻ mặt thoả mãn đến muốn đập của thú con, Tác Phi gào thét: “Nhóc nhóc nhóc!! Dạ dày của nhóc là vực không đáy hả? Nhóc ăn hết cả một toà thành của anh mày đó biết không! Cái tên phá của này!”

Thú con suy nghĩ: Chờ bản thần thú trưởng thành, ngay cả da lông xương cốt cùng sẽ không để phần ngươi, đồ người hầu ngu xuẩn!

Tuy rằng gào thét, nhưng Tác Phi kỳ thật cũng không tức giận như vậy. Mãnh thú thật sự quá lớn, nếu muốn thu hết da lông cùng xương cốt quả thực không có khả năng. Vốn cậu nghĩ có thể mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, lúc này đây đống thịt chiếm diện tích nhất đều đã được tên nhóc tham ăn này xử lý, còn lại còn cuộn da lông cùng bộ xương ngược lại có thể bỏ vào túi không gian thật dễ dàng.

Hơn nữa bởi vì biện pháp ăn của thú nhỏ vô cùng thần kì, đem thịt ăn sạch sẽ, chỉ còn lại da lông xương cốt chỉnh tề nên giúp giảm bớt đi rất nhiều phiền toái.

A, còn có thứ trọng yếu nhất. Tác Phi nhớ kĩ, tại Jalands, vật phẩm có cấp độ, mà mãnh thú theo phẩm chất cũng có một viên thú đan cùng loại với đẳng cấp của vật phẩm. Phẩm chất mãnh thú càng cao, cấp bậc của thú đan cũng càng cao.

Thú đan phổ thông tác dụng không lớn, chỉ có thể chế tạo dược vật này nọ, mà thú đan từ cấp năm trở lên là phi thường trân quý, là vật liệu thượng đẳng được sử dụng rất nhiều trong chế tác quần áo hay được khảm lên vũ khí vì nó có thể tăng đặc tính của vật phẩm.

Từ thú đan cấp bảy trở nên còn có một đặc điểm là có thể phát động kỹ năng đặc biệt, cho dù không khảm vào vũ khí.

Đối với người trói gà không chặt như Tác Phi thì đây chính là vật phẩm bảo mệnh quan trọng đó nha.

Sờ soạng nửa ngày, Tác Phi tìm được một thú đan lớn chừng một bàn tay, có hình trứng, đỏ xanh hai màu lưu chuyển hoà lẫn, lúc thì mát mẻ, khi thì nóng hổi.

Độ lớn của thú đan quyết định số lần sử dụng của nó. Một thú đan lớn như vậy phỏng chừng có thể sử dụng hơn vạn lần, quả là một thú đan to hiếm thấy. Nếu được khảm lên pháp trượng, số lần sử dụng coi chừng còn có thể tăng lên gấp bội.

Tuy rằng không biết rõ kỹ năng của thú đan này là gì nhưng Tác Phi đã phi thường vui vẻ, rạo rực phấn khởi thu thú đan vào túi không gian. Đây chính là vật phẩm có thể góp phần giúp cậu cứu Veeshan từ Valinor!

Nhớ tới Veeshan, trái tim Tác Phi run lên. Việc cấp bách là phải rời đi nơi này ngay lập tức.

Tầm mắt dừng lại trên người thiếu niên Ma tộc đang hôn mê, vẻ mặt Tác Phi hết sức phức tạp.

Thật là Samuel Lionel sao?

Tác Phi thở dài, ngồi chồm hổm trên mặt đất đánh giá thiếu niên, trong lòng là ngũ vị tạp trần.

Vì cái lông gì, rốt cuộc là vì cái lông gì thế giới này có Samuel tồn tại mà cậu lại không được xuyên thành Samuel aaaaaa!!!

Lúc cậu chơi game, nhân vật cậu chơi rõ ràng là Samuel Lionel, theo lý thuyết cậu nên xuyên thành hắn chứ. Cậu cùng Stefan Evans thật sự không có một chút quan hệ nào nha. Được rồi, trừ bỏ tên họ giống nhau… Nhưng tên tiếng Anh cùng tiếng Trung khác nhau a, phiên âm thực làm tổn thương người ta huhuhu~.

Nếu như nói Stefan Evans là M, thì Samuel Lionel thực tình là S đẳng cấp.

Quá trình trưởng thành của hai người vì vậy mà khác nhau một trời một vực.

Trước khi nội dung câu chuyện bắt đầu, Stefan Evans là ngậm muỗng vàng, được sinh ra là đại thiếu gia, thân phận cao quý, cha mẹ sủng ái, tương lai một mảnh rực rỡ.

Mà Samuel Lionel lại là cực khổ nhất trong cực khổ, vừa sinh ra cha mẹ không thấy bóng dáng thì thôi, còn bị ném xuống Ma Vực, bị ăn tươi nuốt sống. Hắn lăn lộn vật vã tìm được đường sống trong chỗ chết, tìm được cơ hội may mắn trốn ra khỏi Ma vực tiến vào lãnh địa của Nhân tộc. Bởi vì bề ngoài như một bé con ba tuổi, lại có bộ dáng phi thường đáng yêu, hắn được một gia đình bình thường thu dưỡng.

Nhưng chuỗi ngày khổ sở của hắn cũng không chấm dứt, ngược lại ngày một thậm tệ hơn. Tuy rằng gia đình Nhân tộc này thuộc tầng lớp dân lao động thấp kém nhất, miễn cưỡng mới có thể ăn no mặc ấm, nhưng lại đối xử với hắn phi thường tốt như đối với con ruột của mình.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, Samuel cũng không phải là một Nhân tộc. Hắn sống lâu hơn nhân loại gấp trăm, thậm chí gấp ngàn lần, khiến người khác chú ý đến tốc độ trưởng thành thong thả đến vượt mức tưởng tượng của hắn. Nhân tộc nuôi hắn năm năm, thế nhưng hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ đứa trẻ ba tuổi lúc đầu. Nhân tộc thật sợ hãi.

Tin tức này lan truyền trong thôn nhỏ. Sự khác thường của Samuel làm thôn dân thực hoảng sợ. Đối với bọn họ, Ma tộc hung ác tàn bạo, là loại sinh vật so với ma quỷ còn khủng bố hơn. Mà đứa trẻ trước mắt lại là Ma tộc, khiến cho bọn họ thấp thỏm lo âu.

Thời gian trôi qua, Nhân tộc thu dưỡng hắn ngày càng sợ hãi, rốt cuộc họ không thể chịu đựng được, theo lời đề nghị của thôn dân muốn vứt bỏ Samuel.

Họ đem Samuel ra ngoài cách trăm dặm, nhưng hắn đi ba ngày ba đêm lại có thể trở về thôn cũ. Nhưng nghênh đón hắn bây giờ là sự vứt bỏ không ngừng nghỉ. Vô luận họ để lại hắn ở địa phương xa xôi thế nào, hắn đều có thể tìm trở về. Nhân tộc muốn bị bức điên rồi.

Họ muốn giết chết Samuel.

Sự cố bắt đầu từ thời điểm này. Nhân loại bình thường muốn giết chết một Ma tộc, quả thực là một trò đùa. Hành vi lỗ mãng của bọn họ khiến họ trả giá đại giới.

Ngay lúc lưỡi dao sắc bén đâm thủng thân thể nhỏ bé của Samuel, hệ thống tự bảo vệ của Ma tộc kích phát, lực lượng dữ dội kinh người của một Ma tộc nguyên thuỷ được bộc phát tới cực hạn. Cho dù Samuel không có ý thức, sức mạnh này cũng đủ huỷ diệt cả thôn trang.

Mặc dù vậy, Samuel trong tiềm thức vẫn muốn bảo hộ thôn dân, nhưng thôn dân cũng sẽ không vì thế mà cảm kích hắn. Bởi vì tai nạn này, thôn dân càng đem sự sợ hãi chôn dưới đáy lòng. Bọn họ tiếp cận Samuel, lấy lòng Samuel, rồi lại dùng càng nhiều thủ đoạn tàn nhẫn hơn bắt đầu điên cuồng trả thù.

Đây là những trọng điểm được tóm tắt lại, lúc Tác Phi lựa chọn nhân vật được chiếu thành đoạn phim ngắn giới thiệu cho cậu. Cậu nhớ rất rõ ràng, nhưng bản thân không trải qua, nhiều nhất cũng chỉ cảm thán người này số phận thực bi ai, thế giới đen đủi, xui đến tận mạng.

Thở dài một hơi, Tác Phi cũng đã suy nghĩ về vấn đề này. Dựng nên một quá khứ ác ý như vậy, kỳ thật cũng chỉ để chuẩn bị cho diễn biến tiếp theo thôi.

Tựa như Stefan Evans, trưởng thành như đoá hoa trong nhà kính, sau khi nhân sinh đại biến, thế giới quan sụp đổ, y không gượng dậy nổi nên khuất phục với vận mệnh, mặc người đùa bỡn.

Samuel Lionel lại hoàn toàn tương phản. Hắn từ khi sinh ra đã là một hồi bi kịch, trước khi thành niên đã lưu lạc khắp nơi trên đại lục Jalands, tiếp xúc với các loại chủng tộc, nhưng bởi vì thân phận Ma tộc mà luôn bị đối đãi một cách đầy ác ý; lợi dụng, phản bội tựa như cơm bữa. Nhờ vậy Samuel khi trưởng thành quả thực chính là sứ giả của sự báo thù.

Đối với tất cả chủng tộc đều mất đi niềm tin, đối với toàn bộ thế giới đều tràn ngập sự chán ghét.

Khát vọng trả thù cũng trở nên thuận lý thành chương.

Sau khi Samuel trưởng thành, cốt truyện trong game cũng chính thức mở màn. Huyết thống Ma tộc nguyên thuỷ cho hắn năng lực phi phàm; trái tim tràn ngập ác ý khiến hắn trở nên lãnh khốc vô tình. Hắn bắt đầu từ số không, đạp đổ đại lục Jalands, chinh phục tất cả chủng tộc, thu phục chín tiểu thụ vô song… Sau đó…

Sau đó, Tác Phi cũng không biết.

Bởi vì… Bởi vì bị cúp điện nha! ĐM bị cúp điện nha, làm sao cậu có thể chơi tiếp được chứ!

10P thịnh yến còn chưa bắt đầu cậu đã xuyên cmnr nha!!

Giờ khắc này, bạn nhỏ Tác Phi, người đã biến thành nhân vật bi kịch nhất của Jalands, đang nhìn nhân vật Samuel khí phách mạnh mẽ nhất của Jalands sắp trưởng thành, yên lặng rơi lệ.

Đây… đây vốn là của cậu!

Chín tiểu thụ cũng là của cậu! Cái tên tổng thụ siêu M Stefan Evans chết tiệt, chết quách đi! Cậu muốn biến thành Samuel Lionel thì không được à?

Tác Phi đồng học hiện tại đang đắm chìm trong thế giới của mình, căn bản không phát hiện thiếu niên nằm trên mặt đất đã mở mắt ra.

Samuel nhìn Tinh Linh trước mắt, rõ ràng có thể nhìn được sự chán ghét cùng oán hận trong cặp mắt xinh đẹp màu bạc kia. Nhìn nhiều cũng thành thói quen, Samuel không hề gì nhếch miệng, đứng thẳng dậy, kéo Tinh Linh lại, thừa dịp cậu còn chưa hoàn hồn liền cắn xuống cần cổ trắng nõn một cái.

Tác Phi ngây người, đại não trong phút chốc trống rỗng. Cậu mẫn cảm cảm giác được trên cổ bị liếm một chút, tiếp theo là một trận đau đớn. Cậu hít một hơi khí lạnh, nháy mắt hiểu được đây là chuyện gì.

Samuel đang hút máu của cậu!

Nơi này là rừng cây Noor, Samuel ở đây chiếm được thánh khí Tu La nhận, mà việc hắn giết được Hàn Băng Viêm Thú căn bản cũng là nhờ thanh chuỷ thủ này.

Để kích hoạt Tu La nhận cần máu của chủ nhân làm khế ước, mà giết chết mãnh thú cấp bảy lại càng cần lượng máu tươi lớn hơn. Tu La nhận uy lực vô địch, nhưng có rất ít người dám cùng nó định ra khế ước, nguyên nhân chính là mạo hiểm quá lớn.

Không đợi ngươi khống chế Tu La nhận, coi chừng đã bị nó hút khô máu rồi.

Nhưng Samuel là ai? Nhà sáng tạo game cuồng SM sau khi ngược hắn đã rồi mới có chút lương tâm, không biết vì nguyên nhân gì mà cấp cho hắn thể chất thông qua hút máu người khác chuyển hoá thành máu chính mình. Đây quả thực là bàn tay vàng thiết kế riêng cho hắn sử dụng Tu La nhận.

Lượng máu trong cơ thể tụt đi quá nhanh, Tác Phi bắt đầu đầu váng mắt hoa.

Cậu sẽ chết, thật sự sẽ chết.

Samuel lúc còn nhỏ còn có tấm lòng lương thiện, nhưng Samuel sau khi thành niên… Ngay cả Ma tộc nguyên thuỷ gặp hắn còn muốn bật khóc chạy trốn nha…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.