Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí

Chương 2



Tác Phi cuộn trong chăn lùi a lùi, lùi đến khi không thể lùi được nữa, lưng dán lên vách tường lạnh lẽo,  rốt cuộc mới ngừng lại.

Cảm nhận được rõ ràng chính mình chỉ mặc một cái quần lót, cậu khiếp sợ mở mắt ra, nhìn thẳng vào vị mỹ nữ siêu cấp xinh đẹp đang ngồi ở đầu giường.

Sau đó… Đầu có chút theo không kịp!

Ai nói cho cậu biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!

Đừng có mà trốn tránh trách nhiệm nói một câu – là phương thức cậu rời giường không đúng nha. Này không lừa được cậu đâu!

Cậu là gay chính cống, là tổng công quý như vàng 24K không thể nghịch chuyển, cho dù đưa cậu đại mỹ nữ đẹp đến kinh thiên động địa thì cậu đây cũng không một chút hứng thú đâu nhé. Vì cái gì không phải là tiểu thụ xinh đẹp a… Được rồi, đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, mỹ nữ à, ngươi từ chỗ nào đến thì từ chỗ đó đi luôn được không, ta mới vừa tỉnh ngủ, thực không chịu nổi kinh hách như vậy đâu.

Trong bụng phun tào thành biển, đáng tiếc Tác Phi lại là tổng công thuần gay mang theo thuộc tính trạch, trạch đến nỗi mắc bệnh sợ xã giao cấp tính. Vì thế, cậu cũng chỉ có thể ôm chăn cùng đại mỹ nữ mắt to mắt nhỏ trừng nhau, chân chính mở miệng cũng là nửa câu đều không phun ra được.

Cũng may, đại mỹ nữ là người có thể giao tiếp.

“Fell, ngày hôm qua là mẫu thân không đúng.”

Thanh âm của đại mỹ nữa cũng giống như bản thân nàng, thực tao nhã… Cơ mà nàng nói vậy là có ý tứ gì?

Mẫu thân? Tác Phi chăm chú nhìn mỹ nhân nhìn như mới mười tám tuổi trước mắt. Da thịt tuyết trắng, đôi mắt thật to, chiếc cằm khéo léo đáng yêu. Từ góc độ nào cũng nhìn không ra dáng một người mẹ.

Đáng tiếc, đại mỹ nhân thực sự nhận định bản thân mình là mẹ cậu, không ngừng cố gắng nói: “Không cần tức giận với mẫu thân được không?”

Tác Phi… Hoá đá cmnr…

Dùng đại não vốn bị kinh hách doạ nhũn thành một bãi hồ tương để phân tích, mỹ nữ này nhất định là đang cùng cậu nói chuyện. Từ nội dung mà suy đoán, nàng ta tự nhận là mẹ cậu?

Làm ơn đi!

Tuy rằng cậu là một cô nhi, tuy rằng cậu từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn thấy mặt mẹ mình, nhưng từ góc độ khoa học mà nói, cậu cũng đã hai mươi bảy tuổi, mẹ cậu cho dù sinh cậu lúc hai mươi tuổi thì giờ cũng đã bốn mươi bảy, năm mươi tuổi rồi!

Một bác gái năm mươi tuổi không những không già mà vẫn nhìn non mịn như thiếu nữ mười tám, còn xinh đẹp như vậy nữa, thì khoa học chỗ nào?!

Từ từ, cho dù hết thảy đều nghĩ không được thông, cứ cho là mẹ cậu là Thiên Sơn Đồng Mỗ đi, có ai nói cho cậu biết vì cái gì mẹ cậu lại có một mái tóc màu bạc dài chói mắt cùng với đồng tử màu bạc không. Cùng với đôi lỗi tai dài nhọn đến không che được kia là xảy ra chuyện gì?

Được rồi, cậu đã hiểu. Tuyệt đối là phương thức nằm mơ của cậu không đúng rồi. Nếu như vậy ngủ thêm một giấc mới là chuyện quan trọng nhất.

Đáng tiếc, ông trời lại không cho cậu cơ hội này.

Đại mỹ nữ lại nói thêm một câu khiến cậu hoàn toàn thanh tỉnh.

“Rời giường thu thập sớm một chút đi. Manzi điện hạ sắp trở về Valinor rồi.”

Từ khoá mấu chốt: Manzi, Valinor…

PiuPiu… Đại não của Tác Phi vận chuyển với tốc độ cực cao, lấy vận tốc tựa như ánh sáng siêu việt để tìm ra tư liệu tương ứng.

Không phải là ký ức cậu tốt thế nào, nhưng cho dù là một tên ngốc thì sau ba ngày ba đêm đều nghiên cứu một thứ gì đó, thì cũng sẽ cực kì mẫn cảm với mấy từ khoá này.

Vanilor – Thánh địa Tinh Linh tộc, được xưng là Thành Tinh Quang.

Manzi – Tên đầy đủ: Manzi Yagudin. Thiếu tộc trưởng Tinh Linh tộc, cao quý tao nhã xinh đẹp phi phàm.

Trọng điểm là…!

Valinor tồn tại trong thế giới “Jalands”.

Manzi là một nhân vật mà tổng công đại nhân Tác Phi công lược về – một bé bề ngoài lãnh đạm mặt than nhưng nội tâm phong tao phóng đãng thụ!

Thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy, cậu chẳng qua chỉ ngủ một giấc…

Đại mỹ nữ đã muốn nhẹ nhàng rời đi. Tác Phi kéo chăn bò xuống giường, dịch đến chiếc gương to gần đấy.

Tuy nói là đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn đến bóng người vừa xa lạ lại có chút quen thuộc trong gương, cậu vẫn là khiếp sợ không thôi.

Mái tóc ngắn ngân sắc xoã tung hơi rối, làn da trắng hơn tuyết, mặt mày có chút đường nét của Tác Phi, nhưng như là bị đại thần Photoshop chỉnh sửa qua, mỗi một chi tiết đều được tu sửa quá mức tinh xảo.

Tác Phi giật giật lỗ tai. Lỗ tai người trong gương kia cũng khẽ run run.

Cậu đương là nhân loại hơn hai mươi năm, chỉ vì chơi game ba ngày rồi ngủ một giấc, cư nhiên liền biến thành tinh linh trong truyền thuyết.

Đại mỹ nữ tựa hồ gọi cậu là Fell. Tác Phi vắt hết óc, lục tung toàn bộ nhân vật đã từng lên sân khấu trong Jalands, nhưng là vẫn không nhớ ra thiếu niên Tinh Linh tộc tên Fell.

Chẳng lẽ cậu xuyên qua thành một nhân vật qua đường không thu hút?

Ngẫm lại thế giới “Jalands” khổng lồ như thế, những nhân vật trọng yếu nổi danh có tên có họ có thân thế có bối cảnh đã muốn đếm không hết, phòng chừng những nhân vật qua đường làm nền lại càng nhiều như lá rụng mùa thu.

Tác Phi có chút tiếc hận. Xuyên cũng đã xuyên rồi, cậu tại sao lại không đủ may mắn được xuyên thành vị tổng công đại nhân trong truyền thuyết kia chứ!

Được rồi, Tinh Linh tộc kì thật cũng khá tốt, tốt xấu gì cũng có thể xem trước được bảo bối Manzi xinh đẹp vô song.

Đối với Manzi, cậu chính là có ấn tượng khá sâu. Không nói đến thời điếm công lược tốn công thế nào, chỉ cần nhắc đến mỹ mạo của Manzi là đủ cho tâm cậu động đậy rồi.

Tinh Linh tộc trời sinh hoa mỹ, khí chất phi phàm, mà Manzi lại là nhân tài kiệt xuất trong số đó. Từ mái tóc dài được bao phủ với màu bạc lóng lánh có thể so sánh với thánh quang, đến lỗ tai nhẵn nhụi cùng với da thịt mềm mại đến không điều thì có thể so sánh được.

Cùng với… Tại thời điểm động tình, gương mặt lạnh băng kia mang theo lửa nóng phủ đầy tình cảm mãnh liệt, hơn nữa còn thích tư thế cưỡi ngựa, vòng eo tuyết trắng nho nhỏ xoay a xoay…

Mẹ nó… Muốn phun máu mũi!

Tác Phi nhanh chóng đình chỉ tiểu kịch trường đang không ngừng quay cuồng trong đầu. Đối với việc sắp được nhìn thấy Manzi phiên bản thật, cậu thực sự có chút rục rịch.

Ôm ấp ý nghĩ đáng khinh trong lòng, Tác Phi kiềm chế xúc động muốn chảy nước miếng, nhanh nhẹn đem một đống quần áo rườm rà của Tinh Linh tộc mặc chỉnh tề.

Đẩy cửa ra, thánh quang đã rọi sáng khắp nơi. Valinor đắm chìm trong ánh sáng vô hạn;  kiến trúc đều được bao bọc bởi một quầng sáng thản nhiên, sáng ngời lại không chói mắt.

Valinor sở dĩ được xưng là Thành Tinh Quang cũng không phải là vì buổi tối bầu trời sẽ phủ đầy sao tuyệt đẹp, mà là vì thánh quang bao phủ lúc ban ngày này đây. Thánh quang tràn ngập khắp nơi, giống như đom đóm nhiều màu phiêu đãng toàn bộ không gian. Những chùm sáng lung linh nhìn như có thể đụng vào, nhưng thực chất lại sờ không tới.

Lúc nhìn cảnh tượng này trong màn hình máy tính, Tác Phi đã khiếp sợ với chế tác đạt hiệu quả thị giác cực kì hiệu quả của “Jalands”. Lúc này đây chân chính đứng tại nơi đây, lạc vào cảnh giới kì lạ tuyệt diễm này, cậu mới chính thức cảm thấy thế nào là rung động tâm hồn thực sự.

Gia cảnh thiếu niên Tinh Linh tộc Fell thoạt nhìn thật không tồi. Xuyên qua hành lang gấp khúc, liền có thị nữ dẫn đường cho Tác Phi. Cậu đi qua đình viện rất dài mới đến chính sảnh. Veeshan Evans đã chờ sẵn ở đó.

Tác Phi đơn giản hành lễ, vượt qua chướng ngại tâm lý thấp giọng nói: “Mẫu thân.”

Veeshan gật đầu, mỉm cười tiếp đón Tác Phi. Nàng giúp hắn chỉnh lý quần áo một chút rồi ôn nhu nói: “Phụ thân con sáng sớm đã đi Thánh điện, thế mới biết tin Manzi điện hạ đi ra ngoài trải nghiệm đã trở về. Theo thường lệ sẽ có một buổi yến hội vì điện hạ đón gió tẩy trần. Chờ phụ thân con trở về, chúng ta cùng đi.”

Tác Phi gật đầu tỏ vẻ hiểu được, trong lòng bắt đầu nhộn nhạo. Buổi tối là tuyệt nhất. Buổi tối dấu yêu. Buối tối cậu sẽ nhìn thấy được Manzi bảo bối, thật là không tồi.

Veeshan cùng Tác Phi ăn sáng. Ẩm thực của Tinh Linh tộc thực nhẹ, nhưng hương vị cũng không tồi, hơn nữa còn có thức uống thú vị. Bất quá, thức uống  của nơi này cùng với tộc Người Lùn hoàn toàn bất đồng. Tộc Người Lùn đặc biệt thích rượu. Trong khi đó, các Tinh Linh tao nhã hơn rất nhiều. Những loại đồ uống xinh đẹp nhiều màu toả ra ánh sáng, giống như chủng tộc của họ vậy, hoa mỹ tinh xảo.

Tác Phi ăn thực mỹ mãn. Veeshan ăn không nhiều lắm, nhưng luôn chiếu cố Tác Phi. Nhìn bộ dáng thoả mãn của hắn, nàng nhịn không được mỉm cười, lại ôn nhu nói: “Ngày hôm qua là mẫu thân quá cứng rắn…”

Đây là lần thứ hai nàng nhắc tới vấn đề này. Tác Phi ngẩng đầu nhìn nàng. Tuy rằng hai người tiếp xúc không lâu, nhưng Veeshan không chỉ có vẻ xinh đẹp bên ngoài, tính cách lại còn siêu cấp ôn nhu săn sóc. Kiểu săn sóc này khiến cho một đứa trẻ mồ côi như Tác Phi cảm thấy phi thường ấm áp.

Cũng là bởi vì điều này mà Tác Phi nhìn Veeshan thực có chút  áy náy. Con trai của nàng – Fell – giờ đã không biết đi đâu… Mà cậu lại càng không có cách nào đem chuyện này giải thích rõ ràng. Nhưng nhờ sự chiếu cố của Veeshan mà sự khủng hoảng do hoàn cảnh xa lạ của cậu mới giảm bớt đi không ít.

Thật sự mà nói, cậu muốn thân cận với Veeshan hơn, tuy rằng cậu mới nhận thức nàng chưa được một ngày.

Cho nên, đối với việc Veeshan vẫn luôn chú ý đến vấn đề “Ngày hôm qua”, Tác Phi hy vọng có thể làm cho nàng an tâm, vì thế liền ngập ngừng nói: “Mẫu thân, được rồi, không sao đâu.”

Veeshan rõ ràng sửng sốt, rối tiếp tục cười, đồng tử màu bạc càng thêm mềm mại: “Mẫu thân không phải là muốn vĩnh viễn theo bên con, chỉ là ta hy vọng con sau khi thành niên một tháng đừng rời khỏi Valinor. Một tháng mà thôi.”

Nghe nói như vậy, Tác Phi đại loại hiểu được cái gọi là tranh chấp giữa mẫu tử hai người. Tinh Linh tộc có một thông tục rằng thiếu niên tại thời điểm thành niên đều sẽ ra ngoài trải nghiệm. Thời gian trải nghiệm này nhanh thì một năm rưỡi, còn dài hơn thì tận mấy chục năm. Veeshan đại khái rất đau lòng cho con mình, vậy nến mới muốn cậu ở bên mình lâu một chút? Tác Phi cũng không nghĩ nhiều.

Ban ngày trôi qua so với trong tưởng tượng còn nhanh hơn. Đơi cho thánh quang tụ tập, sao giăng trên bầu trời là lúc chồng của Veeshan, phụ thân của Fell trở về.

Không hề ngoài ý muốn, phụ thân của Fell là một Tinh Linh thành niên anh tuấn đẹp trai. Hắn đứng bên người Veeshan quả thực là một đôi trai tài gái sắc, xứng đến không thể xứng hơn.

Veeshan gọi hắn là Grambli. Lúc Tác Phi nghe đến tên này, trong đầu mơ hồ hiện lên chút kí ức, nhưng lúc muốn nhớ lại thì lại là một mảnh mơ hồ.

Grambli… Tên này cậu đã từng nghe qua, nhưng khẳng định là không phải là nhân vật trọng yếu trong quá trình công lược chủ tuyến, nếu không cậu nhất định sẽ nhớ ra.

Suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra được nguyên nhân, Tác Phi không tiếp tục nghiên cứu sâu hơn. Nhưng là bởi vì giây phút phân tâm ngắn ngủi này, cậu lại không chú ý tới ánh mắt Grambli nhìn cậu. Một ánh mắt giấu không được lo lắng cùng với nồng đậm bi ai vô pháp hoá giải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.