Phòng ốc của Người Lùn phần lớn là làm từ gỗ, bởi vì bọn họ chuyên làm nghề chế tạo châu báo cho nên đối với mấy thứ ngọc thạch này không hề ham thích, ngược lại rất có hứng thú với gỗ.
Với vật liệu tự nhiên này, phòng ốc của họ ấm áp, thoải mái hơn so với phòng làm bằng gạch đá.
Hơn nữa, Người Lùn chọn loại gỗ dù không rắn chắc như đá, nhưng độ mềm dẻo lại cao hơn nhiều. Đừng xem thường nó chỉ là một gian phòng nhỏ, thực chất sức chịu đựng của nó rất cao.
Dẫu vậy… Nó có một khuyết điểm lớn.
Gỗ rất dễ cháy.
Cho dù là loại gỗ kháng hoả tốt nhất, lúc đối mặt với đại hoả hung mãnh nó cũng sẽ bị chinh phục. Lửa càng lớn, gỗ càng hoá thành tro.
Căn nhà gỗ của lão Eugene chính là nạn nhân của một trận hoả hoạn.
Tác Phi từ xa đứng nhìn, đầu ong ong. Tai nạn bất thình lình khiến cậu trở tay không kịp.
Mà lúc này, hai Người Lùn cũng chạy tới.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Jonah lập tức trắng bệch. Y té từ người Tam Thủ Khuyển xuống đất, y phục cả người đều bị cọ rách, cánh tay chảy máu, nhưng lại không cảm thấy đau đớn chút nào. Y run run rẩy rẩy đi tới trước, ánh mắt tràn ngập sự không tin.
Tiếp đến, y chạy như điên về đống phế tích, đứng trên đống hỗn độn tìm kiếm, miệng hô to: “Ông nội… ông nội… ông ở chỗ nào?” Âm thanh khóc la hỗn loạn khiến cho mảnh đất trống vắng này càng buồn rầu u ám.
Căn nhà gỗ đã trở thành như vậy, người ở bên trong làm sao có thể sống sót?
Evelyn cũng vọt tới, so với Jonah đang khóc lớn thì hắn lại trầm mặc doạ người. Hắn không kêu một tiếng, nhưng động tác tìm kiếm lại như mất trí, đôi tay nhỏ bé nhanh chóng bị vụn gỗ làm bị thương, máu tí tách rơi trên đống tro tàn, sau đó nhanh chóng bị hấp thu, tựa như từng bước kéo sự sống của hắn vào hắc ám.
Lão Eugene là trụ cột tinh thần của bọn họ. Nếu ông chết, chính là trời sụp đất nứt.
Tác Phi lập tức hoàn hổn. Không thể từ bỏ. Cho dù chỉ có một tia hy vọng, bọn họ cũng phải cố gắng tìm kiếm!
Đúng lúc này, một bóng người từ xa chạy tới, thở hổn hển hô: “Các ngươi, các ngươi cuối cùng cũng trở lại.”
Đợi đến gần, dáng người hiện rõ. Người tới là một thiếu niên với mái tóc tím nhạt hỗn độn dính đầy vụn gỗ đen, trường bào trên người bẩn hề hề không nhìn ra hoa văn, vẻ mặt quyến rũ đa tình giờ phút này cũng tràn ngập lo lắng.
Là Amia…
Tại sao y lại ở chỗ này?
Amia cuối cùng cũng chạy tới nơi. Y nhìn Jonah cùng Evelyn, nhanh chóng giữ chặt bọn họ, nói: “Đừng tìm, ông nội của ngươi không có ở đây!”
Một câu nói khiến tất cả ánh mắt tập trung trên người y.
Amia há miệng thở dốc, miễn cưỡng bình tĩnh lại: “Ta đem ông ấy đến y quán trung tâm rồi. Ông bị thương rất nặng, nhưng không nguy hiểm tính mạng. Các ngươi nhanh chóng theo ta.”
Đoàn người vội vàng tới y quán trung tâm.
Nhìn thấy lão Eugene bị thương hôn mê, Jonah bắt đầu gào khóc, Evelyn vẫn luôn ngơ ngác cũng nước mắt ròng ròng. Cảnh tượng này khiến hốc mắt Tác Phi đỏ ửng. Cậu kéo hai Người Lùn lại, nhẹ nhàng trấn an bọn họ.
Lúc này Samuel hỏi y sư Người Lùn đứng kế bên: “Tình huống của ông ta thế nào?”
Y sư nhíu mày nói: “Ngực hít nhiều khói, vết bỏng trên người không nghiêm trọng lắm. Trí mạng nhất là vết thương ở bụng, trực tiếp đâm xuyên qua. May mắn vị Yêu Tinh này đem ông tới đúng lúc, nếu không đã sớm…” Sau đó hắn không tiếp tục.
Tạm dừng một chút, hắn còn nói: “Hiện tại bệnh tình đã được khống chế, nhưng như cũ vẫn trong tình trạng nguy hiểm. Tộc Người Lùn cũng không am hiểu trị liệu, y thuật của ta cũng thật sự là… đáng chê cười. Nếu có thể thỉnh đại mục sư Thiên tộc, khả năng chữa khỏi liền cao hơn.”
Cửa phòng bệnh lần thứ hai được đẩy vào, một thanh niên Người Lùn đi đến. Anh ta có một đầu tóc nâu ngắn, mặt mày có chút thanh tú, nhưng ánh mắt lại thập phần lợi hại, môi mỏng, không giận mà uy.
Anh vừa mới tiến đến, y sư liền lập tức hành lễ: “Bệ hạ.”
Người vừa tới đúng là vương của tộc Người Lùn – Tyler Lannister.
Tyler khoát tay. Tộc Người Lùn cũng không chú trọng lễ nghi. Anh nhìn về phía Jonah cùng Evelyn, thanh âm trầm thấp, ngữ điệu kiên định: “Việc này ta nhất định sẽ cho các ngươi một cái công đạo. Dám khi dễ tộc nhân của ta như thế, vô luận là ai, ta chắc chắn sẽ khiến hắn trả bằng máu!”
Rồi anh xoay người hướng y sư nói: “Nhất định phải khống chế được bệnh tình, ta sẽ phái người đi thỉnh đại mục sư Thiên tộc tới.”
Tộc Người Lùn ngoại giao không tốt, quan hệ đối với các chủng tộc khác cũng không thân thiết. Đi Thiên tộc thỉnh y sư, cái giá phải trả tuyệt đối hết sức xa xỉ.
Tác Phi nhìn về phía Tyler. Vị vương Người Lùn này tính tình có bao nhiêu khó chịu, bao nhiêu cứng rắn thì cậu cũng đã lĩnh hội qua. Lúc ấy, cậu chỉ cảm thấy anh ta quá khó ở, nhưng hiện tại, cậu lại thấy, có một vị vương như vậy tốt biết bao nhiêu, có trách nhiệm, có khả năng đảm đương. Được làm con dân của anh đúng là một điều may mắn.
Nghe anh ta nói muốn đi thỉnh đại mục sư, Tác Phi rốt cuộc mở miệng: “Ta từ nhỏ đã luyện tập y thuật với mẫu thân, gia tộc lại có bí truyền, có thể chữa được cho Eugene. Bất quá…” Tác Phi bổ sung, “Ta yêu cầu một không gian hoàn toàn an tĩnh, hy vọng các ngươi có thể chờ ở bên ngoài một chút.”
Samuel bỗng dưng nắm chặt tay Tác Phi. Tác Phi không động, chỉ cho hắn một ánh mắt trấn an.
Samuel hiểu ý tứ của cậu. Năng lực chữa khỏi quỷ dị của cậu có thể dễ dàng chữa lành vết thương của Eugene, nhưng như vậy thật mạo hiểm. Trước mắt ngoại nhân rất nhiều, nếu bị người có mưu đồ biết chuyện này, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Nhưng dưới tình huống trước mắt, Tác Phi cũng không thể ích kỉ suy nghĩ cho bản thân. Nếu năng lực này mạc danh kỳ diệu xuất hiện trên người cậu, vậy cậu phải sử dụng. Chuyện bản thân có thể làm nhưng lại bỏ mặc – đây là từ bỏ tất cả nguyên tắc sống từ trước đến giờ của cậu.
Gặp nguy hiểm thì cứ nguy hiểm đi. Trước mắt là một mạng người, nếu cậu có thể cứu, cậu nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Nghe nói như vậy, Jonah lập tức nước mắt lưng tròng nhìn cậu: “Tinh Linh, ngươi thật sự có thể cứu ông nội sao?”
Tác Phi dùng sức gật đầu, trấn an y: “Ngươi yên tâm, y thuật của Tinh Linh tộc chúng ta cũng là số một số hai, mẫu thân ta lại là đại ma đạo sư. Ngươi tin tưởng ta.”
Cậu nói như vậy, người ở chỗ này cũng yên tâm rất nhiều.
Một lát sau, bọn họ đều lục tục rời đi. Y sư đề xuất có thể lưu lại hỗ trợ, nhưng Tác Phi lắc đầu từ chối, chỉ giữ Samuel lại.
Nếu Tác Phi đã lựa chọn muốn làm, Samuel sẽ không ngăn cản. Hắn canh giữ ở cửa, cảnh giác cao độ, tuyệt đối không để cho bất luận kẻ nào tới gần.
Miệng vết thương của lão Eugene đã được xử lý, băng bó cẩn thận. Tác Phi tinh tế đánh giá một phen. Đây là do một lưỡi dao sắc bén đâm thủng, cùng bị bỏng không chút quan hệ. Rõ ràng là sau khi thương tổn Eugene, hung thủ muốn phóng hoả để tiêu huỷ chứng cớ.
Tác Phi nhớ tới Amia, mặt đanh lại. Tại sao y lại xuất hiện ở chỗ kia đúng lúc như vậy?
Đem nghi hoặc trong lòng áp xuống, Tác Phi tiếp tục kiểm tra thân thể Eugene. Cánh tay cùng đùi bị bỏng đôi chỗ, cũng không quá nặng, sau khi y sư bôi dược đã bắt đầu khôi phục.
Tác Phi đem lực chú ý đặt tại vết thương trí mệnh. Những vết thương nhỏ xung quanh cậu sẽ không chữa, bởi vì chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà trên người Eugene một vết thương cũng không còn thì rất khả nghi.
Tác Phi hít một hơi thật sâu, bắt đầu trị liệu vết thương trên bụng trước. Trước đây thử nghiệm với Samuel cũng chỉ là vết thương nhỏ, Tác Phi chưa kịp có cảm giác gì thì miệng vết thương đã khôi phục.
Nhưng bây giờ, lúc Tác Phi mới đụng đến miệng vết thương liền cảm giác một lực kéo mạnh. Miệng vết thương nhanh chóng khép lại, nhưng Tác Phi rõ ràng cảm nhận được thể lực mình nhanh chóng xói mòn. Cậu cứng rắn chống đỡ từng đợt mê muội đang đánh úp lại, cơ hồ khiến cậu ngã xuống đất ngất đi.
Samuel đúng lúc phát hiện cậu khác thường, tiếp được thân thể yếu ớt của cậu.
Tác Phi mặt mày tái nhợt dựa vào ngực Samuel, cười khổ nói: “Xem ra thuật trị liệu này cũng phải trả giá đại giới.”
Samuel ôm cả người cậu vào ngực, nắm chặt tay phải của cậu, thấp giọng hỏi: “Cảm giác chỗ nào không thoải mái?”
Tác Phi lắc đầu nói: “Chỉ là tiêu hao quá độ. Bụng đói quá à, có thể ăn hết một con Hàn Băng Viêm Thú đó.”
Nhìn cậu như vậy mà còn có thể nói giỡn, thần sắc Samuel tốt hơn nhiều: “Nghỉ ngơi trong chốc lát rồi ra ngoài hít thở một chút. Đừng ăn thịt từ túi không gian đã.”
Lời nói của Samuel khiến Tác Phi đánh mất ý định muốn thò tay vào trong túi. Được rồi… dựa theo lẽ thường mà nói, tình trạng này của cậu mà gặm thịt thú đầy dầu mỡ quả là hại thân. Nhưng mà đói quá huhu…
Miệng vết thương trên người lão Eugene đã khôi phục bảy tám phần, tuyệt đối sẽ không nguy hiểm tính mạng, nhưng Tác Phi cố gắng không để ông khôi phục hoàn toàn mà vẫn để lại vài vết thương ngoài da. Những vết thương này chỉ cần tĩnh dưỡng một chút sẽ không còn trở ngại.
Samuel thay đổi tư thế, để Tác Phi dựa vào người hắn càng thoải mái hơn. Hắn nhẹ nhàng vuốt lưng Tác Phi, giúp cậu giảm mệt nhọc.
Tác Phi mơ mơ màng màng, bụng kêu sùng sục, nhưng dựa vào cơ thể nóng hầm hập của Samuel thực sự rất thoải mái, mà cũng không phát hiện ánh mắt của Samuel đã trở nên thâm trầm.
Năng lực này tuyệt đối không thể để người khác phát hiện. Nếu có người mạnh mẽ áp bức Tác Phi trị liệu cho mình, Tác Phi vô cùng có khả năng kiệt sức mà chết.
Tinh Linh nằm trong vòng tay hắn đã ngủ, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve cậu như trước. Ngón tay hắn lướt qua lớp y phục mỏng manh, cảm nhận được bên dưới là thân thể tinh tế mà mềm mại. Lúc tay hắn chạm đến phần eo, lỗ tai nhọn đáng yêu của Tinh Linh bỗng dưng run lên, tựa hồ có chút sợ nhột.
Samuel bình tĩnh nhìn Tác Phi thật sâu. Tinh Linh trước mắt đã ngủ rất say, hoàn toàn không có chút phòng bị, vẻ mặt tràn đầy tín nhiệm. Con ngươi Samuel càng thâm thuý. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt xuống vầng trán trắng nõn kia một nụ hôn.
Thực nhẹ. Thực quý trọng.
Qua chừng nửa giờ, Samuel mới ôm Tác Phi ra.
Mới vừa mở cửa, nhóm Người Lùn đã xông tới. Jonah thấy Tác Phi như vậy, vội vàng sốt ruột hỏi: “Tinh Linh làm sao vậy? Ông nội của ta…”
“Đã không có chuyện gì. Hắn chỉ là tiêu hao quá độ.”
Nhóm Người Lùn nhẹ nhàng thở ra.
Tyler lập tức an bài người dẫn Samuel đi nghỉ ngơi.
Tác Phi bị mùi thơm ngào ngạt đánh thức. Cậu thật sự đói chết rồi, tuy rằng rất mệt mỏi nhưng ngửi được mùi cơm liền lập tức mở mắt ra.
Thanh âm từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Tỉnh rồi? Đến ăn chút cháo.”
Là thanh âm Samuel. Tiếp đến liền có một chiếc thìa được đưa tới, Tác Phi không hề nghĩ ngợi một hơi ngậm lấy. Cháo được nấu thật mềm, vừa vào miệng liền tan ra, nhiệt độ vừa phải, nuốt xuống cổ họng vào dạ dày liền cảm thấy thoải mái.
Một muỗng lại một muỗng được đưa tới, Tác Phi vẫn không nhúc nhích ăn quên trời đất.
Cứ như vậy… ăn no rồi cậu mới hơi tỉnh táo lại.
Nhìn nhìn một chút… nhất thời, rất muốn tiếp tục ngất đi.
Cả người cậu bị Samuel ôm vào lòng, mà từng muỗng được đút không cần nghĩ cũng biết là Samuel. Như vậy cũng không có gì ghê gớm, nhưng mà nhìn trên bàn có bảy, tám cái bát rỗng là xảy ra chuyện gì!
Cậu bị người ta đút còn chưa tính, mà còn bị đút nhiều quá trời quá đất vậy ư?!
Trọng yếu hơn là, Người Lùn bọn ngươi làm gì trong phòng vậy hả? Cậu ăn một bữa cơm mà nhiều người đứng vây xem là thể loại gì a!
Jonah chạy vào, tay bưng một cái chậu… Đm… Tất cả đều là cháo. Y hổn hển hô: “Đến đây đến đây, đã múc đầy rồi đây.”
Tác Phi: … Lão tử là Tinh Linh, không phải heo.
Bạn thú con đã lâu không lên sân khấu đắc ý lay động đuôi: Nhìn xem, quả nhiên là người hầ… À không, bằng hữu (Học được một từ mới nè. Học, học nữa, học mãi) của bản thần thú. Sức ăn này có thể so sánh với bản thần thú a!
Samuel nhìn Tác Phi ngẩn người, trầm ngâm nói: “Không cần, xem ra là ăn no rồi.”
Tác Phi: Xấu hổ muốn đập đầu vào tường nha!
Con heo… à… Tinh Linh sau khi ăn uống no đủ liền bật chế độ tự điều chỉnh tâm tình cho sự kiện mất mặt vừa rồi:
Thiên thần Tác Phi: Không, không phải là ăn hơi nhiều đâu nè ~ Chỉ có người đàn ông mạnh mẽ, sắt đá mới quyết đoán như vậy đó ~!
Ác ma Tác Phi: Bị người ôm mà còn sắt đá nỗi gì, còn bị đút tới… Hmmmm… tám bát.
Thiên thần Tác Phi: Lời nào không nên nói thì đừng nói chứ~!
…Điều chỉnh thất cmn bại…
Tiểu Người Lùn thấy Tác Phi ăn no, vội vàng tiến tới, đôi mắt to ngập nước tràn đầy sùng bái: “Tinh Linh, đã khiến ngươi mệt mỏi rồi. Ông nội đã đỡ hơn nhiều. Ta thật sự không biết cảm tạ ngươi như thế nào.”
Thủ lĩnh tộc Người Lùn Tyler ở một bên bước tới trước, trịnh trọng nói với Tác Phi: “Ngươi lần trước xả thân cứu Jonah cùng Evelyn, hiện tại lại cứu lão Eugene. Tinh Linh, Tyler ta thề, tộc Người Lùn vĩnh viễn là bằng hữu trung thành của ngươi!”
Trước đây, nếu không bị nhiều người vây quanh như vậy, Tác Phi nhất định sẽ nắm chặt tay Tyler, thuận tiện nhắc tới đứa con trai bảo bối của anh ta… Nhưng với những gì đã xảy ra, Tác Phi chỉ muốn nhanh chóng tìm xem trong phòng này có cái lỗ nào không để cậu chui xuống cho rồi.
Nhóm Người Lùn khẳng khái thề thốt xong mới ý thức được Tác Phi cần phải nghỉ ngơi, lúc này mới sôi nổi rời đi.
Trong phòng không còn người ngoài, sự quẫn bách của Tác Phi mới giảm bớt một chút.
Cậu ăn uống no đủ, lần thứ hai lên tinh thần, nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi sự kiện mất mặt đó.
Samuel nhìn thấy rõ, mỉm cười, giúp cậu dời đi lực chú ý.
“Có muốn gặp Amia không?”
Một câu nói khiến Tác Phi lập tức chấn động. Cậu nhìn về phía Samuel, biết Samuel cùng cậu đều hoài nghi chung một chuyện.