Bạn lửa béo cứ như vậy mà nhào tới, khiến Tác Phi bị dọa không nhẹ. Thằng nhóc này quá lớn, cả người còn cháy phừng phực, lỡ bị nó đụng một cái thì dù không bị đốt cũng sẽ bỏng mất.
Samuel nhanh chóng phản ứng, ôm Tác Phi vọt tới một góc khác.
Lửa béo nhào vào khoảng không, mắt to chớp chớp không thấy người, thân thể liền xoay a xoay, lần thứ hai xác định vị trí của Samuel cùng Tác Phi liền càng thêm ủy khuất chạy tới.
Đây là nháo từ đâu ra vậy.
Samuel cùng Tác Phi rốt cuộc nhìn ra có gì đó không thích hợp. Theo lý thuyết, chủ nhân của nó chết, nó hẳn là càng thêm cuồng bạo mới đúng, như thế nào lại lập tức biến thành bạn nhỏ ngốc nghếch rồi.
Khoan đã, chẳng lẽ là do nó bị mạnh mẽ áp chế?
Samuel không tiếp tục né tránh, chỉ kích hoạt Tu La nhận, mũi kiếm nhắm thẳng vào lửa béo.
Lửa béo bật người dừng lại, mắt to nhìn Tu La nhận, như thể bị dọa sợ không nhẹ.
Dẫu vậy, nó vẫn không lùi bước, nhưng cũng không dám tiến về phía trước, liền đứng ở đằng kia, hai mắt vụt sáng lên, đáng thương hề hề nhìn bọn họ.
Tác Phi nhỏ giọng hỏi Samuel: “Nó đây là muốn làm gì vậy?”
Còn không chờ Samuel nói gì, lửa béo đã nghèn nghẹn mở miệng: “Hu hu hu~ thật đáng sợ.”
Tác Phi đầu đầy hắc tuyến. Không những cái tên nhóc này có thể nói, mà còn một hơi sử dụng ngôn ngữ thông dụng của Jalands nữa.
Nếu có thể nói chuyện, Tác Phi quyết định cùng nó câu thông một chút: “Sợ cái gì, rõ ràng là ngươi vừa rồi công kích chúng ta trước!”
Bởi vì thứ này rất to lớn, Tác Phi không tự giác đề cao âm lượng. Lời này mới vừa nói ra, lửa béo liền run run rẩy rẩy, sau đó một bộ dáng tiểu tức phụ nói: “Ngươi, ngươi thật hung dữ…”
Tác Phi: Ai tới cứu cặp mắt chó của lão tử đi!
Sau đó một màn càng thêm hung tàn xuất hiện. Tên nhóc lửa béo chết tiệt này thế mà từ thút thít chuyển thành khóc lớn. Đây không phải là chỉ có sấm mà không có mưa*, mà quả thật là nước mắt đang rần rần chảy xuống từ cặp mắt to kia.
*干打雷不下雨 : chỉ có sấm mà không có mưa. Nghĩa là có nói mà không có làm. Ở đây, ý là khi nói Lửa béo khóc thì tức là khóc thật theo nghĩa đen.
Nhưng mà nước mắt này quả thật rất kì quái; từng giọt đỏ như lửa đó rõ ràng là nham thạch nóng chảy. Hiệu ứng này gần như là núi lửa phun trào a!
Tác Phi nhanh chóng nói: “Đừng khóc a ngươi.”
Khóc càng dữ…
Tác Phi sợ, vội vàng hạ giọng, nhỏ nhẹ nói: “Được rồi được rồi, không khóc không khóc, ta không hung dữ, chỉ là sợ ngươi nghe không rõ.”
Nham thạch nóng chảy phun yếu đi một chút, lửa béo nghẹn ngào nói: “Ta cũng không phải kẻ điếc.”
Tác Phi: Ngươi thật sự không phải kẻ điếc, ngươi chỉ là có tâm hồn thủy tinh mà thôi…
Tác Phi hắng giọng một cái, ôn thanh nhẹ nhàng chuyển đề tài: “Nơi này là chỗ nào nhỉ, ngươi biết không?”
Thấy thái độ của Tác Phi rất tốt, nham thạch nóng chảy trên người lửa béo vèo một cái đã không còn, tốc độ thu vào hết sức nhanh. Nó lắc lắc đầu nói: “Ta không biết đây là nơi nào… Ta vừa tỉnh lại đã ở đây.”
Nói xong nó lặng lẽ nhìn thoáng qua Samuel, ủy khuất bảo: “Tỉnh lại liền nhìn thấy các ngươi, các ngươi, các ngươi còn muốn đánh ta.”
Loại cảm giác dỗ con nít mãnh liệt này là thể loại nào a, con nít ngươi cao tới mười thước a, có thể không làm ra bộ dáng này hay không a, giá trị khí phách uy phong đều tụt dốc không phanh rồi a…
Tác Phi nhẫn nại cùng lửa béo nói chuyện, nửa ngày sau mới rốt cuộc biết rõ tình hình.
Thằng nhóc này trước đây tám phần là bị Ma tộc nguyên thủy kia mạnh mẽ phong ấn, vẫn luôn trong trạng thái lý trí không khống chế được. Về phần không khống chế được từ bao lâu rồi thì bản thân nó không biết, Tác Phi càng không biết.
Thẳng đến khi Ma tộc nguyên thủy kia bị Samuel chém chết, bạn lửa béo này mới thanh tỉnh lại, sau đó đối với địa phương xa lạ này phi thường sợ hãi, thật vất vả nhìn thấy hai người bọn họ mới oa oa nhào tới tìm kiếm trợ giúp…
Sau khi lửa béo nói xong, nó mới thật cẩn thận nhìn hai người họ, càng thêm cẩn thận nói: “Ta muốn về nhà. Các ngươi có thể đưa ta về nhà sao?”
Tác Phi vừa định nói có ai biết nhà ngươi ở đâu đâu, Samuel đã trực tiếp đồng ý: “Có thể.”
Lửa béo lập tức cười tới cong mắt, còn đặc biệt ‘thẹn thùng’ nói: “Ma tộc, ngươi thật tốt.”
Tác Phi: Mịe ngươi, lão tử cùng ngươi câu thông lâu như vậy, ngươi tại sao không nói lão tử tốt!
Samuel còn nói: “Ngươi có thể biến nhỏ một chút không? To như vậy rất bất tiện.”
Lửa béo nghĩ nghĩ rồi bảo: “Ân, hẳn là có thể.”
Sau đó nó hít một hơi sâu, một trận ánh lửa bừng lên, tiếp đó từ không trung xuất hiện bốn bé lửa béo chỉ cao có nửa thước…
Đây, đây mà là biến nhỏ sao. Đây chính là phân thân đi!
Bốn bé lửa béo còn trăm miệng một lời nói: “Còn cần nhỏ hơn nữa không?”
Tác Phi kỳ thật rất muốn nói nhỏ chút nữa, nhưng vừa nghĩ tới phía sau dắt theo liên tiếp mười mấy, thậm chí còn nhiều hơn, mấy thằng nhóc này, nhất thời cảm thấy vẫn là vậy đi…
“Như vậy được rồi.”
Samuel vừa mới gật gật đầu, lửa béo đã đi theo bọn họ, rồi sau đó không gian này bắt đầu sụp đổ.
Khó trách Samuel lại thống khoái tiếp nhận yêu cầu mà lửa béo đề xuất như vậy. Kì thật, hắn đã nhìn thấu được thông đạo cùng với cái gọi là nơi thử luyện này cũng chỉ là ảo giác, mà đáp ứng mang lửa béo đi chẳng khác nào đánh vỡ ảo giác đó. Như vậy là có thể rời khỏi nơi đây.
Bảy thông đạo thiếu một cái, còn lại sáu cái, mà gian phòng này như trước vẫn không có lối ra khác.
Thời gian dài như vậy chỉ có bọn họ đi ra, những người khác đều vẫn đang ở trong thông đạo. Ngẫm lại tình huống mà bọn họ gặp phải lúc trước, cậu tin rằng mấy vị khác cũng sẽ không tốt hơn là bao.
Không vượt qua được thử luyện sẽ gặp phải trừng phạt, mà trừng phạt này thật sự là hung mãnh đến mức muốn lấy mạng người.
Tác Phi trong lòng sốt ruột. Một mình thú con làm sao có thể ứng phó, vạn nhất sau cánh cửa là tội phàm ăn, cái tên nhóc tham ăn đó còn không xảy ra chuyện lớn sao.
Vừa nghĩ như vậy, càng phát giác thú con có lẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Nhưng mà bọn họ căn bản không còn cách nào khác để mở cánh cửa kia ra.
Cậu nói điều mình lo lắng cho Samuel nghe, Samuel nghĩ nghĩ nói: “Để ta tới thử xem có thể phá cửa không.” Đây là phương pháp tệ nhất. Tuy rằng không biết phá xong có dẫn tới phản ứng dây chuyền gì không, nhưng nếu thú con ở bên trong đã nguy hiểm khôn cùng, thì đây cũng là cách cuối cùng.
Dù sao cũng phải thử xem.
Vì thế, bọn họ mang theo lửa béo đi đến thông đạo có đồ đằng hình con chuột.
Samuel trực tiếp dùng máu từ cổ tay kích hoạt Tu La nhận. Lượng máu chảy ra nhiều như thế, rõ ràng chính là muốn dùng đại chiêu.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp phóng thích, một đạo bạch quang bỗng dưng lóe lên, trước mắt bọn họ một mảnh trống rỗng, cả người đều bị lung lay mãnh liệt.
Một lúc lâu sau bạch quang mới tản đi. Tác Phi híp mắt, liền thấy được thú con!
Nhưng mà thần thú trước mắt so với trước ước chừng lớn gấp đôi! Tác Phi phải ngước lên nhìn.
Thú con còn ợ một cái rõ to, một bộ dáng ăn uống no đủ thỏa mãn.
Một dự cảm lừa đảo dâng lên từ đáy lòng cậu. Tác Phi còn chưa kịp nói gì, thú con đã nhìn thấy bọn họ, sau đó thần thanh khí sảng nói: “Ngao ngao ngao, quá sung sướng, đời này cũng chưa từng thích đến như vậy~”
Điều Tác Phi lo lắng lúc trước là đúng thật. Cánh cửa của thú con chính là tội phàm ăn, mà nó cũng đã trải qua thử luyện.
Dẫu vậy, thử luyện này đối với người khác có thể gọi là khủng bố, nhưng đối với Thực Thần mà nói, quả thực là gãi đúng chỗ ngứa.
Bên trong cánh cửa thử luyện của tội phàm ăn là mỹ thực vô cùng tận nhiều đến không đếm được, việc cần làm là chống đỡ sự hấp dẫn của mỹ thực, sau đó liền có thể hoàn thành.
Nhưng thằng nhóc này là ai. Nó căn bản không ý thức được đó là một thử luyện, vừa đi vào đã bị một khối thịt nướng quyến rũ tới thần hồn điên đảo, một bước còn chưa đi đã một hơi nuốt vào miếng thịt, thất bại ngay từ khi mới bắt đầu…
Sau thất bại chính là trừng phạt.
Trừng phạt này đối với người thường mà nói là phi thường hung tàn. Cả người đều bị khống chế, vô pháp nhúc nhích, mà miệng lại bị banh rộng ra, số lượng mỹ thực lớn kinh khủng đó tự động chui vào trong miệng. Hình phạt này thật sự là ngọt ngào mà lại khủng bố: bị cưỡng bức nhồi nhét thức ăn tới chết…
Đáng tiếc là, cái thử luyện xui xẻo này đụng phải thú con.
Thú con ăn xong thịt nướng rồi thân thể liền không thể động đậy. Mới đầu nó còn thực sợ hãi, cho rằng sẽ chết một cách thảm hại, nhưng điều xảy ra kế tiếp đối với nó là một sự hưởng thụ từ đầu đến đuôi.
Cái bụng của nó căn bản là không đáy, hơn hai ngàn mãnh thú cũng chỉ vừa khiến nó ăn no. Đống đồ ăn trong nơi thử luyện này quả thực chính là được tạo ra để giúp nó trưởng thành.
Vì thế, nó liền thành thành thật thật há miệng ăn nhiều thiệt nhiều, mạnh mẽ ăn hết sạch tất cả mọi thứ trong đó.
Không những không bể bụng mà chết, ngược lại còn tiến hóa…
Tác Phi trong lòng chỉ có một câu: Người ngốc có phúc của người ngốc.
Tuy rằng quá trình 囧 muốn chết, nhưng tốt xấu gì thú con cũng không có nguy hiểm, cảm xúc lo lắng đề phòng của Tác Phi tiêu tán không ít.
Thú con đối với sự xuất hiện đột ngột của bốn bé lửa béo không có chút nào hứng thú. Hỏa nguyên tố không có hình thể, tuy rằng khổ người thật lớn, nhưng không thể ăn vào, có ích lợi gì…
Bảy cánh cửa còn lại năm cái, gian phòng trước kia như cũ không có bất luận biến hóa gì, xem ra là cần phải giải quyết hết năm cánh cửa còn lại.
Bốn cánh cửa khác vẫn đóng chặt, cũng không biết tình huống phía sau là gì. Trước mắt còn mở ra chính là cửa của Samuel.
Bọn họ trước hết đi đến cánh cửa này.
Đi vào, giống như lần trước, cũng là nguyền rủa về những kẻ xâm lấn kia, nhưng mà dòng chữ cuối cùng lại bất đồng: “Tội lỗi ngạo mạn, bánh xe phanh thây.”
Nguyên lai bánh xe là ý tứ này…
Trước lạ sau quen, lần này bọn họ trực tiếp đi vào nơi thử luyện.
Tác Phi còn có chút ngạc nhiên, nơi này thử luyện cái gì?
Đồng dạng là một thông đạo nhỏ hẹp. Samuel ở phía trước, Tác Phi theo sau, tiếp theo là thú con, cuối cùng là lửa béo.
Mới vừa đi về phía trước một bước, Tác Phi liền dừng lại.
Trước mắt thong thả xuất hiện một người, rất quen thuộc lại vô cùng xa lạ.
Nhưng giây tiếp theo, ảo giác đã hoàn toàn bị đánh vỡ.
Tác Phi ngẩn người, thân thể đã bị Samuel ôm lấy, sau đó rất nhanh rơi xuống. Thử luyện căn bản chưa bắt đầu, Samuel đã phá vỡ ảo giác… Đây là muốn trực tiếp đối diện trừng phạt?
Bên tai cậu là tiếng hét của thú con cùng lửa béo hòa với tiếp gió phần phật. Tác Phi bị Samuel ôm vào trong ngực, nhưng lại có một loại lãnh ý thấu xương chậm rãi dâng lên nơi sống lưng.
Tuy rằng chỉ có liếc mắt một cái, nhưng cậu nhìn thấy, nhìn vô cùng rõ ràng, khắc thật sâu trong đầu.
Đó là một bóng người, là Samuel, Samuel lúc đã hoàn toàn thành niên. Mái tóc đen dài, trường bào thuần đen, duy độc ống tay áo có một dòng chữ hoa văn màu bạc. Hắn nhìn Tác Phi, vẻ mặt hoàn toàn xa lạ.
Lạnh băng đến tận xương tủy, coi thường chúng sinh.
Tác Phi bỗng dưng nhớ tới bàn tay nắm chặt Tu La nhận kia, động tác tao nhã nhưng lãnh khốc vô tình.
Dễ dàng liền có thể xỏ xuyên qua lồng ngực cậu.
Máu tươi của cậu nhiễm đỏ Tu La nhận. Ảo ảnh kia lại im lặng cười nhạo cậu.