Những lời này thành công khiến Tác Phi đem câu đuổi người đã sắp ra khỏi miệng nuốt ngược trở vào.
Cậu muốn nghe xem Grambli muốn nói cái gì, và còn có thể nói cái gì!
Tác Phi hướng tầm mắt về phía Grambli. Thần sắc cậu thực bình tĩnh, mặc dù trong lòng có chút ngạc nhiên nhưng không hề thể hiện trên mặt. Cậu từ chối cho ý kiến mà nhìn Grambli, một bộ dáng ngươi muốn nói liền nói, không muốn nói liền lập tức cút đi.
Grambli nhìn chằm chằm Tác Phi. Thấy Tác Phi như vậy, hắn tựa hồ hơi chút mất mát. Khách quan mà nói, bộ dạng Grambli phi thường xuất sắc; hắn là Tinh Linh thuần huyết, có khuôn mặt xinh đẹp như vậy là đương nhiên.
Nhưng hắn lại bất đồng với vẻ ngoài hoa lệ lại có chút sắc sảo của Manzi; tuổi tác của hắn, khí chất của hắn sẽ thường xuyên khiến người khác xem nhẹ dung mạo ấy.
Mà khi hắn lột bỏ phần hờ hững lãnh ngạnh kia, vẻ mặt mềm đi, thì ngươi sẽ phát hiện rằng dung nhan của hắn đích thật là vô cùng tinh xảo.
Thanh âm của hắn rất nhẹ nhàng nhưng thực trịnh trọng: “Fell, ta cũng không phản bội Tinh Linh tộc. Ta căn bản không có khả năng phản bội chủng tộc của chính mình. Ta vĩnh viễn kiêu ngạo vì bản thân là một Tinh Linh thuần huyết. Vinh quang của chúng ta chính là huyết thống này; đó là điều vĩnh viễn không thể thay đổi.”
Những lời này… nếu nói cho Stefan nghe, không chừng y sẽ thực kích động, nhưng đối với Tác Phi mà nói, cậu căn bản không quan tâm. Cái gì mà Tinh Linh, cái gì mà huyết thống, thật xin lỗi, cậu là một người Địa Cầu, đơn giản là không có cách nào thấu hiểu được đi.
Bất quá, trong mắt Grambli, cậu hiện tại chính là Stefan Evans, bởi vậy cậu phải diễn xuất cho đầy đủ.
Vì thế Tác Phi mở miệng: “Nhưng mà ngươi đã chặt đổ thánh thụ, đó là vinh quang mà thần ban cho Tinh Linh tộc chúng ta.”
Nghe nói như thế, vẻ mặt Grambli tối sầm, ngữ khí nguyên bản nhu hòa lại trở nên lãnh ngạnh: “Vinh quang? Không, đó là sỉ nhục!”
Tác Phi nhìn hắn.
Grambli hơi bình tĩnh cảm xúc một chút, lại cứng ngắc dời đề tài: “Miệng vết thương khôi phục như thế nào rồi? Còn đau không?”
Vèo một cái đã chuyển đến chuyện này, Tác Phi có chút há hốc mồm, bất quá cậu vẫn theo bản năng nói: “Không đau, chỉ có hơi ngứa.”
“Xoay người ta nhìn xem.”
Đầu óc Tác Phi có chút lơ mơ, cậu cơ hồ không biết có phải mình vừa nghe lầm hay không. Mới còn thảo thuận về vấn đề lớn như việc chặt thánh thụ, như thế nào lúc này lại muốn nhìn miệng vết thương rồi…
Ngay tại lúc cậu đang ngốc lăng, Grambli cư nhiên trực tiếp cúi người, xoay toàn bộ thân thể cậu sang một bên, để cậu đưa lưng về phía hắn, miệng vết thương cứ như vậy bại lộ trước mắt hắn.
Tác Phi sững sờ. Vừa rồi trốn trong chăn nên không có cảm giác, mà lúc này ngồi dậy, cậu mới phát hiện mình vậy mà không mặc quần áo!
Rồi sau đó, ngón tay lành lạnh chạm khẽ vào lưng cậu, khiến cậu nháy mắt hoàn hồn, quay người lại, giận dữ trừng Grambli.
Grambli lại cười cười nói: “Khôi phục rất tốt, ta mang con đi nơi này.”
Tâm tình vừa có chút nổi đóa của Tác Phi hơi bình tĩnh lại. Được rồi, cậu có thể lý giải, hẳn là Grambli có lời gì muốn nói với cậu tại một địa phương đặc biệt, mà vừa rồi chỉ là kiểm tra miệng vết thương, nhìn xem cậu có thích hợp di chuyển không?
Tác Phi tuy rằng bất mãn đối với Grambli, nhưng có thể rời khỏi gian phòng này thì đúng là gãi đúng chỗ ngứa. Đừng nói đến miệng vết thương đã tốt rồi, cho dù là không tốt cậu cũng sẽ cứng rắn nói tốt.
Từ đầu giường cầm lấy quần áo, Tác Phi chỉ chốc lát sau đã mặc y phục chỉnh tề.
Nhìn cậu động tác lưu loát, Grambli hơi nhếch khóe miệng một cái: “Fell, con trưởng thành rồi.”
Tác Phi ngẩng đầu cười lạnh: “Tạ ơn ngươi ban tặng.”
Grambli dừng một chút, cuối cùng lựa chọn không nghe thấy gì.
Kỳ thật, lúc ở trong phòng, Tác Phi đã ẩn ẩn có cảm giác rằng phong cách trang trí gian phòng này rất đặc trưng, ít nhất là tuyệt đối không phải tại lãnh địa Thiên tộc hay Tinh Linh tộc, bởi vì hai nơi đó đều là địa phương tràn ngập ánh sáng.
Mà căn phòng ngủ này lấy đen cùng tím làm màu sắc chủ đạo. Đem hai nhan sắc này tôn sùng thành chuẩn mực cao nhất, ở Jalands, cũng chỉ có Ma tộc.
Mà Grambli lại thân cận với Ma tộc như vậy, cho nên nói, nơi này vô cùng có khả năng là Ma Vực.
Nhưng mà, vẫn cần phải tận mắt nhìn thấy mới có thể xác định được.
Tác Phi đi theo Grambli ra ngoài, lời phỏng đoán trong lòng cậu cũng đã chắc chắn tới 80%.
Thiên tộc không có ban đêm, Ma tộc không có ban ngày.
Đây đúng là thủ đô của ma pháp hắc ám vô tận – Ma Vực.
Tại lúc này, khi cậu nhớ đến việc Grambli đã nói rằng hắn không phản bội chủng tộc của mình, Tác Phi quả thật muốn phá lên cười. Tinh Linh tộc thân thiết với Thiên tộc. Cho dù họ không phải là kẻ thù không đội trời chung với Ma tộc, nhưng chắc chắn là có ranh giới rõ ràng.
Grambli không chỉ gần gũi với Ma tộc, mà còn có thể tùy ý ra vào Ma Vực. Ha ha, vậy mà nói là không phản bội à. Đừng có đạo đức giả như thế chứ!
Grambli dẫn đường phía trước, Tác Phi đi theo sau. Mặc dù đầu cậu vẫn hướng thẳng, điều này cũng không ngăn cản cậu nhìn quanh.
Khung cảnh ở đây không quá xa lạ với cậu.
Cho dù Ma Vực luôn được biết tới là thành phố của đêm tối, nhưng đó là vì bầu trời của nó màu tím. Dưới màu sắc này, bất luận mặt đất là màu gì cũng sẽ bị bao trùm bởi sắc tím sẫm, và bóng tối sẽ gần như màu đen.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến tầm nhìn.
Cả hai không đi quá lâu; Grambli đã dừng lại trước một tòa nhà cao tầng.
Đây là một tòa nhà thuần một màu đen, được xây dựng trực tiếp trên một thứ gì đó hoàn chỉnh. Với sự trang trí và những thay đổi của nghệ nhân, nó trở thành một tòa nhà gai góc mang phong cách gothic*.
Thật tình mà nói, từ xa nhìn lại, tim Tác Phi có chút sợ hãi. Địa phương này như một cửa động tiến vào vực sâu vô tận, mà cũng giống như một cái miệng dã thú đang mở rộng, khiến người khác rùng mình.
Nhưng đích đến rõ ràng là ở đây.
Khi Grambli bước vào, Tác Phi chỉ có thể cắn răng theo sau. Cậu bây giờ đã ở trong địch doanh. Sợ hãi gì đó đều vứt hết đi.
Nếu mà Grambli muốn cậu chết, hoàn toàn không cần phiền phức như vậy.
Tiến vào tòa kiến trúc này, nó chật hẹp một cách bất ngờ, với một thông đạo nhỏ khít khao vừa đủ cho hai người bước song song với nhau.
Tác Phi không muốn đi cạnh Grambli, vì vậy cậu lùi bước ra phía sau hắn.
Grambli không có bất kì ý kiến nào về chuyện này.
Hắn đi trước mặt cậu, cả hai đi theo thông đạo nhỏ, tiếp theo trước mắt lại đột ngột sáng ngời.
Tác Phi có chút ngạc nhiên rằng bên trong tòa nhà lại cực kì trống trải và sáng sủa. Ánh sáng như vậy lại hiện diện trong Ma Vực luôn chìm trong bóng tối. Nó quá đường đột.
Grambli nhìn chăm chú vào nơi nào đó rồi nói với Tác Phi: “Đi với ta.”
Nói rồi liền đi về hướng ấy.
Tác Phi đi theo, đến gần mới phát hiện ra có một đám khói màu xanh ngọc bích đang trôi lơ lửng phía trên. Sau khi Grambli tiếp cận, đám khói đột nhiên tản ra, cảnh tượng phía sau nó được hiển lộ.
Tác Phi rõ ràng nhìn thấy được một số bức tranh được xếp cạnh nhau.
Là một cuộn tranh chân dung, mỗi bức đều có một Tinh Linh…
Không có gì đặc biệt về chúng… Đợi đã. Tác Phi chớp mắt mấy cái, đột ngột phản ứng lại với sự mâu thuẫn trong đó.
Trên Jalands, Tinh Linh tộc là chủng tộc có lực tương tác ma pháp cao nhất, vì vậy số lượng pháp sư chiếm tới gần 70%. Với lại, bởi vì độ nhanh nhẹn của Tinh Linh rất cao, cung thủ ma thuật chiếm phần còn lại, khoảng 30%.
Nói một cách đơn giản, Tinh Linh chỉ sản sinh ra pháp sư và cung thủ.
Vậy nhưng, trong bức tranh trước mặt, tấm thứ nhất là một pháp sư mặc áo choàng, cầm một cây pháp trượng; tấm thứ hai là một cung thủ với cung và tiễn. Đây là những trang bị bình thường. Nhưng trong tấm thứ ba, đó là một thần thích khách với một cây chủy thủ. Tấm thứ tư còn khoa trương hơn, là một chiến binh hai tay giương kiếm. Tấm thứ năm… một tay huơ kiếm một tay giơ khiên. Là hiệp sĩ.
Trong tấm cuối cùng, Tác Phi không rõ ràng rằng Tinh Linh trong tranh rốt cuộc là nam hay nữ. Mái tóc dài của y màu xanh lục. Y đang lơ lửng trên không, trang phục là một trường bào màu trắng. Tay y chắp lại với nhau, đôi mắt nhắm chặt, quanh thân lóe lên một vầng sáng màu xanh lục bảo, dưới chân lại là một biển hoa vô tận.
Mắt của Grambli đặt trên cuộn tranh. Hắn có vẻ như đã chìm vào kí ức.
“Họ là tổ tiên của Tinh Linh chúng ta.”
Tác Phi nhíu mày. Tại sao cậu lại chưa từng nghe thấy trên Jalands.
“Dẫu vậy, họ đã hoàn toàn biến mất, là bị nuốt chửng bởi thế giới này.”
Grambli quay sang Tác Phi, và cho dù giọng nói của hắn rất nhẹ, cậu có thể nghe ra được cơn giận dữ hắn đang ẩn giấu trong trái tim: “Tinh Linh tộc chúng ta thịnh vượng như thế, lực lượng cường đại đến vậy, nhưng mà, hôm nay, chúng ta lại bị giam cầm ở đây, vô pháp trở về quê hương của mình, chỉ có thể bị cắn nuốt và tiêu diệt.”
“Và vị Tinh Linh vương ngu xuẩn đang nép mình nơi Valinor đó vẫn còn đang đắm chìm trong sự bình thản được thêu dệt nên bởi bàn tay của quỷ dữ, chờ đợi cái chết một cách thoải mái, không chút nào kháng cự. Thánh thụ được thần ban tặng ư?” Grambli cười. “Đó là một trò đùa. Các vị thần của Tinh Linh tộc chúng ta không bao giờ ở đây. Cái cây với tên gọi thánh thụ chính là một nhà tù. Là một cái lồng khóa chúng ta lại.”
“Nó đã nuốt mất sức bật, sức mạnh, cơ thể cường tráng và khả năng câu thông với tự nhiên của chúng ta, chỉ để lại một phần lực tương tác ma pháp ít ỏi cùng với độ nhanh nhẹn nực cười đó. Mà bọn người ngu đần kia lại nghĩ chúng là điểm mạnh của chủng tộc ta?”
Tác Phi bình tĩnh lắng nghe rồi hỏi lại: “Bởi vì vậy, ngươi mới âm thầm bỏ rơi vợ cùng con trai duy nhất của mình?”
Grambli khẽ cúi đầu, nhưng không nói gì cả.
Tác Phi nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi biết không? Veeshan đã chết rồi.”
Mà dù Tác Phi đặt ra câu hỏi, nhưng trên thực tế, cậu biết rõ rằng Grambli đã biết điều này. Đây không phải là bí mật gì, cũng không phải là thứ có thể che giấu; có lẽ Grambli biết được còn sớm hơn cả Tác Phi.
“Veeshan bởi vì cứu ta, sử dụng cấm thuật, rồi qua đời vì kiệt sức. Ngươi mãn nguyện chưa?”
Grambli không nhìn Tác Phi. Hắn nhíu mày, im lặng trong chốc lát: “Nàng biết.”
Tác Phi sững người. Giọng nói của Grambli rất nhỏ, cậu khó khăn lắm mới nghe được.
Grambli nhìn lên, ánh mắt của hắn rơi xuống bức tranh cuối cùng. Tinh Linh trong đó nhắm đôi mắt lại, mái tóc dài màu xanh lục tung bay. Hành động chắp tay vào nhau của y vừa tuyệt đẹp lại vừa có vẻ sùng kính, và y đang được bao bọc bởi vô số những đóa hoa lộng lẫy dưới chân.
“Mẹ con, tên đầy đủ của nàng là Veeshan Cindy. Nàng là người con gái duy nhất của Cindy, Thần Thiên Nhiên, người đã qua đời cách đây rất lâu.” Rồi Grambli chỉ vào Tinh Linh tóc xanh. “Đây, là phụ thân của nàng.”
— Hết chương 59 —
*Kiến trúc Gothic ra đời sau thời kì kiến trúc Roman. Khoảng năm 1200 sau Công Nguyên, người châu Âu bắt đầu xây nhà thờ và cung điện theo kiểu kiến trúc Gothic. Sự khác biệt dễ dàng nhận thấy nhất giữa hai lối kiến trúc Trung cổ này là trong khi kiến trúc Roman theo kiểu vòm cong tròn thi kiến trúc Gothic lại theo kiểu vòm nhọn. Kiến trúc Gothic có cửa sổ nhiều hơn và kích thước cửa sổ cũng lớn hơn kiến trúc Roman.