*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố hương?
Tác Phi nhíu mày. Làm sao có thể.
Tuy nói toàn bộ hành trình game đều không nhắc tới cha mẹ Samuel là ai, nhưng từ hồi ức trong game của Samuel có nói về ký ức lúc hắn còn nhỏ.
Thế giới hắc ám khôn cùng. Đúng là tại Ma Vực.
Samuel sinh ra tại Ma Vực nhưng trưởng thành tại lãnh địa Nhân tộc.
Mà lãnh địa Nhân tộc đó là một thôn trang phổ thông nhỏ bé, lệ thuộc vào thành Carter, là một tiểu sơn thôn lạc hậu.
Cảnh tượng nơi đó Tác Phi cũng đã gặp qua, cùng với nơi trước mắt này không có chút giống nhau. Hơn nữa, Tác Phi cũng không cho là Samuel xem nơi đó thành cố hương mình.
Tác Phi hỏi Samuel: “Trước đây anh từng tới nơi này sao?”
Samuel nói: “Không có.”
Tác Phi ngẩn người… Cậu rõ ràng nhớ rằng lúc vừa mới tiến vào bảo khố, Samuel từng nói với cậu là hắn từng tới nơi đây rồi a?
Cậu đem điều nghi hoặc này hỏi ra khỏi miệng, Samuel nhíu mày nói: “Ta đã nói qua?”
Lúc này cả hai người đều nghi hoặc. Họ lẫn nhau đều biết đối phương không có khả năng nói dối, nhưng Tác Phi thật sự nghe thấy, còn Samuel lại không hề có một chút ấn tượng. Đây là chuyện gì?
Tác Phi không khỏi hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.
Cũng có khả năng… Trôi qua lâu như vậy, ký ức của cậu có lẽ bị lệch lạc, nếu không phải là bản thân nghe lầm thì cũng là nhớ lầm.
Bất quá, Tác Phi vẫn cảm thấy còn có chỗ nào không thích hợp, cố gắng nghĩ kĩ lại vẫn không thấy rõ ràng. Lúc ấy mới tiến nhập bảo khố, hết thảy đều thực hỗn loạn. Cậu khi đó tựa hồ cảm thấy Samuel là lạ chỗ nào, nhưng bởi vì tiếp sau bị đại quân mãnh thú làm cho phân tâm, liền không để ý nữa.
Hiện tại nghĩ lại, tựa hồ cũng không có cảm giác gì…
Suy nghĩ nửa ngày vẫn không có gì rõ ràng, Tác Phi liền nói: “Có lẽ là em nhớ lầm.”
Tiếp, cậu lại hỏi: “Nơi này là chỗ nào?”
Thấy Tác Phi dời đề tài đi, Samuel cũng không truy vấn tiếp. Hắn nói: “Long cốc.”
Long cốc? Tuy rằng chưa từng nghe qua, nhưng theo ý tứ trên mặt chữ mà nói, cũng dễ hiểu. Là lãnh địa của Long tộc?
Ừm, Tác Phi hồi ức lại, trên Jalands, mặc dù có chủng tộc Long tộc này, nhưng trên thực tế số rồng tồn tại, trừ bỏ xích long cũng chỉ có Hull. Cho nên, có thể nói Long tộc cơ hồ đã muốn diệt tộc. Về phần lãnh địa Long tộc ở đâu, Tác Phi hoàn toàn không biết.
Samuel lại bổ sung thêm: “Điều Nair biết cũng không nhiều lắm. Nó từ lúc còn nhỏ đã bị nhốt trong bảo khố Salva, sau đó anh trai nó rời đi, nó luôn ở trong bảo khố, thẳng đến khi chúng ta phát hiện ra nó.”
Đây ý bảo rằng không cách nào từ chỗ Nair kiếm được tin tức gì.
Bất quá cũng đúng, nhìn dáng vẻ xích long thế kia, đích xác là cái gì cũng không hiểu. Nhưng mà tại sao nó lại bị vây ở bảo khố? Cùng với, bảo khổ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Những điều này… Thật đúng là loạn thành một đoàn.
Tác Phi rõ ràng cảm giác được rằng tế bào não của mình không đủ dùng, cuối cùng đơn giản liền không nghĩ nữa, trước hết là đi cứu Hull ra đi. Nghĩ nhiều như vậy có ích lợi gì.
Cứu Hull liền phải đi biển Vô Vọng, mà để vào biển Vô Vọng quả thật có một lộ tuyến an toàn. Lộ tuyến này trên toàn bộ Jalands, trừ bỏ Tác Phi, sẽ không có người thứ hai biết.
Mà vị trí của cửa khẩu này… cũng không phải là lừa đảo bình thường đâu.
Là tại Ma Vực, tại Ma Cung, tại phía dưới vương tọa của Ma vương!
Cho nên nói, đó cũng là vì sao Samuel sau khi chinh phục Ma Vực mới lẻn vào biển Vô Vọng cứu Hull.
Sau khi Tác Phi nói điều kiện này ra xong, mắt vẫn không chớp nhìn chằm chằm Samuel.
Tâm tư nho nhỏ của cậu rất rõ ràng. Samuel hỏi cậu: “Không muốn ta ngồi lên vị trí kia?”
Tác Phi nhanh chóng gật đầu.
Samuel cười cười nói: “Ta không có hứng thú.”
Tác Phi thở phào một hơi, nhanh chóng biện bạch cho bản thân một chút: “Em là sợ anh phiền toái nha. Đến lúc đó cả ngày liền bị vây ở Ma Vực, chỗ nào cũng không đi được, thực nhàm chán. Hơn nữa, Ma tộc chơi không vui, loạn thất bát tao, cả ngày có người tìm anh khiêu chiến, phiền muốn chết.”
Samuel vẫn còn cười.
“Em thực tin tưởng anh, mới không phải là vì Ma Cung trong truyền thuyết kia đâu…”
Ý cười trong mắt Samuel càng dày đặc.
Tác Phi trên mặt có chút không chịu được. Samuel cũng là một Ma tộc, tuy rằng hắn không lớn lên ở Ma Vực, nhưng mà phong tục tập quán của Ma tộc vẫn nổi tiếng toàn bộ Jalands, Samuel cũng không có khả năng không biết. Cho nên nói, chút tâm tư nhỏ bé của Tác Phi làm sao có thể qua mắt Samuel được.
Không thể gạt hắn, Tác Phi trực tiếp liền thẹn quá hóa giận. Cậu dựa vào gần hơn, vẻ mặt hung ác nói: “Tính sao đây! Bạn học Samuel, bạn thực sự muốn thử hương vị của dạ yến sao? Nghe nói Ma vương tiền nhiệm đều bị giữ chặt, trắng đêm cuồng hoan…”
Samuel mỉm cười kéo cậu vào trong ngực, dán lên lỗ tai cậu nói một câu.
Tác Phi… mặt đùng một cái đỏ ửng.
Sa, Samuel học điều xấu rồi!
Cậu, cậu không thể yếu thế! Vì thế, Tác Phi kiên trì nói: “Cùng anh trắng đêm cuồng hoan thì tính là cái gì. Ba ngày ba đêm thì tiểu gia ta cũng không sợ!”
Samuel hôn cậu một cái: “Được, ta nhớ kỹ.”
Từ từ… Nhớ kỹ cái gì?!
Cậu vừa định phản bác một chút, liền nghe tiếng đập cửa ‘đông đông đông’.
Samuel đi ra mở cửa, Tác Phi cũng cùng theo. Mở cửa xong, cậu nhất thời囧囧囧.
Bạn nhỏ xích long vỗ vỗ đôi cánh rộng, trên đầu đội một cái bọc thật lớn, nói: “Ta đã chuẩn bị xong rồi nè, chúng ta mau xuất phát đi kiếm anh Hull đi!”
Tầm mắt Tác Phi dừng ở cái bọc to bự trang trí đầy bông hoa màu phấn hồng, tràn ngập khí tức bản địa trên đầu con rồng, quả thực rất muốn che mắt. Nhị hóa có thể đừng nhị như vậy được không!
Tâm tình Samuel không tồi, còn vỗ vỗ cái đầu bự của con rồng ngốc này. Rồng ngốc đắc ý hơn nữa.
Tác Phi chỉ phải giải thích: “Nair, lần này xuất hành, ngươi nên biến nhỏ một chút. Chúng ta phải lén lút.”
Xích long nghi hoặc: “Biến nhỏ? Biến như thế nào?”
Tác Phi khụ khụ, nói với Samuel: “Dùng Huyễn Hình.”
Samuel đưa cho cậu. Tác Phi nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng vẫn là giao cho Samuel: “Cái này… hình như em không biết dùng.”
Samuel lại nhận lấy, làm mẫu một chút. Tác Phi vừa học liền biết.
Cậu nói với xích long: “Đừng cử động, lập tức sẽ xong ngay.”
Xích long đối với cái này phi thường cảm thấy hứng thú, nghiêm túc gật gật đầu.
Tác Phi lấy Huyễn Hình nhắm ngay xích long, bắt đầu bổ sung năng lượng. Bởi vì hình thế của xích long thật sự rất lớn, thời gian bổ sung năng lượng cũng không tính là ngắn. Bất quá, cũng may xích long không hề động đậy, tập trung lên nó phi thường đơn giản, Tác Phi chỉ cần bảo trì động tác liền có thể thao tác thành công.
Qua ước chừng nửa tiếng, một đạo cường quang bắn ra, nháy mắt bao phủ lấy xích long.
Sau đó, hình thể thật lớn kia bắt đầu thu nhỏ, xem ra là thao tác thành công.
Tiếp đó, một tiếng hét cao vút vang lên.
Tác Phi vừa mở mắt ra liền thấy, nhất thời trợn tròn mắt.
Chết ngựa… Quên kêu xích long tháo cái bọc siêu lớn trang trí đầy bông hoa màu hồng phấn của nó ra. Xích long vừa biến nhỏ, nháy mắt liền không kham nổi gánh nặng này, mạnh mẽ bị cái bọc to bự đó đè dẹp lép.
Tác Phi đầu đầy hắc tuyến. Nếu như nó bị đè chết ngắc thì làm sao đây!
Cậu nhanh chóng đi thăm dò tình huống, liền nhìn thấy phía dưới cái bọc lớn là bé rồng nho nhỏ mắt nổi đầy sao, đang khè khè lửa…
Thực… thực manh!
Tác Phi nhanh chóng đẩy cái bọc ra, vươn tay bế bé rồng trong tay. Thân thể đỏ như lửa, đôi cánh run rẩy a run rẩy, bởi vì bị đè mà đôi mắt nhỏ thành nhang muỗi, miệng há, ho khan một tiếng liền có đốm lửa phun ra.
Bé rồng chỉ lớn có một bàn tay, nằm dạng chân bốn phương tám hướng trên tay Tác Phi.
Nhìn bé rồng, Tác Phi nhất thời cảm thấy Huyễn Hình thiệt tình là một món đồ tốt.
Đại não so với người thường sinh động hơn rất nhiều trong nháy mắt bắt đầu não bổ.
Nếu… nếu cậu trộm dùng Huyễn Hình đối với Samuel… Vừa nghĩ tới tiểu Ma tộc tóc đen mềm mềm manh manh, nhất thời… Tác Phi tim đều mềm đi.
Bộ dáng Tác Phi đắm chìm trong não bổ của chính mình mà nhìn chằm chằm Samuel thật sự rất rõ ràng, đương sự Samuel nhíu mày, đem Huyễn Hình tịch thu: “Cái này để ta giữ.”
“Ai, ai…” Tác Phi ở trong lòng đối với tiểu Ma tộc tóc đen, à… là ảo ảnh, vươn tay Nhĩ Khang*. Tiểu Samuel của ta… A không, vẫn là ảo ảnh…
*tay Nhĩ Khang:Samuel nhìn Tác Phi, bỗng nhiên hé mắt cười nói: “Muốn thử xem?”
Tác Phi biết rõ đủ loại biểu tình của Samuel, hiện tại cái này tuyệt đối là cười không có hảo ý. Cậu nhanh chóng xua tay: “Không… không cần.”
Cậu muốn khi dễ tiểu Samuel, cũng không muốn chính mình bị biến nhỏ rồi khi dễ.
Bé rồng lấy lại tinh thần, ngao ngao ngao kêu to, giọng giòn vang, một chút cũng không có chất giọng trầm thấp hùng hậu của xích long: “Các ngươi! Các ngươi đều thực lớn nha!”
Đầu Tác Phi đầu đầy hắc tuyến, búng một cái lên cái đầu nhỏ của nó: “Là ngươi biến nhỏ.”
Tiểu Nair mê man trong chốc lát mới kịp phản ứng, nhất thời kích động vỗ cánh, giống như một con ruồi bắt đầu ong ong ong bay, tò mò không nhịn được.
Lúc này thú con cùng lửa béo cũng tới. Hai đứa nó vừa nhìn thấy bé rồng, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó là phá ra cười hắc hắc, hi hi ha ha thành một đoàn, xem ra đều phi thường vừa lòng với hình thể mới của Nair.
Căn cứ vào hiện tại Samuel cũng biết bay, bởi vậy thú con cũng bị thu nhỏ. Lửa béo giãy dụa tỏ vẻ nó có thể tự mình co co co.
Tác Phi trầm tư một chút, cuối cùng không đồng ý, bởi vì lửa béo co nhỏ chính là phân liệt, mà phân liệt thành một tiểu đoàn lửa béo thì rất dễ thấy. Vì vậy, cậu lại dùng Huyễn Hình biến một đám lửa béo tí hon thành một bạn lửa béo mini.
Cuối cùng, Tác Phi vai trái ngồi một bé rồng, vai phải ngồi một bạn thú con, trong lòng bàn tay còn ngồi xổm một nhóc lửa béo tròn vo nú na nú nần. Đại công cáo thành, chỉ tiếc… Tác Phi rất chi là oán niệm nhìn nhìn Huyễn Hình trong tay Samuel. Cậu thật sự muốn nhìn thấy tiểu Samuel!
Được rồi, nhất thời không vội. Cậu sẽ luôn đợi thời cơ tới.
Toàn bộ đã chuẩn bị thỏa đáng. Trong game, Samuel trực tiếp giết chết Linde cướp lấy vương tọa Ma vương, rồi sau đó quang minh chính đại tiến nhập biển Vô Vong, cứu Hull ra.
Nhưng bọn họ lại không tất yếu phải phiền toái như vậy. Giết chết Linde cũng không dẽ dàng. Lúc ấy, game chỉ dẫn như vậy là để công lược Abel, nhưng bọn họ lại không có điều cố kỵ này, bởi vậy không cần phải tốn nhiều công phu như vậy.
Cửa vào biển Vô Vọng ngay dưới vương tọa, bọn họ chỉ cần lén lút tiến vào Ma Cung, sau đó lại lén lút xuống dưới vương tọa là có thể thuận thuận lợi lợi lẻn vào biển Vô Vọng.
Đương nhiên, điều này nói thì phi thường đơn giản, nhưng làm thì vẫn hết sức khó khăn. Thứ nhất, Samuel có được thực lực lén vào Ma Cung mà không làm người khác chú ý. Thứ hai, cửa vào biển Vô Vọng đích xác là ở dưới vương tọa, nhưng yêu cầu tiền đề mới có thể dẫn ra, mà tiền đề này hiện nay mà nói chỉ có Tác Phi biết.
Cho nên nói, toàn bộ Jalands, có thể tiến vào đáy biển Vô Vọng cũng chỉ có Samuel cùng Tác Phi.
Đi vào Ma Vực, Tác Phi còn nhận được một tin tức cực kì tốt.
Linde không có ở Ma Vực, gã đã đến lãnh địa Thú tộc. Đây quả thực là một cơ hội trời ban.
Thoải mái lẻn vào Ma cung, vương tọa của Ma vương được xưng là huyết vương tọa, ý nghĩa là tòa vương tọa được chồng chất thành từ máu tươi. Đủ để thấy được rằng để đi lên vị trí này thì yêu cầu trả giá đại giới như thế nào.
Đừng nói Samuel, mà tầng thủ vệ bên ngoài thì ngay cả Tác Phi cũng có thể thoải mái né tránh.
Kỳ thật, Ma Cung cũng không chú trọng phòng ngự, bởi vì sức chiến đấu đơn thể của mỗi cá nhân Ma tộc đều siêu cấp mạnh. Giống Linde là người đệ nhất Ma Vực, mà đội thân vệ của gã càng là tinh anh trong tinh anh, nên cơ bản không có ai dám đụng vào. Hơn nữa, Ma Cung cũng không có đồ vật bảo bối gì. Huyết vương tọa là tượng trưng cho quyền lực, nhưng căn bản không phải báu vật. Bởi vậy, cũng không cần phải thiết lập phòng ngự xa xỉ.
Tác Phi đã từng làm Ma vương (lấy thân phận tổng công), đối với bố cục của Ma Cung là rõ như lòng bàn tay. Điều này cũng giúp bọn họ rất nhiều.
Dần dần tiếp cận đại điện của Ma vương, Tác Phi lại nhạy cảm phát hiện ra một người cũng đồng dạng lén lút như họ.
Cậu thoáng nhìn qua… hóa ra là Abel.