Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 350



Edit: Lạc Lạc

Wattpad: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

☆, Chương 350: Ta cưới ngươi còn tạm được

Xuất thần mà nhìn Nam Kính và Lantis, một cỗ cảm xúc rất phức tạp không nói rõ được cũng không tả rõ được tâm tình tràn đầy trong lòng, Hàn Nguyệt chỉ cảm thấy như là có cái gậy quấy trong nội tạng của mình, rốt cuộc nhịn không được, một tia một tia huyết dịch ám sắc từ khóe môi tràn ra.

Bên cạnh Erton bị hành vi phóng túng lớn mật của Lantis làm cho sững sờ, trong lúc nhất thời cũng không có nhận ra Hàn Nguyệt dị thường, chỉ là đỏ mặt, mặt nhanh chóng quay sang phương hướng trống trải không người một bộ không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Tại thời điểm không người phát hiện, Hàn Nguyệt như không có chuyện gì xảy ra mà liếm đi vết máu bên môi.


Nhưng mà trên người đã dính máu, điều này làm cho Hàn Nguyệt có chút buồn bực.

Hắn đều có thể tưởng tượng đến biểu tình của Kha Kha sau khi nhìn thấy.

Haizz!

Lúc này đã có thuộc hạ liên tiếp trở về, nhìn thấy hai người ôm hôn chẳng ai lộ ra biểu tình kinh ngạc, không nhịn được nhìn về phía thủ trưởng.

Nhận được ám chỉ của Hàn Nguyệt, không dừng lại thêm một giây, liền lặng yên không một tiếng động biến mất tại chỗ, như chưa từng tới bao giờ.

Chỉ là, bọn họ đều tuôn ra cùng một vấn đề —— ngọa tào hai học sinh kia có thân phận gì a? Quá mẹ nó trâu bò, cư nhiên ở trước mặt thiếu tướng và thượng úy biểu hiện trắng trợn như vậy!

Thiếu tướng lại còn kêu bọn họ không nên quấy rầy!

Trên thực tế, thân phận của Lantis cũng chỉ có Hàn Nguyệt, Kha Kha và Erton biết, thuộc hạ cũng không phải là thân quân, ngược lại là chưa từng thấy dung nhan đích thực của điện hạ.


Sửng sốt một chốc, chậm rãi khôi phục lý trí Nam Kính mới đẩy Lantis ra, từ trong nụ hôn khiến người ta uất ức đến mức tận cùng kia tránh thoát.

Cậu cho dù không quá để ý ánh mắt của người khác, nhưng lúc này cũng còn nhớ có không ít người bên cạnh, thậm chí còn có vị Hàn Nguyệt có quân hàm thiếu tướng vây xem, đương nhiên sẽ không làm đến quá mức.

Vốn đang bình tĩnh, nhưng khi Nam Kính lén lút thoáng nhìn sau lưng bọn họ Erton đang ngửa đầu nhìn nhìn trời, lập tức đỏ mặt.

Kết quả của việc đỏ mặt chính là Nam Kính nhỏ giọng oán giận Lantis.

"Quá không ý tứ, cho dù bổn thiếu gia biết anh ngưỡng mộ em như nước sông cuồn cuộn kéo dài không dứt, cũng không có thể ở trước công chúng tú ân ái đi?"

"Chưa từng nghe nói sao? Tú ân ái sẽ chết vì suиɠ sướиɠ."

"Tuy rằng em uy vũ hùng tráng tư thế oai hùng rất khiến người khác cúng bái, nhưng làm người phải khiêm tốn!"


"Khụ khụ, anh nhìn em làm gì, có phải là phát hiện em là người hoa kiến hoa khai..."

Con ngươi Lantis ngậm lấy ý cười ngắm nhìn thiếu niên che giấu chút thẹn thùng, nhẹ nhàng hô một câu.

"Kính Kính."

"... Ai, ở đây."

Nam Kính phản xạ có điều kiện mà ngừng câu chuyện, nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt đen láy, trêu tức cười nói: "Muốn biểu lộ thì nhanh lên, em nghe đây."

Lantis nặn nặn mũi cậu, mặt mỉm cười, ngữ khí trịnh trọng ——

"Gả cho anh đi, chúng ta kết hôn."

Nụ cười của Nam Kính đọng lại ở trên mặt.

Cái gì?

Nội tâm cậu hỏng mất, lao nhanh, kích động vạn phần lại phức tạp đến không cách nào hình dung!

Mẹ, như này cầu hôn không khỏi cũng quá khéo léo đi!?

Đây rốt cuộc là có chỗ nào kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Lantis, càng làm cho anh tại loại rừng núi hoang vắng chim không thèm ị này cầu hôn, này là chuẩn bị trình diễn tình tiết tình người quỷ chưa xong sao?
Nam Kính quá loạn, ngửa đầu nhìn nhìn trời, nói là chánh nhi bát kinh thảm hoa hồng đỏ còn có một tấm sính lễ cầu hôn đâu?

Không đúng!

Nói là cưới Lantis làm vợ là sẽ đỉnh cao nhân sinh đâu?

Trong lòng Lantis vốn còn tràn đầy thâm tình chân thành chờ Nam Kính ngượng ngùng gật đầu nhào tới trong lồng ngực còn gật đầu đáp ứng nghênh đón du͙ƈ vọиɠ cuối cùng, liền nghe thấy Nam Kính lầm bầm: "Em thú anh còn tạm được."

Nụ cười hiền hòa của Lantis đọng lại nháy mắt.

"Em nói cái gì? Anh không nghe rõ."

Nam Kính: "..."

Cậu lập tức nở nụ cười làm người tin phục nói: "Em nói, cầu cũng không được. Ahaha, không phải là kết hôn sao, em rất chờ mong, em rất vinh hạnh... Ân, chính là như vậy."

Đương nhiên không phải là Lantis thật sự không nghe rõ, trên thực tế, cưới Lantis làm vợ gì đó cũng chỉ là lúc Nam Kính rỗi rảnh tự mình yy một chút mà thôi.
Kể từ khi biết thân phận Lantis là hoàng thái tử, cậu đã triệt để bỏ qua ý nghĩ này —— Bắt thái tử gả cho cậu?

Đừng đùa a!

Lantis lộ ra nụ cười coi như thỏa mãn.

Chỉ có điều bầu không khí đang yên đang lành này bị Nam Kính chen vào, cái gì kiều diễm phong tình đều biến mất không còn một mống, cái nào còn sót lại nửa phần.

Lantis thực sự là bất đắc dĩ, anh không biết nên nói Nam Kính là người đứng đầu phá hoại bầu không khí, hay là nên kiểm điểm chính mình quá gấp gáp, chọn thời điểm thật sự không có bầu không khí.

Hàn Nguyệt để thời gian nhất định cho bọn họ giải quyết vấn đề riêng, đã là chăm sóc tâm tình Lantis, những lúc như thế này đương nhiên còn có nhiều chuyện hơn phải làm, liền từ bên cây đứng lên, đi về phía trước hai bước nói: "Chúc mừng thái tử điện hạ cùng thái tử phi, bây giờ nguy cơ của lồng phòng hộ đã tạm thời được giải trừ, chúng ta hay là trước tiên đi về thương thảo tiếp một chút chuyện tiếp theo đi."
Lantis nhìn quanh rừng cây một chút, cũng không có quan tâm sự tình lồng phòng hộ hoặc là người ẩn núp, mà là đánh giá mặt Hàn Nguyệt chốc lát, nói: "Còn có thể sao?"

Hàn Nguyệt tự nhiên hiểu ý tứ của anh, hướng vị điện hạ có thân phận cao quý lại đẹp đẽ này khẽ gật đầu.

Lantis liền không cần phải nhiều lời nữa.

Trải qua một đoạn thời gian nghỉ ngơi, lúc này sắc mặt Hàn Nguyệt đã khôi phục như thường, sơ với người bình thường, đương nhiên có khác nhau, mà so với vừa nãy loại bộ dáng như người chết hù người kia tốt hơn nhiều.

Trên đường trở về, Hàn Nguyệt không để cho bất luận người nào dìu, trên mặt không có bất kỳ biểu tình dư thừa nào, trong lúc nhất thời đều không nhìn ra có dị dạng gì.

Khi trở lại phi hành khí, Lantis bị Hàn Nguyệt gọi lại.

Đây là chuyện trong dự liệu.
Lantis dặn dò Nam Kính vài câu, liền đi cùng Hàn Nguyệt.

Nam Kính cảm thấy có chuyện xảy ra, nhưng thủy chung không nghĩ ra, liền ở cửa phi hành khí đứng một chốc, học sinh trực tiếp trở lại đại sảnh tầng hai.

Trải qua sự kiện bất ngờ không rõ vì sao, bọn học sinh khó tránh khỏi cảm thấy kinh hoảng.

Chỉ là, các binh sĩ lạnh như băng vẫn chưa nói cho bọn họ biết, đến tột cùng là chuyện gì.

Càng không có người nói rõ cho bọn họ, thực tiễn dã ngoại sinh tồn của bọn họ còn chưa chính thức bắt đầu, cũng đã kết thúc.

Đám quan quân trông coi ở bên ngoài, như tượng điêu khắc thẳng tắp không thể lay động.

Bọn học sinh tập trung, lúc nhìn thấy Nam Kính tránh không được không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ, phần phật vây lại đây thất chủy bát thiệt hỏi thăm.

Đối với việc này, Nam Kính chỉ có thể giả bộ không biết —— cậu không có cách nào nói cho bọn họ biết, lồng phòng hộ bị người khác đánh vỡ, sau đó được cậu chữa trị.
Cách qua đám người, Nam Kính chú ý tới Sidya như "chúng tinh củng nguyệt" ngồi xa xa, sắc mặt hắn như thường, tựa hồ đối với chuyện này không quan tâm chút nào, mà càng có thể chính là, hắn đã sớm biết.

Sidya, tuyệt đối có vấn đề.

Mà lúc này, Sidya như là cảm nhận được ánh mắt của Nam Kính, dừng trò chuyện cùng những người ủng hộ, nghiêng đầu đối diện với Nam Kính vài giây.

Sau đó, môi hắn câu lên, trong tròng mắt màu xanh lộ ra thần sắc ác độc.

Chỉ nháy mắt, liền khôi phục nụ cười ôn hòa vô hại như trước.

Tâm trạng Nam Kính chìm xuống.

Ngược lại không phải vì Sidya khiêu khích, mà là nghĩ, Sidya không có sợ hãi, đến tột cùng có phải là bởi vì có nơi dựa vào.

Còn có Mục Hoài An và Reeves đồng thời biến mất, cũng làm cho Nam Kính cảm thấy bên trong có âm mưu.

Mục Hoài An làm ra chút chuyện như yêu thiêu thân còn có thể hiểu được, Reeves kia, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Nam Kính nhìn bọn học sinh không có được tin tức từ cậu liền tản đi, nghi hoặc càng ngày càng sâu.

Cùng lúc đó, bên trong một căn phòng bí ẩn, Lantis và Hàn Nguyệt ngồi ở hai cái ghế, tiến hành một tiếng vô cùng trọng yếu nói linh tinh.

Trên vấn đề chiến lược hai người cũng không phải loại dây dưa dài dòng, vừa mới ngồi xuống, Hàn Nguyệt liền đi thẳng vào vấn đề nói: "Quan hệ của Nam Kính và Phong nguyên soái, điện hạ có phải là đã sớm biết rồi?"

Tâm trạng Lantis có chút bất ngờ.

Không quản anh làm gì, Hàn Nguyệt vì sao lập tức có thể đoán được?

"Ngài làm thế nào mà biết được?" Lantis bất động thanh sắc hỏi.

Hàn Nguyệt khinh khinh tựa lưng vào ghế ngồi, thể lực có chút không chống đỡ nổi mà nhắm mắt lại.

Độc tố đã xâm lấn đi vào trong mỗi tế bào, thôi thúc ý thức căn nguyên sẽ chỉ làm tốc độ khuếch tán trong người tăng nhanh.
Dù là ngày qua ngày đã quen đau đớn, vào lúc này, cũng làm cho Hàn Nguyệt cảm thấy khó có thể chịu đựng.

Sau một chốc, Hàn Nguyệt thở dài, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Lantis một chút, nói: "Kết hợp với năng lực của cậu ấy biểu hiện ra, so với dung mạo, còn khó tưởng tượng hơn thân phận của Nam Kính."

Tất cả những thứ này, phiền phức lại vướng tay chân.

Lantis nhạy cảm phát hiện, Hàn Nguyệt đối với chuyện Phong nguyên soái bỗng dưng nhiều hơn một đứa con trai, cũng không có bất kỳ biểu hiện khó có thể tiếp thu hay hoài nghi.

Lantis không ngừng làm ra giả thiết về chuyện nhiều năm trước, Hàn Nguyệt lại nói: "Không chỉ là ta, e rằng trước khi Phong nguyên soái phái ta tới, đã biết thân phận Nam Kính đi?"

Lantis hơi gật đầu, nói: "Lúc ở Solo tinh cầu, Tiệm Ly nhận ra thân phận của Kính Kính, sau khi xác định liền báo cho Phong thúc thúc."
Hàn Nguyệt nói: "Ta vốn cho là, Phong nguyên soái đồng ý cho ta tới nơi này, chỉ là bởi vì ta đối với nơi này quen thuộc nhất, bây giờ nhìn lại, có khả năng là vì Nam Kính."

Nhìn thấy biểu tình nghiêm nghị của Hàn Nguyệt, Lantis trong lòng càng thêm ủ dột.

"Nói thế nào?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.